“Choang!”
Huyền khó khăn mở mắt. Cơn choáng váng vì bị ngã bất ngờ vẫn chưa hết.
Cô giật mình. Phương đang nằm đè lên cô. Xung quanh là các mảnh thủy tinh nhọn hoắt.
Cô hoảng sợ nhìn những mảnh thủy tinh cắm ngập vào lưng nó. Máu từ đấy cứ rỉ ra không ngừng.
Nước mắt từ đâu tuôn ra, ướt đẫm khuôn mặt.
- Phương... Phương...
Cô vừa gọi vừa vỗ nhẹ vào mặt nó. Chết tiệt, trán nó bị một mảnh thủy tinh cứa phải, dòng máu chảy qua mắt, lăn trên má.
- Đừng làm tớ sợ. Tỉnh dậy đi. - Huyền thấy sợ, nỗi sợ khi đối mặt với
nguy cơ bị mất đi một người thân, bàn tay cô run rẩy. Cô lại nhớ đến ông nội. Cái chết đột ngột ám ảnh cô, khiến cô luôn ở trong sự nơm nớp lo
sợ.
Máu trên lưng nó đang loang dần, áo sơ mi trắng hiện lên những đốm đỏ,
càng lúc càng lớn. Cánh tay trái bị cứa một vết khá sâu, máu từ đấy chảy ra nhiều nhất.
Cả lớp vội vã chạy đến bàn học của Phương và Huyền.
- Giúp tao một tay. - Huyền đỡ nó dậy, rút vội chiếc khăn tay cầm máu cho vết thương ở trán nó.
Nam - cầu thủ bóng đá và cũng là thằng con trai cao to nhất lớp – cõng nó lên lưng. Cả lớp vội vã chạy theo Nam đến phòng y tế.
Huyền đi bên cạnh Nam. Dù đã cố lau nước mắt nhưng rồi mắt lại nhòe đi.
Cô liên tục quay sang nhìn nó. Mắt nó vẫn nhắm nghiền, vết thương trên
trán cũng đã ngừng rỉ máu.
- Ưm...
Nó nhăn mặt. Cái đầu đang gục trên vai Nam từ từ động đậy, ngẩng lên.
- Cậu... tỉnh rồi... Có đau... ở đâu... không? - Huyền thấy đôi mắt nó
he hé mở ra nên mừng, mừng đến nỗi nói ngắt quãng. Cô muốn khóc thật to, cuối cùng nó cũng tỉnh lại. Vậy là miệng cười nhưng đôi mắt đẫm lệ.
Nó nhìn Huyền, ngẫm nghĩ rồi cười, khoe hàm răng trắng ra hết cỡ.
- Tớ biết cậu không ghét tớ mà.
- Đồ ngốc. Ngả đầu xuống vai Nam đi. Máu chảy nữa ra bây giờ. - Huyền
gạt nước mắt. Nó ngốc đến nỗi cô không thể tiếp tục giận được.
Nó ngoan ngoãn làm theo lời Huyền. Lúc nãy không biết có phải bản năng
của con nhà võ không mà nó cảm giác có một thứ gì đang lao vào cửa kính
với tốc độ cực lớn. Nó vội lao đến chỗ Huyền, ôm cô ngã xuống. Đầu nó
đập mạnh xuống đất, một cơn đau nhói ập đến sau lưng, có thứ gì đó cắm
vào trán nó. Cuối cùng nó lịm đi.
Huyền không sao là tốt rồi. Không biết có phải ích kỉ không nhưng khi
nhìn thấy Huyền khóc, nó thấy vui vui. Nó biết cô bạn này không hề vô
tâm mà.
Nó được nằm sấp trên chiếc giường trắng. Bác sĩ của trường nhìn vết
thương của nó có phần hoảng hốt. Hơn mười năm làm việc tại trường nhưng
bác chưa nhìn thấy trường hợp nào lại bị thương nặng như thế này. Chị y
tá đứng cạnh sắc mặt cũng tái đi vài phần. Đối với một cô gái trẻ thì
nhìn thấy máu cũng gần giống như gặp ác mộng.
