Những bằng chứng rõ ràng và đầy đủ mà nó đưa ra đã đủ điều kiện để nhà trường kết luận thủ phạm của việc cố ý phá hoại kia. Nhưng nó đã xin cho đội
bóng rổ không bị đình chỉ học. Hơn ai hết, nó hiểu năm cuối cấp quan
trọng như thế nào. Và làm như thế, tâm hồn nó cũng được thanh thản vài
phần.
Đội bóng rổ bị đình chỉ thi đấu, bồi thường thiệt hại, lao động công ích ba tháng.
Quá nhẹ nhàng khiến cho Huyền bức xúc. Cô nóng nảy và hấp tấp, hình như đây là gen di chuyền của dòng họ Đào.
Các vết thương trên người nó cũng dần khép miệng. Huyền là người sốt
sắng nhất trong việc điều trị cho nó. Cô đã thề là sẽ không để lại bất
kỳ một vết sẹo nào trên người nó. Loại thuốc mà Huyền dùng để trị vết
thương tốt thật, chỉ mấy ngày mà đã gần khỏi rồi.
Thầy Long không bỏ được cái tính hay mắng nó. Anh bảo nếu nó lao đến ôm
Huyền, lăn khoảng ba vòng thôi là bình an vô sự cả hai. Nhưng anh lại
quên mất một điều, con bé này đâu phải võ sư chuyên nghiệp như anh. Vì
mắng nó nhiều nên Long bị Huyền... mắng lại. Đối đáp được vài câu thì
Long thảm bại, gì chứ cãi nhau thì Huyền là nhất rồi.
Lúc đấy nó chỉ ngồi cười xem đôi tình nhân kì cục kia tấu hài, một bộ
phim hài độc nhất vô nhị. Hai con người luôn vô tư đến với nhau một cách tình cờ, xem ra cũng khá đặc biệt.
Nó lại nhớ đến Quân. Liệu những lời nói vô tình của nó có đủ để làm cậu
quên không? Nó không khi nào không nhớ đến cái thân hình cao to mà lặng
lẽ bị nó bỏ lại trên hành lang tĩnh lặng ấy. Cô độc và đầy đau đớn.
Nhưng cũng rất kiên cường. Không như nó, chỉ biết chạy trốn.
Quên đi mối tình đầu thật khó. Rất nhiều lần nỗi nhớ Quân da diết hành
hạ nó. Nó nhớ mùi hương bạc hà ấy, nhớ những chiếc ôm ấm áp, những nụ
hôn ngọt ngào. Nhưng nó cũng đã hứa với Quân phải thật mạnh mẽ. Nó đã
không để lộ sự nhớ nhung này ra ngoài.
Hơn nữa bên cạnh nó, các bạn đã giúp đỡ rất nhiều. Mọi người đều giúp nó lấy lại tinh thần.
Nó sẽ là một kẻ ích kỷ khi mà bỏ qua sự giúp đỡ đầy chân thành ấy. Nhiều hơn thế, nó là một kẻ thất hứa khi đã không thực hiện lời hứa với Quân.
Những điều đó đã tạo nên nó của ngày hôm nay: hiền lành nhưng không hề yếu đuối, kiên cường và rất dũng cảm.
Nó đã thay đổi rất nhiều, nhưng thứ duy nhất mà nó không thể thay đổi được, "yêu Quân"...
- Này, cậu nghĩ gì mà thẫn thờ thế? - Huyền huơ huơ bàn tay trước mặt nó.
Nó lập tức quay trở về hiện tại, nãy giờ lại nghĩ vẩn vơ rồi.
- Hồi hộp trước kì thi à? Yên tâm đi. Tớ đã bảo cậu là No.1 mà. - Huyền búng tay, mặt mũi rất chi là quyết đoán. Ở cô, sự tươi vui hoà đồng đã
thay thế vẻ lạnh nhạt của những ngày trước kia.
