Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 214: Chương 214: Họ Tiêu kia, anh đừng có mà quá đáng!




“Anh tôi hỏi tôi tối nay mấy giờ về, anh ấy muốn đi về cùng tôi để xem chỗ tôi ở.” Mặc Tinh nắm váy, trong giọng nói có một chút run run không dễ phát giác.

Tiêu Cảnh Nam nhíu mày: “Ừm?”

“!” Mặc Tinh có hơi mất tự nhiên, cô nuốt ngụm nước miếng, tiếng tim đập như trống gõ, đinh tai nhức óc.

Anh có ý gì?

“Họ Tiêu kia, anh đừng có mà quá đáng!” Mặc Lôi nhìn nhằm chằm Tiêu Cảnh Nam, hai mắt đỏ ngầu: “Cho dù em gái tôi là bạn gái anh, thì cũng không cần phải kể cho anh biết những gì em ấy nói với tôi! Em ấy là một con người, không phải sủng vật thuộc về riêng anh!”

Tiêu Cảnh Nam nhìn anh ấy với ánh mắt thản nhiên, con ngươi đen tối không rõ: “Ngoại trừ quát to ra, anh còn biết làm gì nữa?”

“Tôi biết cái gì thì liên quan rắm gì đến anh!” Mặc Lôi nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Cảnh Nam khẽ xì một tiếng: “Vô dụng.”

“Anh bảo ai vô dụng hả? Có giỏi thì anh...” Mặc Lôi nhìn Tiêu Cảnh Nam thì thấy ngứa mắt, tóc của người sau trên xuống đất, anh ấy cũng cảm thấy là sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

“Im miệng!” Thủy Thanh Lan bịt miệng anh ấy rồi quát một tiếng, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam: “Trước khi tới, Mặc Lôi có uống ít rượu, tửu lượng anh ấy không tốt.”

Mặc Lôi vốn còn đang giãy dụa, nhưng nhìn thấy Mặc Tinh khẽ nhíu mày, anh ấy hừ một tiếng, mở tay Thủy Thanh Lan ra, vẻ mặt âm trầm không nói thêm gì nữa.

“Tối nay em vẫn chưa biết lúc nào sẽ về.” Đóng kịch phải đóng đến cùng, Mặc Tinh nói: “Hơn nữa vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn, hôm khác anh hãng tới xem chỗ em ở, cũng được.”

Mặc Lôi nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Nam, sắc mặt xanh mét, ừ một tiếng.

“Em thấy tổng giám đốc Mặc và bà Mặc cứ nhìn về phía này, anh trai và chị dâu đi bồi bọn họ đi.” Mặc Tinh lo anh trai còn tiếp tục ở lại đây nữa thì sẽ lộ ra manh mối gì đó mất.

Hiển nhiên là Thủy Thanh Lan nghĩ giống cô: “Trước khi đến, bố mẹ nói rằng muốn giới thiệu mấy người cho bọn họ làm quen, Tinh Tinh, thế bọn chị đi trước đây.”

Mặc Tinh gật đầu.

Thủy Thanh Lan đẩy Mặc Lôi đi, nhưng mà Mặc Lôi ngồi trên xe lăn, thỉnh thoảng anh lại nhìn về bên này.

“Chỉ tách ra một lúc thôi, anh em lưu luyến như vậy, hình như hôm nay anh ấy đặc biệt quan tâm em.” Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng của Mặc Lôi, không biết có phải ảo giác của Mặc Tinh, hai chữ 'đặc biệt' này có hơi nhấn mạnh.

Trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một tiếng, hai tay buông ở hai bên người của cô có chút bủn rủn vô lực: “Anh tôi vẫn luôn tốt với tôi như vậy, không giống như một số người, lúc nóng lúc lạnh.”

Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn cô, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, chiếu lên cổ áo anh tạo ra một bóng râm.

“Sao nào, tôi nói sai sao?” Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn anh, trên cánh mũi toát ra một tầng mồ hôi.

Cô nhìn Tiêu Cảnh Nam bằng ánh mắt đó khiến cho hầu kết Tiêu Cảnh Nam căng thẳng, anh đưa tay ra, vén sợi tóc rủ xuống thái dương cô ra sau tai, giọng nói hơi chát: “Sau này sẽ không thế nữa.”

Mặc Tinh nhíu mày, cô không quen với với cử chỉ thân mật như vậy của anh, cô lùi ra sau vài bước, đứng cách anh một mét.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện, thời gian phảng phất như dừng lại ở khoảng khắc này.

“Cuối cùng tôi đã tìm thấy cô rồi!” Một cánh tay khoác lên vai Mặc Tinh, móng tay thật dài bấm vào bả vai cô: “Kỹ nữ thối!”

Mặc Tinh quay đầu lại, cô trông thấy Tưởng Na Na mặc áo cưới đứng sau lưng cô, trên gương mặt trang điểm tinh tế là vẻ đắc ý và dữ tợn.

Trên bả vai hơi đau, mặt cô không chút thay đổi, cô vươn tay ra muốn đẩy cái tay đang làm càn của Tưởng Na Na ra, nhưng có người đã nhanh hơn một bước, túm Tưởng Na Na ra một bên.

Tưởng Na Na bất ngờ bị người ta kéo ra, cô ta vốn định há mồm chửi, nhưng khi nhìn thấy người đang túm cô ta, cô ta cứng ngắc nuốt trở lại những lời đã đến bên miệng.

