(Đánh rắn thượng côn: câu đầy đủ là “gậy gỗ đánh rắn, rắn đuổi theo gậy“. Ý chỉ khi gặp nghịch cảnh con người biết vịn vào đó để chống lại nghịch cảnh)
Mặc Tinh lấy sách mà Tiêu Cảnh Nam đặt cho cô ở quầy lễ tân, khi cô vội vàng đi tới cửa văn phòng giám đốc tài vụ, Lý Mỹ Anh đang nói chuyện điện thoại về vấn đề gì đấy, thoạt nhìn sắc mặt không được tốt cho lắm.
Thấy thế, cô thu lại cái tay sắp gõ cửa, yên lặng đứng ngoài cửa.
“Phó tổng Thương, chúng ta đã bàn xong chuyện đầu tư vào năm ngày trước rồi mà, đến bây giờ anh lại bảo tạm thời không cho được, như này không tốt lắm nhỉ?”
“Anh cũng không cần dùng cái lý do thoái thác này với tôi, tình hình tập đoàn An Thị thế nào, tôi rất rõ.”
Hai người nói rất khó chịu, cuối cùng Lý Mỹ Anh đen mặt ném điện thoại, sau đó ngồi phịch xuống ghế.
Mặc Tinh bất chấp khó khăn gõ cửa.
“Những lời tôi nói với cô ở buổi trưa đều công cốc hết rồi à?” Lý Mỹ Anh lạnh lùng nhìn cô, cũng không nói cho cô đi vào: “Hay là cô có bố cô làm chỗ dựa, nên nghĩ rằng có thể coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai?”
Mặc Tinh cúi đầu nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ không muốn bỏ dở giữa chừng thôi. Nếu cô phê bình mấy câu mà tôi bỏ đi luôn, đó mới là không tôn trọng cô, không tôn trọng công ty.”
Lý Mỹ Anh quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, một lúc sau, bà ta mới nói: “Vào đi.”
“Cảm ơn giám đốc.” Mặc Tinh ôm sách đi vào văn phòng, cô không đợi bà ta bố trí công việc, mà là ngồi lên sô pha bắt đầu đọc sách.
Trước đây cô đã dồn toàn bộ tư tâm vào vũ đạo, trên cơ bản thì chưa có học tốt lớp văn hóa. Năm đó có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, chủ yếu là năng lực vũ đạo của cô nổi trội, trường học đặc cách tuyển chọn.
Đối với cô mà nói, đọc những loại sách có tính chuyên ngành cực cao này, rất nhàm chán vô vị, hơn nữa cũng rất dày vò người. Nhưng so sánh với cuộc sống hai năm trong tù, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến.
Lý Mỹ Anh quét mắt nhìn quyển sách chuyên ngành vài cái, khi nhìn thấy mấy chữ cuộc thi đăng ký kế toán viên cao cấp 2018, quản lý giá thành kinh doanh, với cả quản lý chiến lược công ty và thuế pháp, bà ta nói: “Căn bản còn chưa học vững, đã muốn đọc những thứ này... Tầm nhìn hạn hẹp, giống bố cô!”
Mặc Tinh gấp sách lại, coi như không nghe ra vẻ chế nhạo trong lời nói của bà ta, mà là cực kỳ chân thành hỏi: “Thế cô nghĩ tôi đọc những quyển nào trước thì tốt hơn?”
Lý Mỹ Anh: “...”
Gậy gỗ đánh rắn, rắn đuổi theo gậy!
“Kế toán căn bản, các quy định về thuế khóa, lên kế hoạch thu nhập từ thuế...” Lý Mỹ Anh nói một hồi hơn mười quyển.
Mặc Tinh chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Những quyển cô nói tôi đã nhớ gần hết rồi, nhưng trí nhớ tốt không bằng người hướng dẫn, cho bằng tôi kết bạn wechat với cô, cô gửi cho tôi tên những quyển sách đó, được không?”
Lý Mỹ Anh lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Chịu đựng sự sụp đổ ở chỗ đám người Tiêu Cảnh Nam, ông cụ Tiêu rồi, nên Mặc Tinh chưa đến nỗi sợ một tí khí thế này của bà ta: “Tôi tin cô là một người cấp trên tốt, hy vọng lớn nhất là nhìn thấy người mới tiến bộ.”
“Không có một tí căn bản nào, cái gì cũng không biết làm, vừa tới là nịnh cấp trên đầu tiên, cái này là bố cô dạy cô à?” Lý Mỹ Anh không thích kiểu người miệng lưỡi trơn tru, bà ta nhìn chằm chằm vào Mặc Tinh.
Mặc Tinh bình tĩnh nói: “Cá nhân tôi nghĩ rằng, tạo quan hệ tốt với cấp trên và nịnh bợ cấp trên không phải cùng một chuyện.”
Lý Mỹ Anh không nói gì.
Mặc Tinh lại nói: “Ngoài ra, cô là người tài đắc lực của ông bà ngoại tôi.”
“Mặc dù tôi từng nghe nói về sự tích của bọn họ, tôi không có quá nhiều ký ức về bọn họ, nhưng tôi vẫn luôn rất tôn kính và khâm phục họ, tôi cũng muốn thân với cô hơn và hiểu những chuyện của bọn họ hơn.”
Trầm mặc.
Không biết Lý Mỹ Anh nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt xoẹt qua một tia hoài niệm và tang thương.
Một lát sau, bà ta bực bội cầm điện thoại lên, mở wechat ra, ném điện thoại lên bàn: “Không phải là muốn thêm bạn bè thôi sao? Tôi còn không cho được chắc?”
