Xin Lỗi, Ngủ Sai Người

Chương 10: Chương 10




Cố Duy Thâm lặng lẽ đứng ở bờ sông hứng gió lạnh, anh đã đến Giang Thành được hai ngày, lấy dự án khai phá làng du lịch làm mục đích cho việc chung, người phía dưới đều thật cẩn thận cho rằng anh rất coi trọng hạng mục này. Tuy rằng nhìn có vẻ đây là kế hoạch lớn đúng thật cần anh nhất thiết tự mình đến một chuyến nhưng thật ra chỉ có chính bản thân anh biết, tất cả chẳng qua chỉ là bề ngoài thôi...

Vật nhỏ hẳn là đã trở về, có lẽ nên tìm thời gian gặp cậu. Đầu óc Cố Duy Thâm không tự chủ lệch khỏi quỹ đạo xuất hiện hình ảnh của Phương Duyệt Thanh khiến cho anh bất giác bật cười, tuổi còn trẻ nên tính tình còn chưa ổn định, nhóc ấy thích làm mình làm mẩy thế nào thì cứ để nhóc ấy làm mình làm mẩy thế đó đi vậy, nháo đủ rồi bình tĩnh lại thì vẫn là một đứa trẻ ngoan...

Cố Duy Thâm đang nghĩ xem làm thế nào có thể kéo bé nhóc nghịch ngợm trở về quỹ đạo thì bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, đến khi xoay người nhìn lại, cái người đang cười đến mặt mày cong cong chẳng phải là tên nhóc mà anh suốt ngày nghĩ đến hay sao?

Áo thun trắng quần jean không chút màu mè vô cùng đơn giản, dáng người thon dài cân xứng, đôi chân vừa thằng vừa dài, eo nhỏ vừa xoay một cái, cách quần đều có thể cảm giác được hai bờ mông nhỏ vừa vểnh vừa tròn...

Chỉ vừa mới nhìn sơ qua thôi mà Cố Duy Thâm đã cảm thấy có chút nóng lên rồi.

Tự đưa mình đến cửa à? Cố Duy Thâm lấy lại bình tĩnh không khỏi nhếch khóe miệng nhưng chỉ trong chớp mắt lại thấy một bàn tay của người khác đáp lên đầu vai của Phương Duyệt Thanh, lúc này Cố Duy Thanh mới chú ý tới người bên cạnh cậu, khi nhìn thấy là Lý Thần Dương thì anh lập tức nhíu mày.

Lý Thần Dương, người này anh đã gặp qua một lần, nghe bạn bè anh nói không lâu trước đây hắn ta phạm tội ở Sơn Thành, vì để tránh họa nên bị người trong nhà đưa ra khỏi Sơn Thành, tục truyền ra người này nam nữ thông ăn, có chút sở thích biến thái, bởi vì lần phạm tội này mới đi ra ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió...

“Lại đây.” Cố Duy Thân không khỏi nói, biểu tình không hề nhu hòa.

Phương Duyệt Thanh nhìn rõ Cố Duy Thâm thì mới phản ứng lại – Đây có thể là anh trai “cáo già xảo quyệt” của Cố Duy Sâm, sau đó nhìn thấy ánh mắt có thể dọa khóc con nít của anh thì trong lòng không biết tại sao lại có chút nhút nhát, Cố Duy Thâm bước về phía trước một bước thì cậu lại lui về phía sau một bước, cậu lập tức chạy tới phía sau Lý Thần Dương.

“Anh muốn làm gì? Đừng tới đây! Chúng tôi có ba người, nếu anh dám tới một bước nữa sẽ đánh chết anh!” Phương Duyệt Thanh trốn ở phía sau hô to với Cố Duy Thâm.

“Duyệt Thanh, sao thế? Anh ta là ai?” Lý Thần Dương hỏi, ngày thường Cố Duy Thâm tương đối điệu thấp rất ít khi lộ mặt nên Lý Thần Dương cũng không biết anh, chẳng qua nhìn ra khí chất của anh khác với người thường, quần áo trên người được cắt may tinh xảo, đồng hồ đeo trên tay cũng là hàng định chế cao cấp, có vẻ như là người có địa vị...

“Anh ta không phải người tốt! Cáo già xảo quyệt vừa đê tiện vừa vô sỉ!” Phương Duyệt Thanh nhìn mắt Cố Duy Thâm, nhỏ giọng nói với Lý Thần Dương.

“Lại đây!” Cố Duy Thâm lại nói, anh nhìn Phương Duyệt Thanh thế nhưng tránh ở phía sau Lý Thần Dương, tuy rằng anh không nghe rõ cậu nói gì nhưng chắc chắn không phải lời gì tốt đẹp, chưa kể cậu lại gần gũi với Lý Thần Dương như vậy làm cho sắc mặt anh càng thêm đen tối.

