Nó mặc váy trắng do Huyền thiết kế. Đây là kiểu đơn giản và nhẹ nhàng
nhất. Đa số các mẫu trên giấy A4 mà Huyền đưa cho nó xem đầu cực kì
sexy. Đến cả chiếc váy trắng mà nó đang mặc đây, tuy rằng kín đáo nhất
trong tập thiết kế ấy, vậy mà vẫn hở gần nửa lưng. Nó đòi khoác thêm
chiếc cardigan vào nhưng Huyền không cho, Huyền bảo như thế sẽ làm mất
dáng váy.
Hôm nay là ngày mà trường nó tổ chức dạ tiệc, vì lí do gì thì nó cũng
chả nhớ, trường nó cứ hứng lên là dạ tiệc, thi thoảng thì vì một lí do
chính đáng nào đó, đa số còn lại là hiệu trưởng chọn bừa một lí do cho
nó... hợp lí. Thế nên học sinh của trường cũng chả cần quan tâm đến lí
do, cứ có dạ tiệc là vui rồi.
Nó thoải mái bước vào trong trường. Nó biết là đang có rất nhiều ánh mắt như những mũi kiếm đang chĩa vào nó. Nó đang tự hỏi có cạm bẫy nào dành cho nó trong buổi dạ tiệc ngày hôm nay không. Dần dần trong nó đã hình
thành sự cảnh giác cao độ. Bây giờ nó không dễ lừa đâu.
Lớp 11B2 gần như là đông đủ trước toà nhà dạ tiệc. Lúc nó bước tới thì
cũng là lúc cả bọn trầm trồ lẫn hú hét. Cái Phan dẫn đầu bọn con gái
chạy đến vây quanh nó. Xem nào, nữ thì váy áo xúng xính, xinh dã man,
mấy cô "vịt giời" này điệu phải biết; nam thì gọn gàng, đẹp trai theo
phong cách lịch sự, nghiêm túc, nó đoán thể nào tý nữa mỗi thằng cũng
giắt túi vào bông hồng để đi tán mấy em khối 10 cho xem. Ai bảo học sinh lớp chuyên thì không biết làm đẹp? Có khi còn trội hơn cả người thường
ấy chứ.
- Xem nào, váy trắng nhé, guốc trắng nhé, dây chuyền mặt hoa hồng gắp đá lớn nhé, mái ngố xéo nhé, tóc búi củ tỏi nhé. Nhưng mà tao vẫn thấy
thiêu thiếu. - Cái Phan vuốt cằm nhìn nó.
- Hình như... cái nơ. Chuẩn rồi. Trên tóc phải thêm cái nơ nữa. - Nhi "điệu" cũng vuốt cằm theo.
- Chuẩn. Quá chuẩn. - Phan cũng mấy đứa con gái khác vỗ tay đen đét.
Nhi vội vàng lục túi xách. Con bé điệu dã man, đứa nào cần đồ trang điểm cứ đến gặp con bé, cái gì cũng có. Như bây giờ đây này, Nhi lấy trong
túi ra cái nơ màu hồng xinh lung linh, nhanh nhảu gắn lên "củ tỏi" trên
đầu nó.
- Quá đẹp. - Bọn con gái đồng loạt bật ngón tay cái lên, gật gù.
Nó mượn Nhi cái gương. Ừm. Đúng là điểm nhấn khuôn mặt. Có cái nơ phát
mặt nó... xinh hẳn lên. Không phải nó tự kiêu đâu, bọn con gái cũng bảo
thế mà, nó chỉ nhắc lại thôi.
Bọn con trai từ đâu đi đến. Thằng Hưng cầm bông hoa hồng chìa ra cho nó, phong cách cực kì lịch lãm, chắc lại học trên mấy bộ phim tình cảm châu Âu.
- Làm người yêu anh nhé?
Tuy trong lòng đang rất buồn cười với kiểu phô trương của thằng Hưng
nhưng nó cũng muốn đùa một tý. Nó nín cười, cầm lấy bông hoa hồng bằng
tay trái, còn tay phải thì bất ngờ túm chặt lấy tay thằng Hưng, chân nó
thoăn thoắt gạt vào chân thằng nhóc. Một cú quật ngã đối phương mà thầy
Long đã dạy cho nó. Thằng Hưng đổ người ra đằng sau, may mà có mấy thằng đỡ được chứ không thằng nhóc về với đất mẹ rồi.
