Nó ngẩng đầu cao hết cỡ. Trung tâm hội nghị gì mà cao gấp mười lần nhà nó. Tức là 20 tầng. Còn to nữa. Chỉ nhìn thôi mà cũng đau cả cổ.
Xung quanh cũng có một số học sinh mặc đồng phục các trường khác nhau.
Bọn họ cũng đi thi giống nó. Nó nhớ đến lời cảnh báo của Dương, nhưng nó lại nhìn những gương mặt hiền lành tri thức kia. Đúng, ngoài Dương và
lũ đàn em của con bé, sẽ chẳng có ai muốn *** hại nó cả. Có lẽ Dương nói với nó những điều như vậy là để cho tâm lý nó hỗn loạn.
Vậy thì thất bại rồi. Một đứa lấy việc thi cử làm thói quen hằng ngày
như nó, sẽ chẳng có điều gì làm nó lơ đãng trước phòng thi cả. Hơn nữa,
nó còn phải cố gắng hoàn thành bài thi thật nhanh để bắt Huyền thực hiện lời hứa nữa.
Phòng thi nằm trên tầng sáu. Nó quyết định đi cầu thang bộ. Dù gì nó cũng đến sớm và đang có nhu cầu tập thể dục.
Cầu thang bộ vắng tanh không một bóng người. Mọi người ngày càng lệ
thuộc vào máy móc. Nó chẹp miệng. Còn một lí do nữa mà nó không đi thang máy, đó là vì nó không chịu được cảm giác lắc lư trên thang máy, rất
chóng mặt. Anh Hùng gọi nó là bà già, không thích ứng được với đồ dùng
hiện đại, ngay cả đi học cũng thế, có xe đạp điện nhưng chả bao giờ đi,
toàn đi bộ. Thế cũng được, làm "bà già" mà tiết kiệm được điện cho Tổ
quốc cũng đáng.
Nhưng nó không phải là người duy nhất chọn thang bộ thay vì thang máy.
Một cô bạn khác trường cũng có cùng chí hướng với nó. Nó cũng sẽ chẳng
phát hiện ra nếu cô bạn ấy không mở lời trước.
- Xin chào. Cậu đi thi học sinh giỏi phải không?
Nó quay lại nhìn. Mái tóc buộc cao nhưng không phải màu đen mà là màu
rêu, gương mặt khả ái, tay cầm cặp sách hình Bọt biển. Cô bạn khá thân
thiện và dễ gần. Nó mỉm cười đáp lễ.
- Chào cậu. Cậu cũng thi phải không?
- Ừ. Số báo danh 147.
- Tớ là 137.
- A. Cậu là Trần Thanh Phương phải không? Tớ biết cậu. Cậu học cực đỉnh. - Cô bạn mới phấn khích chỉ tay về phía nó.
- Haha. Tớ vẫn còn yếu kém lắm. - Khuôn mặt nó đang dần đỏ, được khen lúc nào chẳng thích.
- Khiêm tốn quá. - Cô bạn mới khoác tay nó, rất thân mật. - Cậu cũng
ghét đi thang máy giống tớ phải không? Tớ ghét lắm, trong đấy toàn mùi
người, khó chịu lắm.
- Còn tớ thì ghét cảm giác chao đảo trong cái hộp đấy. - Nó mỉm cười.
- Haha. Vậy thì đi chung với tớ. Tớ thích cậu rồi đấy.
Nó cảm thấy vui. Gặp một người thân thiện với mình trước giờ thi, lại
còn là đối thủ nữa, xem ra cảm giác cũng có phần nhẹ nhõm. Nó cũng bớt
cảm thấy sốt ruột mong cuộc thi trôi nhanh để biết được sự thật do Huyền tiết lộ theo lời cô hứa.
