Mặc Tinh thản nhiên nhìn cô ta: “Vậy sao? Vậy thì chúc mừng cô.”
Nói xong, cô không nhìn Tưởng Na Na đang đắc chí đến nỗi cái đuôi sắp vểnh lên trời nữa, cô khoác tay Tiêu Cảnh Nam rồi nói: “Chúng ta vào đi, Cảnh Nam.”
Lúc cô gọi tên Tiêu Cảnh Nam, cô còn đưa mắt nhìn An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết đã ngồi lại vào xe lăn, cô ta thấy Mặc Tinh khiêu khích trắng trợn, thì suýt nữa đã không thể duy trì nụ cười trên mặt được nữa.
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam đáp một tiếng, anh chợt cúi người.
Khi cánh môi truyền tới xúc cảm ấm áp, con ngươi Mặc Tinh co lại, hai tay chống trước ngực anh, vô thức muốn đẩy anh ra.
“Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm vẫn đang ở bên cạnh.” Tiêu Cảnh Nam ôm eo cô, dán lên tai cô nỉ non, lúc nói chuyện cánh môi còn như có như không cọ vào tai cô.
Bàn tay đang chống trước ngực anh đã giảm sức đi, cô khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn thu tay về, ngoan ngoãn ở lại trong ngực anh.
Có điều, xúc cảm ấm áp trên tai truyền tới khiến cho cả người cô không thoải mái, cô mất tự nhiên quay đầu đi, để cho vành tai cách môi anh xa một chút.
Giọng nói của Tiêu Cảnh Nam rất nhỏ, người bên cạnh hoàn toàn không nghe được anh đã nói gì, chỉ thấy anh và Mặc Tinh cử chỉ thân mật, ý cười trên gương mặt cũng nhiều hơn.
An Sơ Tuyết nhìn thấy hai người có chỉ thân mật tự nhiên, cô ta cúi đầu, đáy mắt xoẹt qua một tia không cam và lạnh lùng.
“Hôm nay khách khứa tới khá nhiều, chú An với cả Sơ Tuyết hãy khuyên bảo vị trưởng bối mới này của nhà các chú cho tốt đi. Nếu không, xung đột với một hai vị khách còn may, nếu mà đắc tội quá nhiều người, e là hai nhà Lâm, An các chú cũng chưa chắc đã giải quyết được.”
Tiêu Cảnh Nam nói lời này là nói với ông An và An Sơ Tuyết, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Tưởng Na Na.
Tưởng Na Na cúi đầu túm chặt váy cưới, dưới ánh nhìn lạnh như băng của anh, cơ thể không kìm được run rẩy.
“Cảm ơn anh Cảnh Nam nhắc nhở, mong anh Cảnh Nam thứ lỗi cho những lời cô Tưởng nói ban nãy.” An Sơ Tuyết cố gắng kéo môi, mỉm cười nói.
“Sơ Tuyết yên tâm, tôi không thích so đo với tiểu nhân.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Nhưng hôm nay đã là đám cưới rồi, cô vẫn gọi cô Tưởng như vậy, có phải là không phù hợp không?”
Nụ cười trên gương mặt An Sơ Tuyết cứng ngắc.
“Đi thôi, không phải vừa nãy em bảo mệt à?” Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn Mặc Tinh, anh khẽ nhéo tai cô một chút, coi như không nhìn thấy cô nhíu mày, ôm eo cô rồi đi vào.
Đợi sau khi anh đi, Tưởng Na Na nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: “Đắc ý cái rắm, tôi suýt thì giết chết người phụ nữ của anh, chẳng phải anh vẫn phải nhìn tôi gả vào hào môn à! Hừ!”
Các tân khách nhìn sang bên này, hoặc là đồng tình hoặc là khinh thường, hoặc là không thích, hoặc là thờ ơ.
“Cô Tưởng, những người tới đây ngày hôm nay không phú ắt quý, cô nói năng hay làm việc thì hãy chú ý một chút. Còn nữa, hiện tại vẫn chưa đến giờ cô dâu vào lễ đường, phiền cô quay về chỗ mà cô nên ở trước.” An Sơ Tuyết cố gắng dịu giọng, dịu dàng nói.
“Tôi phi!” Tưởng Na Na trợn trừng mắt, giẫm lên chân An Sơ Tuyết một cái: “Con què chết tiệt, cô bớt quản chuyện của tôi đi, qua hôm nay, tôi chính là bà ngoại cô rồi, con mẹ nó không đến lượt cô quản tôi đâu!”
Nghe thấy vậy, có mấy vị khách cao giọng nói.
“Bà Lâm nói như thế là không đúng rồi, người cô An có thương tật, nhưng bà bảo cô ấy là con quỳ chết tiệt, cái này không khỏi làm tổn thương người ta quá.”
“Cô An cũng không nói gì sai, bà Lâm đâm vào miệng vết thương của cô ấy như thế, thật sự là quá đáng.”