Phan thích thú chỉ tay vào đám thằng Hưng, cười ha hả:
- Chết cha mày đi. Đáng đời.
Nó cũng chẳng kẹm, cầm bông hoa hồng, nó hất mặt về phía thằng Hưng:
- Hoa hồng có gai đấy. Cẩn thận nhé.
Chúng nó cười vang. Lại thu hút sự chú ý rồi.
- Êu ơi!!! - Mấy đứa con gái bỗng trề môi. - Ai kiaaaaaaa?
Nó quay lại nhìn. Huyền và thầy Long đang bước đến. Nói thế nào nhỉ?
Tình tứ quá. Không ngờ hai "cơn ác mộng" của đời nó lại đẹp đôi thế này.
Huyền hình như hơi ngượng, hai má ửng đỏ. Chúng nó càng được đà sấn tới
trêu Huyền. Có bao nhiêu hận thù chúng nó đều thanh toán hết trong ngày
hôm nay. Thật là một lũ mưu mô ác man.
Nó nhìn Long tủm tỉm cười. Bình thường ngổ ngáo là thế, vậy mà hôm nay
cũng biết mặc vest cơ đấy, đẹp trai phết. Mỗi tội mái tóc màu hung đỏ
kia vẫn "rực rỡ" quá. Nhưng cũng rất hợp với màu tóc hạt dẻ của Huyền.
- Anh ơi. Anh là ai, sao mà tán được Huyền của chúng em thế?
Nó giật giật ống tay áo của Long. Đây cũng là cơ hội nó trả thù Long cho những lần anh hạ gục nó không thương tiếc. Bọn bạn lớp nó bắt đầu bỏ
qua Huyền mà dần chuyển sự chú ý sang Long. Đúng rồi, phải chú ý nhiều
vào, quây cho ông thầy ác quỷ của nó không thở được mới thôi. Nó mặc kệ
cái trợn mắt đe doạ của Long, tiếp tục mở đường máu cho quân ta tấn
công, cái giọng giả vờ ngây thơ của nó nhão nhoẹt:
- Anh thấy Huyền của bọn em có hiền không? Anh phải đối xử tốt với bạn ấy nhé. Bạn ấy dễ khóc lắm đó.
- Phải đấy anh ạ. Huyền là Huyền chỉ giả vờ mạnh mẽ thế thôi. Thực ra
bạn ấy yếu lắm anh ạ. Yếu ơi là yếu. - Nhi "điệu" bắt chước nó.
- Ha... ha... ha... - Long cười rời rạc, có phải anh vừa bước vào Động
bàn tơ không, sao lại thấy run thế này? Được. Nhất định anh phải cho con nhóc ranh kia, không đo đất mười lần không được rời khỏi lớp học võ.
- Anh à. Anh có phải play dân không? Sao mà trông anh đầu gấu thế. Anh
đừng làm Huyền của bọn em khóc nhé. Không là bọn em lộtttttttt da anh
đấy. Nhé! - Phan từ đâu cũng đến góp vui. Con bé bí thư này làm đúng ý
nó lắm. Hè hè hè.
- Anh à. Anh là anh ứ được quát Huyền của em nhé. Trông anh hầm hố thế
này chắc là anh nóng tính lắm, nhưng mà nhớ nhé, ứ được nổi nóng với
Huyền đâu. - Nó chau mày bĩu môi nũng nịu. Ôi cái giọng, điệu chảy nước.
Đường gân trên trán Long nổi lên. Rõ ràng là con nhóc này có ý khiêu
khích anh mà. Nhưng một con người từng trải như anh làm sao có thể thua
được lũ trẻ con này. Anh hơn chúng nó những 7 tuổi cơ mà. "Gừng càng già càng cay". Lũ nhóc này làm sao đủ trình. Long mỉm cười với bọn con gái
trước mặt mặc dù trong lòng đang sôi sùng sục. Anh với tay kéo Huyền -
đang khổ sở với lũ con trai siêu quậy - sát bên mình, chúng nó tròn mắt
ra nhìn. Chưa hết đâu, xem anh phản công đây.
