Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 35: Chương 35: Cải muối




thằng Huy chạy ùa vào nhà chú Hà. Bé Thu biết tin bố con Huy sẽ lên thăm nên trong lòng vui như mở hội. Con bé cố gắng học trong sách để làm một cái bánh nướng thật to. Vừa nhìn thấy Huy, con bé nhảy cẫng lên:

– A! Anh Huy đến rồi.

Thằng Huy ngỡ ngàng. Cu cậu vẫn chưa thật định thần thì Thu lại reo lên, thái độ vui vẻ lộ liễu không thể giấu được:

– Em nghe ba nói anh và bác Hiên lên chơi, em chờ mấy hôm nay!

Con bé nhí nhảnh hay cười. Huy thấy ngường ngượng. Dù sao thì cu cậu cũng đã có cảm tình với Thu, ngặt là lâu ngày không gặp nên thằng Huy khó chủ động. Thu cao hơn trước, mái tóc mượt hơn. Ngực và mông cũng đã tròn trịa hẳn ra.

– Lần này anh và bác Hiên ở chơi lâu không? – Con bé vẫn tíu tít.

– Chắc là vài hôm thôi! – Cuối cùng Huy trả lời con bé.

– Có mỗi vài hôm thôi. Sao không ở chơi cả tuần? Hè rồi mà! – Con bé có vẻ không vui.

– Thì bố với anh đi thăm chú Hà và Thu vì ở nhà không có ai nấu cơm cho! – Huy kể.

– Thế bác gái đi đâu rồi? – Thu nghĩ mình là con gái nên có quyền xăm xoi, nhiều chuyện.

– Mẹ đi thăm dì Mậu, nhà dì ở mãi ngoài Nha Trang. Phải mấy hôm nữa mới về.

Thu nắm lấy tay huy kéo ra ngoài sân:

– ra đây giúp em chặt buồng chuối, anh Huy.

Cô bé nói thế vì Thu biết ba của mình bắt đầu từ phía vườn sau đi vào. Cô không muốn câu chuyện của mình với Huy được hai ông bố nghe thấy.

Hà bước từ ngoài sân vào. Quần áo vẫn là thứ đồ cũ mặc để lao động. Chân tay Hà còn đang bám đầy bùn đất. Bốn mắt nhìn nhau, ngỡ ngàng. Hà cất tiếng phá tan sự im lặng:

– sao nói là mai anh mới đến!

Tính là tính như vậy. Nhưng sẵn không có việc gì làm nên đi sớm. Lớp này anh bỏ chuồng heo trống để khử trùng sau trận dịch. Đang rảnh rỗi.

– Biết sớm, báo con Thu nó làm cơm.

– Ăn gì cũng được mà. Khách sáo làm gì?

Có chút xa xôi ngượng ngập. Bao giờ cũng thế, mỗi lần đi thăm Hà, Hiênl uôn cảm thấy một khỏang cách giữa hai người. Sau đó họ dần dần mới trở về tình trạng ấm áp như ngày xưa. Hiên muốn ôm chầm lấy Hà nhưng hình như giữa hai người có một khỏang cách vô hình, một lực cản không dễ gì vượt qua được. Hiên biết Hà cũng muốn mình được ôm nhưng cả hai đều chỉ càm nhận được điều đó! Và cả hai đều biết mình nên dừng lại.

– Dạo này anh khỏe không? Chị Oanh có có khỏe không? Hà đã thay đổi cách xưng hô với Oanh từ khi Hiên lấy Oanh.

– Anh vẫn thế, có phần dễ mỏi lưng hơn trước, ngủ cũng ít hơn. Oanh cũng hay than mệt hơn xưa.

– Hèn gì trông anh già hơn. – Hà cười.

– Tại vì anh nhớ chú. – Nghĩ điều gì đó nên Hiên nói tiếp: – Chú thì cũng vậy! – Đã từ hơn tám năm trở lại đây, Hiên chỉ gọi Hà bằng chú vào ban ngày.

– Thằng Huy có đi cùng với anh không? – Hà vẫn chưa biết là Huy theo bố đi chơi. – Anh định nói với Hiên là: em già cũng là vì nhớ anh! Nhưng Hà đã không nói ra.

Hiên trả lời Hà:

– Thằng Huy có đi với anh. Nó với con Thu chạy ra ngoài nhà rồi.

– Anh đi chị Oanh có nói gì không? – Hà hỏi.

– Oanh đi Nha Trang, mấy hôm nữa mới về.

Câu chuyện giữa hai người đại khái vẫn thế. Tòan những câu chuyện của hiện tại chẳng ăn nhập vào đâu. Cả hai đều có tuổi, thời trẻ đã đi qua như một kỷ niệm đẹp. Hà nhận ra mái tóc của Hiên đã có thêm sợi bạc. Hiên cũng nhận ra Hà hốc hác hơn xưa. Chỉ có đôi mắt của hai người là vẫn sáng, vẫn nhìn nhau trìu mến.

– Chú có nhớ anh không? – Cuối cùng Hiên hỏi. Anh cũng không biết tại sao mình lại hỏi như thế, vì trong tâm tưởng anh biết Hà sẽ chẳng thể nào quên được mình.

Nhớ chứ? Em đâu phải gốc cây đâu mà biểu không có tình.

– Anh nhớ chú lắm. Nhất là khi nhìn thằng Huy, anh nhớ đến ngày xưa.

– Em cũng nhớ anh khi nhìn con Thu. Em nghĩ đến chị Oanh, rồi em lại nghĩ đến chuyện chúng mình.

– Cuối cùng thì chúng ta cũng về già. – Sau cùng Hiên nhận xét.

– Chỉ có trái tim là vẫn trẻ. Và chúng ta vẫn chẳng lựa chọn gì được ngoài sự chấp nhận sự quen! – Hà nói như anh đang nói với chính mình.

Rồi cả hai không nói gì nữa. Trong đầu hai người đang có những luồng tư tưởng chạy qua rất nhanh. Hiên nghĩ đến ngày tháng cũ. Hà nhớ lại kỷ niệm ngày xưa. Bất chợt cả hai cùng mỉm cười. Hình như cả hai đều ngượng ngập. Họ đã thay đổi, đã không còn là thằng Hiên và thằng Hà của ngày xưa nữa.

Bất chợt kỷ niệm lại ùa đổ về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.