Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 216: Chương 216: Bây giờ đột nhiên tôi có hơi thương ông ta rồi




Người dẫn chương trình đứng trước mặt cô dâu chú rể, mỉm cười trêu: “Cô dâu quen chú rể như thế nào vậy, có thể chia sẻ với mọi người một chút được không?”

Tưởng Na Na ra hiệu người dẫn đưa mic cho cô ta, sau đó cầm lấy micro, trong cái nhìn hứng thú của các vị khách, cô ta chỉ tay về phía Mặc Tinh, rồi ngẩng cằm dương dương đắc ý nói.

“Con đ* thối, cô bám lên người tổng giám đốc Tiêu thì tính là cái quái gì, ai biết anh ta chơi mấy ngày thì chán? Bây giờ tôi đã gả vào nhà giàu rồi, con mẹ nó tôi muốn xem xem sau này anh ta còn dám động tay với tôi không!”

Oanh!

Những lời này làm cho các tân khách bùng nổ luôn, toàn bộ hiện trường hôn lễ ồn ào như nước sôi, có một số người nhìn lên sân khấu, có một số người thì nhìn về phía Mặc Tinh.

Có điều, bởi vì Tiêu Cảnh Nam đang ở bên cạnh Mặc Tinh, vả lại cái cậu hai Mặc Lôi nhà họ Mặc cũng đang ở đây, nên không ai dám nhìn quá trắng trợn. Bọn họ sợ chọc giận Tiêu Cảnh Nam, cũng sợ Mặc Lôi cầm thẳng cái ghế đánh người, dù sao thì cũng có vết xe đổ đằng trước đó.

Bên phía nhà họ Lâm có người vội vàng đi lên, khuyên Tưởng Na Na đi xuống, cô ta không đồng ý, mấy người đi lên liền cưỡng chế lôi cô ta xuống.

Có thể là ông cụ Lâm sợ cô vợ nhỏ mới cưới bị đau, thế là vội vàng đi theo cùng.

“Bởi vì cơ thể cô Tưởng không khỏe, nên tạm thời đi xuống nghỉ ngơi, mong các vị thứ lỗi.” An Sơ Tuyết đang ngồi trên xe lăn, được An Thiếu Sâm bế lên trên sân khấu, khóe miệng miễn cưỡng nhếch ra một nụ cười: “Đầu tiên, tôi rất vui mừng khi các vị tới tham dự hôn lễ của ông ngoại tôi...”

Anh ta vừa mới mở đầu đã bị tiếng ồn ào phía dưới cắt ngang.

“Cái này... sao lại chiếu cái này?”

“Người phụ nữ trong đó, chẳng phải là cô dâu sao? Sao cô ta lại lên giường với cậu Bùi?”

“Cưới một người như vậy, ông cụ Lâm thật là lớn tuổi rồi, hồ đồ rồi!”

“Không nhìn ra một người đứng đắn như ông cụ Lâm, thế mà lại thích phong cách này, chậc chậc!”

“Cưới một người phụ nữ hai mươi tuổi, lại còn là một cô gái, ông Lâm có khẩu vị nặng thật đấy!”

“Sao ông Lâm lại quen loại người này vậy? Chẳng nhẽ hơn tám mươi tuổi rồi còn đi chơi gái à?”

Ngoại trừ khuôn mặt của Tưởng Na Na và Bùi Ngọc Tùng ra, những chỗ khác đều đã được làm mờ, nhưng cho dù là vậy, cơ bản thì vẫn có thể nhìn rõ người phía trên đang làm cái gì.

Trong đại sảnh Phú Qúy toàn là tiếng rên rỉ ái muội của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông, thỉnh thoảng camera quay ở chỗ khá gần, còn có thể nghe thấy tiếng đánh vào cơ thể và tiếng nước.

An Sơ Tuyết quay đầu lại nhìn một cái, hình ảnh trên màn hình nhơ bẩn đến mức khó coi. Lúc cô ta xem, Tưởng Na Na đang cùng với mootjg người phụ nữ khác nằm dưới thân của người đàn ông... Hình ảnh vô cùng hoang đường cay mắt, căn bản là làm cho người ta không nhìn thêm được nữa.

Vẻ mặt cô ta biến ảo, sắc mặt An Thiếu Sâm thì khó coi, cô ta run run nói với An Thiếu Sâm: “Anh, anh mau đi tìm ổ điện rồi rút ra.”

Mặc Tinh ngồi ở phía dưới, cô lạnh lùng nhìn người của hai nhà An, Lâm rối tung rối mù. Lúc An Sơ Tuyết nhìn sang phía cô, cô còn mỉm cười với đối phương.

Cô còn thấy hình như An Thiếu Sâm muốn đi sang bên chỗ cô, nhưng đã bị An Sơ Tuyết ngăn lại.

Nhưng mà, An Thiếu Sâm vẫn đi qua, cô cũng không sợ, phần sau chuyện này đều là Tiêu Cảnh Nam bố trí người làm, có điều tra thì cũng không điều tra ra cô.

“Vui lắm à?” Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm cất giấu một vệt nhu tình cực mirng.

Mặc Tinh cụp mắt, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn anh: “Nhìn thấy anh xui xẻo, tôi sẽ còn vui hơn nữa.”