- Anh yêu Huyền. - Lần dội bom thứ nhất. Chúng nó nhìn đôi tình nhân kia mà há hốc mồm.
- Anh sẽ mãi mãi yêu cô ấy. Nên các em yên tâm. Anh sẽ không để Huyền
khóc. Cũng sẽ không làm điều gì quá đáng với Huyền. Anh trông thế này
thôi, anh hiền lắm. Không như một số người, mặt ngây thơ nhưng tâm địa
toàn mưu mô hiểm ác. - Lần dội bom thứ hai. Long nhìn thẳng vào nó.
Chúng nó không còn đứng vững nữa. Đặc biệt là nó, kế hoạch trả thù phá
sản rồi, lại bị đá đểu nữa chứ, còn mấy đứa con gái kia vì hùa vào cùng
nó mà bất thành nên shock.
- Như vậy đã đủ chưa? - Long kiêu ngạo hất mặt về lũ quỷ cái kia. Chiến thắng tuyệt đối.
- Vâng... vâng... Đủ lắm rồi ạ. - Chúng nó gật đầu lia lịa. Chỉ bấy
nhiêu thôi cũng đủ để cảnh báo chúng nó, Long nguy hiểm lắm, chúng nó
chưa đủ trình để chọc vào đâu.
Huyền đỏ hết cả mặt khi nghe những lời nói rành rọt của Long. Long chưa
bao giờ nói như vậy cả. Tuy rằng Long nói như vậy là để phản công lại
những đứa "Thị Nở" kia, nhưng rõ ràng mục đích thật sự của Long là nói
với Huyền. Lại còn giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu người
nữa.
Huyền điên mất. Đồ chơi ngông kia!!!!
- Đi vào thôi. Anh nghe thấy tiếng bắt đầu rồi đấy. - Long cầm tay Huyền nói khẽ. Trông mạnh mẽ thét ra lửa thế kia mà lúc đỏ mặt đáng yêu thật. Long chỉ muốn... hôn cho phát.
Chúng nó cũng rục rịch đi vào trong toà nhà dạ hội. Mấy con quỷ định đi
theo Huyền để phá đám nhưng nó đã cản lại. Đùa thì đùa thế thôi chứ nó
cũng phải giúp hai con người kia có một không gian riêng chứ. Đã dũng
cảm đưa nhau đến tận đây rồi mà không được yên tĩnh, nó cũng thấy chút
tội lỗi với tư cách là một "bà mai".
Ánh đèn lung linh cùng với tiếng nhạc sôi động. Tiếp xúc với thể loại
nhạc này nhiều nó thấy cũng đã đỡ bị đau đầu hơn lần đầu tiên. Thần kinh của nó cũng khoẻ hơn một chút. Và khi nghe loại nhạc sôi động ầm ỹ này, nó sẽ không nghĩ ngợi, không nhớ đế chuyện gì, không buồn rầu vì chuyện gì. Đơn giản là trống rỗng. Tiếng nhạc và tiếng vui cười khiến nó không thể suy nghĩ được gì. Lũ bạn khiến nó cười mà quên đi những chuyện ngày hôm ấy. Giá mà những cuộc vui này kéo dài mãi, để nó sẽ không có những
khoảng lặng mà nghĩ về chuyện ấy.
Liệu nó làm như vậy... Chia tay với cậu ấy... có thực sự đúng?
Nó cố gắng giữ chặt cái đầu để không ngoái đi ngoái lại tìm kiếm một người. Một người đã hằn sâu trong tim...
Mấy đứa con gái kéo tay nó đến nơi sáng nhất, chụp ảnh tự sướng lia lịa. Phan lấy cho nó ly nước cùng một ít hoa quả. Thế là chúng nó cũng thi
nhau cầm hoa quả và nước mà tự sướng. Thật hết nói nổi.
- Cũng không trách bọn nó được. Chụp ảnh up lên Facebook thì khối đứa
trường khác ghen tỵ. Gì chứ cả học lẫn chơi trường mình đều trội. - Phan cười híp mắt.
- Hay tao với mày đi làm tình nguyện viên, dụ dỗ mấy em lớp 9 thi vào trường mình? - Nó cười vang.
- Điểm đầu vào trường mình hơi bị cao đấy con điên ạ. - Phan dí tay vào
trán nó. Tự nhiên xui dại mấy em ngây thơ ấy, nỡ các em ấy trượt hết thì bán nhà mà xin lỗi à?
