“... Cô buông ra trước đã.” Mặc Tinh bị cô ấy quàng cổ mà đau, cô sắp bực rồi.
Lúc này, Hứa Thư Di mới buông cô ra. Cô ấy kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô, cô ấy chống má hai mắt sáng rực nhìn cô: “Woa, sao trên đời này lại có người xinh đẹp như này, quả thực chính là tiểu tiên nữ hạ phàm! Xinh quá đi!”
Mặc Tinh: “...”
Một hai câu trước khen còn coi như bình thường, về sau càng ngày càng dối dá khoa trương rồi.
“Nói tiếng người.” Mặc Tinh nói.
“Hì hì hì, người ta khen cô xinh là thật mà!” Hai mắt Hứa Thư Di phát sáng, cô ấy cầm một miếng bánh ngọt rồi bỏ vào mồm, phình má nói: “Cô không biết đấy thôi, hôm nay lúc cô đi vào cùng đại băng sơn, hào quang trên người chói mùi mắt người luôn!”
Mặc Tinh: “...”
“Cô xem tôi đã khen cô nhiều như thế, cô có thể nói với tôi một chút, lúc nào thì những video kia của Tưởng Na Na sẽ phát lên không?” Hứa Thư Di ghé vào vai cô, cười quyến rũ hỏi.
Mặc Tinh không quen tiếp xúc thân mật với người ta như thế này, cô đẩy cô ấy ra, thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết.”
“Mặc Tinh, hôm nay cô cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp hơn cô An một trăm lần!” Hứa Thư Di lại dịch đến trước mặt cô, rầm rì.
Mặc Tinh nhíu mày: “... Ngoại trừ xinh đẹp ra, cô không còn hình dung từ nào khác nữa đúng không?”
“Ay ya, bị cô nhìn thấy rồi à? Ngữ văn của tôi không tốt, thi cử toàn trượt, viết văn chính là đòi mạng tôi!” Hứa Thư Di ủ rũ chán nản.
“...” Mặc Tinh nói: “Video là người của Tiêu Cảnh Nam tung, tôi cũng không biết lúc nào sẽ tung ra.”
Nghe thấy vậy, Hứa Thư Di che miệng, kinh ngạc nói: “Đại băng sơn... lại còn làm được loại chuyện này á?”
“Tại sao lại không?” Mặc Tinh cụp mắt, đáy mắt xoẹt qua một tia u ám.
Nói đến cùng thì Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết là cùng một loại người, để đạt được mục đích, bọn họ có thể không từ thủ đoạn, có chuyện gì mà anh không làm được chứ?
Hứa Thư Di cười hì hì, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Tôi còn tưởng đại băng sơn là kiểu tiểu tiên nữ ăn hoa uống sương không cần ỉa cơ.”
Mặc Tinh: “...”
Nói đến chuyện của Tiêu Cảnh Nam, cô vốn còn hơi buồn bực, nhưng bị Hứa Thư Di nói chen vào thế này, chút buồn bực kia đã tan biến rồi.
Hai người ngồi xuống nói chuyện một lúc, trên cơ bản thì toàn là Hứa Thư Di chỉ vào Trương Thiệu Vân ở gần đó rồi phàn nàn với Mặc Tinh.
Nói mẹ anh ta là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, mỹ nhân rắn rét, cô ấy còn kể anh ta ở toàn thua hết lần này tới lần khác trước Trương Hàn, là tiểu cường đánh không chết, cầm thuốc trừ sâu phun cũng không chết... Tóm lại là bất bình các kiểu thay bạn trai mình.
Quan hệ của những người trong giới thượng lưu vốn loạn, Mặc Tinh cũng không có ngạc nhiên lắm về quan hệ loạn như ma của nhà họ Trương, cô chỉ liếc mắt về phía Trương Thiệu Vân vài cái.
Trương Thiệu Vân này có cặp mắt hồ ly giống Bùi Ngọc Tùng, có thể là chú ý thấy ánh mắt cô, anh ta đã quay đầu lại nhìn cô vài cái, sau đó nâng ly rượu trong tay lên hướng về phía cô với tư thái tự cho là tiêu sái, anh ta còn đánh mắt với cô nữa.
Động tác của anh ta làm cho người ta buồn nôn, ánh mắt thì như chất dính mà ốc sên bò qua để lại vậy, ghê tởm đến nỗi làm cho người ta khó chịu.
Hơn nữa, anh ta không chỉ nhìn Mặc Tinh như thế, chỉ cần là với phụ nữ hơi có tư sắc hoặc phụ nữ hơi ăn mặc hở hang, anh ta đều sẽ hiện ra ánh mắt đó.
“Mặc Tinh, người nhà cô tới rồi kìa.” Hứa Thư Di vỗ vai Mặc Tinh, vươn dài cổ nhìn về phía cửa.
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh vô thức nhìn ra cửa, bố mẹ với cả anh trai chị dâu đều đã tới. Cô nhíu mày, rồi cúi đầu theo bản năng.
Có thể là bởi vì thái độ của Tiêu Cảnh Nam dành cho cô đã thay đổi, bố mẹ cô đã tới Trúc Hiền Trang vài lần, muốn khuyên cô về nhà họ Mặc, nhưng đều bị cô từ chối.