- Các con ra phòng chờ đi. – Bác sĩ đeo khẩu trang lên rồi ra hiệu cho chị y tá dẫn cả lớp ra ngoài.
Huyền ngồi ở phòng chờ mà vẫn thấp thỏm không yên. Mắt cô luôn hướng về căn phòng nơi nó đang được chữa trị.
- Đi đâu đấy? – Bầu không khí im lặng bỗng vang lên tiếng của Hưng.
- Lấy áo cho Phương. Áo nó rách hết rồi. – Phan trả lời rồi bước đến cửa.
- Tao đi với. - Huyền vội vã đứng lên. Dù gì thì làm một việc có ích còn hơn là ngồi im một chỗ chờ đợi.
- Mày và Phương cãi nhau phải không? – Phan nghiêng đầu nhìn Huyền. Sân
trường rộng lớn không một bóng người, vì đã vào học rồi. Phan cũng biết
chọn thời điểm để hỏi chuyện ấy chứ, nếu có người ở đây thì khả năng lan truyền thông tin rất lớn, một đồn mười, mười đồn trăm,... Chả biết sẽ
đi đến đâu nữa.
- Ừm... - Huyền lơ đãng trả lời. Cô cũng không ngạc nhiên lắm. Để được
chọn làm cán bộ lớp thì ngoài học lực ra còn phải có năng lực đặc biệt.
Mà Phan thì cô còn lại gì, Phan bề ngoài giả nai nhưng chuyện gì cũng
biết, cái gì cũng hay. Không đứa nào giấu được bí mật khỏi con mắt của
Phan.
- Bọn mày lạ thật đấy. – Phan bật cười. – Lúc thì không thèm nhìn mặt
nhau, lúc thì bảo vệ nhau, lúc thì khóc cho nhau chảy cả... máu mắt.
- Nói linh tinh. - Huyền nạt Phan.
- Nếu có mâu thuẫn gì với nhau thì cứ nói thẳng hết ra, đến bạn thân
nhất còn không làm được như thế thì hỏng hẳn, bạn lớp phó trật tự nhỉ?
Huyền không trả lời nữa. Cô mà nói nữa thì chả biết cái Phan “xoen xoét” đến bao giờ nữa.
Nhưng con bé bí thư lắm chuyện này nói cũng phải. Cô đã không nói rõ
ràng mọi chuyện với Phương. Khi biết tin nó chia tay với Quân, máu nóng
trong người cô dồn hết lên, nghĩ lại hôm đó cô mắng nó cũng quá đáng.
Người trong cuộc là người đau nhất, cô còn rạch thêm vào vết thương ấy.
Khi nó cần sự an ủi ủng hộ nhiều nhất thì cô lại bỏ mặc nó.
Trong quãng thời gian ấy, tuy là giận nhau những Huyền vẫn luôn để ý đến từng hành động của nó. Cô biết nó gục xuống bàn khóc khi vô tình thấy
Quân lướt qua cửa lớp, đã nhiều lần cô giật mình khi nhìn thấy gương mặt bơ phờ mệt mỏi cùng với đôi mắt thâm quầng của nó. Cô chỉ muốn mắng cho nó một trận vì cái tội hành hạ bản thân quá đáng. Nhưng cái tôi cao
ngạo đã ngăn không cho cô làm điều đó.
Cô cũng như nó, không muốn đánh mất tình bạn. Nhưng cô thua nó, vì cô đã không can đảm níu giữ tình bạn giống nó.
Sau cơn mưa trời lại nắng...
Mưa cũng đã tạnh.
Đến lượt nắng rồi.
Nó mếu máo nhìn mấy mảnh thủy tinh được gắp ra từ cơ thể mình. Ai ngờ
lại nghiêm trọng như thế. Máu còn đọng lại trên từng mảng, không khác gì phim kinh dị. May là có thuốc gây tê rồi chứ không chắc nó ngất lên
ngất xuống mất.
