Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 24: Chương 24: Bão táp




cô con dâu cưới về được sáu tháng thì nằm ổ. Con đầu lòng là một bé gái, cân được một lô tư, oặt oẹo. Bà nội nó tỏ thất vọng ra mặt, trong đầu bà thì đứa trẻ ấy phải thật giống đứa con trai của mình. Một thằng bé kháu khỉnh, dễ nhìn, nhất là có một con chim giắt vào giữa bẹn. Bà mụ nói với bác Nhụ:cố mà đun đậu xanh cho mẹ nó uống!

– vâng! – câu trả lời của bà mẹ chồng chẳng có chút nhuệ khí nào.

Oanh từ dạo sanh con xong vì bị băng huyết quá nhiều nên người lả bệt đi. Công việc hằng ngày do cô làm đều dồn cho bà Nhụ cả. Chị gái cả chủa chồng cũng đã lên xe hoa về nhà người khác. Thành ra bà Nhụ vừa thất vọng, vừa mệt mỏi, lắm lúc giọng nói không thể không cáu gắt:

– sao mà chị cứ để cho con bé khóc như mèo kêu ấy, nghe sốt cả ruột!

Oanh cắn răng chịu đựng. Kể từ ngày lấy Hiên, Oanh tơ hơ, đơn độc như một khúc sắn thiu. Trong khi đó Hiên hờ hững như một kẻ đã no xôi chán thịt. Oanh nằm ngủ ở phòng trong. Hiên nằm ngủ ở phòng ngoài. Tịnh như không. Hình như cả hai đều biết họ không thể kỳ vọng nhiều hơn được ngoài những hiểu ngầm không cần phải nói thẳng ra.

Oanh không muốn ăn uống, thức ăn đưa lên miệng rất nhạt nhẽo. Cô suy nhược trông thấy rõ, người bây giờ chỉ còn một tay xách nặng. Con bé càng tệ hơn, nó không những khóc cả ngày mà cả đêm nó cũng khóc. Bà mẹ bảo con trai:

– mày bảo vợ mày lấy một tiếng! Đàn bà gì mà chỉ có dỗ con cũng làm không nên thân. Chả trách cái nết chửa đẻ chẳng ra cái quái gì.

– mẹ hay thật! Trẻ con khóc thì nào ai muốn thế! – Hiên bàn vào.

– A! Ra điều anh bênh vợ, bắt nạt mẹ anh đấy à?

– con chỉ nói theo lẽ công bằng!

– ừ, công bằng lắm. Anh giỏi lắm cơ!

Giận Oanh trước đó một phần, nay thấy Hiên bênh vợ, bà Nhụ bỗng trở nên hằn học hơn, nỗi bực bội cáu gắt với Oanh vì thế cũng tăng lên. Kỳ thực thì Hiên chẳng bên vợ, anh thấy mẹ có vẻ cằn nhằn nhiều hơn trước nên nghĩ mình có trách nhiệm phải lên tiếng. Từ ngày lấy Hiên, Oanh sống trong nhà như sống với kẻ lạ, chẳng ai nói chuyện với cô ấy nhiều.

Có lẽ từ hôm về làm dâu, bà mẹ chồng đã nghĩ Oanh chẳng thể thuộc về ai nữa. Bà có cảm giác như đã sở hữu được Oanh trọn vẹn. Rồi kỳ vọng vào đứa cháu nội bị sụp đổ, bà chợt nhận ra ước mơ của bà bị đánh lừa. Hy vọng của bà đã bị biển thủ một cách trơ trẽn. Oanh chỉ là một người đàn bà đỏang, không hơn không kém.

– đưa con tôi ẵm hộ cho!

Một hôm nghe tiếng con bé khóc quá, Hiên vào nói với vợ như thế. Oanh trao đứa con đang giãy như con sâu róm cho chồng. Con bé nhẹ như bấc. Ánh đèn dầu lập lòe cho thấy một bọc giẻ quấn lấy một hình hài tong teo, hai cái chân con bé thò ra, những ngón chân nhỏ bé như cuống mấy phiến lá trầu.

Đứa bé chợt nín bặt, một điều thật bất ngờ. Bà cụ vì thế càng được nước, giọng đay nghiến:

– tôi bảo có sai đâu! Đúng là chả được cái nết gì. Chỉ được cái có tinh mà không có tướng.

Oanh bật khóc, cô cảm thấy mình bị đối xử bất công. Nỗi đau con ốm yếu không được chia sẻ lại còn bị bà mẹ chồng dày vò đay nghiến. Cô nghĩ đến những ngày tháng ở nhà, mẹ cô có ăn nói thô kệch cũng không xóc xiểm như thế. Oanh giấu những giọt nước mắt vào vạt áo. Cô cảm thấy hoang mang chán chường. Giờ thì mọi chuyện đã vỡ lở, cô chỉ còn biết trông mong vào sự kiên nhẫn, vào thái độ chấp nhận của chính mình.

Khổ nỗi kiên nhẫn chỉ có một giới hạn mong manh. Oanh bây giờ mới thấm thía nhận ra được điều đó.

Qua hôm sau bà mẹ cũng chẳng màng đến chuyện cơm nước. Rõ ràng trong mắt bà thì sự có mặt của Oanh chỉ tổ khiến cho bà khó chịu. Oanh xuống dốc rất nhanh, cô không còn khoẻ mạnh như xưa mà đến cả việc hít thở cũng khiến cô mệt mỏi. Hiên vì thế phải giặt quần áo cho vợ, cho con. Bà Nhụ càng lộn gan hơn:

– con Oanh không có tay hay sao mà mày phải đi hầu nó?

Hiên không nhìn mẹ, anh vẫn vò áo, miệng nói:

– mẹ quá lắm! Bảo người ốm vác gạch thì vác thế nào được.

Oanh nằm bên trong nhà nghe rõ tất cả câu chuyện.

– a, anh lại bênh vợ. Đội nó lên đầu mà thờ!

– con chẳng bên ai cả, con chỉ nói những điều con nghĩ là đúng.

Oanh thèm được biến mất. Cô không muốn vì mình mà mẹ con Hiên phải hục hặc mắng nhiếc nhau. Đứa trẻ lại khóc. Nước mắt cô thấm vào tã của con. Trời ơi! Sao cái thân tôi lại khổ thế này. Oanh nào có muốn những chuyện như thế. Chưa bao giờ cô múôn là gánh nặng cho người khác. Oanh chỉ muốn sống trong sự bình yên lặng lẽ. Khốn thay, cuộc đời chẳng phải lúc nào cũng là một câu ca dao bằng lụa.

Nước mắt thánh thót rơi. Tiếng hai mẹ con Hiên vẫn vằn nhau. Bà cụ bắt đầu ném ra những hằn học, ăn nói xếch mé, thóa mạ cả Hiên lẫn Oanh. Cuối cùng Oanh nghe được tiếng Hiên cất lên:

– không có mẹ thì cô ấy đã chẳng về nhà này. Mẹ chỉ biết nghĩ đến mình trước! Con không bênh ai hết. Con cũng chẳng bao giờ thương cô ấy! Mẹ chỉ làm khổ người khác. Chẳng ai có lỗi ở đây cả.

Nói xong Hiên đùng đùng bỏ đi ra ngoài ngõ.

Oanh cảm thấy trong lòng xót xa khi nghe Hiên nói câu: Con cũng chẳng bao giờ thương cô ấy! Thì ra sự hiện diện của Oanh trong nhà chỉ là gánh nặng khó chịu cho tất cả mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.