lán bắt đầu ấm hơn khi có hơi người.
Hiên treo lại cái đèn bão rồi bắt đầu dọn phản. Hà xếp gối chăn cho tử tế. Anh chàng nhún trên chiếc phản xem nó có chắc chắn không. Hiên sau khi sắp xếp các thứ xong, anh xích con chó lại rồi vo một viên thuốc lào bỏ vào nõ điếu.
Hà ngồi dậy, hai tay bó gối. Anh quan sát Hiên rất kỹ. Dưới ánh đèn dầu, nhìn Hiên đẹp trai vì ánh sáng nhập nhọang tạo ra một sống mũi thẳng, một bờ môi có đường cong và mái tóc hắt lên mặt những hình răng cưa lớn. Bất chợt Hà cảm thấy trong tâm trí như có điều gì đang xao động.
Hiên kéo một hơi thuốc lào ro ro thật dài, hắt cái điếu phun sái thúôc ra ngoài, anh thở ra một làn khói trắng lên bầu không khí, sau đó anh nói:
– năm nay được mùa, tao sẽ sắm lấy chiếc xe máy chạy với người ta! Sẽ chở mày đi chơi. Thích đi đâu, chỉ cần bảo tao một tiếng.
Hà không trả lời, cu cậu vẫn đang đắm mình vào những suy nghĩ lan man. Cứ thế, mỗi lần Hiên thay đổi vị trí thì Hà lại suy nghĩ so sánh về những đường nét trên khuôn mặt của Hiên. Sau cùng Hiên đứng lên, nó bảo:
– giá có chai rượu, Hà nhỉ!
– Thôi đi cha, coi trộm mà rựơu chè gì? – Hà bật cười. Bất chợt Hà nhớ đến lần đầu tiên mình say rượu. Kí ức lần ấy vẫn còn nằm như in trong trí hà. Anh chàng nhớ mình đã phải ngủ lại nhà của Hiên và khiến cho mẹ cả một đêm trằn trọc không sao ngủ được vì lo lắng.
– Mày có đói bụng không? – Hiên lại hỏi.
– Ăn cơm hồi chiều vẫn còn no. Mà có gì ở đây mà ăn? – Hà hỏi vì thấy câu nói của Hiên nghe có vẻ vôlý quá.
– Có khoai mì ngoài vườn. Ăn khoai mì nướng khi trời lạnh cũng hay lắm. Muốn ăn thì bảo một câu, tao đi nhổ cho. – Hiên cố tình ra vẻ đãi khách cho thật chu đáo.
– Thôi đi cha. Ăn khoai mì đêm say chết.
Hiên leo lên phản nằm xuống. Cái chõng dã chiến gá tạm nên nhỏ hẹp, một người nằm thì thừa mà hai người nằm thì thiếu. Hà nép sát người vào bên trong. Hiên cố tình giỡn, lấn vào sâu hơn.
Im lặng bao trùm.
Chỉ có tiếng những con côn trùng đang ri rỉ kêu. Tiếng chúng nghe không rõ, lại tan chảy vào nhau, sếnh như hồ, thành ra cảm giác im lặng như được người ta sơn lên một lớp men màu cánh kiến.
– Hà này! Mày đã thích con bé nào chưa?
– Hỏi kì cục! – Hà xoay thế người lại, cong như con tôm luộc.
– Sao lại kỳ cục? Chẳng lẽ mày không thích đứa nào? – Hiên vặn vẹo.
– Vậy chứ ông có thích đứa nào không? – Hà hỏi bạn
– có chứ!
– ai vậy? Hà bất chợt hỏi nhanh.
– Đứa này nè. – nói rồi Hiên bất ngờ thúc mạnh cùi chỏ vào người Hà.
Hà bất ngờ. Cảm xúc bị sổ tung như một cuộn chỉ rối. Dù biết là Hiên nói đùa nhưng Hà vẫn cảm thấy thích thú trong lòng. Bao giờ Hà cũng quý mến Hiên. Giữa hai đứa, Hà không hiểu sao Hiên bao giờ cũng tự nhiên, rổn rảng. Hiên nói những điều gì Hiên muốn nói. Hiên có thể làm những điều gì Hiên thích làm. Hà chẳng biết rằng chính thái độ ông cụ non của mình đã khiến cho Hiên có một cảm xúc đặc biệt. Nhiều lúc Hiên nghĩ thằng Hà hòan toàn vô hại, nên nó cảm thấy thật sự an tòan để làm tất cả những gì nó muốn làm trước mặt thằng bạn. Giống như người ta có thể vô tư cởi quần thay áo trước mặt một con mèo già.
Cả hai im lặng. Con chó dưới chân giường ngáp. Nó nhớ cái ổ ấm của nó. Nằm ở đây vừa lạnh vừa không an toàn. Động vật cũng như con người, chúng không muốn sống ở những môi trường chúng chưa quen thuộc.
Hà này! Nếu tao thích mày thì chuyện đó có gì là lạ hay không? – Hiên tự nhiên hỏi rồi bật lên cười khanh khách!
– Giỡn hoài! Nói chuyện nghiêm túc đi cha. – Hà không muốn nói thế nhưng lại không biết nói làm sao khác hơn.
– Giỡn cái gì? Tao nói thật đó! Nhiều lúc tao thấy thương mày lắm. Nhớ mày nữa. Mà tao chẳng nhớ đứa nào như mày, phải chi mày là con gái!
–!?!
Hà nằm im, nuốt nước miếng ừng ực.
– Rồi có lúc tao đã nghĩ… có thể tao sẽ phải nói là tao yêu mày. Khó giải thích lắm! Đấy là tao nói thật.
