Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 308: Chương 308: Tôi là một con người




Đúng là dạ dày Mặc Tinh hơi khó chịu, cô cũng không có từ chối, cô cầm lấy phần cháo, mở ra rồi ăn.

Ăn được hơn nửa chỗ cháo, dạ dày đã khá hơn nhiều, mà lúc này Tiêu Cảnh Nam cũng đã tới rồi. Anh mở cửa xe ra rồi xuống xe, liếc mắt nhìn cháo trong tay cô, rồi lại liếc mắt nhìn sắc mặt đã chuyển biến tốt đẹp như vẫn khó coi của cô, anh rất tự nhiên đặt tay lên bụng cô, sau đó khẽ xoa.

“Biết rõ mình có bệnh dạ dày, sao còn ăn cơm muộn thế này hả?” Giọng Tiêu Cảnh Nam hơi lạnh.

Trác Thiên Hạo xách hộp cơm rồi đứng sang bên cạnh, anh ta yên lặng đánh giá Tiêu Cảnh Nam. Người đàn ông này không chỉ có thân thế tốt đến nỗi khiến cho người ta ghen tị, đến cả dung mạo khí chất và năng lực cũng xuất sắc đến nỗi làm cho người ta ghen tị chết đi được.

Khi chỉ có một tí chênh lệch, thì sẽ ghen tị, nhưng khi mà nếu chênh lệch một khoảng to, thì sẽ chỉ còn lại hâm mộ, và ngước nhìn.

Người đàn ông này còn nhỏ hơn anh ta gần mười tuổi, nhưng từ sau khi nghe nói đến những thành tích mà Tiêu Cảnh Nam làm ra, đối phương đã trở thành thần tượng của anh ta.

Lúc này thật sự gặp được thần tượng, cảm nhận được loại cảm giác áp bách trên người thần tượng, dù anh ta có hơi hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào, nhưng lại có chút cảm giác sợ hãi của kẻ yếu sau khi gặp cường giả.

“Quên mất.” Mặc Tinh đẩy tay anh ra, rồi nói với Trác Thiên Hạo: “Anh Hạo, thế tôi đi trước đây, ngày mai gặp.”

Nghe thấy hai chữ “anh Hạo”, Tiêu Cảnh Nam mím môi, ánh mắt như chim ưng bắn thẳng đến Trác Thiên Hạo.

Trác Thiên Hạo tưởng là cảm giác áp bách vừa rồi đã đủ làm cho anh ta khiếp sợ rồi, nhưng lúc này bị Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm như này, anh ta mới biết khí thế hình thành lâu ở người thành công áp bách người ta nặng cỡ nào.

Anh ta mỉm cười cứng ngắc: “Ngày... ngày mai... gặp.”

“Ừ.” Mặc Tinh mở cửa xe ra, ngồi lên ghế phó lái, thắt dây an toàn.

Trước đây cô luôn cảm thấy thắt dây an toàn quá rắc rối, không bao giờ cô có thói quen thắt dây an toàn gì gì đó, nhưng mỗi lần khi cô không thắt dây an toàn, Tiêu Cảnh Nam đều sẽ thắt giúp cô.

Hai người cách quá gần, động tác quá thân mật, sẽ làm cô cảm thấy không quen.

Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm Trác Thiên Hạo một lúc, rồi mới chuyển tầm mắt, anh vòng đến trước cửa xe, sau đó ngồi vào.

Khởi động xe, chẳng mấy chốc chiếc xe đã nhập vào trong làn xe. Trác Thiên Hạo lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán từ lúc nào không biết, như trút được gánh nặng.

Trước đây anh ta luôn cảm thấy nói khí thế của một người áp bách người khác, là hình dung quá khoa trương, nhưng hôm nay coi như là anh ta đã biết rồi, không phải khoa trương, mà là trước đây anh ta chưa từng tiếp xúc với người có thân phận như tổng giám đốc Tiêu.

“Tôi đồng ý cho em đi làm, nhưng nếu em còn không quan tâm đến sức khỏe của mình như này nữa, thì em không cần đi làm nữa.” Trong xe chưa bật đèn, ánh đèn ở chỗ khác xuyên qua cửa sổ lờ mờ chiếu lên mặt Tiêu Cảnh Nam, mang theo vài phần âm u.

Mặc Tinh khẽ siết chặt nắm tay: “Tôi là bạn gái anh, không phải vật sở hữu của anh!”

“Có gì khác sao?” Tiêu Cảnh Nam lành lạnh nói một câu, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt như dao.

Mặc Tinh nhìn lại anh, cô cố gắng đè lại những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng: “Tôi cũng là một con người, Tiêu Cảnh Nam, hy vọng anh tôn trọng suy nghĩ của tôi, đừng tùy tiện ra quyết định thay cho tôi.”

“Tôi có thể tôn trọng suy nghĩ của em, nhưng tiền đề là em phải chăm sóc sức khỏe của mình.” Tiêu Cảnh Nam giẫm chân ga, tốc độ xe đã nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Mặc Tinh nhìn anh chằm chằm, cô nhấn mạnh: “Sức khỏe của tôi như thế nào, tôi rõ hơn anh!”

Tiêu Cảnh Nam coi như chưa nghe thấy lời cô nói: “Sau này em ăn sáng cùng tôi rồi đi làm, buổi trưa tôi qua đón em, buổi tối cùng nhau về đi ăn.”

“Tiêu, Cảnh, Nam!” Từng chữ của Mặc Tinh đều bật ra từ trong cổ họng.