“Anh là ai chứ, anh kêu tôi qua là tôi phải qua à?” Phương Duyệt Thanh thấy bên mình có hai người nữa nên lớn gan nói.

“Vị tiên sinh này, muốn nói gì thì anh cứ nói, đừng, đừng cưỡng ép người ta.” Trương Thư Khang thấy Phương Duyệt Thanh lui về phía sau không muốn gặp Cố Duy Thâm nên chắn trước mặt Cố Duy Thâm.

“Cút ngay! Phương Duyệt Thanh, em không tới đúng không?” Cố Duy Thâm nghe Phương Duyệt Thanh nói xong liền cảm thấy nghe thế nào cũng thấy nhóc con này thật sự thiếu đánh, muốn đem người lôi tới đây lại bị Trương Thư Khang ngăn trở, anh tự đem hắn trở thành đồng đảng của Lý Thần Dương, tức tới mức đẩy người ra vừa nói vừa đi về phía trước.

“Anh thật quá đáng!” Phương Duyệt Thanh nhìn Cố Duy Thâm đẩy Trương Thư Khang, lực đẩy khiến cho Trương Thư Khang trực tiếp lui về sau vài bước rồi ngã ngồi trên đất thì cậu có chút tức giận.

“Tiên sinh, nể mặt tôi, có chuyện gì từ từ nói, chắc là có gì đó hiểu lầm, chúng ta có thể tìm một nơi để nói rõ.” Lý Thần Dương ôn hòa nói.

“Cậu có mặt mũi gì mà tôi phải nể? Văn nhã bại hoại!” Cố Duy Thâm nhìn dáng vẻ giả bộ làm người tốt của Lý Thần Dương thì lạnh giọng, anh muốn vòng qua Lý Thần Dương liền bị Lý Thần Dương cản trở.

Tuy rằng Lý Thần Dương thoạt nhìn văn nhã nhưng sức lực cũng không nhỏ, nếu không thì cũng sẽ không thể ngay lập tức chế trụ được tên mập mạp lúc nãy rồi, Cố Duy Thâm đẩy hắn ta ra thì hắn ta dội trở về, khóe miệng lộ ra ý cười.

“Lý Thần Dương, cậu là người thế nào, có đức hạnh gì, không cần tôi nói rõ ra nhỉ.” Cố Duy Thâm đảo mắt, lạnh giọng nói.

“Tiên sinh, như vậy không tốt lắm đâu, đây là con mồi của tôi, với cả người ta nhìn thấy anh cũng không vui, anh thức thời một chút...” Lý Thần Dương thấp giọng nói, nếu đối phương nhận ra hắn ta thì hắn ta cũng không cần khách sáo.

Cố Duy Thâm rất ít khi dùng bạo lực giải quyết vấn đề, lúc này đây vì Phương Duyệt Thanh mà bạo tức lại còn bị người này khiêu khích, anh nhăn chặt mày không nói nhiều nữa mà trực tiếp dùng nắm đấm đánh tới.

Phương Duyệt Thanh muốn đi lên hỗ trợ nhưng thân thể cậu vốn dĩ đang không thoái mái rồi lại bị gió lạnh thổi nên có chút khó chịu, bụng co rút vài cái liền muốn nôn.

Bên này hiển nhiên thân thủ của Cố Duy Thâm cao hơn Lý Thần Dương, chỉ vài nắm đấm thôi đã làm cho Lý Thần Dương bị quăng ngã xuống đất. Anh bước lên vài bước kéo Phương Duyệt Thanh lại, siết chặt eo cậu, cuốn cậu vào lồng ngực mình phảng phất như thể sợ cậu chạy trốn nên sức lực trên tay rất lớn.

“Mau thả tôi ra.” Phương Duyệt Thanh đang bị khó chịu đột nhiên bị ôm lấy liền như bị kích phát ra tới, cảm giác buồn nôn mãnh liệt tới nỗi cậu phải khom lưng nhổ ra...

“Bé con, nghe lời một chút! Không được lộn xộn.” Cố Duy Thâm ôm lấy Phương Duyệt Thanh, một chân đá văng Trương Thư Khang đang lao tới, anh mang Phương Duyệt Thanh đi lên vài bước chuẩn bị rời khỏi đây.

Phương Duyệt Thanh khó chịu run rẩy lại tránh thoát không được liền nắm chặt quần áo trước ngực Cố Duy Thâm, không nhịn nổi phun ra...

Cố Duy Thâm ngửi được một cổ mùi lạ, cảm giác trước ngực ẩm ướt thì mới buông Phương Duyệt Thanh ra nhìn, không khỏi đen mặt...

“Ọe...” Phương Duyệt Thanh vừa được thả liền chạy nhanh tới bồn hoa nhỏ gần đó khom lưng ói ra.