- Ha ha ha. - Nó cười thành tiếng. Đúng rồi. Cười thật lớn, cười thật giòn. Đầu óc sẽ nhẹ bẫng. Tiếng cười sẽ xoá tan mọi thứ.
Nó đứng nói chuyện với hội bạn suốt mà chẳng để ý rằng MC trên sân khấu đã điều khiển, chương trình bắt đầu từ bao giờ.
Và nó cũng sẽ chẳng nhận ra nếu như vị MC trên kia không nhắc đến tên nó.
- Thật vinh dự cho trường của chúng ta. Giải nhất cuộc thi học sinh giỏi môn tiếng Anh do em Trần Thanh Phương lớp 11B2 đạt được đã giúp cho
trường ta liên tiếp 8 năm đứng đầu thành phố trong các cuộc thi học sinh giỏi. Bên cạnh đó, vinh dự hơn khi em Minh Hải Dương lớp 11B8 đạt được
giải nhì trong cuộc thi học sinh giỏi trên. Xin chúc mừng các em.
Tiếng vỗ tay rộn ràng vang lên. Nó vừa vỗ tay vừa đảo mắt nhìn quanh.
Dương đứng cạnh Minh Hà và năm đứa con gái. Mặt con bé chẳng có tý cảm
xúc gọi là hân hoan gì cả. Minh Hà đi một mình, không thấy Quân đâu.
Chết tiệt. Lại nghĩ đến rồi! Nó quay đầu đi, uống một hơi hết sạch ly nước. Tốt hơn một chút.
Phần tiếp theo hơi đáng sợ. Đó là nó và Dương được mời lên sân khấu để
nhận giải thưởng. Hơi run một tý nhưng cả lớp nó đang vỗ tay, mặt đứa
nào đứa đấy sung sướng thế kia, nó cũng không nỡ từ chối.
Nó chậm rãi bước lên, mắt nhìn thẳng. Không có gì phải sợ cả, thành quả do nó làm được, bây giờ là lúc nó hưởng.
"Này, con bé đấy không thấy ngượng à?"
"Đã đi phá đám người khác rồi lại còn dám vác mặt lên đây. "
"Tại nó mà đội bóng rổ không được thi đấu. Con cáo già, nó lại dùng mưu hèn kế bẩn để *** hại các anh."
"Con chết tiệt. Tao đếch tin nó được giải nhất, lại đút lót biếu xén. Dương ăn đứt nó. "
...
Tiếng xì xầm làm nó hơi lung lay. Nó nắm chặt tay. Mặc kệ! Âu cũng là ghen ăn tức ở.
Phần quà khá lớn, cái hộp màu hồng này khiến nó hơi tò mò. Trong này có gì nhỉ? Socola? Ôi nó cuồng socola mất rồi.
Bọn quỷ lớp nó ở dưới vẫy tay liên tục. Nó nở nụ cười tươi rói. Vẫn có người ủng hộ nó mà. Sao phải xoắn.
- Xin cảm ơn hai em. Hai em đã đem vinh dự lớn về cho trường ta.
Nó định quay người đi xuống, bỗng có tiếng hô đồng thanh ở phía dưới.
"Phương! Hát! Đi!"
Mới phút trước còn chử i sau lưng nó, phút sau đã đồng thanh hô vang tên nó, ý gì đây? Nó đảo mắt nhìn. Lòng có gợn chút lo lắng. Bắt nó hát,
hẳn là không tốt đẹp gì.
- Em có muốn hát không? - Thầy giáo trẻ kiêm MC cúi xuống hỏi nhỏ nó.
Muốn chơi đểu nó? Vậy để nó tạo điều kiện cho nhé. Nó gật đầu. "Các bạn" đã "mong chờ" như vậy, nó sao nỡ làm "các bạn" thất vọng. Để xem lần
này là trò gì. Đây sẽ là lần cuối, nó sẽ chứng minh cho bọn nó thấy, nó
không như ngày xưa nữa, rất phiền nếu động vào đấy.
Nó chuyển hộp quà xuống cho lớp, nhận lấy micro và chọn bài hát. "Safe
And Sound". Âm nhạc du dương nhẹ nhàng nổi lên. Một chiếc ghế được mang
lên sân khấu. Nó chậm rãi ngồi xuống. Khá là chuyên nghiệp và ăn khớp.