Sau đó, cô ngại phiền, dứt khoát không gặp hai người nữa, nhưng bố mẹ vẫn cứ không bỏ cuộc, thỉnh thoảng lại tới Trúc Hiền Trang tìm người.
Nhưng né tránh như thế căn bản là chẳng ăn thua gì, Mặc Vệ Quốc vừa vào cửa liền tìm cô, sau khi trông thấy cô thì liền đi tới.
“Tinh Tinh, chuyện mà bố nói với con, con suy nghĩ thế nào rồi?” Mặc Vệ Quốc mặc comle hoa văn màu lam, trông có vẻ lịch sự tao nhã: “Những chuyện sai trái mà con làm trước đây, Sơ Tuyết không còn so đo với con nữa rồi, bố và mẹ con cũng sẽ không bám chặt chuyện này.”
Vụ tai nạn hai năm trước rất ầm ĩ rất lớn, sau vụ tai nạn xe cộ, Mặc Tinh bị đưa vào tù, chuyện nhà họ Mặc vì bảo vệ bản thân mà cắt đứt quan hệ với Mặc Tinh lại càng ồn ào đến mức ai ai cũng biết.
Lúc này, thấy Mặc Vệ Quốc đi qua nói chuyện với Mặc Tinh, rất nhiều người đều nhìn lại đây.
“Nhưng lần này, sau khi con về nhà họ Mặc, con không được hồ nháo như thế nữa, dù sao thì không phải ai cũng sẵn lòng giúp đỡ giống như Sơ Tuyết.” Mặc Vệ Quốc hiền lành nói xong câu còn lại.
Mặc Tinh xì một tiếng, trên gương mặt vì trang điểm mà trông dịu dàng hơn hiện lên vẻ trào phúng.
Trước đó còn luôn miệng Mặc Tinh, tiếng Tinh Tình này thay đổi nhanh thật đấy!
Không đợi Mặc Tinh trả lời, Vu Tĩnh Vận ở bên cạnh đã vội vàng nói: “Tinh Tinh, con đồng ý về nhà đi, đã hai năm rồi con chưa về nhà, mỗi lần mẹ nhìn thấy căn phòng trống trải của con là mẹ cảm thấy lòng mình...”
Bà ấy nói nói vành mắt liền đỏ lên, mấy từ còn lại nghẹn ngào căn bản là không nghe rõ.
“Xin lỗi tổng giám đốc Mặc, bà Mặc, hai năm trước tôi đã không còn là người nhà họ Mặc nữa rồi.” Mặc Tinh quay đầu đi, không nhìn vành mắt đỏ hồng của mẹ cô, chỉ là cô nhớ chỗ này có nhiều người quen, cô không nói những lời quá khó nghe làm cho hai vợ chồng khó xử thôi.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc có chút khó coi, nhưng ngay sau đó đã khôi phục như thường luôn: “Tinh Tinh à, bố biết hai năm trước con bị đưa vào tù, bố mẹ không giúp con, cho nên lòng con có oán hận.”
“Nhưng mà con đã làm sai, con đã tông Sơ Tuyết tàn tật chân, con ngồi tù hai năm cũng là chuyện nên làm. Sơ Tuyết chưa khởi tố con tội mưu sát, khiến con ngồi tù cả đời đã là...”
“Cô ta tàn tật một chân, con gái tôi cũng bị gãy một chân, tại sao con gái tôi vẫn phải ngồi hai năm tù?” Vu Tĩnh Vận đỏ mắt ngắt lời ông ta, bà ấy giống như gà mẹ bị diều hâu ngậm mất con vậy.
Sắc mặt Mặc Vệ Quốc không quá dễ nhìn, nhưng không có quát to như ngày thường, ông ta chỉ tức tối nói một câu: “Con trai, con gái thành ra như thế này, đều do bà nuông chiều!”
“Đứa nào cũng là tôi mang thai mười tháng sinh ra, tôi bằng lòng!” Vu Tĩnh Vận giận dữ nhìn ông ta, sau đó mới quay sang Mặc Tinh, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Tinh Tinh, cho dù con không muốn về nhà họ Mặc vì bố mẹ, vậy thì con hãy vì Cảnh Nam mà về nhà có được không? Bố con cũng đã nói với con rồi, nếu con quay về nhà họ Mặc, bên nhà họ Tiêu còn có thể để cho Cảnh Nam cưới con. Nếu con không về, chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ không để cho Cảnh Nam cưới con!”
Sắc mặt Mặc Tinh trầm xuống, cô nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Vệ Quốc.
Mặc Vệ Quốc tiếp lấy ánh mắt của cô, ông ta hiên ngang lẫm liệt nói: “Con có không hiểu chuyện như thế nào đi chăng nữa, thì cũng là con cái của nhà họ Mặc ta, chắc chắn bố vẫn phải suy nghĩ cho con. Bình thường, thái độ của bố đối với con không được tốt, cũng chỉ là hận rèn sắt không thành thép, làm gì có bố mẹ nào không mong con mình tốt chứ?”
“A!” Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, cô đi đến trước mặt Mặc Vệ Quốc.
Trên khuôn mặt Mặc Vệ Quốc hiện lên một tầng ý cười: “Con đồng ý quay về nhà họ Mặc rồi à?”