“Anh bị tâm thần à, đã nói anh buông tôi ra!” Phương Duyệt Thanh khó chịu, trên người cậu cũng bị dính nhớp bãi nôn càng thêm thấy ghê tởm, nôn ra vài cái xong rồi mới nói với người đứng bên cạnh.

“...” Cố Duy Thâm không còn gì để nói, tuy rằng anh không phải người có bệnh sạch sẽ nặng nhưng bị người ta ói lên trên người, anh cũng thấy khó chịu đó...

“Em ăn cái gì mà để hư bụng thế.” Cố Duy Thâm vừa mới lên tiếng hỏi thì bị một người từ đâu nhào tới ôm lấy eo anh.

“Duyệt Thanh, cậu đi mau!” Người tới đúng là Trương Thư Khang.

“Chúng tôi đi trước!” Lý Thần Dương thừa cơ hội lại đây giữ chặt tay Phương Duyệt Thanh kéo chạy đi, hắn ta còn không quên quay đầu lại tươi cười với Cố Duy Thâm.

Trương Thư Khang ôm anh ở góc độ này làm Cố Duy Thâm đẩy cũng đẩy không ra được, đá cũng không đá đến được, hắn giống như không cần mạng mà gắt gao ôm chặt lấy eo Cố Duy Thâm muốn kéo không cho anh đi, Cố Duy Thâm mắt thấy Phương Duyệt Thanh bị Lý Thần Dương mang đi thì tức tới mức mắt tóe lửa, anh vỗ vỗ trán khiến cho mình bình tĩnh lại, mỗi lần thấy nhóc con đó là lập tức bị xúc động bị thất thố, hôm nay vì cậu nhóc đó mà không chỉ xúc động ra tay đánh nhau mà còn muốn trực tiếp bắt người đi...

“Cậu buông tôi ra, tôi sẽ không đuổi theo.” Cố Duy Thâm nhắm mắt nói với Trương Thư Khang.

***

Trên đường đi Phương Duyệt Thanh lại nôn thêm lần nữa cho đến khi ói ra hết cả cơm trưa lẫn cơm chiều rồi thì mới tính là xong, bụng cứ co rút đau âm ỉ, chỉ khi nào dùng tay ấn lên trên bụng thì mới đỡ, chạy cũng chạy không nổi nên bọn họ đến một chỗ hẻo lánh ngồi nghỉ ngơi.

“Đi bệnh viện không? Cần thiết không?” Lý Thần Dương thấy sắc mặt Phương Duyệt Thanh không tốt lắm nên hỏi, cho dù hắn ta có hứng thú với cậu đi chăng nữa thì cũng sẽ không có tâm tư gì nổi với cái người mà trên người vừa hôi vừa đang bệnh được.

“Tôi không sao, chúng ta về nhà trước đi, dơ muốn chết, tôi phải tắm rửa...Tôi gọi điện cho Trương Thư Khang hỏi một chút, đừng để anh ta bị giữ lại.” Phương Duyệt Thanh lấy khăn giấy lau đi vết bẩn dính trên người xong liền lấy di động ra gọi cho Trương Thư Khang.

“Trương Thư Khang không có việc gì, chúng ta chờ anh ta một lát...” Phương Duyệt Thanh gọi tới nghe Trương Thư Khang nói đã được thả, hỏi bọn họ ở đâu để hắn chạy tới.

Đợi khoảng hai mươi phút sau, Trương Thư Khang thở hổn hển chạy đến nơi, nhìn thấy Phương Duyệt Thanh rồi thì ánh mắt lo lắng của hắn mới thả lỏng một chút.

Phương Duyệt Thanh lăn lộn một ngày trong bụng lại khó chịu nên kêu xe trở về, hai người còn lại cũng từng người trở về nhà.

Sau khi Phương Duyệt Thanh tắm táp rồi thay lên người bộ đồ ngủ đã được giặt sạch sẽ phơi khô thoải mái xong, uống thêm một chén cháo mà chị cả của cậu để lại bữa khuya cho cậu rồi thì rốt cuộc mới thấy dễ chịu một chút.

Phương Duyệt Thanh nằm trên giường lấy tay xoa xoa bụng, cậu cũng không để ý nhiều đến thân thể không khỏe bất thường của mình, hôm nay lăn lộn cả một ngày, ăn cơm vừa vội vừa nhanh lại còn uống đồ lạnh rồi hóng gió nên chắc là nguyên nhân khiến cho bị như vậy, nhưng làm cho cậu để ý là tại sao lại đụng tới anh trai của Cố Duy Sâm chứ, đã vậy bộ dạng như hung thần ác sát nữa, là trùng hợp hay là cố ý? Rốt cuộc tới đây làm gì? Cố Duy Sâm cũng đã xuất ngoại du học còn gửi tin nhắn chào tạm biệt cậu này, trước đó cậu cũng đã nói rõ ràng rồi nên không hiểu nổi anh trai hắn còn muốn thế nào nữa đây...

