Phương Duyệt Thanh muốn hỏi một chút về việc tên tổ trưởng của chị ba cậu nên mới gọi Trương Thư Khang qua hỏi vài câu, nhưng Trương Thư Khang lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được cái gì làm Phương Duyệt Thanh tức chết được, bụng cậu lại đói cồn cào không chịu nổi nên cũng không thèm nói nhiều với Trương Thư Khang nữa mà chỉ lấy số điện thoại của hắn rồi đi về phòng bệnh của chị ba cậu.
Trước cửa phòng bệnh có hai người đang đứng, một người trong đó là chị hai Phương Duyệt Hân nhìn thấy cậu nên đi ra đón.
“Thế nào?” Phương Duyệt Hân hỏi.
“Là người làm việc lớn đó! Đói chết mất thôi, đồ ăn tới chưa thế?” Phương Duyệt Thanh tức giận nói.
“Vừa tới, chờ em thôi.” Phương Duyệt Hân lắc đầu cười rồi lôi kéo Phương Duyệt Thanh đi về phía trước.
“Duyệt Hân, đây là ai, không giới thiệu cho anh biết sao? Thân mật với người ta như vậy, anh ghen tỵ đó.” Một người đàn ông đang đứng trước phòng bệnh nói.
Người đàn ông này khoảng chừng 25-26 tuổi, đeo mắt kính không viền, nhìn có vẻ lịch sự tao nhã, khi nói chuyện cũng làm cho người khác thấy được sự lễ phép.
“Đây là em trai của em, Phương Duyệt Thanh...Người này là bạn trai của chị, Lý Thần Dương!” Phương Duyệt Hân giới thiệu hai người với nhau, tuy cô có chút thẹn thùng nhưng cũng không làm ra vẻ mà nói thẳng.
“Chào anh...” Phương Duyệt Thanh nhìn người này, không có so sánh sẽ không có đau thương, so với Trương Thư Khang thì người này cho người ta ấn tượng ban đầu rất tốt.
“Chào cậu chào cậu, thì ra là em trai à, tôi đã sớm nghe nói qua nhưng không nghĩ tới lại đẹp trai như vậy.” Lý Thần Dương cười nói, nhìn có vẻ cực kỳ nhiệt tình, khi nhìn Phương Duyệt Thanh thì đáy mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
“Duyệt Thanh còn chưa ăn cơm, em dẫn em ấy vào đã, anh chờ em một lát.” Phương Duyệt Hân nói.
“Được, hai người đi đi, anh chờ em.” Lý Thần Dương mỉm cười, Phương Duyệt Thanh gật đầu một cái với hắn ta rồi đi vào phòng bệnh với chị hai cậu.
“Chị, chị có bạn trai lúc nào vậy? Em chỉ mới nửa năm không về nhà thôi mà các chị đã cho em toàn là kinh sợ...” Sau khi vào phòng, Phương Duyệt Thanh nói với Phương Duyệt Hân.
“Tên nhóc thúi, chị đã già rồi, có bạn trai thì có cần hoảng sợ như thế không?” Phương Duyệt Hân có chút bất mãn muốn nhéo mặt cậu nhưng bị cậu tránh được.
“Đừng quậy nữa, em đói chết rồi, cha, chị cả, sao hai người còn chưa ăn, nhanh ăn đi nào.” Phương Duyệt Thanh né tránh nhìn bao đựng cơm hộp còn chưa được mở ra.
“Tức tới no rồi còn ăn uống gì được nữa...” Phương Quốc Huy xụ mặt.
“Cha, chúng ta cùng ăn với nhau đi, không ăn thì làm sao có sức để tức được...Đều ăn đi, chị ba, chị phải ăn nhiều một chút, đừng nghĩ nhiều...” Phương Duyệt Thanh dỗ mọi người, mở cơm hộp chia cho mọi người cùng ăn.