"I remember tears streaming down your face
When i said, i'll never let you go
When all those shadows almost killed ypur light
I remember you said, don't leave me here alone
But all that's dead and gone and passed tonight
Just close your eyes
The sun is going down
You'll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I'll be safe and sound".
( Safe And Sound - Taylor Swift ft. The Civil Wars).
Hát đúng đến đoạn đấy, nhạc đột nhiên vụt tắt, không gian trở nên im lặng. Nó chưa hát xong mà âm nhạc đã kết thúc.
- Âm nhạc có vấn đề rồi. - Long đột nhiên nói.
Huyền lo lắng nhìn lên sân khấu.
- Lại là bọn nó. Em phải giúp bạn ấy.
Huyền toan bước đi nhưng Long đã níu tay cô lại.
- Đừng lo. Con bé sẽ có cách giải quyết.
Huyền ngước lên sân khấu. Cô giật mình, kia có phải con bé nhút nhát bạn cô không?
Sau một giây khựng lại, nó nở một nụ cười tự tin. Hoá ra đây là cạm bẫy
mà "các bạn" dành cho nó. Tầm thường quá! Hát chay cũng được mà. Xem ra
lần này thất bại thảm rồi.
Nó đưa micro lên, tiếp tục hát.
"Don't you dare look out your window darling
Every thing's on fire
The war outside our door keeps raging on".
Tiếng hát chay của nó vang lên. Hay và đi vào lòng người, ngọt ngào và sâu lắng.
Có tiếng đàn guitar và tiếng kèn hamonica vang lên, du dương theo giọng hát của nó.
Nó hơi bất ngờ. Sao lại có âm nhạc ở đây? Chẳng phải "các bạn" đã ngắt
hết rồi sao? Kệ đi. Tập trung vào chuyên môn chính. Hát thôi.
Bên dưới đột nhiên xôn xao. Nó trộm nghĩ, đằng sau nó có gì lạ lắm phải không?
Một chiếc ghế được đặt cạnh nó. Một cô gái vừa đánh đàn guitar vừa nhẹ nhàng ngồi cạnh nó.
“Hold onto lullaby
Even when the music's gone”
Nó khẽ liếc sang vị khách đang đánh đàn bên cạnh. Chính xác là một cô
gái, mái tóc buộc cao, bàn tay chuyên nghiệp chơi đùa với những dây đàn
guitar. Gương mặt kia có chút thay đổi theo thời gian nhưng cực kỳ quen
thuộc, nó nhận ra ngay từ giây đầu tiên liếc sang. Giọng hát cũng vì thế mà chệch mất một nhịp.
Nó tiếp tục hát. Cái rộn ràng vui sướng trong lòng kia khiến cho giọng
hát càng thêm ngọt. Nhất định phải cho “con ranh” này một trận, chuyên
môn làm trò khiến người khác bất ngờ.
Ngoài tiếng đàn guitar còn có tiếng kèn hamonica. Chắc lại do “con ranh” này làm, nó còn lạ gì nữa. Nhưng công nhận sáng tạo, tiếng kèn hamonica kết hợp với tiếng đàn guitar tạo ra một âm điệu vô cùng độc đáo và hay
đến không ngờ.
“Just close your eyes
The sun is going down
You'll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I'll be safe and sound”
Bài hát kết thúc. Cô gái bên cạnh do cao hứng còn gảy thêm vài nốt nhạc đệm cao chót vót rồi mới thực sự chấm dứt bản nhạc.
Cả lớp nó bên dưới sân khấu vỗ tay liên tục. Mà không, duy chỉ có lớp nó vỗ tay mới đúng. Chỉ một góc bên phải sân khấu rộn rã tiếng vỗ tay, tất cả đều đứng im như tượng.
Có một chút hụt hẫng, nhưng nó nhanh chóng mỉm cười, không phải nó đã
đoán trước được kết quả rồi sao. Mặc kệ. Bên cạnh nó vẫn còn một lũ “lóc nhóc mặt dày” kia sao? Dễ thương quá đi mất. Chúng nó vừa vỗ tay vừa hú hét ầm lên, còn nhảy như loi choi nữa.