Mặc Tinh đáp một tiếng, rồi kết bạn, tiện thể khen một câu: “Ảnh đại diện của cô gọn gành sạch sẽ như con người cô, nhìn rất thoải mái.”
“Đừng tưởng mang ông ngoại bà ngoại ra rồi nói vài câu tốt đẹp, là tôi sẽ xuống nước với cô!” Lý Mỹ Anh nhìn cô chằm chằm.
Mặc Tinh gật đầu: “Vâng.”
Cô hy vọng giám đốc cố gắng nghiêm khắc với cô một chút, như thế thì cô cũng có thể học được nhiều thêm một chút, dù sao thì cho dù giám đốc nể mặt ông bà ngoại rồi xuống nước với cô, thì đám An Sơ Tuyết và ông cụ Tiêu cũng sẽ không xuống nước với cô.
“Chỉ mong cô thừa kế phần của ông bà ngoại cô nhiều một chút!” Lý Mỹ Anh cười giễu nói: “Chứ không phải một mình... bố cô!”
Mặc Tinh cúi đầu không nói gì, bố cô có làm chuyện không phải đi chăng nữa, thì suy cho cùng cũng là bố cô, cô không thể nói với người ngoài bố cô không tốt.
“Cô cũng đừng đọc sách ở văn phòng nữa, người mới như cô, cho cô một tháng thì cùng lắm cô cũng chỉ đọc hiểu một chút da lông thôi, đấy còn là dưới tình huống tốt nhất!” Lý Mỹ Anh vươn tay ra ấn vài cái lên bàn.
Mặc Tinh ừ một tiếng: “Tôi sẽ học tập thêm sau giờ làm.”
“Đừng chỉ nói mồm, tôi muốn nhìn thấy cô làm!” Lý Mỹ Anh giáo huấn cô mấy câu, cô... trả lời vâng.
Đợi sau khi giáo huấn xong, Lý Mỹ Anh rút ra một phần văn kiện từ xấp văn kiện, rồi ném lên bàn: “Chỗ này có phần công việc không yêu cầu kiến thức chuyên ngành, vừa khéo cô có thể đi làm, cô xem tài liệu trước đi.”
Mặc Tinh nói tiếng vâng, nhưng cô vừa chạm vào tài liệu, còn chưa mở ra, tài liệu đã bị Lý Mỹ Anh giữ chặt rồi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn đối phương với vẻ không hiểu.
“Bây giờ cô xem phần tài liệu này, một lúc một lát cũng không hiểu đâu, tối về rồi xem.” Lý Mỹ Anh dừng một chút, bổ sung thêm: “Chỗ nào không hiểu thì cầm tới hỏi tôi, không được phép cho tổng giám đốc Tiêu xem, hiểu chưa?”
Mặc Tinh: “Vâng.”
Trong ánh mắt không yên tâm lắm của Lý Mỹ Anh, cô rút văn kiện ra.
“Cô có wechat của tôi, chỗ nào đọc thấy không hiểu thì chụp lại, sau đó đánh dấu vào hỏi tôi... Lúc nào cũng đưuọc, tôi thấy sẽ trả lời!” Ánh mắt của Lý Mỹ Anh dính chặt vào phần tài liệu đó, sau đó lại cường điệu: “Không được phép cho tổng giám đốc Tiêu xem!”
Thật ra đây cũng không phải tài liệu quan trọng cơ mật gì, nhưng bà ta từng tiếp xúc với Tiêu Cảnh Nam mấy lần, nhớ tới những việc từng trải qua đó, đến giờ bà ta nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
Thanh niên trẻ này có thể từ trong dấu chân ngựa suy đoán ra hướng đi của một hạng mục, sau đó đem những thay đổi đó làm ưu thế cho tập đoàn Tiêu Thị.
Một người lãnh đạo xuất sắc không cần phải có năng lực nghiệp vụ quá mạnh, nhưng nhất định phải có ánh mắt đủ xa, cùng với năng lực đặt ra phương hướng chiến lực chính xác cho công ty, mà những thứ này, Tiêu Cảnh Nam chỉ nhiều chứ không ít.
Đợi một thời gian nữa, chắc chắn người này sẽ trưởng thành còn khủng bố hơn cả ông cụ Tiêu, dẫn dắt tập đoàn Tiêu Thị giờ đây đã là đầu sỏ nghênh đón một đỉnh cao mới.
Mặc Tinh cứ nhận lời mãi, Lý Mỹ Anh mới đưa cho cô tài liệu: “Tập đoàn Mặc Thị và tập đoàn An Thị đã hợp tác một hạng mục, tên là “Ánh mặt trời”, năm ngày trước, bọn họ đã phải chuyển một trăm sáu mươi triệu tệ qua, nhưng đến giờ lại muốn kéo dài thời gian.”
“Cô cần tôi đi... đòi nợ?” Mặc Tinh hỏi.
“Không phải.” Lý Mỹ Anh gõ bàn nói: “Đòi nợ là những cách nói của bọn cho vay nặng lãi, chúng ta là giục thanh toán!”
Mặc Tinh: “...”
Lý Mỹ Anh cho cô năm ngày, nếu trong vòng năm ngày, cô có thể đòi được khoản thanh toán này, sau này Lý Mỹ Anh đích thân hướng dẫn cô.
Nếu không giục thanh toán được, Lý Mỹ Anh chưa nói kết quả, nhưng chắc hẳn đến lúc đó cũng sẽ không có thái độ gì tốt.
Cần chú ý là, hôm nay coi như là một ngày!