chôn con xong, Oanh như người hóa dại.
Bà Nhụ hình như cũng nhận thấy mình đã quá ích kỉ. Đun cho con dâu bát cháo đậu xanh, bà cố tình đập thêm vào đấy một quả trứng gà. Giọng bà tỏ ra rất hối hận:
– mẹ xin con. Cố mà húp lấy bát cháo.
Oanh thẫn thờ. Đôi mắt nhìn về cánh đồng nơi người ta đã đem con chị ra chôn nơi ấy. Chẳng có gì đau cho bằng một phần máu thịt của mình đã ra đi vĩnh viễn. Linh hồn Oanh hình như đã thoát xác. Tuy con chưa một lần biết nói nhưng giữa chị và con bé luôn luôn có những liên hệ thiêng liêng sâu nặng hơn ngôn ngữ rất nhiều.
– Húp lấy vài thìa cho mẹ bớt khổ tâm. Coi như con hãy tha thứ cho sự hồ đồ của mẹ.
–!!!
Oanh vẫn không nói gì cả. Chị vẫn còn chưa hòan hồn. Lời thú nhận của bà mẹ chồng trong lúc này chẳng còn ý nghĩa gì với chị nữa. Bà mẹ vẫn ngọt nhạt, giọng thân thành rất thực tâm:
– Mẹ biết mẹ đã không ra gì. Con không tha thì mẹ cũng chẳng tha cho mình được. Con cố ăn vài thìa cháo. Coi như mẹ chẳng còn xứng đáng là mẹ chồng của con nữa.
Oanh vẫn không nhúc nhích. Tâm hồn chị đã chất nặng quá tải với nỗi đau mất con. Bà mẹ ngồi nán thêm dăm phút nữa, sốt ruột vì bát cháo đang nguội dần dần. Cuối cùng bà thở dài đánh sượt một cái rồi đi ra nhà ngoài. Chỗ đấy Hiên đang ngồi dựa lưng lên bậu cửa. Bà Nhụ bảo con trai:
– Mày chịu khó vào bảo vợ mày ăn lấy vài thìa cháo. Mẹ là mẹ hết cách rồi! Hình như vợ mày nó còn đang giận mẹ lắm!
Hiên không trả lời mẹ. Anh đứng lên đi vào nhà trong. Trên phản Oanh vẫn đang ngồi bất động, Hiên ngồi gần xuống bên vợ:
– Cố ăn lấy vài thìa cháo, em ạ!
Trên nét mặt Oanh một thóang cảm xúc hiện ra. Chưa bao giờ Hiên gọi Oanh thân thiết như vậy. Cả năm chung sống, họ hình như chỉ là hai kẻ xa lạ. Ngoài những trao đổi tối thiểu liên hệ đến đứa con gái và những chuyện lặt vặt trong nhà, hai người chẳng bao giờ nói chuyện thân mật gần gũi với nhau bao giờ. Oanh chẳng khác nào như một nàng phi được tiến vào cung vua rồi bị quẳng vào lãnh cung, không người đoái hoài chăm chú.
– Ăn đi em, ăn mới có sức để sống chứ! – Hiên biết anh không thể thúc Oanh được. Nhưng thà có vài lời tử tế với cô ấy vẫn hơn là không có câu nào.
Trên khuôn mặt Oanh chợt lăn ra hai giọt nước mắt. Đấy cũng chính là những dấu hiệu cho thấy tâm trạng của chị vẫn còn họat động. Hiên lấy tay lau nước mắt cho vợ:
– Ăn ba muỗng thôi cho anh an tâm! – Nói xong Hiên nâng bát cháo vẫn còn ấm lên. Khoắng thật nhẹ, anh cố múc chỗ cháo lõang có ít đậu xanh nhất: – Nghe anh đi. Ăn vài thìa thôi, em nhé!
Nước mắt trên khuôn mặt tái xạm nhợt nhạt của Oanh càng lăn ra nhiều hơn nữa. Chẳng hiểu đấy là những giọt nước mắt tủi thân, cảm động, hay chỉ là những giọt nước mắt tự thương hại cho mình, cảm thấy mình đã bị hắt hủi quá lâu.
– Em không ăn anh không chịu được. – Hiên vẫn giữ muỗng cháo trước miệng Oanh. Ân cần và kiên nhẫn như một người mẹ đang cố dỗ đứa con của mình.
– Anh để đấy đi, chút xíu nữa em ăn. – Oanh nói, hơi trong phổi thóat ra rất nhẹ.
– Lại dối anh chứ gì? Ăn đúng ba muỗng thôi rồi anh không ép nữa. – Giọng Hiên chân thành đến độ trẻ con. Khuôn mặt anh năn nỉ gần như mếu.
Oanh gượng xoay người lại, miệng chị há ra, nước mắt ứa xuống khi muỗng cháo được Hiên nhẹ nhàng nâng lên cho cháo chảy vào miệng vợ. Hiên cảm động, anh thấy thươmg Oanh nhiều quá! Thì ra một năm nay anh chưa bao giờ quan tâm đến Oanh. Trong suốt thời gian ấy, Hà cũng né tránh Hiên và chỉ trao đổi vài câu mỗi khi có việc cần. Giữa anh và Oanh cũng chỉ là một quan hệ không có bất cứ sự quan tâm nhỏ nhặt nào đáng kể.
– Ăn nữa đi em, ngoan nào. – Một muỗng cháo nữa lại được Hiên nâng lên.
Oanh lắc đầu.
– Cố lên, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Anh và mẹ sẽ đền bù lại tất cả những gì từ trước đến nay.
Hiên ngồi xích lại gần vợ hơn. Anh lấy tay vén lại mái tóc cho Oanh. Chị khóc càng tợn hơn. Hiên đặt bát cháo xuống rồi lấy tay bóp nhẹ vai cho Oanh. Lạ thật! Thân xác là của Oanh nhưng Hiên lại nghĩ đến Hà. Dù sao thì lòng thương cảm bao giờ cũng dễ lẫn lộn và khó nói trước được. Hiên cố gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu của mình.
Oanh càng khóc nhiều hơn. Hình như chưa bao giờ chị nghe được những lời nói dịu dàng như thế. Đấy là một liều thuốc chữa lành mà chị đang rất cần trong lúc này. Oanh biết người đàn ông ngồi bên cạnh chị không phải là Hiên của những buổi đầu.
Chị cảm thấy lòng mình thương Hiên rất lạ. Chẳng giống cảm giác như Oanh đã dành cho Hiện ngày xưa. Có vẻ Oanh thương Hiên nhiều lắm. Một thứ tình thương kết tủa từ cả linh hồn và thể xác.