Tiêu Nhuận Trạch đứng thẳng người dậy: “Anh đã chẳng còn gì rồi, mà vẫn nói chuyện như vậy, anh ba thật là khiến tôi bộ phục.”
“Sau này cậu sẽ càng bội phục tôi hơn nữa.” Tiêu Cảnh Nam mỉm cười, anh nói: “Mặc Tinh mang thai, dễ bị đói, chỗ này có phó tổng giám đốc Lý rồi, tôi đưa Mặc Tinh đi ăn cơm trước đây.”
Tiêu Nhuận Trạch cười xuy một tiếng: “Mong là qua một thời gian nữa, anh ba vẫn có thể giống như bây giờ.”
“Mượn cát ngôn của cậu.” Tiêu Cảnh Nam đi vào phòng nghỉ ngơi, lấy áo khoác của Mặc Tinh ra rồi mặc cho cô, sau đó anh nắm tay cô đi ra ngoài.
Tiêu Nhuận Trạch xùy một tiếng, sau đó lại ngồi xuống, dặn dò người trong văn phòng: “Phiền các vị làm nhanh lên một chút, ông nội đang giúp gấp.”
Mặc Tinh đi cùng Tiêu Cảnh Nam ra khỏi tập đoàn Tiêu Thị, gió lạnh thổi qua, cô đã tỉnh táo hơn nhiều, cô hất tay anh ra rồi đi về phía chiếc xe.
“Em không nên nói xạo là em mang thai.” Tiêu Cảnh Nam đi sau lưng cô, anh chợt nói.
Mặc Tinh buồn bực đi đằng trước, cô không lên tiếng, nhưng mà đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.
Nếu mà không nói dối, cô có thể thoát ra từ trong tay Bùi Ngọc Tùng sao? A, có khi video * của cô đã bị lan truyền đến xôn xao từ lâu rồi!
“Em chờ tôi một lát rồi tôi sẽ qua tìm em.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Em nói dối là em mang thai, thì phải dùng vô số lời nói dối để làm trọn vẹn cái lời này.”
Mặc Tinh trào phúng cười một tiếng, cô dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Đợi ư? Tiêu Cảnh Nam, anh không dày vò tôi là tôi đã cảm tạ trời đất rồi. Lẽ nào tôi còn phải giao mạng sống của tôi, tương lai của tôi vào trong tay người đã đánh gãy chân tôi sao?”
Im lặng.
Bầu không khí giữa hai người cực kỳ áp lực.
Tiêu Cảnh Nam siết chặt nắm đám, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, một lúc sau, anh mới nói: “Ông nội không dễ lừa như thế đâu, chúng tôi không thể lấy cớ sảy thai ngoài ý muốn giải quyết chuyện này.”
Vẻ châm chọc trên gương mặt Mặc Tinh tản đi, cô cụp mắt, hàng mi run run, không tiếp lời.
... Cô cũng chưa nghĩ ra là tiếp theo phải làm thế nào.
“Tổng giám đốc Tiêu? Cô Mặc?” Lúc này, ở gần đó chợt có một người phụ nữ tóc ngắn kích động gọi hai người một tiếng, sau đó chạy nhanh tới.
Mặc Tinh quay đầu lại nhìn thấy người phụ nữ, cô phát hiện mình chưa gặp đối phương lần nào, còn chưa đợi cô hỏi đối phương xem là chuyện gì, lại có thêm một đám người chạy về phía bọn họ.
Cô nhìn thấy các loại thiết bị ghi âm, mic trong tay bọn họ, rồi lại nhìn thấy máy quay chĩa vào cô và Tiêu Cảnh Nam, sắc mặt cô không tốt lắm.
Gặp phải phóng viên, chung quy thì chẳng có chuyện tốt lành gì.
Tiêu Cảnh Nam vẫn đứng cạnh cô với vẻ mặt như bình thường, anh không hề có dao động gì vì phóng viên tới, giống như là mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh vậy.
Mặc Tinh nhíu mày, cô quay người định đi, nhưng cô bị các phóng viên vây quanh, nửa bươc khó đi.
“Cô Mặc, cô An kiện cô tội giết người chưa thành, xin hỏi chuyện này là thật sao?”
“Trước đây hai cô là bạn thân, tại sao cô lại muốn lái xe tông cô An? Là bởi vì ghen tuông với tổng giám đốc Tiêu sao?”
“Nghe đồn hai nhà An, Tiêu đã hủy bỏ hôn ước, có phải cô đã ở giữa làm người thứ ba không?”
“Hai năm trước, cô An không kiện cô, bây giờ cô lại làm tiểu tam chen chân vào tình cảm giữa cô ấy và tổng giám đốc Tiêu, cô giải thích như thế nào về chuyện lấy oán trả ơn?”
“Mặc Tinh, cô không còn là người nhà họ Mặc nữa rồi, cô còn đã làm việc ở câu lạc bộ Dream một thời gian, cô nghĩ bên nhà họ Tiêu có đồng ý cho tổng giám đốc Tiêu cưới cô không?”