“Đúng là chỉ có Duyệt Thanh nhà ta là hiểu chuyện nhất, nhìn gương mặt này xem, muốn có vẻ ngoài thì có vẻ ngoài, muốn bằng cấp có bằng cấp, vừa thông minh lại vừa hiếu thảo, có em trai làm gương làm chuẩn thì cũng phải kiếm người nào không giống ít thì cũng giống nhiều so với em trai mấy đứa chứ...” Phương Quốc Huy cầm lấy cơm hộp rồi nói, Phương Duyệt Duyệt không dám nhiều lời mà chỉ cắm cúi ăn cơm.
“Cha, con trai của người dĩ nhiên là ưu tú nhất tốt nhất rồi, ai có thể so được với con chứ...” Phương Duyệt Thanh cười nói nhưng trong lòng cậu lại nặng trĩu, cha già luôn luôn tự hào về cậu, nếu biết cậu không thích nữ sinh mà thích nam sinh thì không biết có đánh chết cậu hay không đây, chỉ cần nghĩ tới đó thôi cũng đã khiến da đầu cậu tê dại.
“Cha, ánh mắt của con cũng không tệ lắm đi? Lý Thần Dương là giám đốc bộ phận của công ty con đó, tốt nghiệp đại học danh tiếng, có nhà có xe, người cũng đẹp trai...” Phương Duyệt Hân cười nói.
“Nhân phẩm thế nào còn cần phải quan sát mới được!” Phương Quốc Huy đanh mặt.
“Con đi ra ngoài trước đây, Lý Thần Dương còn đợi ở bên ngoài.” Phương Duyệt Hân cười, nghe cha cô không nói câu phản đối gì thì nghĩa là ít nhất trước mắt là vừa lòng, chuyện này làm cho cô rất cao hứng.
Sau khi Phương Duyệt Hân đi khỏi, Phương Duyệt Thanh ăn luôn hai suất cơm, uống thêm một chai coca lạnh thì mới no bụng được, chỉ là có chút khó chịu nhưng cậu cũng không để ý, cha cậu đã mệt mỏi từ trưa rồi, cậu còn phải đưa cha về nhà nghỉ ngơi, phòng bệnh của chị ba cậu cũng không thể để nhiều người ở lại được. Sau khi Phương Duyệt Hân trở về sẽ ở lại chăm sóc cho Phương Duyệt Duyệt, chị cả thì về chăm sóc cho cha.
“Để cho con đi, không cần khách khí với con.” Khi Phương Duyệt Thanh đẩy cha cậu ra ngoài chuẩn bị cõng cha cậu tới bãi đỗ xe đi tìm chiếc xe nhỏ nhà họ thì Lý Thần Dương lại đến đây nói.
“Như vậy sao được?” Phương Duyệt Thanh không được tự nhiên nói nhưng chưa gì thì Lý Thần Dương đã trực tiếp đi tới cõng Phương Quốc Huy rồi, việc này làm cho độ hảo cảm của Phương Duyệt Thanh đối với Lý Thần Dương lại tăng thêm.
Về tới nhà, lên cầu thang cũng là do Lý Thần Dương hỗ trợ. Trong nhà có chị cả rồi nên Phương Duyệt Thanh cũng không ngốc ở nhà mà cùng Lý Thần Dương đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi nhà thì Phương Duyệt Thanh gọi điện cho Trương Thư Khang tìm hắn để tiếp tục hỏi chuyện, còn Lý Thần Dương thì đi tìm Phương Duyệt Hân.
“Duyệt Duyệt nói không thể nói cho cậu biết, cậu đừng, xúc động...Sự việc đã qua rồi...” Phương Duyệt Thanh tìm một quán cà phê gần bệnh viện chờ Trương Thư Khang, hỏi hắn về việc tên tổ trưởng, Trương Thư Khang lộ ra vẻ mặt gian nan nói.
