“Anh có thể gắp đồ ăn trong bát anh.” Mặc Tinh nhìn thấy đũa của anh đang di chuyển ở bát cô, gắp miếng cánh gà mà cô đã cắn một miếng lên, rồi nói: “Cánh gà vẫn còn, anh muốn ăn thì có thể tự gắp.”
Cô cầm đũa lên ngăn cản, nhưng lại không ngăn được, Tiêu Cảnh Nam dễ dàng gắp đi miếng cánh gà đó: “Tôi cảm thấy miếng này trông có vẻ ngon hơn.”
Nói xong, anh cắn một miếng cánh gà, không biết là hữu ý hay không vô, chỗ anh cắn trùng hợp là chỗ mà cô từng cắn.
“Tiêu Cảnh Nam.” Mặc Tinh đặt đũa xuống, sắc mặt có hơi âm trầm nhìn anh.
Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi dùng những lời cô từng nói trả lời lại cô: “Không cần nói to như vậy, tôi nghe được.”
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Mỗi một chữ, Mặc Tinh đều bật ra từ trong cổ họng.
“Tôi nói rồi,“ Tiêu Cảnh Nam nuốt thức ăn trong miệng xuống, rút ra một tờ khăn giấy lau cánh môi có hơi dầu mỡ: “Theo đuổi em.”
Mặc Tinh dừng một chút, xùy một tiếng, thanh âm rất nhẽ, lúc phiêu tán còn mang theo hận ý khó nén: “Tiêu Cảnh Nam, anh nghĩ tôi sẽ làm như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra, rồi tiếp nhận sự theo đuổi của anh ư?”
Đừng nói là tha thứ cho những chuyện trước đây anh đã làm, bất cứ một chuyện nào anh đã làm trước đó, cả đơi này cô cũng sẽ không tha thứ!
Những đau đớn trên cơ thể, những nhục nhã về tinh thần đó, cho dù đang nằm mơ cũng đều tra trấn cô hàng ngày, từng nhát dao khắc vào linh hồn cô, mãi không phai mờ!
Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy hận ý trên gương mặt cô, ánh mắt dần tối lại, tựa như khoảng khắc này chìm sâu vào bồi cát, tai mắt mũi miệng đều bị cát bồi lấp, không nhìn thấy ánh mặt trời, cũng không thể hô hấp, còn lại chỉ có đau đớn.
“Có chấp nhận hay không là chuyện của em, có theo đuổi hay không là chuyện của tô.” Anh lắc nhẹ ly rượu, sau đó ngẩng đầu lên, hầu kết lăn lộn, ngay sau đó ly đế dài đã trống không.
Mặc Tinh dần nắm chặt bàn tay lại, cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh vốn không yêu tôi, anh chỉ yêu bản thân anh, anh mãi mãi chỉ quan tâm tới cảm nhận của bản thân anh, căn bản anh sẽ không nghĩ xem tôi nghĩ như thế nào!”
Trong con ngươi của Tiêu Cảnh Nam phản chiếu hình dáng cô, yết hầu căng thẳng, tựa như bị cái gì đó nắm lấy vậy.
Rừ.
Rừ.
Tiếng điện thoại rung vang lên.
Mặc Tinh căng mặt đứng dậy, cầm lấy điện thoại rồi đứng lên đi ra ngoài.
Tiêu Cảnh Nam cũng đứng lên theo cô, đi theo sau cô.
“Đừng đi theo tôi!” Mặc Tinh dừng bước, sau đó xoay người lại nhìn anh, ghìm giọng gầm nhẹ.
Tiêu Cảnh Nam cũng dừng bước theo cô, cô thể hiện ra sự chán ghét rõ ràng khiến anh cảm thấy đau lòng. Anh mím môi, thản nhiên nói: “Bùi Ngọc Tùng, Sơ Tuyết với cả An Thiếu Sâm đều đang ở đây, em đi một mình cẩn thận một chút.”
Mặc Tinh lạnh lùng nhìn anh, cô không nói gì, cầm chiếc điện thoại vẫn đang rung đi thẳng về phía cửa đại sảnh.
Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng của cô, anh tiến lên một bước, nhưng giày còn chưa chạm đất đã thu về. Anh nhìn thấy bóng lưng cô biến mất ở cửa, đáy mắt xoẹt qua một tia ảm đạm.
“A lô?” Mặc Tinh đi ra khỏi sảnh Phú Qúy, sau khi đi vào phòng vệ sinh mới nhận cuộc gọi.
Người gọi tới là người của ông cụ Tiêu đã bố trí, bọn họ đã đến tầng dưới khách sạn, lái một chiếc xe thương vụ màu đen vào bảo cô nhanh chóng đi xuống tầng.
Cô hỏi đối phương số biển số xe, để tránh tìm sai người, đối phương nói rằng chỉ có một chiếc xe thương vụ của bọn họ là màu đen thôi, xem biển số xe trái lại không bằng xem kiểu xe.
Mặc Tinh nghĩ cũng đúng, nên liền không hỏi thêm nữa, cô nói một câu xuống luôn, sau đó cúp điện thoại, trái tim vẫn đang đập thình thịch không ngừng.
Cô sắp được rời khỏi Tiêu Cảnh Nam rồi... điều này làm cô có một cảm giác mơ mộng cực kỳ không chân thực, giống như đang nằm mơ vậy!