Nó nhớ hồi bé nó dẫm phải mảnh thủy tinh, chảy có tý máu thôi mà khóc
hết một ngày, bố mẹ và anh Hùng dỗ mãi không được, chỉ đến khi mệt quá
nó lăn ra ngủ, căn nhà mới được yên tĩnh.
Huyền và Phan mang áo cho nó. Cả hai vừa nhìn thấy nó không hẹn mà trợn tròn mắt lên.
- Mày định làm xác ướp à? – Phan chỉ tay về phía nó mà lắp bắp.
Cũng không trách được cái Phan. Phan nói đúng mà. Từ ngực xuống đến hết
bụng đều chi chít những dải băng trắng. Cánh tay trái cũng băng, trên
trán còn có miếng gạc dày cộm.
- Lảm nhảm vừa chứ. - Huyền cốc đầu Phan rồi cầm áo đến chỗ nó.
Nó mỉm cười thích thú. Huyền đang chăm sóc nó, tỉ mỉ và cẩn thận vô
cùng. Bằng chứng là cô cẩn thận mặc áo cho nó, cái môi mím chặt, đôi mắt chăm chú nhìn nó luồn tay vào ống tay áo, chỉ sợ chạm vào vết thương
khiến nó đau.
- Để một bạn ở lại thôi, các con về lớp đi. Vào học từ bao giờ rồi. – Bác sĩ nhắc chúng nó.
- Thôi chết, gần hết tiết một rồi. – Cái Phan hét lên, bây giờ con bé
mới để ý đế thời gian. - Về, về hết cho tao. Giáo viên Địa đấy, là bà cô “nghĩa địa” dạy tiết một đấy.
Cả bọn vội vã rút về. Bà cô “nghĩa địa” hắc ám nhất trường, người mà
gieo rắc cơn ác mộng cho bao học sinh trường Võ Thị Sáu, chúng nó sợ hơn sợ cọp. Cô mà thông báo với nhà trường lớp trốn học tập thể thì cả lũ
phải đi lao động công ích cả tháng còn nhẹ.
Nó cười hăng hắc trước cảnh cả lớp ùa về như đàn vịt, đứa này đạp lên
đứa kia mà chạy, nhất là bọn siêu quậy do thằng Hưng cầm đầu, chúng nó
còn lợi dụng thời cơ để đánh lén nhau. Cứ náo loạn ồn ào thế này có khi
chưa về đến lớp cũng đã bị thầy quản sinh “lùa” vào phòng Hiệu trưởng
mất.
- Cười ít chứ, nằm xuống nghỉ đi. - Huyền chọc ngón tay vào trán nó.
- Á đau... đau... – Nó kêu lên.
- Xin lỗi xin lỗi. Cậu có sao không? - Huyền rối rít xin lỗi, cô quên mất trên trán nó có một vết thương.
- Đùa cậu đấy. – Nó cười toe toét rồi nằm xuống, tất nhiên là nằm sấp,
vết thương ở lưng sắp hết thuốc tê rồi, nó chả dại mà động đến chỗ đấy
nữa.
Huyền cũng cười, nụ cười của cô nhẹ nhõm hẳn. Cô ngồi đối diện với nó,
bàn tay nhẹ nhàng gạt những lọn tóc trên trán nó. Nó luôn chân thành
trong mọi chuyện, chân thành trong từng hành động. Ngốc thật. Cô lạnh
lùng với nó như thế mà nó không ghét cô, lại còn không suy nghĩ gì mà
cứu cô.
Nó cao thượng, còn Huyền thì nhỏ mọn. Huyền thấy xấu hổ về bản thân mình. Hóa ra cô vẫn luôn sai, sai một cách tệ hại.
Một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang nắm chặt của Huyền.
Nó mỉm cười.
- Xí xóa nhé.
- Ừ. - Huyền gật đầu. - Xí xóa.
Rồi hai đứa lại tiếp tục cười.
Nắng đang chiếu rọi khắp nơi. Nắng ấm áp và hạnh phúc.
***
Nó bước vào lớp. Dù Huyền và bác sĩ đã yêu cầu nó nằm yên tại giường
bệnh nhưng nó nhất quyết đòi về lớp. Nó muốn biết nguyên nhân tại sao
cửa kính lại vỡ.