Các phóng viên, người nào cũng nhìn cô với ánh mắt lóe sáng, bọn họ đưa mic đến trước mặt cô, hận không thể nhét vào trong miệng cô.
Nghe bọn họ hỏi dồn dập, đồng tử Mặc Tinh co lại, trái tim đập rất nhanh.
An Sơ Tuyết đã kiện cô rồi ư? Nếu cô không có cách chứng minh mình trong sạch, có phải cô phải đi tù với tội danh giết người chưa thành không?
“Mặc Tinh, cô không trả lời có phải là đại biểu những chuyện này đều là thật không? Hai năm trước, cô vì ghen tuông nên muốn lái xe tông chết bạn thân mình, đúng không?” Có một phóng điêm đâm mic lên mặt Mặc Tinh.
Không đợi Mặc Tinh trả lời, cô ta lại hét lên: “Cô Mặc có thể giải thích về vết thương trên mặt cô không? Có phải vì cô bắt cá hai tay, câu dẫn cậu An, bị vị hôn thê của cậu An đánh... ay ya!”
Tiêu Cảnh Nam bắt lấy mic của phóng viên nữ, rồi thẳng tay ném ra ngoài, anh lạnh giọng nói: “Phóng viên nêu câu hỏi thì cũng phải có chứng cớ, nếu không tôi có thể kiện cô tội phỉ báng.”
Nữ phóng viên đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương tủy của anh, cô ta vô thức lùi về sau mấy bước, mặt cắt không còn giọt máu.
Những phóng viên khác cũng lùi ra sau, nhưng mic vẫn chưa thu về, bọn họ đang chờ Mặc Tinh trả lời.
“Không muốn trả lời thì đừng trả lời, em không có nghĩa vụ trả lời.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh quét mắt nhìn các phóng viên, mặt không biểu tình nói: “An Sơ Tuyết vừa khởi tố tôi, các anh chị đã biết rồi, các anh chị quan tâm đến một người bình thường là tôi như thế này, có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh không?”
Cô thuận tay đẩy luôn phóng viên đang đứng gần cô nhất: “Phiền tránh ra, cảm ơn.”
Các phóng viên vốn không có ý nhường, nhưng cô đẩy quá mạnh, mấy phóng viên ở đằng trước nhất trực tiếp bị đẩy ra. Những phóng viên phía sau thấy đằng trước đã tránh ra rồi, nên cũng theo bản năng tránh ra theo.
Mặc Tinh đi thẳng đến chiếc Porsche, mở cửa ra ngồi vào ghế phó lái, Tiêu Cảnh Nam cũng ngồi vào theo.
“Hung dữ với các phóng viên như vậy, em không sợ bọn họ viết bậy à?” Tiêu Cảnh Nam khởi động xe, thờ ơ hỏi.
Mặc Tinh khẽ xuy một tiếng: “Câu hỏi hỏi sai lệch như vậy, sự viên còn biết rõ ràng như vậy, vừa nhìn là biết đó là người mà An Sơ Tuyết phái đến. Tôi có nói gì thì bọn họ cũng sẽ không viết tốt về tôi.”
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hai người lái xe đi tới một nhà hàng gần nhất, lúc này mới mười rưỡi, vẫn chưa đến giờ ăn trưa. Tiêu Cảnh Nam đề nghị đi xem phim, Mặc Tinh thì đang có tâm sự, cô cũng không từ chối.
Hai người xếp hàng mua vé và đồ ăn, sau lưng có một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
“Chính là cô ta, cô ta chính là Mặc Tinh!”
“Vì chút chuyện ghen tuông nho nhỏ liền muốn lái xe tông chết bạn thân của mình, sao trên đời này lại có người độc ác như vậy nhỉ?”
“An Sơ Tuyết người ta coi cô ta là bạn thân, không có khởi tố cô ta, chỉ ý kiến cho cô ta ngồi tù hai năm. Kết quả cô ta vừa ra tù đã tới làm người thứ ba, đúng là không biết xấu hổ!”
“Có một người bạn như vậy, An Sơ Tuyết đúng là xui tám đời!”
Mặc Tinh quay đầu lại, cô thấy người phụ nữ trông như học sinh cấp ba đang nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ.
Thấy cô nhìn sang, mấy nữ sinh đó cũng không rụt rè, một nữ sinh trong đó còn mắng thẳng trước mặt cô: “Trông xấu như vậy còn làm yêu tinh, không biết xấu hổ!”
“Bây giờ tiểu tam đều ngang ngược như vậy sao?” Nữ sinh bên cạnh cô ta hỏi.
Mặc Tinh mím môi, không nói gì hết, cô thu lại ánh mắt. Chắc là những phóng viên đó đã đăng tin mới rồi, chắc chắn là có không ít người mắng cô, nếu cô mà tranh cãi, e là sẽ tức chết trước.
Tiêu Cảnh Nam quay người lại, ánh mắt dừng trên người mấy nữ sinh đó, anh khẽ nhíu mày.
Mấy nữ sinh đó bị anh nhìn mà co rúm lại.
“Mấy vị bạn học tới xem phim à?” Tiêu Cảnh Nam đi đến trước mặt họ rồi hỏi.