Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má của nó, đẩy khuôn mặt đẫm nước của nó quay lại.
Quân hôn lên mắt, lên má. Những giọt nước mắt mặn chát thấm qua môi cậu.
Nó quay mặt đi, né tránh những nụ hôn.
- Cậu hận tớ phải không?
Nó lắc đầu. Nó chỉ hận mình thôi. Nó nhìn Quân, nhìn rất lâu. Miệng nó
đắng chát, các cơ miệng đều đóng băng, bao nhiêu câu hỏi chỉ có thể
truyền qua bằng ánh mắt.
- Chờ khi cậu ổn, tớ sẽ nói cho cậu tất cả. – Quân vuốt ve phiến má bầu bĩnh của nó.
Nó chống tay gượng dậy. Quân đỡ lấy lưng nó, cẩn thận kê thêm gối sau lưng nó. Nó không chống đối, chỉ yên lặng nhìn Quân.
Nó vươn hai tay ôm lấy gương mặt thanh tú của Quân. Đặt lên môi Quân là một nụ hôn nhẹ, mang âm vị chia ly. Nó định buông tay nhưng Quân lại
kéo chặt nó lại. Cậu giữ gáy nó, in lên môi nó một nụ hôn mạnh mẽ.
- Tớ chắc chắn sẽ không buông tay cậu.
Nó lắc đầu cười. Chính nó cũng không hiểu mình đang làm gì nữa.
- Cho tớ mượn điện thoại. – Nó chìa tay.
Quân đưa điện thoại cho nó. Nó nhấn nút Home. Màn hình khóa hiện lên,
sáng trưng hình ảnh nó và Quân chụp chung ở công viên. Nó lặng người.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Khoảng thời gian hạnh phúc này thật ngắn ngủi. Đau lại dâng lên làm nhòe đi mắt nó.
Màn hình điện thoại sau một phút không được mở khóa từ từ tối và cuối
cùng là một màn đen kịt. Giống như chuyện tình của nó vậy. Hạnh phúc từ
đỉnh cao nhất từ từ rơi xuống và cuối cùng là kết thúc. Nó tự hỏi liệu
có “sáng” lại được không.
Lúng túng bấm nút Home lần thứ hai, ngón tay nó vội vã lướt trên màn
hình để mở khóa, ngăn cho bản thân không nhìn thấy bức ảnh ở màn hình
chờ. Nó sợ nếu nó nhìn thêm một giây nữa, cảm xúc trong trái tim nó sẽ
vỡ òa, nó sẽ lao vào lòng Quân mà khóc nức nở. Nó sắp đi đến giới hạn
của bản thân rồi.
Sau khi nhắn tin báo cho anh Hùng biết. Nó không dám nhìn Quân, lúng
túng chìa máy ra chỗ cậu rồi nằm xuống, kéo chăn cao qua cả mặt, ý bảo
muốn nghỉ ngơi.
Quân cũng không nói gì nữa. Một lúc lâu sau nó mới nghe thấy tiếng Quân
đứng dậy. Từng tiếng bước chân xa dần. Cuối cùng là tiếng tắt điện và
đóng cửa.
Biết là Quân đã ra khỏi phòng rồi nhưng nó vẫn cố trùm chăn một lúc rồi mới từ từ kéo chăn xuống, đảo mắt một vòng.
Mắt nó một lúc lâu mới thích ứng được trong bóng tối.
Nó lồm cồm bò dậy.
Ánh sáng yếu ớt hắt vào phòng nó từ cửa sổ.
Những vết thâm tím trên tay nó được bôi thuốc cẩn thận. Cổ chân băng trắng, đã hết đau.
Cuối cùng thì Quân cũng biết hết. Tệ thật!
Cơn chóng mặt lại ập đến, kéo cả cơ thể nó đổ ập xuống giường. Đầu nó
bắt đầu biểu tình, chả nghĩ ngợi được gì nữa. Cơn buồn ngủ tấn công.
Cũng được. Chả còn sức mà khóc nữa. Có khi ngủ một giấc sẽ giúp cho nó suy nghĩ tỉnh táo hơn...
***
Quân nhìn chăm chú tại màn hình điện thoại. Cậu không làm gì cả, chỉ bấm đi bấm lại nút Home để màn hình điện thoại sáng lên. Gương mặt trở nên
trầm tư và tĩnh lặng.
Thật sự là Quân không biết có nên khâm phục khả năng giữ bình tĩnh của
nó không. Nếu là người bình thường chắc chắn đã sấn đến mà báng bổ vào
mặt hoặc khóc lóc ầm ĩ lên. Quân không nghĩ là nó lại có thể giữ được nụ cười trong hoàn cảnh đấy. Nụ cười gượng khiến cậu càng muốn giữ chặt nó lại mà giải thích. Nhưng cũng chính nụ cười ấy đã khiến cậu phải buông
tay. Trong phút chốc Quân nhận ra, nó đã bị tổn thương rất nhiều.
