Mặc Tinh chỉ tìm được bút, không tìm được giấy, cô liền ghi những cái mà cô ấy nói vào mục ghi chép trên điện thoại.
“Em cũng đừng tạo áp lực lớn quá cho mình.” Thủy Thanh Lan khuyên: “Bình thường giám đốc Lý với bố không hợp nhau, cho một người mới như em vụ khó như thế này, cũng có ý làm khó em đấy.”
Mặc Tinh hỏi: “Dưới tình huống bình thường, trợ lý giám đốc tài vụ có thể giải quyết chuyện này không?”
Thủy Thanh Lan á khẩu.
“Em hiểu rồi.” Mặc Tinh nói.
Thủy Thanh Lan sợ cô vất vả quá: “Bây giờ em đang có thai, không thích hợp lao lực quá độ. Em nghĩ xem, so với sự uy hiếp của ông cụ Tiêu, em làm được này nọ ở công ty, có phải là nó cũng không quan trọng như vậy đúng không hả?”
“Em hiểu ý của chị dâu, em sẽ chú ý sức khỏe.” Mặc Tinh nói: “Chị dâu về trước đi, em đọc sách.”
Thấy cô dầu muối không vào, Thủy Thanh Lan thở dài: “Đều tại anh em, đồ đầu đất này, lần trước bảo phải cố gắng, không kiên trì được, gần đây lại bắt đầu làm việc vất vả, nếu anh ấy...”
“Anh có nhiều khuyết điểm đi chăng nữa, cũng không phủ định được là anh tốt với em.” Mặc Tinh nở nụ cười.
Sau khi tiễn Thủy Thanh Lan đi, cô không có đi đọc sách ngay, mà cô cầm que thử thai rồi đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau, có kết quả, hai vạch.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, xé nát que thử thai, rồi ném vào trong thùng rác, sau đó lấy sách chuyên ngành ra.
Buổi tối, khi tay của Tiêu Cảnh Nam để lên hông cô, cô khẽ đẩy tay anh ra, cô đưa lưng về phía anh rồi nói: “Tôi đã mang thai rồi.”
Cô gối hai tay dưới đầu, có gì đó lạnh lẽo rơi vào trong lòng bàn tay. Cô cố gắng nhếch môi, lau khóe mắt.
Chớp mắt đã bốn ngày trôi qua.
Mặc Tinh muốn né tránh Tiêu Cảnh Nam, cô tìm một tài xế khác đưa cô đi, nhưng Mặc Vệ Quốc không đồng ý, Mặc Lôi lại bận đến nỗi không thấy mặt, cô đành phải tiếp tục đi chung xe với Tiêu Cảnh Nam.
Hai người ăn ba bữa cùng nhau, lúc có thể không nói chuyện thì sẽ không nói chuyện, khi bắt buộc phải trao đuổi thì cũng chỉ nói một hai câu, lạnh lùng đến nỗi còn không bằng người lạ.
Người nhà họ Mặc cũng chú ý thấy sự khác thường giữa hai người, bọn họ từng tìm Mặc Tinh nói chuyện riêng, nhưng đều bị cô ứng phó qua loa qua.
Năng lực của cô không xứng với Tiêu Cảnh Nam, dẫn tới quan hệ của hai người mất đi cán cân; hơn nữa cô với anh đều là kiểu người chết cũng phải cần thể diện, châm chọc đối phương, không ai chịu ai cả, căn bản là không thích hợp đi cùng nhau.
Hiện tại điều mà cô cần làm nhất chính là trở nên mạnh mẽ, như thế thì khi cô rời khỏi Tiêu Cảnh Nam, cô vẫn có thể tranh giành được quyền nuôi con.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng mà Lý Mỹ Anh quy định, nhưng ngoại trừ ngày thứ nhất gặp được giám đốc Thương ra, Mặc Tinh với Trác Thiên Hạo đều không gặp được giám đốc Thương nữa. Đối phương có ý tránh bọn họ, thậm chí còn không tới tập đoàn An Thị nữa.
“Tôi nhớ ngày đầu tiên cô nói là có một cách, đến giờ cô vẫn không định nói ra à?” Trác Thiên Hạo đưa mắt nhìn người tới người đi ở tập đoàn An Thị, anh ta hỏi.
Mặc Tinh xem thời gian, mười một giờ sáng: “Anh Hạo, anh về trước đi.”
Trác Thiên Hạo: “?”
“Tôi muốn hẹn cô An ra nói chuyện riêng.” Mặc Tinh cũng không có nói nhiều.
Trác Thiên Hạo cũng từng đọc được ân oán của hai người ở trên mạng, anh ta không đồng ý cô đi như thế. Nếu cô mà xảy ra bất trắc gì, e là anh ta cũng không chiếm được chỗ tốt ở trước mặt giám đốc Tiêu và giám đốc Mặc.
“Cô An không phải người thích ra tay, anh không cần nghĩ nhiều. Nếu mà xảy ra chuyện gì thật, tôi tự gánh vác, sẽ không ai trách anh đâu.” Mặc Tinh nói.
Thấy cô kiểm tra, Lý Thiên Hạo đi một bước quay đầu ba cái, do do dự dự rời khỏi.