- Ha ha ha. Cảm ơn cậu. - Nó bật cười. Huyền lại giống trẻ con rồi. Suy
nghĩ đơn giản thật. Nó đưa ngón tay cái ra. - Không xoắn.
Còn hai ngày nữa là thi học sinh giỏi. Địa điểm tổ chức là trung tâm hội nghị thành phố. Tập tài liệu mà thầy cô dạy ở đội tuyển đưa cho nó cũng làm xong hết rồi. Các thầy cô cũng khuyên là trong hai ngày tới nên
nghỉ ngơi để đầu óc minh mẫn. Lúc nào cũng căng như dây đàn thì không
tốt chút nào.
- Mà này, sau kì thi có party đấy. - Huyền cười nhan hiểm, chiếc răng khểnh tinh nghịch lộ ra.
- Rồi sao?
- Là xoã chứ sao. Ngay sau khi cậu thi xong, tớ sẽ đưa cậu đi "lên đời". Tớ sẽ khơi dậy vẻ đẹp tiềm ẩn của cậu. Đảm bảo cậu sẽ là người nổi bật
nhất. Giống như năm ngoái ấy, không phải cậu là tâm điểm của mọi ánh mắt à? Mọi người sẽ tôn vinh vẻ đẹp và tài năng của cậu. Hơ hơ hơ... -
Huyền ôm mặt mơ mộng, điệu cười cũng trở nên quái dị.
Nơ cười khổ. Năm ngoái và năm nay khác nhau lắm chứ. Năm nay nó còn đang dính vào vụ "Lọ Lem giả tạo" hoàn toàn bịa đặt kia. Nhắc đến nó mọi
người trong trường đều như nhắc đến rác phẩm.
Chậc chậc. Miệng lưỡi người đời mà, làm sao mà theo kịp được. Nó chả bận tâm đến những kẻ nói xấu sau lưng đâu, tốn thời gian lắm. Nó chỉ không
để yên cho những kẻ dám xúc phạm người thân trước mặt nó thôi.
- Hờ hờ hờ... Cậu thấy tớ có nên dẫn anh Long đến party này không?
Huyền chống cằm ngẩn ngơ. Nhưng rồi cô lại giật mình. Nó và Quân đã chia tay, nó còn chưa hết buồn vì chuyện đấy, cô và Long xuất hiện chẳng
phải khiến nó thêm sầu hơn sao. Huyền vội vã xua tay.
- Tớ xin lỗi... Tớ...
- Không, đi cùng thầy Long là đúng rồi. Trường cho phép mà. Tớ cũng muốn xem hai cơn ác mộng của đời tớ tiến triển như thế nào rồi. - Nó phẩy
tay, cười khanh khách.
- Như thế... được không? - Huyền ngập ngừng.
- Quá được ấy chứ. - Nó vỗ vai Huyền - Tớ biết cậu nghĩ gì. Đừng lo, tớ
ổn. Làm liên luỵ đến người khác, chắc tớ ghét bản thân đến suốt đời mất.
Huyền nhìn chằm chằm vào mặt nó. Gương mặt cô hình sự đến nỗi nó phải lấy tay xoa xoa má, có phải mặt nó dính nhọ không?
- Cậu thay đổi rồi. - Huyền cười. - Cậu không khóc khi nhắc đến chuyện đó nữa.
- Khóc như vậy là đủ rồi. - Nó lắc đầu. - Bây giờ phải sống làm sao để bản thân không phải là gánh nặng của mọi người nữa.
- Cậu trưởng thành hơn nhiều đấy.
- Quá khen.
Huyền sấn vào bẹo má nó, ai bảo nó làm cái mặt vênh váo khi được khen cơ.
- Quân vẫn ổn chứ?
- Anh ấy... - Huyền chẹp miệng. - Ổn.
Nó nhận ra sự miễn cưỡng của Huyền. Chắc cô ngại khi nhắc đến chuyện của Quân và Minh Hà.
- Ừ. Hy vọng rằng cậu ấy khác tớ, không chìm trong đau khổ để rồi làm mọi người lo lắng.