Cả lớp nó không thoát được bà cô “nghĩa địa”. Nó nhớ cả lớp ra khỏi
phòng y tế được mấy phút thì trống hết tiết. Chắc bây giờ cả lũ đang bị
phạt dọn vệ sinh. Khổ thân, chuyện đó có ai ngờ.
Lớp học không một bóng người. Nó nhìn quanh. Đống thủy tinh vỡ chưa được dọn dẹp, các mảnh thủy tinh nhọn hoắt vương v ãi khắp nơi quanh. Nó
bước đến gần bàn học hơn.
- Cẩn thận, thủy tinh trên sàn kìa. - Huyền vội vã chạy đến bên cạnh nó, cô không yên tâm, tính nó hay tập trung vào một thứ mà quên đi những
thứ nguy hiểm xung quanh.
Nó nhớ lúc đó có một vật lao đến cực nhanh, chính vì thế nên các mảnh thủy tinh mới có đủ khả năng cắm ngập vào người nó.
Quả bóng màu cam ở góc lớp đập vào mắt nó. Trên quả bóng còn có vài mảnh thủy tinh nhỏ.
Vậy là rõ rồi.
- Cậu biết ai là thủ phạm rồi?
- Là đội bóng rổ. Trước đây đã từng xô xát với tớ.
- Chết tiệt. Bọn đàn bà. Tớ sẽ không để yên đâu. - Huyền nghiến răng, cô đang rất tức giận, đôi mắt hằn lên những tơ máu đỏ.
- Không cần đâu. Tớ sẽ giải quyết chuyện này.
Nó quay sang trấn tĩnh Huyền rồi với tay lấy xấp bài kiểm tra trên mặt bàn.
- Xin phép cho tớ nghỉ nhé. Tớ đi làm bài đã.
Sân bóng rổ vẫn luôn ồn ào. Hôm nay còn có cả khán giả, chủ yếu là nữ.
Nó hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Đang là giờ giải lao nên đội bóng đang tập trung tại khu vực nghỉ. Càng tốt, nó đỡ phải mất công tập trung cả đội để nói chuyện.
Năm thành viên đang ngồi uống nước. Gương mặt ai nấy đều rất vui tươi. Phải rồi, sáng sớm đã trả được thù thì ai mà chẳng thích.
Nó tiến đến, thả bộp quả bóng rổ xuống. Tiếng động làm cho bọn chúng giật mình quay lại.
Nó bình tĩnh nhìn chúng, gương mặt kẻ nào cũng xám ngoét khi thấy nó. Xem ra nó bị nhẹ hơn nhiều so với những gì chúng dự kiến.
- Sáng nay các anh “để quên” quả bóng tại lớp tôi.
Năm gã lấm lét nhìn xung quanh. Khán giả khá đông, lại toàn những đứa
con gái hâm mộ bọn hắn. Nếu để nó phanh phui mọi chuyện ở đây thì mọi
hình tượng dày công xây dựng của bọn hắn đều đổ bể hết.
- Ra ngoài nói chuyện đi. – Gã trưởng nhóm đề nghị.
Nó gật đầu. Tuy rằng nói chuyện ở đây – nơi đông người - có thể sẽ làm
cho danh dự và nhân cách của đội bóng rổ đi xuống rất nhanh, nhưng đây
cũng là con dao hai lưỡi khi mà số lượng nữ sinh ở đây khá lớn. Mà nó
lại là cái gai trong mắt bọn họ - những tờ giấy A4 dán ở bảng tin là
minh chứng rõ ràng nhất.
Khu đất trống vắng vẻ chỉ có nó và đội bóng rổ.
- Vẫn chưa đủ để liệt giường nhỉ? – Gã đội trường hất hàm về phía nó.
- Bây giờ mới lộ rõ nguyên hình à? – Nó cười nhạt, không ngờ nó lại có vinh dự được đội bóng rổ hào hoa cho biết bộ mặt thật.