Cô bạn mới tên là Hân. Điều duy nhất khiến nó ngạc nhiên ở cô bạn này là mái tóc màu rêu. Nếu đã lọt vào kì thi này, hẳn là cô bạn học rất giỏi. Nhưng chẳng lẽ cô bạn này cũng thuộc vào hàng quậy phá khi nhuộm màu
tóc đặc biệt thế này? Mà cũng không nên để ý nhiều, chẳng phải con bé
Dương học cũng giỏi nhưng lại có mái tóc xoăn vàng nổi loạn à?
Trên đường lên phòng thi, Hân nói không biết mệt. Cô bạn nói từ chuyện
này sang chuyện khác, đủ các thứ giời ơi đất hỡi, trên trời dưới biển.
Người ngoài nhìn vào ai dám bảo nó và Hân vừa mới quen nhau từ mấy phút
trước.
Khi có một người bạn đồng hành, con đường mình đang đi như được rút
ngắn. Tíu ta tíu tít mãi rồi cũng lên tầng sáu từ lúc nào cũng chẳng
hay. Hân bỗng kéo tay nó năn nỉ:
- Đi... vệ sinh với tớ. Hì hì. Tớ sợ đi một mình lắm.
Nó phải phì cười trước sự ngộ nghĩnh của Hân. Còn 20 phút nữa mới đến giờ, nó cũng không vội nên gật đầu đồng ý.
- Yeah! Yêu cậu nhất. - Hân nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Đúng là trung tâm hội nghị thành phố, cái gì cũng to với hiện đại. Đến
cả cái nơi "giải quyết nỗi buồn" này cũng to và rộng dã man, đặc biệt là hàng gương trên tường lớn vô cùng, phía dưới là bệ rửa tay, chắc là
dành cho những cô nàng muốn ngắm lại dung nhan trong lúc rửa tay. Đèn
điện sáng trưng. Đây hẳn là nơi thích hợp cho "hội thích chụp ảnh tự
sướng" của lớp nó.
Trong lúc chờ Hân "đi hái hoa", nó ôm cặp đứng trước gương ngắm nghía
nhan sắc. Gương mặt cũng bớt hốc hác đi một chút, nhưng cái quầng thâm
dưới mắt thì vẫn chễm chệ, không hề mờ đi. Chắc phải đi mua mặt nạ về
dưỡng da mất. Xuống sắc lắm rồi.
Hân bước ra rửa tay, xong xuôi cô bạn lục cặp mình tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng Hân thốt lên:
- Thôi chết. Quên mất rồi. - Hân vội quay sang nó. - Cậu có thể đứng đây trông cặp hộ tớ được không? Tớ ra chỗ bạn tớ lấy tóc giả. Không có tóc
giả giám thị coi thi không cho vào phòng thi. Nhé!
Nó hơi bất ngờ nhưng rồi cũng gật đầu:
- Nhanh nhé, sắp đến giờ thi rồi.
- Ừ ừ. Tớ đi đây. - Hân chạy biến ra khỏi nhà vệ sinh.
Nó đứng trong nhà vệ sinh ngẫm nghĩ. Nếu tóc nhuộm mà không được vào
phòng thi thì cái Dương tính sao, mái tóc của con bé còn nổi loạn hơn cả Hân. Mà cái đứa kiêu ngạo như Dương, đừng hòng con bé chịu che dấu mái
tóc kia.
Nó nhún vai. Dù gì đấy cũng là chuyện của Dương. Hẳn là con bé đã chuẩn bị trước cho chuyện này.
Mười phút trôi qua...
Hân vẫn chưa trở lại. Nó lo lắng nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến giờ thi rồi. Hân làm gì mà lâu vậy?
Nó lưỡng lự xem có nên chờ tiếp không, nhưng mà sắp đến giờ rồi. Hay là
cầm cặp của cả hai ra ngoài phòng thi, kiểu gì chẳng gặp Hân.
Quyết định vậy đi. Nó cầm hai cái cặp đi ra ngoài.
"Cạch... cạch..."
Cánh cửa nhà vệ sinh bị... khoá. Nó giật mình. Ai đã khoá? Nó vội vàng lục cặp sách mình tìm điện thoại. Mất rồi!