- Thôi đừng nhắc đến chuyện đấy nữa. Cho cậu xem cái này. - Huyền rút trong cặp ra tập giấy A4. - Chọn kiểu cậu thích nhất đi.
- Đẹp quá. Cậu vẽ đấy à? - Nó thốt lên.
- Thiết kế thời trang. Nghề tay trái của tớ thôi.
Thật sự là Huyền thiết kế quần áo rất đẹp. Trong các tờ giấy A4 đều là
váy áo dạ hội, đẹp lung linh. Huyền lắm tài thật. Chuyên môn là kinh tế, không ngờ giờ còn lấn sân sang thiết kế thời trang.
Nó chăm chú xem. Kiểu váy dạ hội nào cũng đẹp. Chọn kiểu này thì tiếc kiểu kia, khó nghĩ thật.
- Tớ thích... tất cả. - Nó bật cười, cười rất nham nhở. Nó nhận ra một
điều, chơi với nhau trong một thời gian dài, nó đã bị nhiễm không biết
bao nhiêu điệu cười quái dị từ Huyền.
- Khôn lỏi này. - Huyền lại chồm lên bẹo má nó lần hai.
- Á á á!!! - Là tiếng hét của cả hai. Nó cũng không vừa, xắn tay áo lên
mà cấu vào má Huyền trả thù. Đã bảo nó hiền nhưng không có nghĩa là cam
chịu mà.
***
Nó xoa cái má còn hơi đỏ. Bị Huyền bẹo má thật là ghê gớm. Đau từ sáng
cho đến chiều. Mà nó cũng đâu có vừa, hai má của Huyền đỏ không kém,
thầy Long mà biết được chắc thầy ném nó từ ban công tầng hai xuống mất.
Nó phụng phịu lắc cái túi đồ trên tay, rõ ràng nó bị thiệt mà. Má nó đau hơn má Huyền nhiều!
Chuông điện thoại của nó vang lên. Anh Hùng gọi. Nó chẳng cần nhìn kỹ, liếc qua cái mặt quỷ trên màn hình là đủ biết.
- MANG ĐỒ VỀ NHANH LÊN. TAO ĐÓI LẮM RỒI.
Nó nhắm chặt mắt và để điện thoại cái xa tai. Như thế mà vẫn thấy chói.
Giọng anh Hùng dã man thật. Cứ như anh ấy luyện giọng chỉ để quát nó
thôi.
- Vâng vâng vâng vâng vâng.
- Cái đồ con gái con đứa, mày vừa đi vừa hít đất... - Nó nghe đến đoạn
đấy thì chẹp miệng lắc đầu, rồi nó để cho anh Hùng nói và... đút điện
thoại vào túi, đi tiếp. Khi nào nói xong anh Hùng sẽ tự cúp máy mà.
Chậc. Chả thương đứa em gái bé bỏng này tý gì. Mấy vết thương trên người nó đã khỏi hẳn đâu mà anh Hùng nỡ bắt nó đi mua đồ cho anh. Người đâu
mà lười không tưởng được. Đi làm thì chuyên môn về muộn. Như hôm nay
này, 11 giờ trưa được về, vậy mà 2 rưỡi chiều mới về, đã vậy vừa mới về
là hạch sách, bắt nó đi mua đồ ăn ngay. Cứ như anh là người vừa bước ra
từ nạn đói năm 45 vậy.
Nói vậy thôi, chắc công ty anh đang có trục trặc.
Nó chép miệng nhớ lại cái hôm vác cái xác đầy băng bó về, anh Hùng như
bốc hoả. Nó mà không cản lại chắc anh đã cầm bom đến nhà những kẻ gây
thương tích cho nó mà đánh sập mất.
Tại sao người thân xung quanh nó ai cũng nóng tính thế. Chả giống nó, hiền thế này cơ mà.
Nhưng mà dù có thế nào cũng không được quát nó như thế. Nó tung chân đá viên sỏi trên đường. Thật là bất công.