“Anh nghe lời quá nhỉ! Không nói đúng không, anh không nói ra thì tôi cũng có thể đoán được, chị của tôi khẳng định bị khi dễ rất thảm! Anh có phải là đàn ông con trai không hả, không nói là ai thì tôi sẽ tùy tiện tìm đại một người ở chỗ làm của hai người hỏi vậy!” Phương Duyệt Thanh nghẹn nén giận hận không thể đánh Trương Thư Khang một trận, nhìn thấy trên đầu hắn còn quấn băng vải, nhớ tới chị ba lại thích kiểu người như vậy thì cậu lại có cảm giác bất lực thật sự.
“Đừng, đừng đi...” Trương Thư Khang vội vàng kéo Phương Duyệt Thanh.
“Vậy anh nói ra ngay, tôi cũng không phải đứa ngốc mà sẽ ngu ngục đi tìm người ta đánh một trận...Cho dù là người nào cũng luôn sẽ có cách để đối phó được! Chị của tôi cũng không phải người dễ bị bắt nạt!” Phương Duyệt Thanh cả giận nói. Từ nhỏ cậu đã được các chị che chở nên cậu lớn lên rồi thì phải che chở các chị của cậu lại, ai dám bắt nạt các chị ấy thì cậu sẽ liều mạng với người đó. Truyện Phương Tây
“Cậu ngồi xuống trước đi, tôi nói...” Trương Thư Khang nghe Phương Duyệt Thanh nói như thế rốt cuộc cũng nhả ra.
Phương Duyệt Thanh ngồi xuống nghe Trương Thư Khang kể, thì ra cậu của tên tổ trưởng đó là nhà giàu số một số hai ở Giang Thành, trong nhà không những có tiền mà còn có quyền có thế, ai làm giàu cũng đều sẽ có chút thủ đoạn, nghe nói đội ngũ phá dỡ của họ có đủ loại người muôn hình muôn vẻ, những hộ gia đình không chịu di dời cứng đầu tới mấy cũng phải chịu thua họ, bên trong các loại truyền thuyết đều có.
“Anh nói việc đã qua bởi vì anh và chị tôi cặp với nhau? Có cái gì thì nói hết đi!” Sau khi Phương Duyệt Thanh nghe xong liền hỏi.
“Việc này...Tôi trộm video giám sát, có đoạn video, lấy uy hiếp, gã không dám...Loại người này không nói lý nên không cần đi tìm gã, không phải cùng loại người với chúng ta...” Trương Thư Khang nói.
“Tôi đã biết, lấy video ra cho tôi xem...Tôi bảo đảm sẽ không kích động...Không cho tôi xem thì tôi sẽ không để anh yên, sau này anh cũng đừng nghĩ nhìn thấy chị của tôi nữa!” Phương Duyệt Thanh nói, khó trách tại sao chị ba cậu và Trương Thư Khang đều không muốn nói cho cậu biết người đó là ai, đúng thật là rất phiền phức.
“Trong video này có Duyệt Duyệt, lấy ra không tốt lắm, trừ khi nào muốn cá chết lưới rách...Này, không đáng phải...” Trương Thư Khang còn do dự nhưng nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh của Phương Duyệt Thanh liền cầm điện thoại đưa qua cho cậu xem.
“Tôi muốn giết gã!” Không xem còn đỡ, vừa xem xong thì Phương Duyệt Thanh tức tới mức máu tràn lên não, trực tiếp đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Không được, bình tĩnh một chút...Cậu đã nói sẽ không kích động...” Trương Thư Khang vội vàng kéo Phương Duyệt Thanh lại.
“Việc này làm sao có thể bình tĩnh được, anh mẹ nó có còn là đàn ông không! Cút ngay!” Phương Duyệt Thanh tức tới mức đỏ mắt.
“Duyệt Thanh!” Phương Duyệt Thanh đẩy Trương Thư Khang lao ra ngoài thì thấy cửa quán bị đẩy ra, là Phương Duyệt Hân và Lý Thần Dương đến.
“Chị...” Phương Duyệt Thanh kêu lên một tiếng thì bị Phương Duyệt Hân đè lại vai cậu.