“Những đứa trẻ đều biết nhường nhịn người tàn tật, bà Lâm miệng đầy lời thô tục, còn dẫm lên bàn chân bị thương của cô An, ác quá rồi đấy nhỉ?”
Những người này đều nói chuyện giúp cho An Sơ Tuyết, nhưng cô ta nghe bọn họ cứ luôn miệng làm lộ ra cô là một người tàn tật, lòng cô ta nghẹn lắm.
Cô ta vốn không cần là một người tàn tật...
*
Mặc Tinh vừa tiến vào sảnh Phú Qúy, liền thu hút hàng loạt ánh mắt kinh diễm hoặc là ánh mắt kinh ngạc.
Ngoại trừ quan chức mới đến nhận chức trong hai năm nay, trên cơ bản những người khác đều nhận ra Mặc Tinh, và cũng từng nghe nói về những ân ân oán oán giữa cô và nhà họ An với cả Tiêu Cảnh Nam.
Cho nên, hôm nay nhìn thấy cô tới tham dự hôn lễ của ông Lâm, cô còn khoác tay Tiêu Cảnh Nam đi vào nữa, bọn họ hơi ngạc nhiên.
Mặc Tinh thờ ơ đối với ánh mắt của những người đó, cô chỉ tìm một vị trí ở góc, sau đó buông cánh tay Tiêu Cảnh Nam ra, ngồi xuống.
Lúc này, An Sơ Tuyết không ở đây, cô cũng không cần thiết phải sắm vai người yêu tình cảm với Tiêu Cảnh Nam.
“Qua cầu rút ván hả?” Tiêu Cảnh Nam lấy hai ly sâm banh từ trên khay của nhân viên tạp vụ, anh đặt một ly ở trước mặt cô.
Mặc Tinh mím môi, cô vừa định há miệng thì điện thoại reo lên.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn qua chữ hiển thị trên màn hình, vốn định cúp máy. Nhưng nghĩ tới chuyện tối qua ông cụ Tiêu nói sẽ bố trí người đón cô, cô hơi do dự.
“Sao không nghe?” Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam dừng trên chiếc điện thoại của cô, anh hỏi.
Mặc Tinh không tiện nghe máy trước mặt anh, cô trực tiếp ngắt máy luôn: “Điện thoại chào hàng.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô một lúc, ánh mắt đen tối không rõ.
“Sao vậy?” Mặc Tinh sợ bị anh phát hiện ra manh mối, cô cầm ly sâm banh lên rồi nhấp một ngụm, cô mới nhận ra là không biết từ lúc nào tay cô đã đổ mồ hôi.
Ngón tay thon dài của Tiêu Cảnh Nam gõ xuống mặt bàn, anh hờ hững nói: “Không có gì, chỉ là tôi tưởng em sẽ không trả lời.”
Trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một tiếng, cô không biết anh có nghi ngờ không.
“Anh em gọi à?” Tiêu Cảnh Nam hỏi.
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm: “... Ừ.”
Lúc này, có mấy người tới bắt chuyện với Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn thoáng qua điện thoại của Mặc Tinh, sau đó mỉm cười với những người đó rồi đi cùng bọn họ ra chỗ khác nói chuyện.
Chỗ bọn họ nói chuyện không tính là quá xa, nhưng cũng không đủ gần đến mức có thể nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, Mặc Tinh nghiêm túc lắng nghe một lát, khi chắc chắn là không nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô mới lấy điện thoại ra, ấn vào số máy lạ ban nãy.
Bên đó liên tục máy bận mấy lần, cũng chưa bắt máy.
Mặc Tinh nhìn Tiêu Cảnh Nam đang bị vây trong đám người nói nói cười cười, cô nghe thấy đầu dây bên kia lại truyền tới: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận”, trong lòng cô hơi thấp thỏm.
Lẽ nào, cuộc gọi vừa rồi là ông Tiêu gọi tới, sau khi bị cô tắt máy thì nổi nóng rồi hả?
Mặc Tinh nhíu mày, hai phút sau, cô lại gọi tiếp vào số máy đó. Sau hai tiếng chuông, bên kia mới bắt máy.
Mặc Tinh: “Chào...”
Cô vừa nói chữ đầu, liền bị một giọng nữ vui tươi lại nhiệt tình cắt ngang: “Chào cô, tôi ở bên tiểu khu Hối Thông, bên chúng tôi vừa làm một nhóm phòng tân hôn, vị trí địa lý thuận lợi, môi trường hiền hòa thanh tịnh...”
Mặc Tinh dằn tính tình nghe hết, rồi nói: “Không cần, cảm ơn.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
“Mặc Tinh!” Hứa Thư Di mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen lạch cạch chạy tới, hô to một tiếng, sau đó ôm chặt Mặc Tinh từ phía sau: “Woa, hôm nay cô siêu đẹp, siêu xinh đẹp, đẹp át hoa thơm, thành một phái riêng, hạc trong bầy gà!”
Đằng trước nói còn xem như bình thường, mấy câu đằng sau cũng không biết xuất hiện từ đâu.