- Nhóc con, có điều gì bất mãn thế? - Một giọng nữ vang lên đầy châm chọc.
Nó lập tức quay người lại. Là người quen.
- Chị... Chị gì nhỉ?... À chị Hương. - Nó gõ gõ cái đầu đãng trí. Mãi
mới nhớ ra. Là chị Hương - người làm ở nhà Quân mà nó gặp trong bữa
tiệc.
- Nhớ ra chị rồi à? Mừng quá! - Chị Hương ôm chầm lấy nó, trông cô không khác trẻ con là mấy.
- Ha ha ha...
- Này nhóc. Đi đâu đây? Có phải vừa ở siêu thị về không? - Chị Hương
nhìn túi đồ trên tay nó, túi có in hẳn logo của siêu thị mà, quá dễ để
đoán. - Chị cũng vừa ở trong đấy ra mà, sao không nhìn thấy nhóc nhỉ?
- Chắc tại siêu thị đông quá. - Nó gãi đầu cười trừ. - Chị mua gì vậy?
- Ít cốc thuỷ tinh về dùng tạm. Cốc chén ở nhà bị cậu chủ đập hết rồi
còn đâu. Chả biết chỗ cốc chén này "thọ" được mấy ngày nữa? - Chị Hương
chép miệng.
- Vậy... vậy ạ? - Nó tròn mắt hỏi lại. Gia đình có chuyện gì mà Quân lại đập phá hết tất cả đồ dùng vậy. - Mọi chuyện giờ... thế nào... rồi chị? Cậu... cậu ấy... làm sao...
Chị Hương còn phải giật mình trước sự hoảng hốt của nó. Nó nắm chặt cánh tay của chị Hương, lắp bắp hỏi không thành câu.
- Bình tĩnh đi em. Chuyện này... - Chị Hương nhìn quanh, ngập ngừng. -
Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi, ở đây không tiện. Chị biết một quán cafe khá kín đáo và yên tĩnh, chị em mình ra đấy nhé.
- Vâng. - Nó gật đầu, vẫn biết tính Quân bướng bỉnh và nóng nảy nhưng nó không ngờ cậu lại hành động thiếu kiểm soát như vậy.
Nó vội vàng đi theo chị Hương.
Nhưng từ đâu một chiếc xe oto phóng đến, dừng lại ngay trước mặt nó.
Dương bước xuống xe. Con bé đảo mắt qua người chị Hương rồi quay sang nó.
- Lên xe đi. - Dương hất đầu về chiếc xe oto.
- Tôi không rảnh. - Nó cảnh giác. Nó biết chuyện "Lọ Lem giả tạo" kia là do năm đứa em của Minh Hà làm, nhưng dám lắm khi Dương đứng sau giật
dây. Minh Hà còn thân thiện chứ đàn em của chị ấy thì hung hãn hết với
nhau.
Dương nhìn nó đúng một giây, giây tiếp theo con bé gõ vào ô cửa kính của oto, ngay lập tức một người đàn ông mặc áo đen bước xuống... đẩy nó vào xe.
Dương mỉm cười hài lòng rồi bước lên xe. Trước đó không quên đưa ánh
nhìn thách thức về phía chị Hương, giống như con bé đang nói rằng: "Tôi
cướp nhé!".
- Cậu điên à? Tôi đang vội đấy. Cho tôi xuống ngay. - Nó tức giận nói
với Dương. Đây là lần thứ hai nó bị con bé lôi lên xe dù không muốn.
- Chuẩn bị ổn chứ? Thi học sinh giỏi ấy. - Dương chẳng bận tâm đến sự
cau có của nó, con bé thoải mái ngả đầu lên ghế, những lọn tóc xoăn vàng rủ xuống hai bên vai.
- Có liên quan gì đến cậu? - Nó nhíu mày.
- Khảo sát đối thủ tý thôi. Tao cũng thi mà. - Dương nở nụ cười nhạt.
