Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Chương 31: Chương 31




Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Gương mặt vẫn còn đờ đẫn. Mắt nhắm mắt mở, nó với tay về phía tủ đồ. Đây là thói quen của nó ở nhà, cứ sáng sớm dậy là lại với tay lên tủ để lấy điện thoại, mở ra xem hình nền chụp chung với Quân để lấy tinh thần cho ngày mới.

Nó với mãi mà không thấy điện thoại, chỉ sờ thấy cái gì đó mịn mịn... Như da người...

- Cậu đang sàm sỡ tớ à?

Nó giật mình quay phắt sang, cơn ngái ngủ tan biến hết.

Hai đồng tử nó dãn ra hết cỡ.

Quân đang nằm trên giường, nghiêng về phía nó, một tay gác lên đâu còn một tay đang yên vị trên... eo nó.

Còn cái tay mò mẫn điện thoại của nó đang xoa xoa mặt Quân.

Nó lập tức bật dậy, môi mấp máy không thành tiếng, mắt nhìn Quân không chớp.

Quân cười nhẹ trước điệu bộ của nó. Bao lâu như thế mà vẫn không hết được cái thói quen hoảng hốt này. Cậu chậm rãi ngồi dậy... hôn nhẹ lên môi nó.

- Chào buổi sáng.

Nó vội vàng đưa tay lên giữ chặt miệng mình. Hai gò má đỏ ửng. Mới sáng ra đã bị “tấn công” rồi.

- Tớ đi mua đồ ăn sáng. Cậu ở yên trong phòng đấy.

Quân hướng ánh nhìn tóe lửa về phía nó. Kiểu như “cậu mà ra khỏi phòng là tớ sẽ hôn cậu chết”. Mặc kệ nó phản ứng thế nào, Quân đã nhảy tót xuống giường rồi đi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa cẩn thận.

Nó cười nhẹ. Cậu ấy giống một đứa trẻ con nhưng lại rất chu đáo.

Không biết tình yêu nó dành cho cậu lớn thế nào, chỉ biết là nếu phải xa cậu nó sẽ rất đau.

Nó cũng nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi người rồi chầm chậm bước đến WC ngay trong phòng làm vệ sinh cá nhân. Khi xong hết mọi việc, nó quay trở lại giường. Nó suy nghĩ rất nhiều. Nó đã đủ tỉnh táo để phân tích mọi việc.

Ông nội là người Quân kính trọng nhất. Dù Quân không nói nhưng những gì cậu thể hiện đủ để nó hiểu.

Hôn ước là một phần di chúc ông để lại. Đây là nguyện vọng cuối đời mà ông muốn Quân thực hiện. Chỉ riêng về tình cảm ruột thịt của ông cháu Quân cũng đủ để nó thấy sợi dây ràng buộc vô hình chắc chắn thế nào. Chưa kể họ hàng, gia đình của Quân. Mọi người đều dành một lòng tôn kính tuyệt đối với ông nội. Chắc chắn mọi người sẽ tác thành cho Quân và Minh Hà.

Nó thương tất cả mọi người trong gia đình Quân. Họ đã chịu một nỗi mất mát, nỗi đau quá lớn. Nó đau như chính bản thân mất đi một người ruột thịt khi ở bệnh viện, lúc nghe tin ông mất. Đau vì sự qua đời của ông, đau vì nỗi đau mà mọi ngiời phải gánh chịu. Nó yêu quý tất cả mọi người... và trên hết là nó yêu Quân.

Quân sẽ phải tiếp quản tập đoàn của ông nội. Quân sẽ phải trở thành vị tổng giám đốc trẻ tuổi. Quân sẽ phải đối đầu với nhiều thử thách và khó khăn. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng có thể quá sức cậu. Sẽ là thế nào khi cậu còn phải vướng vào vòng rắc rối với nó và hôn ước – ý nguyện của ông?

Nó hiểu Quân. Cậu ngang bướng. Chắc chắn cậu sẽ không nghe theo bản hôn ước này. Cậu sẽ chống đối tất cả để đến với nó. Có lẽ sẽ là từ bỏ tất cả...

