Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 213: Chương 213: Đáng lẽ ra lần trước tôi nên đâm chết anh




Tiêu Cảnh Nam nhìn Mặc Lôi, lành lạnh nói: “Anh nên cảm thấy may mắn vì là anh trai Mặc Tinh.”

“Tôi vẫn luôn thấy may mắn có cô em gái tốt như này!” Mặc Lôi trừng mắt nhìn anh rồi nói: “Đáng tiếc, tôi lại thua tên khốn anh!”

Lúc này, vừa khéo có vài người đi tới tìm Tiêu Cảnh Nam, bọn họ nghe thấy Mặc Lôi nói vậy, cả đám câm như hến và cũng không biết là nên đi hay nên ở lại.

Nếu mà đi, khó khăn lắm mới gặp Tiêu Cảnh Nam được một lần, thật sự là không cam tâm. Nhưng nếu mà ở lại, thì cái tình cảnh này thật sự là thích hợp.

“Mặc Lôi, anh điên đủ chưa?” Lần này, Thủy Thanh Lan cũng không nhẹ nhàng nữa, cô ấy nhéo tai Mặc Lôi rồi nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Tiêu!”

Khiến cho Tiêu Cảnh Nam khó xử trước mặt nhiều người như thế này, nếu trở về anh đổ cái khoản này lên đầu Tinh Tinh thì phải làm sao.

Mặc Lôi đau đến nhe răng trợn mắt, anh ấy cũng không giãy dụa, nhưng mà cũng không xin lỗi.

“Mấy vị tìm tôi có việc gì?” Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn Mặc Lôi một cái, không để ý đến anh ấy nữa, mà là hỏi mấy người đang lúng túng đứng bên cạnh.

Mấy người đó đã đến tuổi trung niên từ lâu rồi, tuổi tác lớn nhất, thoạt nhìn còn lớn hơn Mặc Vệ Quốc một chút, nhưng khi đối diện với Tiêu Cảnh Nam thì lại cung cung kính kính, còn có một chút nịnh nọt và rụt rè nữa.

“Lâu rồi không gặp, chúng tôi tới chào tổng giám đốc Tiêu thôi.” Một người trong đó nói.

Mặc Tinh cụp mắt, sau đó đứng lên nói: “Chị dâu, anh trai, chúng ta đổi sang chỗ khác ngồi đi.”

Tiêu Cảnh Nam bàn chuyện làm ăn, cô không tiện ở bên cạnh nghe, vừa khéo cô cũng có chuyện cần nói riêng với anh trai và chị dâu.

“Đi đi đi, đi sang bên kia, bên đó không có người!” Mặc Lôi chỉ vào một cái bàn xa chỗ này nhất, anh ấy cũng không cần Mặc Tinh với Thủy Thanh Lan đẩy, đã trực tiếp dùng một tay chuyển xe lăn sang phía bên kia, chỉ mong sao cách xa Tiêu Cảnh Nam.

Mặc Tinh lo anh ấy như thế thì không tiện chuyển hướng, sẽ tông vào người người khác, cô bước nhanh đến đằng sau xe lăn, đẩy anh sang bên đó.

Thủy Thanh Lan thì đi cạnh hai người, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ.

“Sao tôi không nhớ là mình từng gặp các vị nhỉ.” Tiêu Cảnh Nam thấy Mặc Tinh dần biến mất trong đám người, ngón tay khoát lên bàn, gõ nhẹ.

Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó đứng ra nói đùa: “Mỗi ngày, tổng giám đốc Tiêu gặp nhiều người như thế, không nhớ chúng tôi cũng là chuyện bình thường.”

Dưới tình huống bình thường, không ai sẽ đào sâu hỏi cái này, trực tiếp thuận theo câu 'câu rồi không gặp' rồi tiếp tục cuộc trò chuyện.

Nếu mà vui, thì nói thêm vài câu, không vui thì bớt nói lại vài câu, chứ không có công khai phá đám như Tiêu Cảnh Nam.

“Ồ.” Tiêu Cảnh Nam đứng dậy, cầm lấy một ly sâm panh trong khay của nhân viên tạp vụ, đung đưa cái ly rồi hỏi: “Thế mấy vị có chuyện gì không?”

Người lớn tuổi nhất ngượng ngập nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là...”

“Không có chuyện gì thì tôi xin cáo từ trước, tôi có chút việc gấp, xin lỗi.” Tiêu Cảnh Nam cầm ly sâm banh lắc với mấy người đó một chút, sau đó uống một ngụm, coi như xin lỗi mấy người đấy.

Anh vốn định đứng dậy đi đến chỗ Mặc Tinh.

Mặc Tinh đẩy xe Mặc Lôi đến chiếc bàn xa nhất, cô kéo ghế ra rồi ngồi xuống, sau đó ra hiệu tỏ ý Thủy Thanh Lan cũng ngồi xuống.

“Em có chuyện muốn nói à?” Thủy Thanh Lan hỏi.

Mặc Tinh gật đầu: “Đợi sau khi đám cưới xong là em phải đi rồi, đi...”

“Đám cưới xong là phải đi á? Đi đâu?” Mặc Lôi không ngờ cô sẽ nói những cái này, anh ấy lập tức thay đổi sắc mặt: “Em tự đi hay là đi cùng người khác? Có phải tên khốn Tiêu Cảnh Nam đó muốn đưa em tới đó rồi nhốt em lại, không cho bọn anh gặp em đúng không?”

