“Cha, để chị cả mang người đi tản bộ đi, việc này giao cho con, nếu không hài lòng thì người lại ra mặt có được không?” Phương Duyệt Duyệt có chút sợ hãi nhìn Phương Quốc Huy, Phương Duyệt Thanh thấy Phương Duyệt Duyệt như thế nên tới trước mặt cha cậu nói.
“Một đám con bất hiếu, mấy đứa có đứa nào trần truồng mà cha chưa thấy qua? Có bí mật gì mà không thể nói cho ông đây hả?” Phương Quốc Huy hầm hừ, sau khi bị Phương Duyệt Thanh đẩy ra ngoài tuy rằng rất bất mãn nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
“Chị ba, em không phải là cha có thành kiến với Trương Thư Khang và cũng không phải chị cả nghĩ rằng chị đã có thai nên chỉ có một sự lựa chọn. Em chỉ muốn chị có thể thật sự hạnh phúc, chị hiểu không? Được rồi, chị ba, chị nói đi, tại sao lại có con với người đó, đây không phải phong cách làm việc của chị, chị thật sự thích hắn à? Hay là có nguyên nhân khác? Nơi này chỉ có em và chị hai nên chị cứ yên tâm nói ra đi.” Phương Duyệt Thanh để chị cả và ba cậu ra ngoài rồi đến trước mặt Phương Duyệt Duyệt nói.
Hiện tại niên đại này thì tình huống của Phương Duyệt Duyệt chưa kết hôn mà đã có thai cũng khá phổ biến, rất nhiều người phụng tử thành hôn (có con rồi mới kết hôn), đa số người cũng sẽ không thành kiến đối với những việc xảy ra trước khi kết hôn thậm chí có người còn đề xuất việc ở thử, nếu cảm thấy ở phương diện kia không hài hòa thì dù có cảm tình cũng sẽ không tiếp tục. Nhưng đối với nhà họ Phương thì Phương Quốc Huy gà trống nuôi con là con người cổ hủ, rồi lại sợ có lỗi với người vợ đã mất nên giáo dục bọn họ rất nghiêm. Các chị gái trong nhà cũng bị dạy dỗ nghiêm ngặt với tư tương ít nhiều kế thừa cha mình – Đây cũng là lý do vì sao Phương Duyệt Thanh không dám thẳng thắn với gia đình về xu hướng giới tính của cậu và cũng là nguyên nhân cậu muốn đi xa nhà. Chỉ vì cậu là đồng tính nên đời này phỏng chừng sẽ không có khả năng kết hôn nên cũng không để bụng mất trinh tiết trước hay sau kết hôn mà chỉ cần với người mình thích là được, có điều trong các chị gái, nhất là chị ba cậu có lá gan nhỏ nhất cũng thích khóc nhất lại...
Chẳng qua Phương Duyệt Thanh sợ chị cậu là bị người ta bắt chẹt, bị khi dễ bị bức bách làm việc mình không muốn nên mới hỏi như thế để nhìn xem phản ứng của chị ba cậu thế nào.
Phương Quốc Huy đi rồi, Phương Duyệt Duyệt rõ ràng nhẹ nhàng hơn một chút, dưới ánh mắt của Phương Duyệt Thanh cô cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Ánh mắt, giọng điệu của em trai như vậy vừa thấy bình tĩnh lại vừa đáng tin làm cho cô trong nháy mắt cảm thấy em trai đã thật sự trưởng thành, có chút hy vọng muốn đem những gì trong lòng nói ra.
“Em đừng nghĩ vớ vẩn, chị thật sự thích anh ấy.” Phương Duyệt Duyệt có chút ngượng ngùng nói. “Thật ra lúc ban đầu đi làm chị cũng không chú ý tới anh ấy, anh ấy cũng chưa bao giờ nói chuyện, người khác hỏi ảnh thì ảnh mới nói vài câu, người gì đâu mà buồn chán lại còn thành thật, ngay cả người mới tới cũng có thể khi dễ ảnh...Tuy rằng tính cách anh ấy tốt, lớn lên khó coi nhưng chị cũng không để ý.”
“Cái gì mà tính cách thì tốt, bị người ta khi dễ, thọc ba gậy cũng không rên một tiếng, đúng là tên nhát gan.” Nghe Phương Duyệt Duyệt nói xong thì Phương Duyệt Thanh và chị hai Phương Duyệt Hân cũng nhìn nhau một cái, Phương Duyệt Hân tức giận nói.
“Em không thích con trai hoạt bát nói quá nhiều...” Phương Duyệt Duyệt mím môi.
“Chị, chị nói tiếp đi.” Phương Duyệt Thanh nói. Trong lòng cậu có chút buồn cười, lớn lên khó coi cũng không để ý, chị ba cũng trong hiệp hội những người thích trai đẹp nha, hình như trước đây hai người còn hoa si một idol nam nữa kìa. Không thích con trai nói nhiều cũng đại biểu cho tính cách của chị ba, chị ấy tương đối thích an tĩnh, ngày thường hay ở trong phòng một mình đọc sách, luôn nói chị hai quá ồn ào. Nếu Trương Thư Khang đúng như chị ba nói vậy thì hai người đều là người tích chữ như vàng, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta tò mò...