“Duyệt Thanh, vừa rồi chị có hỏi Thần Dương, anh ấy gọi điện hỏi thăm tung tích của người đó, chúng ta bàn lại kế hoạch cái đã.” Phương Duyệt Hân nói.
“Chỗ này có tới ba người đàn ông, cách trực tiếp nhất sảng khoái nhất là kêu người ra đánh một trận cho đã, muốn để gã không biết là ai đánh cũng rất đơn giản...” Lý Thần Dương đẩy đẩy mắt kính cười nói.
Nghe hai người nói như vậy thì Phương Duyệt Thanh cũng bình tĩnh lại.
Mọi người thương lượng lại với nhau, biết được buổi tối người đó sẽ đi tới một khách sạn lớn bên sông ở chỗ này, Lý Thần Dương sẽ kiếm người kêu người đó ra, bọn họ ở một bên chờ sau đó đánh gã một trận xong rồi lại tính sau.
“Anh có đi không?” Trương Thư Khang có chút lo lắng, Phương Duyệt Thanh trừng mắt hỏi hắn.
“Đi.” Trương Thư Khang cuối cùng vẫn chấp nhận.
Phương Duyệt Thanh để cho chị hai về phòng bệnh chăm sóc cho chị ba trước, đến khi trời vừa tối thì ba người đàn ông bọn họ sẽ đi tới gần chỗ khách sạn đó để chờ.
Trương Thư Khang tương đối cẩn thận quan sát xung quanh gần đó rồi mới dẫn hai người đi theo góc chết camera tới bãi đỗ xe của khách sạn.
Phương Duyệt Thanh còn sợ người không đến nhưng đợi ước chừng hơn mười phút thì thấy một tên mập tuổi cỡ 30 đang nấc rượu đi tới. Tuy rằng mơ mơ hồ hồ nhưng Phương Duyệt Thanh vẫn có thể nhận ra được đó chính là tên đàn ông trong video.
Ba người đeo khẩu trang lên, Lý Thần Dương là người đầu tiên xông lên che miệng người đó rồi kẹp cổ gã đi tới chỗ khuất.
Phương Duyệt Thanh cũng không do dự mà đi lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay đấm đá điên cuồng, tuy rằng Trương Thư Khang có chút do dự nhưng cũng cùng nhau đánh gã.
Sự việc tiến hành quá mức thuận lợi ngoài dự đoán, đánh tới khi người đó chỉ còn có thể kêu thút thít thì Phương Duyệt Thanh cảm thấy mệt mỏi có chút không thoải mái, sau khi coi như thở ra được một cục tức rồi thì mọi người mới lặng lẽ rời đi.
“Lý Thần Dương, lần này cám ơn anh...” Bọn họ đi khỏi được một đoạn đến con đường lát đầy sỏi đá bên sông có tương đối nhiều người rồi, gió trời mát mẻ thì Phương Duyệt Thanh mới thở phào một hơi.
“A, việc này có gì cần cám ơn, quan hệ của chúng ta là gì chứ, cho dù không có tầng quan hệ này thì con người của tôi cũng là dạng trong mắt không chứa nổi hạt cát...” Lý Thần Dương cười cười duỗi tay khoát lên vai của Phương Duyệt Thanh, mắt kính có chút phản quang nhìn không ra ánh mắt bên trong của gã.
“Thú vị.” Phương Duyệt Thanh cười, cậu còn muốn nói gì đó thì đột nhiên có cảm giác không đúng lắm, đến khi tập trung chú ý thì thấy lan ban bên bờ sông đang có một người đứng đó, thân hình nhìn rất quen mắt, gương mặt cũng rất quen...
Chạm tới ánh mắt lạnh lẽo của người nọ, Phương Duyệt Thanh sửng sốt, giật mình một cái nhớ tới thân phận của người ta, cậu theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Lại đây.” Người nọ vừa nói vừa tiến lên một bước.