Mặc Tinh hít thở sâu một hơi rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi chờ thang máy. Lúc này, cô cảm thấy hình như có người đang bám sau cô, nhưng mỗi lần cô quay đầu lại, thì đều không nhìn thấy có người cố tình bám theo cô.
Có thể là cô căng thẳng quá, sinh ra ảo giác rồi.
Thang máy tới, cô đi vào thang máy, khi cô đang định đóng cửa thang máy, đột nhiên có một đôi bàn tay chặn giữa cửa thang máy sắp đóng.
Mặc Tinh nhìn theo đôi bàn tay đó, trong lòng lộp bộp một tiếng, lẽ nào Tiêu Cảnh Nam đã phát hiện ra manh mối rồi đuổi tới rồi à?
“Cô muốn đi đâu?” Cửa thang máy lại mở ra một lần nữa, khuôn mặt anh tuấn nhưng lại hơi tang thương của An Thiếu Sâm lộ ra.
Trái tim đang căng thẳng của Mặc Tinh dần dịu lại, cô châm chọc: “Tôi đi đâu, bạn trai tôi còn không quản tôi, anh dựa vào cái gì mà quản?”
Người của ông cụ Tiêu đang đợi cô dưới lầu, cô không muốn lằng nhằng nhiều với anh ta, nên trực tiếp ấn nút đóng cửa thang máy.
Nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại, An Thiếu Sâm đã đi vào theo, vẻ mặt thì u ám đứng cạnh cô.
Mặc Tinh nhíu chặt chân mày rồi ấn nút mở cửa, đi ra ngoài, chuẩn bị đợi chuyến thang máy tiếp theo. Nếu An Thiếu Sâm xuống dưới lầu rồi quấn lấy cô, có khi anh ta sẽ làm hỏng việc của cô.
Chỉ là cô không ngờ, An Thiếu Sâm lại theo cô đi ra khỏi thang máy.
“An Thiếu Sâm, đừng quên lần trước anh đã đồng ý với tôi cái gì.” Mặc Tinh nhíu mày nói: “Anh từng nói, chỉ cần tôi nói chuyện tử tế với anh một lần, sau này chỉ cần là nơi mà tôi có mặt, anh sẽ tự động rời đi.”
An Thiếu Sâm cười khổ, phẫn nộ và khó hiểu quấn lại với nhau, thay phiên chiếm vị trí chủ đạo: “Tôi tưởng tôi muốn như thế sao?”
Nhưng mà vừa nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với Tiêu Cảnh Nam, anh ta lại ghen tị chết đi được!
Rõ ràng biết cô là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết, cũng biết cô đã tông gãy chân Sơ Tuyết, anh ta không nên níu kéo cô, và cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì... Nhưng mà, anh ta không từ bỏ cô được!
Rừ.
Rừ.
Tiếng điện thoại rung lại vang lên lần nữa, vẫn là số điện thoại ban nãy.
Trên cánh mũi Mặc Tinh đã toát ra một tầng mồ hôi, cô lạnh lùng nói: “Anh còn quấn lấy tôi như thế này nữa, anh không sợ tôi gọi An Sơ Tuyết ra, để cho cô ta nhìn xem người anh trai tốt của cô ta quấn lấy tôi như thế nào à?”
“Mặc, Tinh!” An Thiếu Sâm nghiến răng nghiến lợi.
“Sợ rồi à?” Mặc Tinh cười giễu một tiếng, cô đưa mắt nhìn chằm chằm số trên thang máy đang biến động: “Sợ rồi thì mau tránh ra!”
An Thiếu Sâm siết chặt nắm đấm, anh ta vừa bất lực vừa hận: “Tiêu Cảnh Nam vì lợi ích có thể liên hôn với nhà họ An, cô nghĩ anh ta yêu cô thật sao? Cô ở cùng anh ta thì sẽ không hạnh phúc đâu!”
“Hai anh em nhà anh cách xa tôi ra, là tôi đã rất hạnh phúc rồi.” Tiếng điện thoại rung khiến nhịp tim Mặc Tinh càng ngày càng nhanh, cô thật sự không muốn lãng phí thời gian với An Thiếu Sâm ở đây nữa.
Anh nhanh chóng liếc mắt nhìn con số trên thang máy, không đợi An Thiếu Sâm mở miệng, cô nhìn ra sau lưng anh ta rồi nói: “An Sơ Tuyết, bà An, hai người tới thật đúng lúc...”
Mặt An Thiếu Sâm biến sắc, sau đó vô thức quay đầu lại.
Nhân lúc này, Mặc Tinh lập tức đi vào thang máy, ấn số một, rồi lại liên tục ấn nút đóng cửa.
Đóng cửa!
Mau đóng cửa!
Đóng cửa mau lên đi!
Từ chỗ trông thấy khe cửa thang máy đang càng ngày càng nhỏ, cô nhìn thấy An Thiếu Sâm quay người lại, trái tim đập bang bang bang, cơ hồ là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vào khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng kín, An Thiếu Sâm đã chạy nhanh tới, vươn tay vào khe cửa thang máy vẫn chưa khép lại hết.
Trên cánh mũi Mặc Tinh toát ra càng nhiều mồ hôi lạnh, chẳng nhẽ cô vẫn phải lãng phí thời gian ở đây với An Thiếu Sâm sao?
Lúc này, cô nghe thấy giọng nói của Tiêu Cảnh Nam bất ngờ vang lên: “Cậu An vội thế à?”