Có tiếng vỗ tay riêng lẻ ở chính giữa. Nó quay sang nhìn. Một cô gái,
không rõ là đàn chị hay là cùng khối, đang vỗ tay một cách chậm rãi. Cô
gái đó đang nhìn nó với ánh mắt ủng hộ. Nó mỉm cười. Một sự công nhận từ một khán giả không quen biết.
“Này, tại sao cậu lại vỗ tay?”
“Vậy tại sao tôi không được vỗ tay?”
“Vì nó...”
“Tôi chẳng quan tâm đó là ai. Tôi thích giọng hát của cô gái đó.”
“Cậu...”
“Xin lỗi, tôi thích sống thật.”
Tiếng vỗ tay đơn lẻ dần dần rộ lên, kết hợp thành một chuỗi. Dần dần
từng người một vỗ tay. Giống như một làn sóng, càng ngày càng lên cao.
Không phải ai cũng là kẻ thích ăn theo số đông, ném đá tẩy chay một
người mà họ chưa từng tiếp xúc, chưa từng tận mắt chứng kiến “bản tính
đê tiện” của người đó mà số đông kia đang cùng nhau hùa vào chử i bới.
Chính tài năng, bản lĩnh, sự tự tin của nó thuyết phục mọi người.
Tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn. Năm đứa con gái nhiều chuyện, những kẻ
chuyên lấy số đông để vùi dập cá nhân đơn lẻ, những kẻ chỉ nghe từ một
phía mà đã hồ đồ gân cổ mà chử i bới,... tất cả đều đang lạc lõng. Lạc
lõng đến một cách tội nghiệp.
Nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Những gì trước mắt nó không phải là mơ chứ?
Nó sẽ cứ đứng đờ người như thế mãi nếu cô gái bên cạnh không huých nhẹ vào người nó mà ra hiệu.
Nó hiểu ý, vội vàng đưa micro lên nói:
- Xin cảm ơn tất cả mọi người. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Nó cúi đầu chào rồi đi xuống dưới. Tim vẫn còn đập mạnh. Hồi hộp thật.
Lúc mọi người vỗ tay cũng là lúc trái tim nó vỡ òa. Nếu không phải đã
kìm chế, nó đã bật khóc ngon lành trên sân khấu.
Thầy giáo trẻ tuổi tiếp tục lên làm công việc MC. Thầy khá chuyên nghiệp khi thu hút hết sự chú ý của các học sinh phía dưới. Dĩ nhiên là chả có ai để ý đến nó và cô gái bên cạnh nữa, kể cả bọn quậy 11B2. Chúng nó cứ thấy có gì hay hay là lại quên hết.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA... Tao nhớ mày quá! – Nó nhảy cẫng lên, ôm chầm
lấy cô gái bên cạnh. Âm nhạc khá lớn nên đã át đi được tiếng hét của nó, thế nên mọi người xung quanh mới không để ý. Như thế còn ít đấy, nó
kiềm chế cảm xúc từ trên sân khấu đến tận bây giờ cơ mà.
- Hớ hớ hớ. Chị là chị cũng nhớ “chú” lắm. – Cô gái cũng ôm lấy nó, cười tươi rói. – Không ngờ luôn, mới không gặp nhau một tý mà mày đã thay
đổi đến thế rồi, bản lĩnh lắm con lợn của đời tao ạ.
- Gần hai năm rồi đấy, con lợn Trang ạ. – Nó giơ hai tay, ra sức bẹo má
cô gái. – Tao tưởng mày sang đấy ở hẳn rồi cơ, hóa ra vẫn nhớ tới “tri
kỉ” của mày ở bên này.
Không biết phải diễn tả cảm xúc của nó như thế nào nữa. Cực kì hạnh
phúc. Cái ngày ra sân bay tiễn Trang sang Pháp, nó đã nghĩ là sẽ mãi mãi không gặp lại cái con bé đã từng hiệp nghĩa bảo vệ nó thời cấp hai.
Không một tín hiệu liên lạc với nhau trong gần hai năm qua, Trang đột
ngột trở về khiến nó không biết phải làm gì nữa, mọi thứ quá bất ngờ
khiến cho nó “đứng hình”.
- Khóc cái gì mà khóc. – Trang đập bộp phát vào vai nó. – Tao còn ở Việt Nam lâu dài, yên tâm.