Hân đã khoá cửa? Ngoài cô bạn ra thì còn có ai đâu.
Nó thử mở cặp Hân ra.
Bên trong trống không...
Bị lừa rồi! Lời cảnh báo của cái Dương... Chẳng lẽ là thật?
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Sắp đến giờ thi rồi, nó phải tìm
cách thoát khỏi đây. Điện thoại chắc bị Hân móc trộm lúc đi cùng rồi. Nó thật bất cẩn.
Nó nhìn quanh, trong này chắc phải có cửa thông gió chứ. Kia! Cửa thông gió ở ngay trên bệ rửa tay, cũng khá cao.
Nó thả cặp xuống, lấy trong cặp cái bút bi, chỉ thế là đủ cho bài thi. Những thứ còn lại để hết trong nhà vệ sinh cũng được.
Nó nhảy lên bệ rửa tay. May mắn là cửa thông gió khá lớn, đủ cho nó lọt
qua. Trầy trật mãi cũng phá được lớp cửa, nó bật lên, cho hai chân luồn
qua cửa trước. Tiếp đó là mình, đầu. Cảm giác ma sát vào tường đau rát,
nhưng nó không quan tâm, điều quan trọng là phải vào phòng thi đúng giờ.
Màn tiếp đất không mấy nhẹ nhàng. Cổ chân nó đau đến nỗi khóc không thành tiếng.
Nó loạng choạng đứng dậy, khập khiễng bước. Sực nhớ ra thời gian không
còn nhiều, nó mím môi nén đau, chạy một mạch đến phòng thi.
Vừa chạy nó mới vừa nhớ ra, thí sinh dự thi bắt đầu từ số báo danh 120
đến 140, làm gì có số báo danh 147, Hân là đồ giả mạo. Tại sao nó lại
tin người dễ dàng đến vậy?
Giám thị đang điểm danh. Thầy giám thị nhìn thấy nó thở hồng hộc, mặt tái xanh tái mét chạy đến thì giật mình, nghiêm giọng:
- Em đến dự thi? Tại sao giờ này mới đến?
- Em... Em xin lỗi... Em đến... muộn... - Nó vừa thở vừa nói, cơn đau ở cổ chân đang gào thét.
- Đọc số báo danh. - Thầy đẩy cao gọng kính, nghiêm giọng hỏi.
- Trần Thanh Phương số báo danh 137 ạ.
Thầy giám thị liếc qua tờ danh sách, điểm dự thi đầu vào của nó cao đến đáng nể. Thầy thở hắt ra, chỉ tay vào trong phòng thi:
- Em vào đi, ngồi bàn năm dãy hai.
- Vâng ạ. Em cảm ơn thầy. - Nó vội vã cảm ơn rồi khập khiễng đi vào chỗ ngồi.
Dương đã ngồi đấy từ bao giờ. Lúc nó đi vào chỗ, con bé chỉ nhìn lướt
qua nó, giống như nhìn một kẻ vừa làm nên kì tích, thoát khỏi cạm bẫy
của quân địch. Con bé vẫn giữ nguyên mái tóc xoăn vàng kiêu kì, đúng là
con nhà quyền thế, chẳng sợ ai.
Huyền đứng trước cửa phòng thi. Hai tiếng trôi qua, không biết Phương có làm bài được không? Nhìn cái điện thoại trắng trên tay, cô khẳng định
đây là điện thoại của Phương. Hoạ tiết đính đá bên ngoài đã giống, khi
mở lên thấy hình nền thì cô càng chắc chắn hơn, bởi đó là hình của
Phương và Quân. Không biết có chuyện gì xảy ra với nó trên đường đi thi
nhỉ? Cô liếc nhìn Phương đang ngồi cặm cụi làm bài trong phòng thi,
khuôn mặt, thái độ của Phương nghiêm túc tuyệt đối. Phương toàn tâm toàn ý làm bài là tốt rồi.