- Thì sao? Bọn tao vẫn chưa quên chuyện lần trước đâu. Mày nghĩ lúc nào cũng có người bảo vệ mày?
- Vậy là đội bóng rổ đã ôm mối hận này, quyết tâm trả thù. Sáng hôm nay
đã âm thầm ném quả bóng rổ từ tầng một lên cửa sổ tầng hai lớp 11B2.
- Phải đấy. Bọn tao định cho mày không ngóc đầu dậy để đi thi học sinh giỏi được, tiếc là có chút thất bại.
- Hết cố tình ném bóng vào tôi rồi đến phá cửa kính hại tôi, các người
còn kế hoạch nào nữa không? – Nó nhếch mép, nụ cười nửa miệng xuất hiện
trên gương mặt bầu bĩnh, hiền nhưng rất phiền nếu động phải.
- Để tao nói cho mày biết. – Gã đội trưởng túm lấy cổ áo nó. - Bọn tao
sẽ làm cho mày không đi hết được cái thời kì phổ thông này đâu. Cứ chờ
xem, tránh một hai lần nhưng không có nghĩa là thoát mãi được đâu.
- Tôi không tránh né. – Nó gạt bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình ra, nhìn thằng vào năm kẻ đối diện. – Tôi không ngu ngốc đến mức để mặc cho các
người muốn làm gì thì làm.
- Cứng miệng đấy. - Một kẻ cười khẩy. – Nhưng phải xem hành động có cứng không.
- Về sân thôi. Đôi co với nó mất thời gian. – Tên đội trưởng khoát tay đi về.
Nó nhìn theo năm tên trong đội bóng lần lượt quay lưng đi. Chờ cho đến
tên cuối cùng quay lưng về phía mình, nó mới nhẹ nhàng rút chiếc điện
thoại trong túi áo khoác ra. Đoạn ghi âm sẽ là bằng chứng buộc tội chắc
chắn nhất.
- Nó ghi âm lại... - Một gã trong đội bóng vô tình nhìn thấy nó chỉnh điện thoại.
Cả đội bóng giật mình dừng bước, đồng loạt quay lại nhìn nó.
Nó thật bất cẩn. Lẽ ra phải chờ cho bọn chúng đi hết mới được lấy điện thoại ra.
Chẳng kịp dành thời gian để hối hận trách móc bản thân, nó quay lưng co giò lên chạy.
Năm thằng con trai bị bất ngờ, khựng lại một giây rồi lập tức đuổi theo nó.
Bây giờ nó mới hiểu cái câu “trong cái rủi có cái may”. Nếu mà lúc nãy
nó bị mấy mảnh thủy tinh đâm vào chân thì chắc giờ nó đã bị đội bóng rổ
kia tóm gọn rồi.
Nó chạy thật nhanh, cố gắng hết sức.
Nó không biết nó đang chạy đến đâu, cầu thang dần hiện ra. Nó vội vàng chạy lên với hy vọng tìm được nơi trốn.
Nhưng nó dần thấm mệt, vậy mà chẳng có nơi nào cho nó trốn cả. Sức một
đứa con gái làm sao đọ lại được với năm thằng con trai to như bò mộng
thế kia.
Nó càng ngày càng thở mạnh. Bước chân càng lúc càng ngắn và chậm hơn.
Mắt nó mờ đi, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, thấm vào vết thương. Xót.
Nó dừng lại, dựa lưng vào tường. Kiệt sức rồi. Chạy một mạch lên tầng ba đã là quá sức lắm rồi. Dãy hành lang chỉ có tiếng thở dốc của nó và
tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần.
- Nó kia.
Tiếng quát lên sau lưng khiến nó giật mình. Nó mím chặt môi loạng choạng chạy tiếp. Nó cố hết sức để chạy, vừa chạy vừa ngoái nhìn năm thằng “bò mộng” phía sau.
Tại sao mặt bọn chúng lại tái đi thế kia, hơn nữa còn chạy chậm lại. Rõ ràng vừa nãy rất hăng máu đuổi theo nó mà.