- Ơ? – Nó vội đưa tay dụi mắt. Dòng nước trong suốt ấm nóng từ đâu chảy
ra, ướt đẫm mắt nó. Sao thế nhỉ, lẽ ra phải cười lên chứ, sao lại khóc?
Trang mỉm cười. Phương tuy đã cứng cáp là thế nhưng vẫn luôn nhạy cảm.
Cô đoán nó sẽ phản ứng như thế mà. Thật chẳng ai hiểu nhau như những
người bạn “cực thân”.
Nó lau nước mắt. Đúng là dễ xúc động quá mà. Gần hai năm không gặp nhau, Trang cũng khá thay đổi, mái tóc được nuôi dài, buộc cao. Gương mặt
cũng có chút nữ tính chứ không như con bé lớp trưởng chua ngoa ngày nào. Trông xinh gái hẳn ra, không phải Trang biết yêu rồi chứ?
Sau một lúc bị thu hút bởi thầy giáo MC trẻ tuổi trên sân khấu kia, bọn
quỷ mới nhớ đến nhân vật chính của chúng ta. Chúng nó vội vàng nháy
nhau, vượt qua đám đông, ngó nghiêng tìm nó một hồi. Khi đã xác định
được đối tượng, chúng nó “hú” nhau ùa đến bao vây.
Đúng là... Nó còn bao nhiêu câu hỏi chưa hỏi Trang mà. Đến khổ. Chúng nó cứ như cơn lốc, đến một cái là đánh tung tất cả.
Ầm ĩ một lúc, nó mới méo mó mà xin một cơ hội “được nói”.
- Giới thiệu với tất cả các “cậu”, đây là bạn “tớ” hồi cấp hai, bạn ấy
sang Pháp từ hè năm lớp chín, đến ngày hôm nay bạn ấy mới trở về. – May
quá, cuối cùng bọn quỷ cũng để cho nó nói, đến mệt với chúng nó.
Còn Trang thì ngơ ngác trước sự ồn ào bất ngờ này, nhưng rất nhanh, cô
đã thích nghi được, một con người hoạt bát như cô, như vậy chẳng phải
rất vừa ý sao?
Bọn quỷ sau một giây ngơ ngác, chúng nó cũng nhanh chóng ồn ào trở lại.
Bọn này nói liên tục, nói không ngừng nghỉ. Trang quay cuồng trong các
câu hỏi của bọn quỷ. Đại loại là: “Cậu xinh thế.”, “Bên Pháp có... giống Việt Nam không cậu?”. “Cậu có biết nói... tiếng Pháp không?”, “Cậu còn
nhớ đủ... 29 chữ trong bảng chữ cái tiếng Việt không?”, “Tháp Eiffel nó
“dư lào” hở cậu?”,... vân vân và vân vân... Toàn những câu hỏi khó!
Nó bật cười. Không ngờ lại dễ làm quen đến vậy. Trang được cái hòa đồng, vì cô đã có thâm niên làm lớp trưởng mà. Vậy là càng dễ nói chuyện với
nhau.
Huyền và Long bước đến cái đám ồn ào đấy. Huyền muốn đến chúc mừng
Phương vì Phương đã rất bản lĩnh vượt qua cạm bẫy, còn Long thì vẫn hơi
lưỡng lự trước bọn ồn ào như chợ vỡ kia. Anh vẫn có linh cảm không lành
về cái đám đông kia. Ngay từ đầu gặp mặt, chúng nó đã “đánh phủ đầu” anh rồi. Ngoài mặt thì tự tin lẫn kiêu ngạo là thế, nhưng mà bên trong vẫn
còn tồn tại một ít... lo sợ.
Đúng là Long đã linh cảm “chuẩn” mà.
Trang đang “điên đảo” với bao nhiêu câu hỏi “ngô nghê” do bọn ngố kia cố tình hỏi, bỗng cô thấy có một cái bóng to to cao cao tiến đến.
Nhận ra người quen, cô vội vàng chạy đến, mặt hớn hở.
Long dợm người định bỏ chạy nhưng... không kịp rồi.
Trang ôm chầm lấy Long.
- Anh yêuuuuuuuuuuuuu.... Em nhớ anh quá!!!!!