“Trên đầu có đồ.” Tiêu Cảnh Nam thản nhiên giải thích một câu, sau đó dừng xe trước cửa một quán hải sản.
Mặc Tinh thích ăn hải sản, nhưng mà cô bóc các loại như tôm, cua khá chậm, Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó bỏ những con đã bóc vào trong bát cô.
“Anh cứ ăn đi, không cần bóc cho tôi đâu.” Mặc Tinh nói.
Tiêu Cảnh Nam nâng cổ tay lên xem thời gian: “Lát nữa tôi còn phải chạy về công ty, em ăn quá chậm.”
“Anh ăn xong đi về trước là được.” Mặc Tinh nhìn thấy trong đĩa càng ngày càng nhiều thịt tôm, thịt cua, cô nhíu mày.
Qủa thật, Tiêu Cảnh Nam bóc nhanh hơn cô.
“Sau đó để lại em ở đây một mình?” Tiêu Cảnh Nam rút khăn giấy ra, lau tay với động tác ưu nhã: “Cộng sự hợp tác bình thường, tôi sẽ không như thế này, lẽ nào tôi phải như thế với bạn gái của mình sao?”
Hai người ăn cơm xong, thì đi ra khỏi nhà hàng.
“Anh mau đi về công ty trước đi, tôi gọi xe là được.” Mặc Tinh không thích làm phiền người khác, bất kể người đó có quan hệ gì với cô.
Tiêu Cảnh Nam mở cửa ghế phó lái ra, kéo tay cô, nhét cô vào trong.
“Chỗ này gọi xe rất tiện.” Mặc Tinh bắt lấy xe, chưa có ngồi vào trong.
Tiêu Cảnh Nam chống hai tay lên trần xe, vòng cô trong lòng, hơi cúi người: “Sắp đến giờ đi làm rồi, Lý Mỹ Anh không thích người bỏ dở giữa chừng, em xác định muốn tôi đi bây giờ?”
“Sao giờ anh mới nói!” Mặc Tinh nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô giật mình, gằn giọng hỏi anh.
Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ một tiếng, sau đó lại nhanh chóng thu lại nụ cười, anh nhét cô vào trong xe, đóng cửa xe lại. Anh vòng sang bên kia lên xe, sau khi khởi động xe anh mới nói: “Nếu còn nói nữa, em sẽ ngồi ăn cơm với tôi tiếp à?”
Mặc Tinh mím môi, nếu cô mà biết, cô sẽ về công ty ngay.
“Tôi đã mua cho em mấy quyển sách, đã gửi đến công ty rồi, em tự đọc, không hiểu thì hỏi Lý Mỹ Anh. Bà ta cứng miệng nhưng mềm lòng, em hỏi bà ta nhiều câu hỏi, có khả năng bà ta sẽ thân với em hơn một chút.” Trong xe đã bật điều hòa, nhiệt độ hơi cao, Tiêu Cảnh Nam cởi hai cúc áo sơ mi ra, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.
Mặc Tinh dừng một chút: “... Cảm ơn.”
“Cảm ơn ngoài miệng, tôi thích thực tế hơn.” Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên một tia dí hỏm cực nhạt.
Mặc Tinh nhìn vào mắt anh, cô ngẩn người.
Anh thật sự... càng càng càng khác với trong trí nhớ của cô.
Nhưng cái tốt mà anh dành cho cô không hề khiến cô cảm thấy lãng mạn, tốt đẹp, mà là khiến cô cảm thấy khủng hoảng. Khi anh yêu một người và khi anh không yêu một người hoàn toàn là hai thái cực, cô lo cô đắm chìm vào trong sự tốt đẹp của anh, nhưng lại không gần được anh.
Bọn họ mới hơn hai mươi tuổi, tương lai có quá nhiều biến só, mà lòng người là thứ dễ thay đổi nhất.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, cô quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ, so với việc sốt sót dựa vào việc dựa vào một người đàn ông thì cô càng thích bản thân mạnh mẽ hơn.
Cả quãng đường không ai nói gì.
Tiêu Cảnh Nam nhìn Mặc Tinh qua gương chiếu hậu, anh khẽ nhíu mày. Anh nhìn phía trước, chủ động khơi ra mấy chủ đề, nhưng lần nào Mặc Tinh cũng chỉ ừ vài tiếng, so với những người trước thì còn mang theo vài phần cố ý xa cách.
Cuối cùng, xe dừng trước cửa tập đoàn Mặc Thị, vừa dừng xe, Mặc Tinh liền mở cửa xuống xe luôn.
“Tôi với Lý Mỹ Anh từng giao thiệp mấy lần, tôi đi vào cùng em nhé?” Tiêu Cảnh Nam cũng xuống xe, anh bỏ tay túi quần đứng trước mặt cô, rồi nhìn cô chăm chú.
Mặc Tinh lùi ra sau một bước, cô thản nhiên nói: “Không cần đâu, tôi tự có thể giải quyết tốt, anh về đi. Tạm biệt.”
Nói xong, cô quay người đi vào tập đoàn Mặc Thị.
Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng của cô, hàng mi dài mà dậm che đi ánh mắt anh.
Những chuyện làm sai, chung quy vẫn vắt ngang giữa hai người, không thể dễ dàng tiêu tan…