Phương Duyệt Thanh nghĩ mãi cũng không ra nguyên do, nằm trong chốc lát liền ngủ rồi. Có lẽ do trong lòng nghĩ đến nên ngủ tới nửa đêm thì Phương Duyệt Thanh liền mơ thấy Cố Duy Thâm đi vào nhà bọn họ cáo trạng với cha già của cậu, bốc phốt cậu làm cho cha già cầm gậy gộc đuổi theo đánh cậu...

Buổi sáng ngày hôm sau Phương Duyệt Thanh ngủ dậy trễ, người trong nhà đều biết mỗi khi ngày nghỉ cậu về nhà là thích ngủ nướng nên cũng không ai kêu cậu dậy mà để mặc cậu ngủ cho đến khi tự tỉnh thì thôi.

Phương Duyệt Thanh tỉnh lại đôi mắt còn chưa mở ra thì thấy mắc tiểu liền mang dép lê đi ra khỏi phòng, một bàn tay vén áo ngủ duỗi tay vào trong áo gãi ngứa, một tay khác xoa xoa đôi mắt còn đang dính chặt vào nhau, quen cửa quen nẻo đi vào phòng vệ sinh.

“Thằng nhóc này, khiến cậu chê cười rồi...Duyệt Thanh, thằng nhóc thúi, vệ sinh nhanh lên, có khách tới...” Khi đi ngang qua phòng khách, Phương Quốc Huy ngồi trên sô pha nhìn Phương Duyệt Thanh nói.

“A? Khách nào thế?” Phương Duyệt Thanh kéo áo xuống cố gắng mở to đôi mắt nhìn về phía phòng khách, khách tới nhà bọn họ đều là thân thích hoặc là một vài người bạn lâu năm của cha cậu, đều rất quen thuộc.

“Tuổi trẻ nhiều năng lượng và cũng hay thiếu ngủ nhất, có thể ngủ được cũng là phúc.” Người ngồi đối diện Phương Quốc Huy nói, giọng nói trầm thấp thuần hậu.

“Shit...” Nghe được giọng nói này, nhìn thấy “khách” đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xong, Phương Duyệt Thanh suýt té ngã trên đất, cậu đỡ sô pha đứng thẳng lên cố gắng trợn to mắt liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang híp mắt, khóe miệng nhếch lên, có vẻ như đang cười xem cậu...

“Duyệt Thanh, lầm bầm gì đó, còn không nhanh đi rửa mặt đi.” Phương Quốc Huy thấy Phương Duyệt Thanh kỳ lạ như vậy liền nói.

Phương Duyệt Thanh sử dụng cả chân tay dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, cậu nhìn trong gương thấy đầu tóc mình rối lên như ổ gà, vỗ vỗ mặt, vẻ mặt kinh hoảng vẫn còn.

“Má nó, tuyệt đối là ảo giác, sao có thể tới tận nhà được? Đây chỉ là mơ thôi, ừ!” Phương Duyệt Thanh tự an ủi rồi rửa mặt, sửa sang lại quả đầu ổ gà của mình, cậu sờ sờ cái bụng bị đói xẹp lép sau đó hé mở cửa phòng vệ sinh ra một khe hở nhìn ra ngoài.

“Shit.” Phương Duyệt Thanh phát hiện nhân vật lớn đó vẫn còn ngồi trong phòng khách, da đầu liền tê dại, cậu đóng cửa lại nghiêng tai dán vào cửa nghe động tĩnh trong phòng khách.

“Chê cười, ngại quá...Thằng nhóc nhà chú bị chiều hư rồi...Cậu nhìn nó như thế thôi chứ thật ra nó rất hiểu chuyện, học đại học chính là trường đại học trọng điểm ở Sơn Thành...Từ khi vào đại học đến giờ chưa bao giờ xin tiền của chú mà tự mình nó lấy học bổng, vừa học vừa làm, có đôi khi về nhà còn mua đồ cho chú nữa...Thằng nhóc thúi còn nói đợi tới khi nó tốt nghiệp thì sẽ không để cho chú làm cái gì hết, chỉ ở nhà hưởng phúc thôi...” Phương Quốc Huy khen con trai nhà mình, cảm giác tự hào tràn màn hình.

“Quá tốt, chú có đứa con trai thật ngoan.” Ngồi ở một bên nghe ông nói, khóe mắt anh luôn chú ý đến cửa phòng vệ sinh, đáy mắt có chút ý cười.

Người này chính là Cố Duy Thâm, lẽ ra anh không chuẩn bị sẽ “trộm vào” sớm như vậy đâu nhưng đụng phải biến số là Lý Thần Dương khiến anh không thể không sửa lại kế hoạch...

HOÀN CHƯƠNG 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.