Két két.

Tiêu Cảnh Nam giẫm phanh, lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai.

May mà xe khác sợ làm xước đến Bentley thì không đền nổi, nên đã tự giác giữ một khoảng cách với chiếc xe này, nếu không xe đằng sau đã tông vào từ lâu rồi.

“Mặc Tinh, có phải khoảng thời gian này tôi đã chiều em quá rồi đúng không, em đã quên mình tên gì họ gì rồi à?” Tiêu Cảnh Nam nghiêng người lên trước, dùng sức nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn anh.

Cảm giác đau ở cằm theo thần kinh truyền đến não bộ, kích thích đến nỗi chỗ mắt Mặc Tinh hơi rít. Cô cắn chặt môi nhìn anh, không nói ra rốt cuộc là vì đau hay là sợ, trên đầu cũng toát ra một lớp một hôi lạnh.

“Đừng chạm đến giới hạn của tôi.” Trong giọng nói của Tiêu Cảnh Nam nhiễm ý lạnh ngấm vào người.

“Chạm đến giới hạn của anh ư?” Mặc Tinh cười nhạt một tiếng, cô nói không rõ rốt cuộc là mất mát hay là phẫn nộ: “Tiêu Cảnh Nam, anh luôn miệng nói thích tôi, anh có từng cho tôi nửa phần tôn trọng nên có chưa hả?”

Nói cho cùng, anh chỉ coi cô là một sủng vật mà anh thích, anh chưa bao giờ đặt cô vào địa vị bình đằng! Anh có thể quyết định mọi chuyện của cô, còn cô một khi cô làm chuyện mà anh không muốn để cô làm, anh sẽ tức giận, sẽ cáu!

Đây là yêu đương sao?

Không phải!

Là nuôi nhốt!

“Em phải tôn trọng em cái gì? Lúc Sơ Tuyết uy hiếp tôi, tôi nói cho em biết sự việc, sau đó lại thương lượng với em xem có cần đánh gãy chân em hay không à?” Tiêu Cảnh Nam châm chọc nói.

Mặc Tinh nhìn anh chằm chằm, trước mắt có một thoáng mông lung, lại bị cô ép tầng thủy quang đáng nghi đó xuống.

Cô đẩy tay anh ta, trong giọng nói xen lẫn tự giễu và tức giận: “Đúng, trước mặt anh và An Sơ Tuyết, tôi hoàn toàn không có năng lực đánh trả. Cho dù anh có nói với tôi, thì cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên anh cũng không cần nói với tôi cái gì hết, giữa việc đi tù và đánh gãy chân, anh đã chọn đánh gãy chân thay cho tôi.”

Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, không nói gì hết.

“Là tôi vô dụng, những cái này đều là tôi tự làm tự chịu.” Mặc Tinh giễu cợt: “Anh nói cũng không có sai, là tôi cậy được sủng mà kiêu, quên mất tên họ mình trước đây đã trải qua cái gì.”

Hầu kết Tiêu Cảnh Nam trượt trượt một chút, anh vươn tay ra, muốn chạm vào vết máu ứ trên cằm cô, cô quay mặt đi, né.

“Vừa rồi là tôi đã quá kích động, xin lỗi.” Tiêu Cảnh Nam nói.

Mặc Tinh cụp mắt, nhếch môi: “Nói xin lỗi gì chứ? Tôi phải cảm ơn anh mới phải.”

Chẳng qua là cô cảm thấy quan hệ của hai người không ngang hàng, nếu Tiêu Cảnh Nam hiểu lầm, anh tức giận hoặc thay lòng, cô sẽ không có sức phản kháng. Mà hiện tại, anh đã chứng minh một điểm này thay cho cô rồi.

Trên đường đi không ai nói chuyện.

Sau khi về đến nhà họ Mặc, Mặc Tinh đã ăn một ít canh, sau đó cầm túi xách đi lên lầu trong tiếng phê bình của Mặc Vệ Quốc.

Vu Tĩnh Vận hiện lên vẻ lo lắng, bà ấy muốn đi lên, Thủy Thanh Lan ngăn bà ấy lại, cô ấy nói: “Mẹ ăn trước đi, con ăn no rồi, đúng lúc con đi lên xem sao.”

Mặc Tinh về phòng, lấy ra phần hợp đồng của tập đoàn Mặc Thị với tập đoàn An Thị, cô vừa mở ra thì cửa bị gõ rồi. Cô mở cửa ra, cô nhìn thấy Thủy Thanh Lan đang đứng bên ngoài.

“Cãi nhau với tổng giám đốc Tiêu à?” Thủy Thanh Lan đi vào, rồi đóng cửa lại.

Mặc Tinh thản nhiên nói: “Không có.”

“Tình huống hiện tại của em, cần phải dựa vào chỗ tổng giám đốc Tiêu quá nhiều, nếu không cãi nhau, thì cố gắng không cãi nhau.” Thủy Thanh Lan nói.

Mặc Tinh khẽ nắm chặt tay, cô đáp một tiếng, cô không muốn nói tiếp cái chủ đề này nữa: “Chị dâu xem bản hợp đồng này giúp em được không?”

“Phần nào?” Thủy Thanh Lan cầm lấy hợp đồng, sau đó giảng cho cô những chỗ mà cô không hiểu lắm, cô ấy còn nói một chút về vài chỗ dễ động tay động chân trong bản hợp đồng này, để cô sau này chủ ý hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.