Một cánh tay rắn chắc kéo nó, một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt nó, che chở cho nó.
Nó nhận ra mùi hương này, mùi hương bạc hà quen thuộc.
Nhận ra bản thân đã an toàn, hô hấp của nó được thả lỏng ra. Tiếng thở
nặng của nó vang lên đều hơn, cơ thể như đang phục hồi năng lượng.
- Đi đi.
Âm thanh lành lạnh vang lên, ngắn gọn và đầy uy lực. Ngần ấy thời gian
không gặp nhau, nó không ngờ Quân đã thay đổi nhiều như vậy. Cậu như một người hoàn toàn khác, lạnh lùng, đầy uy lực và cả... cô độc.
Tất nhiên là chẳng có kẻ nào dám gan lì ở lại đối mặt với thiếu gia của
tập đoàn Luxury. Cả đội bóng rổ vừa nãy hùng hổ là thế mà giờ nhanh
nhanh chóng chóng biến mất khỏi hành lang.
Dãy hành lang lại im lặng nhưng chưa hề có cuộc rượt đuổi nào xảy ra.
Nó lúng túng đứng sau lưng Quân. Không phải không khí đang càng lúc càng nén xuống chứ? Sao nó thấy khó thở vậy?
Quân cũng chẳng nói gì, cậu chậm rãi quay người lại nhìn nó.
Vết thương trên người nó khiến cho cậu khựng lại.
- Là do bọn chúng làm?
Quân gằn từng tiếng khiến nó thấy sợ. Với sát khí dày đặc trong từng con chữ thế này, nó khẳng định Quân sẽ không ngần ngại mà làm những chuyện
không tưởng đối với đội bóng rổ.
Tất nhiên là nó sẽ không để điều đó xảy ra. Nó vội vàng lắc đầu.
Quân nhíu mày nhìn nó.
- Cậu biết nói dối từ khi nào vậy?
Đúng là không có gì qua được cậu ấy, đôi mắt đen lạnh kia có thể xuyên thấu tâm can của nó.
- Cậu chỉ biết im lặng. Cậu không biết dành lấy quyền lợi chính đáng cho bản thân. Cậu luôn khiến người khác bất an khi để cậu một mình. Cậu có
biết là cậu rất ngốc không?
Nó không dám nhìn Quân. Vẫn luôn là vậy, cậu luôn khiến nó không đủ can
đảm để đối mặt. Dù rằng nó đã cố gắng rất nhiều, dù rằng nó đã dũng cảm
“đấu lại” năm thằng con trai trong đội bóng rổ, dù rằng nó đã vững bước
lướt qua những ánh nhìn đầy soi mói và khinh bỉ, nhưng cuối cùng nó vẫn
thất bại trước đôi mắt sắc lạnh kia.
Bao lâu không gặp Quân, nó cứ nghĩ rằng nó đã đủ tự tin để bĩnh tĩnh
trước cậu. Nó luôn dặn lòng mình như thế từng ngày. Nó tưởng rằng nó đã
sẵn sàng. Nhưng đó chỉ là khi chưa gặp Quân. Thì ra trái tim nó vẫn chưa đủ vững vàng.
Nhưng nó không muốn nhen nhóm lên chút hy vọng rồi lại tiếp tục mang
thêm nỗi đau. Quân đã có Minh Hà. Nó sẽ không làm chuyện gì có lỗi với
ông nội. Nó đã hứa như vậy rồi mà.
- Tớ không sao. Tớ sẽ không để cho ai lo lắng cả. – Nó lùi lại. – Và xin cậu hãy nhớ, chúng ta... kết thúc rồi.
Vết thương sau lưng đang đau hơn, xót hơn. Nhưng nó không quan tâm. Ở một nơi nào đó, nỗi đau còn lớn hơn gấp vạn.
- Hãy quan tâm đến chị Minh Hà. Chị ấy mới là người của cậu.
Nó bỏ chạy. Chạy thật nhanh. Chạy trốn hoài niệm.
Nước mắt như những viên pha lê nhỏ... rơi xuống và tan vào gió.