Huyền nhớ đến chuyện ở hành lang lúc nãy. Con bé tóc màu xanh rêu lén
lén lút lút đi ngược phía, nhìn trước nhìn sau thế nào va phải cô. Cái
điện thoại màu trắng văng ra. Dù con bé đó đã vội vàng nhặt lại nhưng
Huyền đã kịp nhìn thấy. Con bé này đúng là gan lỳ, lỳ đòn đến nỗi Huyền
phải giữ chặt tay nó, gọi vệ sĩ đến lấy cái điện thoại trong tay nó.
Tiếc một điều là con bé đó đã vùng chạy. Huyền đoán con bé này là dân
thể thao, chạy nhanh kinh khủng. Thế là để tuột mất. Nhưng thôi, lấy
được cái điện thoại là tốt rồi.
Huyền thở dài. Cô đang đau đầu xem phải thực hiện lời hứa của mình như thế nào sau khi Phương thi xong.
Haizzzzzzzzzz...
Đến méo mặt.
"Này, tại sao giờ này điện thoại vẫn chưa kêu?"
Huyền ngẩng đầu lên. Có tiếng gì vo ve bên tai cô thế nhỉ?
"Tao cũng không biết. Có trục trặc gì sao? Lẽ ra điện thoại phải kêu,
thầy giám thị sẽ xuống kiểm tra hộc tủ, rồi phát hiện ra điện thoại và
phao thi, rồi nó sẽ bị lập biên bản đình chỉ, rồi..."
"Ngu này, mày nói hết ra làm gì?"
...
Huyền chép miệng bỏ đi. Cô chả quan tâm tới cái lũ hậu cần chuyên chơi
bẩn này. Chắc chúng nó lại bày trò chơi xấu thí sinh nào đó nhưng không
thành.
Tung chân đá vào không khí, Huyền lầm bầm trong miệng, thi cử gì mà lâu
thế, hết làm bài viết rồi lại thi phỏng vấn. Ba tiếng chứ có ít đâu.
A! Chuông hết giờ làm bài viết rồi.
Còn thi phỏng vấn nữa thôi. Nhưng mà cũng phải chờ lâu lắm đấy. Huyền mếu.
***
Cánh cửa phòng mở bật ra.
Quân khó chịu nhăn mặt. Cậu đã dặn là không được ai vào phòng trong lúc cậu đang làm việc, vậy mà còn có người làm trái lời.
- Đi ra ngoài. - Chẳng cần biết là ai, Quân vừa chăm chú nhìn vào bản
hợp đồng vừa ra lệnh. Cậu ghét nhất là ai làm phiền trong lúc cậu đang
làm việc.
- Con nói chuyện với bố mình như thế à?
Giọng nói nghiêm nghị sắt đá vang lên. Quân nhận ra đó là ai nhưng cậu cũng chẳng buồn ngẩng lên.
Nhưng rồi nhận ra như thế cũng chẳng hay ho gì, Quân đặt tập hợp đồng xuống bàn, buông một tiếng thở nặng nề.
- Vâng. Mời bố ngồi.
- Công việc đến đâu rồi? Con trốn vào trong này hai ngày chắc cũng phải làm được nhiều việc rồi phải không?
- Bố có thể kiểm tra. - Quân quay quay cái bút bi trên tay, ngẫm nghĩ thêm vài giây rồi kí vào bản hợp đồng.
Ông Lãm khẽ lắc đầu nhìn Quân. Rồi ông lấy điện thoại gọi, nói đúng một câu rồi cúp máy.
- Gọi thư kí Bảo lên phòng giám đốc.
Hai phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bước vào. Là người đàn ông làm MC trong bữa tiệc lần trước. Thư kí Bảo.