“Xin lỗi cô ấy.” Tiêu Cảnh Nam đứng bên cạnh Mặc Tinh, cúi đầu nhìn thấy trên vai cô có vết đỏ bị móng tay cắm vào, ánh mắt âm trầm, như mây đen bao phủ.

“... Xin lỗi!” Tưởng Na Na xin lỗi theo bản năng, nói lời xin lỗi xong, cô ta mới nghĩ đến một chuyện, cô ta gân cổ lên nói: “Bây giờ tôi là người của anh Lâm, không phải là cô gái ở câu lạc bộ Dream nữa, dựa vào đâu mà anh bắt tôi xin lỗi cô ta, thì tôi phải xin lỗi cô ta hả?”

Tiêu Cảnh Nam híp mắt, nhếch môi.

“Xin lỗi thì xin lỗi, có gì ghê gớm chứ!” Trán Tưởng Na Na toát mồ hôi: “Thối... Mặc Tinh, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cô cứ nhìn cho kỹ cho tôi! Lát nữa cô hãy ngồi hàng đầu đi!”

Ở bên cạnh, các vị khách hóng chuyện từng đợt rồi lại từng đợt, người đơn thuần hóng chuyện thì cảm thán hoặc là đồng tình, kiểu gì cũng có.

“Vừa nãy cô dâu này đã tới một lần rồi, sao lại còn tới nữa vậy?”

“Ông Lâm cả đời tiếng tăm tốt, nhà họ Lâm có danh tiếng tốt như vậy, bây giờ đều sắp bị hủy trên tay người đàn bà này rồi!”

“Bắt đầu từ lúc ông cụ Lâm tuyên bố tin kết hôn, nhà họ Lâm với nhà họ An đã thành trò cười rồi!”

“Người phụ nữ tên Tưởng Na Na này dung tục như vậy, lại còn ngu ngốc đến mức này, rốt cuộc thì ông cụ Lâm vừa ý cô ta ở điểm nào vậy?”

Lúc An Sơ Tuyết đẩy xe lăn đi tới, vừa hay nghe thấy tiếng nghị luận khe khẽ của những vị khách này. Nụ cười trên gương mặt cô ta có vẻ cứng ngắc, cô ta nhanh chóng chuyển động xe lăn, xuyên qua đám người và di chuyển tới trước mặt mấy người Mặc Tinh.

An Thiếu Sâm theo cạnh cô ta, tất nhiên cũng nghe được tiếng nghị luận của những người đó, sắc mặt cũng không tính là dễ nhìn.

“Cô Tưởng, hôn lễ sắp bắt đầu, cô nên đi ra rồi.” An Sơ Tuyết dịu dàng nói.

Tưởng Na Na nhận cơn tức ở chỗ Mặc Tinh, cô ta thẳng chân đá lên chiếc xe lăn, rồi tức giận mắng: “Tôi còn không biết là sắp bắt đầu sao? Con mẹ nó giục cái gì mà giục, con què này!”

Noi xong, cô ta quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Mặc Tinh, sau đó mới đi.

Mặc Tinh không để ý đến cô ta, mà là nhìn An Sơ Tuyết bị đạp cho xe lăn dịch về sau, cô không hề che dấu sự cao hứng của mình.

Tiêu Cảnh Nam cúi mặt nhìn cô, ánh mắt dừng một chút ở trên cánh môi đang cong lên của cô, sau đó nhìn ra chỗ khác.

“Sơ Tuyết, em sao vậy?” An Thiếu Sân vội vàng giữ chặt xe lăn, lo lắng hỏi.

Sắc mặt của An Sơ Tuyết tái nhợt, thoạt nhìn rất là yếu ớt: “Anh, em không sao. Em chỉ bị đạp vào chân thôi, anh đừng lo lắng như vậy.”

“Người phụ nữ đó chẳng biết lý lẽ gì cả!” An Thiếu Sâm nhìn thấy dấu giày dính trên góc váy của cô ta, khuôn mặt anh tuấn u ám: “Anh đi tìm ông ngoại!”

Mặc Tinh không có tâm trạng xem tiết mục huynh muội tình thâm, cô xoay người liền đi, Tiêu Cảnh Nam thì chẳng thèm nói câu nào với anh em An Sơ Tuyết, anh trực tiếp đi theo sau cô.

“Anh Cảnh Nam, Mặc Tinh, phiền hai người chờ một chút.” An Sơ Tuyết nhìn theo bóng lưng đăng đối của hai người, bàn tay đang để lên tay vịn xe lăn nắm chặt. Cô ta nhẹ giọng gọi hai người lại.

Mặc Tinh dừng bước, quay đầu nhìn cô ta, dừng một chút, sau đó tự nhiên nắm tay Tiêu Cảnh Nam, cúi đầu nghịch ngón tay của anh.

An Thiếu Sâm nhìn thấy thái độ vô cùng thân thiết của hai người, anh ta hừ mạnh một tiếng và nói không rõ cảm xúc trong lòng là cái gì.

“Vừa nãy tôi thấy hai người và cô Tưởng không được vui cho lắm, nếu cô ấy có nói câu gì không nên nói, làm chuyện gì không nên làm, thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.” Ánh mắt của An Sơ Tuyết lóe lên, cô ta nhìn vào bàn tay đang nắm vào nhau của Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam, nói với vẻ thật lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.