Minh Hà là một con cáo già. Cô ta gọi Quân ra phòng chức năng gặp mặt
với tư cách là vợ chưa cưới. Mặt khác cô ta lại sai Dương đến lớp kéo nó đến. Đúng là cú shock này đánh lên Phương một chấn động không nhỏ chút
nào. Không ai biết rằng khi Quân cúi xuống, cậu thì thầm như gằn từng
tiếng vào tai Minh Hà: “Đừng bao giờ mơ mộng một cách hão huyền như
thế.”
Vị mặn của nước mắt vẫn còn đọng lại trên môi Quân. Quân siết chặt điện
thoại trong tay. Tệ thật! Đôi mắt đen xoáy chặt vào nụ cười méo méo dễ
thương của Phương trên điện thoại. Những giọt nước mắt của Phương làm
cho cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng. Thất bại lớn nhất của một người
đàn ông là để cho người phụ nữ của mình khóc.
Quân biết nó nghĩ gì. Nó muốn ra đi trong im lặng. Nụ hôn nhẹ như lời từ biệt vậy. Quân không ngu ngốc đến nỗi không giữ được người con gái mà
cậu yêu. Chính lúc đó, sự tức giận trong Quân bùng cháy. Cậu muốn cho nó biết, cậu không hèn nhát nhu nhược để cho nó đi. Quân đáp lại cái hôn
phớt của nó bằng một nụ hôn thật sự, rất mãnh liệt.
- Cậu chủ. Cô Minh Hà đến.
Quân rời mắt khỏi điện thoại. Cậu đẩy người ngồi thẳng dậy, nét mặt thay đổi trong nháy mắt.
Quân không nói gì cả, chỉ gật đầu với người đàn ông áo đen.
Người đó hiểu ý, ra ngoài một lúc rồi quay lại, đằng sau là Minh Hà, Dương và năm đứa con gái do Dương cầm đầu.
- Anh gọi em có việc gì vậy?
Quân thong thả đặt điện thoại lên bàn, sau đó đan hai bàn tay vào nhau
nhìn Minh Hà. Minh Hà đẹp. Phải công nhận một điều là hơn nó, nhưng nếu
xét về độ thánh thiện và chân thật thì mãi mãi không bao giờ bằng nó
được.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô và đàn em của cô. Không nhiều đâu. – Quân gật gù - Đừng có dại dột mà động đến người-yêu-tôi thêm một lần nào nữa.
Quân bất ngờ đổi giọng khiến cho tổng cộng bảy đứa con gái ngồi đối diện giật bắn. Cái giọng ngùn ngụt sát khí đủ để bức những kẻ đối diện kia
vào góc chết.
Đến cái Dương tính tình cộc lốc bất cần đời cũng phải ngồi im. Miệng con bé cứng đờ không dám nhúc nhích.
Quân biết hết tất cả những lần chúng đánh hội đồng Phương. Khi nhìn thấy vết chém trên tay nó, cậu đã nghĩ ngay đến lũ này. Minh Hà rất thông
minh khi lợi dụng lòng thương của nó mà xin nó giấu không cho Quân biết. Chỉ tiếc là chậm một bước. Lũ đàn em của Minh Hà bị cậu dằn mặt. Tuy
chỉ cảnh cáo, không có bạo lực xảy ra nhưng đủ để chúng nó “trật tự”.
Lần này chúng nó đánh Phương mà không nghĩ đến Quân vì một lí do...
- Em là vợ chưa cưới của anh. Em không muốn một người con gái nào bên
cạnh anh ngoài em cả. Chúng ta đã có hôn ước. – Minh Hà sau một lúc lâu
sợ hãi cuối cùng cũng cố gắng mở miệng lên tiếng.
Là “hôn ước”. Chúng nó biết Quân sẽ không động đến Minh Hà khi có hôn
ước của ông nội bảo vệ. Và là điều dĩ nhiên khi Minh Hà lại tiếp tục bảo vệ chúng trước Quân.
Quân nhếch môi. Nụ cười nửa miệng mang đầy hàm ý khinh bỉ:
- Tôi không quan tâm. Cho dù có phải lấy cô thì... – Quân cầm lấy cái
phi tiêu sắc nhọn, phi mạnh vào tấm bảng ngay sau lưng Minh Hà. – Tôi
vẫn có thể ngoại tình.
Nếu như Minh Hà đã muốn lấy “hôn ước” ra làm bia đỡ thì Quân cũng chẳng phải giữ ý gì cả.
Minh Hà nắm chặt tay, khuôn mặt đang chuyển qua màu tím. Cơn giận như
không thể không bộc phát... Nhưng Minh Hà lại cố gắng nén xuống. Con
người sắc sảo này biết rằng tức giận lúc này là thua thảm. Cô nhẹ nhàng
nở một nụ cười:
- Nhưng lương tâm của anh không cho phép anh làm thế. Đây chẳng phải ý nguyện cuối cùng của ông nội sao?
- Đừng có lôi ông nội tôi vào. – Quân gằn giọng.
- Nhưng đây là sự thật...
Cái nhìn “có thể giết người” của Quân làm cho Minh Hà cứng họng. Chỉ cần nói thêm chữ nào là đại họa sẽ xảy ra. Sau mấy tháng tiếp xúc Minh Hà
đủ biết Quân là con người như thế nào.