Quân chẳng quan tâm đến nhân vật mới bước vào. Cả người bố đáng kính
đang ngồi ở ghế kia. Bản hợp đồng cuối cùng cũng đã được kí. Về cơ bản
là chẳng còn việc gì cho Quân làm, hay nói cách khác là Quân đã xong
việc. Nhưng cậu không muốn nghỉ, đối với cậu bây giờ càng trong giờ làm
việc nhiều càng tốt. Cậu vùi đầu trong công việc để quên đi cái thực tại đang diễn ra ở trong nhà - cậu đã có hôn ước và vị hôn thê của cậu đang Ở TRONG NHÀ CẬU. Minh Hà dọn về nhà cậu mới được hai ngày thôi. Và hai
ngày đấy đừng hòng cậu ở nhà một giây nào.
Quân đang rất phiền và... nhớ Phương. Nhưng Phương nói đúng. Giữa hai
người đã chẳng còn gì, cậu không có lí do gì mà tìm đến Phương cả.
Nhưng Quân biết, cậu đang dần đi đến giới hạn của sự chịu đựng. Cậu
không biết cậu còn có thể sống chung với nỗi nhớ đến bao giờ nữa.
- Kiểm tra công việc đến đâu rồi.
- Vâng thưa tổng giám đốc. - Thư kí Bảo gật đầu rồi tiến đến bàn làm việc của Quân.
Phải nói là thư kí Bảo khá xui xẻo. Anh có khá nhiều kinh nghiệm trong
công việc hiện tại, nhưng anh lại luôn bị xem là cái gai trong mắt Quân. Quân lúc nào cũng tỏ ra thiếu thiện cảm với anh. Đôi lúc anh tự hỏi,
ngoài việc hơi quá khích khi giới thiệu cặp đôi Quân và Minh Hà trong
bữa tiệc lần trước và là người đề xuất ý kiến mời Minh Hà về sống chung
với gia đình Quân để cho hai "bạn trẻ" tìm hiểu nhau, anh có làm gì sai
đâu mà Quân ghét anh đến thế.
Tuy rằng thư kí Bảo khá e dè trước cái nhìn gần như là giết người của
Quân, nhưng mệnh lệnh của Tổng giám đốc uy quyền Đào Duy Lãm còn đáng sợ gấp bội. Thư kí Bảo đành nhắm mắt làm liều, sửa soạn đống tài liệu trên bàn làm việc, kiểm tra lại các bản hợp đồng. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi
nhau chảy ướt đẫm lưng áo thư kí Bảo. Giờ mới biết làm việc trong môi
trường đầy áp lực và dày đặc sát khí như thế này chẳng vui vẻ gì cho
cam.
- Thưa Tổng giám đốc. Cậu chủ đã hoàn thành tất cả công việc.
- Tôi chưa làm xong. - Quân chiếu thẳng cái nhìn sắc như dao lam về phía thư kí Bảo, nhưng rõ ràng mục đích là để chống đối người đang ngồi thư
thái uống nước trên ghế kia. Cậu cầm lấy áo trên ghế, nói với thư kí Bảo - Chuẩn bị xe đi, tôi sẽ đến trụ sở các chi nhánh phía Bắc.
- Con ngồi yên đấy. - Ông Lãm đặt ly nước lên bàn. - Trụ sở phía Bắc do chú Lập đảm nhiệm, con không phải lo.
Quân nhíu mày nhìn ông Lãm. Biết là chẳng bao giờ thắng được ông bố uy
quyền, cậu bất lực thả người xuống ghế. Cậu không hiểu bố mình nghĩ gì
nữa. Nếu là bắt cậu về nhà để gặp cái con người giả tạo kia, đừng hòng.
Tuy rằng chưa bao giờ thắng, nhưng Quân thề, cậu sẽ không thua trong
việc này.
- Nghỉ ngơi đi. Đừng có tự hành hạ mình nữa. - Ông Lãm đứng dậy bước đến cửa, trước đó không quên dặn thư kí Bảo. - Cậu trông chừng nó cho tôi.
Quân khá bất ngờ. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý chống đối nếu ông Lãm bắt
cậu về nhà. Nhưng chẳng có mệnh lệnh nào được đưa ra cả. Đơn giản chỉ là "nghỉ ngơi".