Con đường tương lai của Quân đang rộng mở, cuối cùng lại bị một đứa tầm thường như nó phá vỡ.

Có lẽ nên...

“Cạch.”

Tiếng cửa mở kóe nó thoát khỏi mớ suy nghĩ rối như tơ vò. Quân thò cái mặt ngố ngố vào trong, đảo mắt tìm nó. Khi đã chắc chắn là nó ngồi yên trên giường cậu mới vẫy vẫy túi đồ to tướng trên tay, hớn hở khoe với nó:

- Ăn hết chỗ này cậu sẽ đủ sức đánh được tớ.

Nó cười với Quân. Định bước xuống giường thì Quân vội chạy vào cản nó.

- Đang ốm cấm bước xuống.

Quân đặt cái túi đồ ăn lên bàn. Nó cũng không quan tâm xem trong đó có gì. Nó kéo Quân ngồi lên giường, dựa đầu vào vai Quân. Đôi mắt nó khép lại, miệng cong thành nụ cười mãn nguyện. Hơi ấm thoảng mùi hương bạc hà dễ chịu. Nó chỉ cần thế này thôi. Đơn giản bên Quân mãi mãi.

- Này. Cậu hạ sốt chưa?

Quân vén phần tóc mái của nó lên, để lộ ra vầng trán thông minh. Cậu áp trán mình vào trán nó để kiểm tra nhiệt độ.

- Đừng có tự tiện. – Nó đẩy đẩy mặt Quân ra nhưng đã tóm được tay nó, lì lợm kiểm tra nhiệt độ.

Quân lúc nào cũng tự hỏi tự kiểm tra, chả bao giờ “xin phép” nó. Nhưng nó thích được thế này, được quan tâm chăm sóc có phần ngang ngược ương bướng – đúng tính cách của Quân.

- Tớ khỏe rồi. Xuất viện thôi. – Nó giật giật tay áo của Quân.

Đúng lúc đấy, tiếng gõ cửa vang lên. Quân gật gù lên tiếng. Dạo này cậu có thói quen gật gù như chim bồ câu vậy, hay là một phong cách mới của vị tổng giám đốc tương lai.

- Vào đi.

Cánh cửa phòng mở ra. Một đoàn người phụ nữ bước vào. Mỗi người càm một thứ. Chỉ một loáng, một bàn thức ăn thịnh soạn hiện ra. Nó tròn mắt nhìn Quân. Quân như đoán trước được phản ứng của nó nên chỉ bẹo nhẹ má nó rồi quay sang đoàn người bên cạnh giường:

- Cảm ơn. Bây giờ mọi người có thể đi được rồi.

- Chúng tôi xin phép, thiếu gia. - Họ kính cẩn cúi người chào rồi bước ra khỏi phòng.

Quân quay lại giật giật hàng lông mày.

- Ăn đi. Trông cậu “chán” lắm.

Nó vẫn chưa hết ngạc nhiên, chỉ vào túi đồ lớn trên tủ:

- Tớ tưởng kia là đồ ăn sáng?

- Chỗ đấy là hoa quả thôi.

Nó chớp chớp mắt. Quân định để nó bội thực à? Chỗ hoa quả kia chắc nó phải ăn trong hai tháng mới hết.

- Cậu là đồ... chơi ngông. – Nó mắng không thương tiếc.

- Ăn thôi. Khi ăn không nên nói. – Quân đánh trống lảng.

Nó kiên nhẫn chờ qua bữa ăn sáng “quá cỡ” này. Đắng miệng nên ăn không thấy có vị gì cả, mục đích duy nhất cũng chỉ là lấp đầy cái dạ dày rỗng trong gần một ngày của nó.

- Tớ ổn rồi. Cho tớ xuất viện đi. – Nó lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Quân giả vờ đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ. Lúc nãy kiểm tra thấy nó cũng hạ sốt rồi, hơn nữa để nó ở đây nhiều cũng không tốt. Nó ghét mùi sát trùng mà. Chả trách con bé này lần nào nhập viện lúc tỉnh lại đã mở miệng đòi xuất viện rồi.

- Gọi “anh Quân đẹp trai” đi.