Thu hận ý và chán ghét của cô vào trong mắt, trái tim Tiêu Cảnh Nam như bị thứ gì đó đâm vào, anh muốn nói lại thôi, sau đó anh quay đầu đi, tránh ánh mắt của cô.

Rừ.

Rừ.

Rừ.

Điện thoại rung lên ba cái liên tục.

Mặc Tinh lấy điện thoại ra nhìn một cái, là tin nhắn của Hứa Thư Di gửi tới.

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Mặc Tinh Mặc Tinh, đây chính là chuyện mà cô muốn làm đúng không! (Sắc) (sắc) (sắc), xem những cái này tôi kích động quá!

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Nói nhỏ với cô này, trước đây tôi có tải vài bộ AV, vài bộ GV, tính nghiêm túc nghiên cứu kết cấu sinh lý của nhân loại một chút, kết quả bị thầy tôi thu mất rồi! QAQ, thế mà thầy còn bảo là không cho tôi nhìn người đàn ông khác!!! Tức chết tôi rồi!!!

[Tác thiên tác địa đè chết ngươi] Vừa nãy tôi đã nghiêm túc đếm một chút, chỉ riêng trong đoạn băng này, đã có chín người đàn ông lăn lộn với Tưởng Na Na! (quả thật quá kinh người rồi.GIF) Cô bảo đứa con đó là của ông cụ Lâm thật không? Bây giờ đột nhiên tôi có hơi thương ông ta rồi, ha ha ha ha ha ha ha.

Mặc Tinh: “...”

Cô rất ngạc nhiên với tốc độ gõ chữ của Hứa Thư Di.

[Mặc Tinh] Đã làm mờ rồi, sao cô biết có chín người đàn ông? . Ngôn Tình Hay

Bên kia trả lời trong giây.

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Tiếng thở của những người đàn ông đó không giống nhau, tóm lại là không đến mức lúc lăn lăn đè đè đó còn mang theo máy thay đổi giọng nói chứ?

Mặc Tinh: “...”

Cô gõ vài cái lên điện thoại, trả lời Hứa Thư Di. [Thế thì cô đúng là thiên phú dị bẩm].

[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Tôi cũng biết là tôi thông minh, không cần khen tôi như vậy, người ta xấu hổ! (xấu hổ.jpg)

Mặc Tinh: “...”

“Nói chuyện với ai mà vui thế?” Tiêu Cảnh Nam đặt tay lên bàn, gõ cạch cạch cạch.

Mặc Tinh cất điện thoại đi, mặt không biểu tình nói: “Tôi nói chuyện với ai, cũng phải báo cáo với anh à?”

“Không cần.” Tiêu Cảnh Nam dừng động tác gõ bàn, anh cầm ly rượu lên lắc vài cái, rồi đưa vào miệng, nhưng vẫn chưa nếm ra độ tinh khiết và thơm của rượu vang, chỉ có một mảnh tối nghĩa.

Hôn lễ lộn xộn hỗn loạn.

Nhưng mà suy cho cùng thì cũng là gia tộc lớn, video nhanh chóng được tắt đi, người của nhóm nhảy lên sân khấu, đồ ăn cũng đã bê lên, tất cả ngay ngắn trật tự, cứ như thể một màn hoang đường vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.

Mặc Tinh lơ đễng xem biểu diễn, có điều cô vẫn tùy ý quét mắt quan sát trong sảnh Phú Qúy, một lúc sau thì thấy vài người đi đến trước mặt một nhân viên tạp vụ rồi cưỡng chế đưa anh ta đi.

“Đó là người mà anh sắp xếp à?” Mặc Tinh hỏi.

Tiêu Cảnh Nam nhìn theo ánh mắt của cô, anh ừ nhẹ một tiếng.

“Anh ta bị bắt ra, liệu một lúc nữa có điều tra ra anh không?” Mặc Tinh nhíu mày.

Tiêu Cảnh Nam nắm cằm cô quay mặt cô lại, anh nhìn vào mắt cô, khẽ nhướng mày, thoạt nhìn tâm trạng không tệ: “Lo cho tôi à?”

“Tôi chỉ lo liên lụy đến tôi thôi.” Mặc Tinh đẩy tay anh ta, gắp một miếng cá chậm rãi ăn.

Tiêu Cảnh Nam thấy cô ăn cá, anh liền gắp bong bóng cá và xương cá trong cái đĩa mà cô vừa gắp ra, sau khi đã nhặt sạch bỏ vào trong bát của cô.

Lúc này anh mới nói: “Người này là vị hôn phu của Tưởng Na Na ở trong thôn, anh ta sẽ không khai tôi ra.”

“Anh ta có khai anh ra hay không, không liên quan tới tôi, còn nữa, tôi không thích ăn cá nhão.” Mặc Tinh chỉ liếc mắt nhìn thịt cá trong bát một cái, liền chuyển ánh mắt, gắp một cọng măng để ăn.

Tiêu Cảnh Nam đưa mắt nhìn, ngoại trừ xưng cá đã bị rút sạch gần như toàn bộ ra thì thịt cá vẫn không tổn hao gì, anh đưa đũa vào trong bát cô, gắp một miếng thịt cá.

“Anh làm gì vậy?” Mặc Tinh nhíu mày hỏi.

Tiêu Cảnh Nam ăn chậm nhai kỹ thịt cá trong miệng, phảng phất như chưa nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô, sau đó anh lại đưa đũa vào trong bát của cô: “Tôi không thích lãng phí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.