- Vậy tức là muốn dằn mặt đối thủ? - Nó cũng cười, nụ cười còn nhạt hơn cả Dương.
- Tao cũng chưa tiểu nhân đến mức đấy đâu. - Dương vỗ vai nó. - Chỉ là muốn cho mày một vài lời khuyên nho nhỏ thôi.
Nó lại nhíu mày. Dương có âm mưu gì nữa đây?
- Cẩn thận một chút. Sẽ có chơi bẩn đấy.
- Tại sao cậu lại nói cho tôi biết?
- Cạnh tranh công bằng. Tao chỉ có thể nói với mày như thế thôi. Mà mày có vẻ tin người nhỉ?
- Bởi vì tôi thấy họ đáng tin cậy.
- Chưa chắc. Đôi khi đó lại là kẻ muốn *** hại mày đấy.
- Ngoài cậu và đám đàn em của cậu thì chẳng ai muốn *** hại tôi cả.
- Cũng phải. - Dương gật gù. - Đến nhà mày rồi đấy.
Cửa xe bên cạnh nó được mở ra bởi chính người đàn ông đã đẩy nó lên xe.
- Cảm ơn.
Nó bước xuống, không quên nói lời cảm ơn, không biết là cho Dương hay cho người đàn ông mở cửa giúp.
Nó vẫn thấy khó chịu. Lúc nó đang hoảng hốt vì chuyện của Quân nhất thì
Dương lại kéo đến phá đám. Nó còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa. Thật
là bực mình. Dương là con kì đà luôn ngáng đường nó.
Mang túi đồ ăn về với tâm trạng rất âm u, nó chẳng bận tâm với ông anh
trai hay cằn nhằn kia nữa. Nó đi lên phòng, vừa ôm con gấu bông vừa nhìn vào điện thoại. Gương mặt của Quân chiếm gần hết màn hình.
- Cậu là đồ cứng đầu. Không phải tớ đã bảo phải kiểm soát hành động à?
Sao lại đập phá như thế? Cậu có ý thức được cậu đang làm gì không? Nếu
có chuyện gì phải nói với tớ... à không... chị Minh Hà chứ.
Gương mặt kia vẫn bất động. Đơn giản vì đó chỉ là một bức ảnh vô tri vô giác.
Nó buồn bã buông tay xuống. Chẳng lẽ không có chút cơ hội nào để biết.
Một bóng đèn phát sáng trong đầu nó. Đúng rồi! Còn Huyền nữa mà. Nó vội
vàng gọi cho Huyền. Bỏ qua những lễ nghi chào hỏi ban đầu, nó vào đề
ngay.
- Có phải nhà Quân xảy ra chuyện gì phải không cậu?
- Đừng giấu tớ. Làm ơn cho tớ biết đi. Quân giờ đang ở đâu?
- Cái gì? Cậu ấy đi Anh rồi?
- Ừm... Ừm... Cảm ơn cậu.
Nó đặt điện thoại xuống giường. Quân đi Anh. Chuyến bay trong ngày hôm
nay. Có phải mối quan hệ giữa cậu ấy và gia đình đang rất căng thẳng?
Huyền không cho nó biết bất kì một thông tin nào khác, điều này khiến nó càng thêm lo lắng.
Điện thoại nó lại đổ chuông. Là Huyền gọi đến.
- Nghe tớ này. Tớ biết cậu đang rất lo lắng. Nhưng coi như lần này là vì tớ đi. Tuyệt đối không đến nhà anh Quân. Tớ không thể cho cậu biết lí
do được. Nhưng mà tin tớ đi, đều là vì muốn tốt cho cậu. Anh Quân sang
Anh là giải quyết một số hợp đồng thôi, vài ngày nữa anh ấy về. Nếu anh
ấy biết tâm trạng cậu không tốt trước lúc thi học sinh giỏi chắc anh ấy
giết tớ mất. Mọi chuyện đều rất ổn, luôn ở trong tầm kiểm soát. Cậu
không được lo lắng. Việc của cậu lúc này là tu dưỡng, sắp thi rồi. Thế
nhé. Bố tớ lên rồi. Tớ học tiếp đây.