- Tớ đấm cho cậu một phát đấy. – Nó đe dọa kèm theo nắm đấm vung lên trong không khí.

- Ok Ok.

***

Nó cầm bó hoa cúc trắng bước vào trong nghĩa trang Cross.

Đảo mắt tìm mộ của ông, nó định bước đến thì nhận ra đang có người ở nơi đó. Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen đang đặt bó hoa – cũng là cúc trắng – lên mộ ông. Gương mặt trầm buồn khó tả.

Nó hơi lưỡng lự. Nhưng đã đến tận đây rồi còn quay lại thì cũng không được. Nó nhẹ nhàng bước đến.

Người đàn ông kia nhận ra sự có mặt của nó liền quay lại. Khi đã nhìn rõ khuôn mặt của ông, nó mới nhận ra ông là ông Lãm - bố của Quân.

- Cháu chào bác. – Nó cúi đầu chào.

Ông Lãm không nói gì. Ông nhìn vào bó hoa trên tay nó rồi gật đầu chào lại.

Chờ nó đặt bó hoa lên mộ xong, ông Lãm mới lên tiếng:

- Cháu có thể nói chuyện với bác một lúc được không?

Bác đưa nó đến một quán café trên đường Quang Trung. Bên trong không có người. Không gian rộng và khá yên tĩnh.

Nó lén nhìn bác. Đúng là bố con. Họ rất giống nhau. Nhưng ở bác có một sự nghiêm nghị của một Tổng giám đốc, khí thế bức người khiến cho đối phương không thể chống đối.

- Bác là bố của Quân. – Ông Lãm từ tốn nói.

Nó gật đầu. Nó mơ hồ đoán được nội dung cuộc nói chuyện này.

Bác không hỏi gì nhiều về nó và Quân. Điều này khác với bà Mai. Bác chỉ uống coffee, không nhanh không chậm kể cho nó một câu chuyện không ăn nhập:

- Quân có một người chị họ. Nhưng con bé đã mất từ mười bảy năm trước – khi nó mới được tám tuổi. Con bé bị oto cán chết. Đó là một nỗi đau lớn. Anh trai bác năm đó có một mâu thuẫn lớn với gia đình. Cái chết của con bé khiến anh ấy càng thêm lún sâu vào mâu thuẫn này. Anh ấy luôn cho rằng cái chết của con bé là do dòng họ gây ra. Bố bác ân hận về điều đó mặc dù ông không làm điều đó. Tuy rằng mọi người đã khuyên ông rất nhiều nhưng trong ông vẫn luôn tồn tại một sự day dứt. Cháu biết đấy, cảm giác rất đau đớn.

Nó gật đầu. Bác nhìn nó rồi lại nói tiếp:

- Một điều kỳ lạ là trên đời này lại có những con người rất giống nhau dù không có quan hệ máu mủ gì cả. Và cháu là một ví dụ... Cháu rất giống người chị họ của Quân năm ấy.

Nó tròn mắt nhìn ông Lãm. Đây là sự thật? Gương mặt này là của bố mẹ nó ban tặng, không lẽ lại có cả một người giống nó như hai giọt nước.

- Bố bác cũng như cả gia đình đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cháu. Riêng Quân và Huyền thì không biết vì con bé mất lúc hai đứa đó chưa có mặt trên đời. Cháu biết đấy, mọi người đều rất yêu quý cháu. Đặc biệt là bố bác. Cuối cùng ông cũng tìm được người mà có thể chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Chính vì vậy mà ông đã giấu cháu chuyện hôn ước. Ông không muốn làm tổn thương cháu.

Đôi mắt nó nhòe đi. Màn nước mỏng dâng lên bao phủ lấy mắt nó. Sống mũi bắt đầu cay. Giờ thì nó hiểu mọi chuyện rồi. Hiểu vì sao ông lại yêu thương nó như cháu ruột, hiểu vì sao ông lại không cản cấm chuyện của nó và Quân. Hiểu vì sao ông luôn dặn dò nó cẩn thận khi ra đường – ông bị ám ảnh về cái chết của người cháu gái năm xưa...