- Bố muốn gì? Không phải bố chờ con ngủ rồi bắt con về nhà chứ? Con thề, không bao giờ con về nếu cô ta ở đấy. Con sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta.
- Nếu muốn bắt con về nhà, bố đã không để cho con trốn ở đây hai ngày
nay. Làm cho cái đầu minh mẫn hơn đi, Minh Hà là cô gái tốt, đừng để đến khi mất tất cả rồi mới hối tiếc.
- Bố... Cuối cùng thì bố cũng không hiểu gì.
Quân thở dài. Còn một người con gái tốt hơn, một người con gái không thể xoá nhoà.
Ông Lãm đã đi khỏi căn phòng. Quân bất lực ngồi xuống. Thật bực mình.
Ừ thì nghỉ ngơi. Lý trí còn vững vàng lắm nhưng sức lực đã cạn kiệt từ lúc nào không hay.
Quân đổ gục xuống bàn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ mà cậu chưa hề có trong hai ngày qua.
Thư kí Bảo thở dài. "Ngủ thì cũng ra ghế kia ngủ, có phải êm ái dễ chịu
hơn không. " Anh lắc đầu ngao ngán trước vị Giám đốc tương lai ngang
bướng. Nếu đã muốn ngủ ở bàn thì ít ra cái bàn kia cũng phải gọn gàng
thông thoáng chứ. Anh bước đến dọn dẹp đống giấy tờ tài liệu cao ngất
kia. May mắn là Quân có thói xấu là khi ngủ thì không biết trời đâu đất
đâu, chứ nếu không tiếng động do thư kí Bảo gây ra khiến cậu thức giấc,
và hậu quả mà thư kí Bảo phải gánh chịu... Thật không dám tưởng tượng.
Đang quay lưng dọn dẹp thì có tiếng mở cửa, thư kí Bảo vội vã quay lại.
Chẳng phải đã Quân đã có lệnh không ai được bén mảng đến phòng giám đốc
sao?
- Chào tiểu thư. - Người vừa bước vào cánh cửa giải đáp mọi thắc mắc của thư kí Bảo. Cô em họ coi trời bằng vung này thì anh còn lạ gì, anh em
họ thân thiết đến nỗi chẳng trao cho nhau tý lịch sự nào cả.
Huyền không đi một mình, bên cạnh cô là một cô bé lạ mặt, thư kí Bảo
chưa gặp bao giờ. Cô bé với gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng, rất
thánh thiện. Cô bé đang buồn. Nỗi buồn bao trùm lấy gương mặt bầu bĩnh
kia. Cô bé khá ngoan, còn cúi chào rất lễ phép với thư kí Bảo nữa. Ngay
từ lần gặp đầu tiên anh đã có thiện cảm với cô bé rồi.
Ngoài chào anh ra, cô bé không nói một câu nào. Cô bé chỉ hướng đôi mắt
buồn kia đến nơi mà vị Giám đốc tương lai đang gục xuống kia.
Cô bé tiến đến bàn làm việc, đôi bàn tay thon thả khẽ chạm lên gương mặt Quân. Thư kí Bảo định chạy đến ngăn lại. Nếu Quân mà tỉnh dậy sẽ rất
phiền. Cậu sẽ giận dữ mà đuổi hết những người ở trong phòng này ra ngoài mất. Nhưng Huyền đã ngăn thư kí Bảo lại. Anh đưa ánh nhìn khó hiểu với
Huyền nhưng cô chỉ ra hiệu cho anh đứng yên.
Anh đành phải nhìn theo cô bé kì lạ kia, trong lòng thầm cầu nguyện cho vị Giám đốc tương lai kia không tỉnh giấc.