Hà không nhúc nhích. Nó miên man nghĩ ngợi. Tại sao những điều thằng Hiên nói thật dễ nghe, rõ ràng và minh bạch. Còn nó, cảm xúc là rất thật nhưng nó chẳng dám thổ lộ bất cứ điều gì. Nhiều lúc nó đã có những tư tưởng khát khao được mãi mãi sống bên cạnh thằng Hiên. Nó sợ sự thay đổi. Nó không muốn hai đứa sẽ lớn lên. Rồi thì một ngày nào đó thằng Hiên sẽ đi lấy vợ. Còn nó, nó biết mình sẽ không bao giờ lấy vợ được. Một sự mơ hồ không định hình cho nó biết nó thích những người đàn ông hơn là nó thích được gần gũi với những người con gái khác.
– Sao mày không trả lời tao? – thằng Hiên cắt ngang luồng suy tưởng của nó.
– Hỏi gì kì cục! – nó biết mình đang nói ngược lại với chính khao khát của mình.
– Thì tao hỏi là mày sẽ nghĩ gì nếu tao nói là tao yêu mày?
– Hiên à. Chuyện này không nói đùa được đâu! – Nó muốn nói như thế nhưng không thể nào cất thành lời được.
– Hình như mày cũng thương tao, phải vậy không Hà?
Câu nói của thằng Hiên như cây gậy chọc vào tổ ong. Đến nước này thì thằng Hà đã biết nó không thể nói dối được nữa. Nó trả lời rất nhẹ:
– đã biết rồi còn hỏi!
Bất ngờ thằng Hiên ôm chặt lấy nó:
– Bắt được quả tang mày không phải là con trai! – Thằng Hiên bật cười. Một nụ cười quái đản, ranh mãnh.
Hà bật dậy:
– Hiên! Ông làm cái gì vậy?
Hiên bật dậy theo:
– sướng quá chứ sao! Tao biết mày thương tao. Nhưng tại mày không chịu nhận. Còn tao thương mày, tao dám nói thật ra.
– Giỡn kiểu gì vậy? Tình cảm của con người… – Hà vẫn nghĩ đến câu nói đùa của Hiên trước đó.
– Làm gì dữ vậy? Tao thương mày, phải chi mày là con gái.
– Ông nói chuyện gì nghe kì cục quá đi!
– Kỳ cục cái gì …
nói xong Hiên vật người ra phản. Nó dụi mặt vào đùi thằng Hà:
– nằm xuống đi. Để tao kể chuyện cho mày nghe …
Hà vẫn không nằm xuống. Nó sợ lại bị thằng Hiên chơi xỏ. Đến bây giờ nó mới thật sự thấy mình đang đứng trên bờ vực chông chênh. Nó hòai nghi thằng Hiên? Chẳng thể nào biết được chuyện gì sẽ thật sự xảy ra. Nó sợ khi thằng Hiên biết được cõi lòng của nó rồi thằng Hiên sẽ từ bỏ đó. Thằng Hà toát mồ hôi như thể nó đang đứng ngoài trời nắng giữa trưa. Nó không biết mình sẽ phải làm gì?
Bất chợt nó muốn là nó chưa từng bao giờ theo thằng Hiên ra đây. Nó ngồi im như phỗng. Về nhà cũng không được mà ở lại cũng không xong. Nó cảm thấy lo lắng. Thằng Hiên vẫn nằm im. Bất ngờ thằng Hà nói:tôi về đây!
Thằng Hiên bật dậy:
– mày nói thiệt!
– Ừ
– tại sao? Tại vì tao đã nói là tao thương mày, phải vậy không?
– Đừng nói giỡn nữa mà!
– Thế có trời đất! Thề có mặt trăng! Thề vong hồn của thầy tao! – thằng Hiên vuột miệng nói. Nó biết nó đang nghĩ gì.
Hà lấy tay bịt miệng Hiên lại. Nó mếu máo:
– trời ơi! Chuyện này ông không nói đùa. Càng không thể thề thốt bừa bãi được.
– Bừa bãi à? Tao nghĩ sao nói vậy. Tại mày cứ quan trọng hóa vấn đề.
– đừng nói nữa, Hiên ơi!
– Không nói tao không chịu được. Tao cũng chẳng hiểu tại sao nữa? Tao thấy mày hiền lành nhút nhát, cái gì cũng bị người ta ăn hiếp. Tao thương mày, tao muốn lo cho mày. Tao cũng không biết có phải là tao có duyên với mày từ khiếp trước hay không? Tụi mình cùng tin đạo Phật. Đấy là những gì tao đã hiểu. Mày có tin là tao đã nằm mơ được sống với mày ở một cõi xa xôi nào đó hay không?
Hiên leo lẻo nói, nói như người say. Hà không biết có nên tin người bạn mà nó bao giờ cũng thương mến này không?
– Em cũng quý mến anh, cũng nằm mơ thấy anh. Sáng dậy có lần chính chiếc quần em mặc đã ướt vì đã được anh ôm ấp! – Thằng Hà thèm được nói ra sự thật nhưng nó không có đủ can đảm.
– Nghe anh đi Hà! – bất ngờ thằng Hiên đổi cách xưng hô.
– Nằm xuống đi. Để anh kể chuyện cho em nghe!
– Đừng giỡn nữa! – Thằng Hà biết nó không thể mạo hiểm mãi được.
– Anh đã thề rồi em còn không tin anh sao?
Thằng Hà vẫn ngồi im như cột nhà. Nó không biết mình phải làm gì nữa? Bất chợt thằng Hiên cầm lấy tay của thằng Hà rồi ấn nhẹ vào phân thân đang căng cứng của nó:
– bây giờ thì em đã tin anh chưa?
Thằng Hà không thể rụt tay lại được. Nó biết mình đã đầu hàng thật sự.