Rồi bác đổi tư thế ngồi, giọng nói giống như một người cha đang thủ thỉ với con gái vậy. Bác không ra lệnh cưỡng ép hay bắt nó phải thế này phải thế kia. Bác chỉ nhẹ nhàng giải thích với nó chuyện hôn ước. Đó là một lời hứa từ rất lâu của ông nội với người bạn chí cốt năm xưa. Bác bảo ông rất kín tiếng, không nói cho một ai biết ngoài bác, vì bác là người mà ông tin tưởng nhất. Ông tin rằng bác sẽ giúp ông hoàn thành lời hứa.

Bác rất tiếc chuyện của nó. Bác thông cảm cho nó. Nhưng chính gia đình bác cũng đang rất khó xử.

Gương mặt nó đầm đìa nước mắt từ bao giờ không hay. Nó đưa tay chắn trước miệng để không bật ra tiếng nức nở.

Bác nhìn nó rồi lắc đầu cười buồn.

- Cháu đừng quá buồn. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Sẽ có ngày cháu quên được.

Bác đưa khăn cho nó. Nó đón lấy rồi lau nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt. Một lúc lâu sau, nó mới lên tiếng, giọng khản đặc:

- Cháu có thể... suy nghĩ thêm một thời gian... được không ạ?

- Bác mong câu trả lời của cháu. – Bác gật đầu.

- Cháu xin phép.

Nó nặng nề cầm túi xách đứng dậy chào bác. Bác cũng dịu dàng gật đầu chào nó. Bác không ghét nó, chỉ là hoàn cảnh không thể cho phép bác ủng hộ nó và Quân.

Nó đi thơ thẩn trên đường.

Không biết nó thích đi bộ từ lúc nào. Xe đạp điện luôn ở trong nhà kho.

Nó bị vấp nhiều lần nhưng không ngã, chỉ loạng choạng rồi đi tiếp. Đầu óc nó không thể tập trung được. Nó cần thời gian. Cần rất nhiều. Mọi chuyện đang dồn dập trong đầu nó. Nó không thể sắp xếp hết tất cả trong lúc này. Hóa ra nó được ông nội Quân chấp nhận chỉ vì gương mặt này, nó ngu ngốc ảo tưởng. Nó cứ ngỡ mọi việc lại dễ dàng đến thế. Dễ dàng đến một cách vô lý...

Bước mãi rồi cũng về đến nhà. Nó lên phòng rồi đổ ập xuống giường, nhắm mắt đầy mệt mỏi. Điện thoại của nó bỗng đổ chuông. Là Quân gọi. Nó lưỡng lự rồi cũng nghe máy.

Quân lo nó bị cảm lại. Nó trả lời qua loa vài câu cho Quân đỡ lo. Lúc gần cúp máy, nó bỗng gọi giật lại:

- Chờ đã...

- ...

- Chúng ta đừng gặp nhau một thời gian... Có được không?

- Tớ không hiểu.

- Tớ cần phải suy nghĩ một số việc.

- Về chuyện ở phòng chức năng?

- Về tất cả mọi chuyện. Làm ơn. - Giọng nó như sắp khóc.

- Mọi chuyện không như cậu nghĩ. Hãy nghe tớ giải thích.

- Tớ hiểu tất cả mọi chuyện rồi. Cậu hiểu không? - Đến đây thì nó khóc thật. Sự thật dội về khiến cơ thể nó run rẩy.

- Cậu... đã gặp... bố tớ? – Quân sững sờ. Giọng nói có phần hoảng hốt. - Cậu đang ở đâu? Tớ cần gặp cậu.

- Tớ cần yên tĩnh. – Nó nắm chặt điện thoại. - Đừng gặp tớ, đừng đến đưa tớ đi học, đừng gọi điện cho tớ...

- Phương...

- Và ĐỪNG LÀM PHIỀN TỚ NỮA. – Nó hét lên rồi nhanh tay cúp máy.

Nó gục mặt xuống gối khóc nức nở. Nó không muốn phải làm thế này. Thật sự không muốn.

Nhưng nó sợ đối diện với sự thật, đối diện với chính Quân...

Nó cảm thấy bản thân đang chìm trong bế tắc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.