Cô bé chỉ đứng lặng lẽ nhìn Quân. Điều khiến anh ngạc nhiên là đôi mắt
buồn kia làm cho anh có cảm giác, cô bé sẽ khóc, khóc rất nhiều, nhưng
cô bé lại không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cô bé không giỏi che dấu
cảm xúc, có bao nhiêu đều hiện rõ trên mặt. Nhưng anh lại thấy cô bé
đang gồng mình mà kìm nén chúng lại.
Đây không phải là cảnh gặp lại người yêu sau một thời gian dài xa cách
đấy chứ? Thư kí Bảo vuốt mặt. Đúng là thiếu gia của anh đã từng có người yêu trước khi biết có hôn ước, nhưng chẳng phải tiểu thư Minh Hà đã nói với anh là họ đã chia tay vì cô gái kia đã lợi dụng tình cảm của Quân
để "đào mỏ", sau khi tìm được "mỏ vàng" lớn hơn, cô gái đó lập tức bỏ
Quân. Chính vì thế anh mới hăng hái trong việc tác thành Quân với tiểu
thư Minh Hà, vì xét thấy tiểu thư Minh Hà hội tụ đủ các yếu tố để làm vợ Quân.
Chắc đây chỉ là một cô bé thầm thương trộm nhớ Quân thôi. Một con người
cáo già chuyên đi đào mỏ các quý tử nhà giàu không thể thánh thiện như
thế kia, hơn nữa cũng không thể có những cảm xúc như vậy. Ít ra cô ta
cũng phải gào khóc thảm thiết. Chắc chắn không phải.
Thư kí Bảo giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn bởi hành động của cô gái nhỏ. Cô bé nhẹ nhàng cúi người xuống, đặt nụ hôn nhẹ lên môi Quân.
Lần này không thể đứng yên được. Thư kí Bảo vội đi đến. Thiếu gia của
anh là người đã có vợ, các cô gái khác không thể tuỳ tiện động vào. Vả
lại Minh Hà đã nhờ anh trông chừng Quân.
Lại bị giữ chặt. Thư kí Bảo quay lại. Huyền đang bấu chặt tay anh. Khá
đau. Huyền lắc đầu không cho anh đến đó ngăn cản. Anh cảm thấy khó hiểu. Rốt cục là họ có phải anh em không vậy? Mà đợi đã, tại sao mắt Huyền
lại đỏ hoe thế kia?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai có thể giải thích cho anh được không?
***
- Cậu ổn chứ? - Huyền vừa lau nước mắt vừa hỏi. Cô và Phương đang bước ra khỏi trụ sở phía Nam của tập đoàn Luxury.
- Tớ phải hỏi cậu câu đấy chứ, mắt cậu đỏ hoe kìa.
Nó mỉm cười. Nếu là nó của ngày trước thì không ổn chút nào, nhưng là nó của ngày hôm nay thì đã biết bình tâm trở lại. Nó vẫn không ổn, nhưng
nó sẽ không làm cho người khác biết điều đó.
Đứng sau cánh cửa kia, nó đã nghe thấy hết. Ông Lãm và thư kí Bảo không
nhìn thấy nó bởi Huyền đã nhanh trí kéo nó trốn vào trong căn phòng đối
diện.
Nó thấy đau. Nhưng nó có thể làm gì hơn khi giữa nó và Quân đã không còn gì.
Quân gầy, cậu ấy không ăn không ngủ suốt hai ngày. Thật điên rồ. Tại sao phải hành hạ bản thân như vậy? Quân đã thay đổi nhiều. Cậu không cười
như những lúc ở bên cạnh nó, cậu cộc cằn khó gần, đôi mắt không thân
thiện hiền hoà, ở đó luôn là một sự lạnh lẽo u uất. Điều gì đã khiến cậu thay đổi đến như vậy?
Nó khẽ chạm lên môi. Nụ hôn vừa nãy vẫn còn đây. Ngọt mà cũng đắng vô cùng.
Tại sao quên một người lại khó đến thế? Tại sao khi thấy người ấy đau,
bản thân mình cũng như đang chịu cùng một nỗi đau với người ấy?