- Nhớ cho kĩ những gì tôi nói. Chuyện này còn xảy ra một lần nữa thì
không phải tôi đâu... - Quân đứng lên. - MDM sẽ “dạy dỗ” lại các cô.
Quân bỏ đi để lại bảy đứa con gái ngồi bất động, mặt mũi tái xanh.
MDM là một quán bar nổi tiếng với độ máu mặt của những côn đồ mang giới
tính nữ. Quân trước kia là khách VIP của một loạt các “sàn” nổi tiếng
nên cũng chẳng lạ gì khi cậu quen những đứa con gái dạng này. Chỉ cần
đưa cho chúng nó tiền thì đánh nhau là chuyện nhỏ. Chưa kể cậu thiếu gia đập phá ngày ấy đã giúp cho hội MDM lớn mạnh, giúp cậu chuyện cỏn con
này có đáng là bao. Quân đã muốn giải quyết trong im lặng mà chúng nó
không nghe thì đành phải dùng đến biện pháp này.
Minh Hà có thể khó. Nhưng dạy dỗ lại những đứa đàn em thì rất dễ...
Và khi những đứa đàn em được dạy dỗ cẩn thận... Minh Hà sẽ giống như con thuyền bị thủng đáy - rất dễ đối phó.
***
Thời tiết tháng mười hai rất lạnh. Quân kéo cao chiếc khăn len màu xám
lên cổ. Cái khăn của nhóc con này đan ấm phết. Ngay trong buổi tối cậu
về nó đã quàng ngay vào cổ cậu cái khăn rồi. Đã vậy còn luôn miệng dặn
đi dặn lại là phải đeo 24/24. Càng ngày càng thấy nó giống vợ Quân. Nhìn những đường đan là có thể thấy được độ tỉ mỉ của nó cao như thế nào.
Mùi hương bạc hà quyện với mùi hoa hồng tạo nên thứ cảm giác ấm áp đặc
trưng trên chiếc khăn.
Sau khi đi cảnh cáo lại bọn Minh Hà, Quân trở lại bệnh viện. Cậu không yên tâm khi để nó một mình ở bệnh viện.
Cũng đã mười giờ tối. Chắc nó cũng ngủ rồi.
Quân định bước vào trong phòng nhưng rồi lại thôi. Cậu ngồi ở ngoài dãy ghế chờ.
Hành động né tránh những nụ hôn của nó khiến cậu do dự.
Ngoài trời bắt đầu mưa rả rích. Cái lạnh của tháng mười hai kết hợp với trời mưa quả thật rất lạnh.
Quân vùi khuôn mặt vào cái khăn, chỉ để lộ ra đôi mắt. Cậu lôi điện
thoại ra, vào phần Photos. Bao nhiêu ảnh và video clip của nó đều lưu ở
trong này, hẳn một thư mục riêng. Quân chụp trộm nó rất nhiều. Cả video
clip cậu nhờ anh Hùng quay hộ lúc nghịch pháo ở nhà nó nữa. Nụ cười của
nó lúc nào cũng là bình yên và thánh thiện nhất...
Cũng quá nửa đêm rồi. Quân từ từ chìm vào giấc ngủ. Cậu khoang hai tay
trước ngực, lưng dựa vào ghế, đầu gục xuống ngủ rất nhanh.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn. Mưa gột rửa mọi thứ. Giá mà mưa cũng có thể cuốn đi những phiền muội trong lòng của cả hai...
Thời gian cứ tích tắc trôi qua. Cứ nghĩ rằng sẽ nhẹ nhàng trôi qua nếu không có tiếng sấm rạch ngang bầu trời.
Quân giật mình tỉnh dậy. Không phải vì tiếng sấm mà là vì tiếng thét ở trong phòng bệnh. Cậu vội vàng chạy vào.
Nó ngồi trên giường, hai tay ôm chặt đầu, nước mắt giàn giụa.
- Không... không... – Nó lắc đầu liên tục.
Quân gỡ bàn tay đang nắm chặt tóc của nó ra. Gương mặt nó đẫm nước.
Quân ôm nó vào lòng, bàn tay vỗ vỗ lưng nó dỗ dành. Cơ thể nó run rẩy.
- Được rồi... Không sao cả... Có tớ ở đây rồi...
Nó dần dần ngừng khóc và bình tĩnh lại. Một lúc sau thì ngủ trong vòng tay Quân.
Hóa ra con nhóc này mắc bệnh sợ tiếng sấm.
Quân định đặt nó nằm xuống giường thì nhận ra... tay nó đang ôm Quân rất chặt.
Cậu cố gỡ ra nhưng không được... Con gái gì mà tay cứng như thép...
Mà cũng không rõ là Quân của chúng ta có muốn gỡ ra không nữa.
Trong hoàn cảnh “tiến thoái lưỡng nan” này, Quân đành phải... ngủ cùng
giường với nó. Và cậu cũng nhận ra một điều... Ngủ như thế này ấm hơn là ngủ ở ghế ngoài hành lang...