Huyền vội vàng cúp máy khiến nó chẳng biết phải phản ứng thế nào. Nó
thẫn thờ nhìn điện thoại. Huyền giải thích một cách dồn dập như vậy, mọi chuyện rõ ràng không ổn chút nào.
Nó muốn tận mắt chứng kiến sự thật. Nó muốn biết được cái gọi là "trong tầm kiểm soát" kia thật sự là như thế nào.
Như nhận ra ý định của nó, tin nhắn của Huyền được gửi đến ngay sau đó. Nội dung là thế này:
"Thôi được rồi. Nếu cậu chưa tin thì tớ sẽ đưa cậu đến nhà anh Quân.
Nhưng với một điều kiện, cậu phải toàn tâm toàn ý cho kì thi học sinh
giỏi kia đã. Thế nhé. Cấm suy nghĩ linh tinh nữa. Nếu không được giải
nhất thì tớ bo xì cậu đấy. "
Đọc xong tin nhắn thì nó đổ ập người xuống giường. Huyền thật sự đang
giấu nó. Nhưng cô đã nói đến như vậy thì nó đành phải chờ. Huyền sẽ giận nó mất nếu nó cố tình đến đó. Dám lắm chứ. Và Huyền cũng đã hứa rồi.
Nó thở dài. Ừ thì thi học sinh giỏi.
Buổi tối tại trung tâm hội nghị thành phố.
- Này, tao để ở đây nhé.
- Đừng. Dễ bị lộ lắm. Mày để sâu trong ngăn bàn hơn đi.
- Rồi ok. Hẹn giờ hết rồi đấy, đảm bảo ngày mai lúc nó đang làm bài điện thoại sẽ kêu.
- Được. Chị Minh Hà cũng chịu chơi thật, bỏ cả một đống tiền để mua điện thoại giống nó. 100% con này bị đình chỉ thi rồi.
- Bỏ thêm đống phao này vào. Cho nó thêm phần kịch tính. Kiểu gì chả có
thông báo: thí sinh Trần Thanh Phương sử dụng điện thoại và tài liệu
trong phòng thi.
- Thôi về đi. Ở lại lâu bảo vệ vào đấy.
- Mà này. Có sợ lộ không? Tao sợ ngày mai giám thị coi thi vào trước phát hiện ra.
- Không lo. Bàn thiết kế hộp kín có ngăn kéo dạng này, chả ai rảnh mà kiểm tra đâu.
- Rút thôi.
Năm đứa con gái lục đục lén lút đi về. Mặt đứa nào đứa nấy đều hí hửng
đắc chí. Cũng phải. Việc chơi xấu Phương đã được chuẩn bị kĩ càng như
thế, Minh Hà rồi cũng sẽ hài lòng. Và những chuyến đi bar do Minh Hà chủ trì sẽ đến với chúng nó.
Nhưng ở đời luôn có những điều bất ngờ. Cánh cửa phòng thi vừa mới được
đóng thì lại bật ra. Một cô gái bước vào. Cô nhếch mép, nở một nụ cười
khẩy. "Kém quá!". Cô tiến đến cái bàn nơi Phương sẽ làm bài thi. Chẳng
ngại ngần, cô rút mạnh ngăn kéo bàn, lôi hết điện thoại và đống phao thi kia. Cô nhếch mép lần nữa, cười như chào tạm biệt.
Ra đến ngoài cửa, cô mới nhìn vào đống đồ trên tay. "Làm gì bây giờ?".
Cô nhìn xuống ban công. "Tầng sáu nhỉ?". Cô gật gù đắc ý. Rất thoải mái, cô gái vung tay... đáp hết đống đồ trên tay ra ngoài ban công. "Done!". Cô gái nở nụ cười tinh nghịch rồi quay lưng bỏ đi, cả thân hình dần
chìm vào bóng đêm trên dãy hành lang sâu hun hút.