Mặc Tinh lấy điện thoại ra, kéo số điện thoại của An Sơ Tuyết ra khỏi danh sách đen, cô gửi tin nhắn qua: “Sắp đến trưa rồi, cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
*
Quán lẩu cừu béo.
Mặc Tinh và An Sơ Tuyết chia ra ngồi ở hai bên cái bàn, ở giữa đặt một nồi lẩu uyên ương, bên trên bày một đóng rau và thịt các loại. Lúc này, nước dùng hai màu đỏ trắng cuồn cuộn trong nồi, mùi hương nồng kích thích khứu giác của con người.
An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn, thân trên mặc chiếc áo lông cừu màu trắng, thân dưới mặc chiếc quần bò màu xanh, trông cô ta có vẻ đã gầy đi nhiều, mang theo một loại đẹp mang sắc thái bị bệnh.
“Tôi nhớ cô thích nấm kim châm và cải trắng ở quán lẩu này nhất.” An Sơ Tuyết cầm nấm kim châm và cải trắng, bỏ vào trong nồi lẩu uyên ương.
Mặc Tinh mỉm cười, cô đứng dậy, bê phổi lợn mà cô đặc biệt gọi bỏ vào trong nồi lẩu: “Chẳng phải có câu châm ngôn sao? Ăn gì bổ nấy, cái này là tôi gọi riêng cho cô, cô phải ăn nhiều vào đấy.”
“Không cần đâu, tôi không thích ăn mấy thứ này, có mùi tanh.” An Sơ Tuyết nhẹ nhàng nói: “Trái lại là cô, tôi nhớ cô luôn thích ăn các loại linh tinh này của heo, ăn nhiều vào, nếu không là lãng phí đấy.”
Mặc Tinh để đĩa xuống, ngồi xuống: “Cái này là cho cô bồi bổ, cô đừng khách sáo, chính là chỗ này không có tim, tôi vốn còn định gọi tim lợn cho cô bồi thưởng nữa.”
“Cô nói đùa à, sao tôi lại dùng những thứ này để bồi bổ chứ?” An Sơ Tuyết bất đắc dĩ nói.
Mặc Tinh khẽ nhướng mày: “Sao tôi lại cảm thấy rất phù hợp nhỉ? Heo trông thì hiền lành ngu dốt, trên thực tế IQ rất cao, trong âm thầm không biết đã đùa giỡn bao nhiêu lòng người, cô không cảm thấy nhìn thấy bọn họ là cảm thấy rất thân quen à?”
Im lặng.
Một lúc sau, An Sơ Tuyết chua sót nói: “Mặc Tinh, trước đây là tôi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhất thời xúc động, đã phạm sai lầm. Nhưng những năm nay, lương tâm tôi cũng chịu dày vò, ăn không ngon ngủ không yên, vả lại hiện tại những thứ này đều đã bị phát tán ra rồi, cổ phiếu tập đoàn An Thị ngã mấy lần, giá thị trường ngâm nước gần hai mươi phần trăm.”
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tinh, cười khổ nói: “Tôi biết cô đi tù hai năm cũng rất đau khổ, nhưng bây giờ tôi đang bị người đàn ông mà mình yêu thương nhất khinh bỉ, còn bị các trưởng bối mà tôi tôn trọng nói là thất vọng về tôi, bị bao nhiêu cư dân mạng... hai chúng ta cũng coi như là hòa nhau rồi chứ? Tôi tình nguyện tôi là cô, coi như tôi chiếm chút lợi của cô.”
“Cô nghĩ... tôi được lời sao?” Khóe môi Mặc Tinh nhếch lên nụ cười trào phúng.
An Sơ Tuyết dịu dàng nói: “Chỉ là đi tù hai năm, là có thể có được tình yêu của anh Cảnh Nam, sự trợ giúp của người nhà họ Tiêu, còn có thể làm cho giá thị trường của nhà đối diện ngâm nước hai mươi phần trăm, cá nhân tôi cho rằng, khoản mua bán này rất có giá trị.”
“Thì ra cô cũng nghĩ như vậy.” Hai mắt Mặc Tinh sáng lên, cô hớn hở nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Vốn dĩ Cảnh Nam không thích tôi, nhưng cô cứ hãm hại tôi, anh ấy đã thích tôi rồi, anh ấy đồng ý cưới tôi, hơn nữa cô cũng đã phải trả cái giá tương ứng, không tính là khi dễ tôi. Tính ra thì đúng là tôi đã lời rồi, An Sơ Tuyết, tôi phải cảm ơn cô thật rồi!”
Điều này hoàn toàn khác với dự liệu của An Sơ Tuyết, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại, nhất thời không nói lên lời.
“Cô là một người què đi không tiện, tôi rót thêm nước trái cây cho cô nhé.” Mặc Sơ đứng dậy, rót nước trái cây cho hai người, sau đó đẩy một cốc đến trước mặt An Sơ Tuyết: “Nào, cảm ơn cô hãm hại tôi, làm cho cuộc sống của tôi trở nên tốt đẹp như này.”
Cô nói không to lắm, nhưng gần đây hai người mới lên hot search, người chú ý bọn họ rất nhiều.
Lúc này nghe thấy cô nói như vậy, có vài cô gái trẻ cố tình nói to.