Không đợi Mặc Tinh trả lời, anh ấy đã chuyển động xe lăn đi về phía Tiêu Cảnh Nam đằng kia: “Tiêu Cảnh Nam, tên khốn này, anh đi tìm anh ta!”

“Tìm anh ta làm gì?” Mặc Tinh khẽ thở dài, giữ chặt xe lăn.

Con ngươi Mặc Lôi hiện lên tơ máu: “Em thả tay ra! Tên khốn này, đáng lẽ ra lần trước anh phải đâm chết nó!”

“Anh bình tĩnh nghe Mặc Tinh nói hết được không?” Thủy Thanh Lan nhíu mày nói: “Tinh Tinh, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mặc Tinh kéo Mặc Lôi về vị trí: “Ông nội Tiêu nghĩ rằng em và Tiêu Cảnh Nam ở bên nhau sẽ làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Tiêu, cho nên tối nay ông ấy sẽ cho người đưa em đi.”

Nghe thấy vậy, Thủy Thanh Lan nhíu chặt chân mày, muốn nói lại thôi.

Mặc Tinh mím môi, nói: “Chị dâu yên tâm, em đã trao đổi ổn thỏa với ông Tiêu rồi, người của ông ấy dẫn em đi, hơn nữa ông ấy cũng sẽ bảo đảm Tiêu Cảnh Nam sẽ không làm gì chị và anh trai.”

Lời giải thích của cô làm cho Thủy Thanh Lan có chút bối rối, lớp trang điểm cũng không ngăn được mặt cô ấy đỏ lên.

“Chị dâu không cần vì vậy mà cảm thấy hổ thẹn hay khó lòng chịu nổi, chị đã tốt với em lắm rồi. Vả lại chị là mẹ của hai đứa con, anh em lại không làm được việc lớn, chị lo lắng nhiều cũng là bình thường.” Mặc Tinh nói.

Hốc mắt Thủy Thanh Lan đỏ lên, cô ấy nhẹ giọng nói: “Chị và anh em đã nợ em quá nhiều, nếu không phải tổng giám đốc Tiêu lấy bọn chị ra uy hiếp em, em cũng không cần phải chịu khổ như vậy.”

“Không trách anh chị được, xét đến cùng thì chuyện này vẫn là ân oán giữa em và anh ấy, nhưng mà đã liên lụy đến cả anh trai và chị dâu.” Mặc Tinh nói.

Từ lúc nghe thấy chuyện Mặc Tinh sắp đi đến giờ, Mặc Lôi không hé một lời, nhưng tơ mắt trong mắt lại càng nhiều càng nhiều thêm.

“Tinh Tinh rời khỏi được tổng giám đốc Tiêu là chuyện tốt, vẻ mặt anh là thế nào đấy?” Thủy Thanh Lan nhìn anh ấy, cô ấy muốn làm ra vẻ bình thường, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

Chỉ vì một vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, Tinh Tinh đã phải chịu đựng biết bao thứ mà đáng ra cô không cần chịu đựng, bây giờ cũng không biết có rời đi thuận lợi được hay không? Nếu mà rời đi thuận lợi, thì cũng không biết sau này có sống tốt không nữa?

“... Bọn họ muốn đưa em đi đâu?” Mặc Lôi siết chặt nắm tay, khi anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tinh, trong mắt đã giăng đầy tơ máu.

“Em vẫn chưa biết, họ chưa nói với em, nhưng sẽ không phải là thành phố B.” Mặc Tinh mỉm cười, khom lưng ôm chặt anh ấy: “Anh đừng lo, đợi em đến nơi, em sẽ báo với anh và chị dâu. Vả lại số điện thoại của em không đổi, hai người cũng có thể gọi điện cho em mà.”

Mặc Lôi nhíu chặt chân mày: “Nhưng...”

“Làm gì mà có nhiều nhưng vậy,“ Mặc Tinh cụp mắt, thu lại chua sót và hận ý trong ánh mắt: “Đối với em mà nói, có thể rời khỏi Tiêu Cảnh Nam rồi đi đến nơi khác, đây chính là kết cục tốt nhất kiếp này của em.”

Nếu như cứ ở bên cạnh Tiêu Cảnh Nam suốt như này, cô thật sự không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Có lẽ có một ngày, cô thật sự không chịu được nữa, cô sẽ giết Tiêu Cảnh Nam, sau đó tự sát, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi lại khó mù bao phủ này.

Mặc Lôi ôm chặt lấy cô, gân xanh trên cổ phập phồng, mỗi một chữ gần như là gằn ra từ trong cổ họng: “Vậy khi nào em đi? Chính xác là khi nào? Anh muốn... tiễn em.”

Mấy chữ cuối cùng, anh ấy nói cực kỳ gian nan.

Mặc Tinh đang định trả lời, bên tai chợt vang lên giọng nói của Tiêu Cảnh Nam.

“Đi? Đi đâu?”

Trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một tiếng, đồng tử co rút, ánh mắt tràn ngập hoảng hốt. Cô sợ bị Tiêu Cảnh Nam phát hiện ra manh mối, cô ghé vào trên đầu vai Mặc Lôi điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cảnh Nam.

Anh đang đứng cạnh bọn họ, quả đấm nắm chặt, ánh mắt sâu thẳm.

Mặc Tinh không biết rốt cuộc anh đã nghe được bao nhiêu, hay anh có nghi ngờ gì không, lòng cô bất ổn, tứ chi bủn rủn, nhưng lại không thể không cố gắng giữ bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.