“Trước đây tụi chị đã biết nhau rồi, là một lần vào ca tối...Tổ trưởng phòng ban là người rất háo sắc luôn ám chỉ với chị là nếu muốn được đánh giá tốt và tăng lương thì phải quan hệ tốt với gã...Chị không thèm để ý đến gã nên gã sắp xếp cho chị làm ca trễ...Buổi tối chỉ xếp cho một mình chị đi làm, muốn khi dễ chị...Là Trương Thư Khang trong lúc tăng ca giúp chị...Vì thế đắc tội tên tổ trưởng đó suýt chút nữa là bị đuổi việc, nếu không phải phần việc anh ấy đang làm không ai có thể thay thế được thì ảnh đã phải thất nghiệp rồi...Sau đó tên tổ trưởng đó vẫn chưa từ bỏ ý định với chị lại muốn khi dễ chị và cũng đều do Trương Thư Khang ra mặt...còn bị hắn ta đánh hai lần...Nửa năm gần đây chị phải thường xuyên làm ca tối cũng đều là Trương Thư Khang đi với chị...Chuyện này hai người ngàn vạn lần đừng nói cho cha biết, thân thể của cha không tốt, tính tình cũng không tốt...Chị sợ cha sẽ xúc động...Tuy tên tổ trưởng đó không có tài cán gì nhưng lại rất có bối cảnh, không phải là người chúng ta có thể chọc tới...” Phương Duyệt Duyệt nói.
“Em là đồ ngốc sao, tại sao chuyện này em không sớm nói ra! Nếu vậy thì cứ từ chức là được, mắc gì lại phải cố tới tận một năm!” Phương Duyệt Hân tức giận.
“Chị ba, tên tổ trưởng đó tên là gì, có bối cảnh gì?” Phương Duyệt Thanh nhíu mày hỏi. Tuy Phương Duyệt Duyệt nói từ “khi dễ” nghe rất nhẹ nhàng nhưng lửa giận trong lòng cậu lại dâng lên, chắc chắn không phải kiểu miệng nói tục tay sờ mó đơn giản như vậy được, nếu không thì cũng không thể làm cho chị ba đối với người ta từ ấn tượng không tốt ban đầu thành độ hảo cảm tăng gấp đôi nhanh như thế...
“Việc này em đừng hỏi, hiện giờ người đó biết chị và Trương Thư Khang quen nhau nên cũng đã không làm phiền chị rồi...” Phương Duyệt Duyệt nói.
Phương Duyệt Thanh nghe Phương Duyệt Duyệt nói như vậy thì biết cô sợ bọn họ đi tìm người đó tính sổ rồi bị liên lụy nên cũng không hỏi nữa nhưng trong lòng cậu đã âm thầm tính toán.
“Em không phải vì muốn thoát khỏi tên cặn bã đó nên mới cùng người này ở bên nhau chứ?” Phương Duyệt Hân trừng mắt hỏi.
“Em...cũng không hẳn, anh ấy giúp em vài lần rồi sau đó chúng em dần thân với nhau hơn, anh ấy rất tốt và cũng chính là kiểu người em thích...Hai chúng em cũng coi như cặp với nhau được nửa năm...Trước đó em còn dẫn anh ấy về nhà một lần, lúc đó cha có ở nhà nhưng cũng không thích ảnh còn mắng ảnh một trận, nói ảnh muốn ăn thịt thiên nga...”
“Em biết cha không thích nhất loại người một dạ hai vâng không có khí khái đàn ông, ảnh không biết nói chuyện cũng không biết lấy lòng, em lại không thể nói cho cha biết chuyện ảnh giúp em...Nên, nên em nghĩ ăn ở với ảnh trước để khiến cho cha không thể không đồng ý...”
Phương Duyệt Duyệt có chút đỏ mặt nói, Phương Duyệt Thanh và Phương Duyệt Hân cũng cạn lời không biết nói gì luôn.
“Thiệt hay giả?” Phương Duyệt Hân hỏi.
“Thật mà...Lúc cha mắng người ta rất làm tổn thương người khác...Em thích anh ấy...Đời này không phải ảnh sẽ không gả...” Phương Duyệt Duyệt đỏ mặt kiên định nói.
“Em thật đúng là liều ha, làm tới có thai thiệt luôn, tại sao không giả bộ có thai trước để thăm dò coi như thế nào? Bây giờ thì làm gì còn đường nào để đi nữa!” Phương Duyệt Hân hận sắt mài không thành thép chỉ chỉ vào trán Phương Duyệt Duyệt.
“Chị ba, em hiểu rồi, chị cũng làm em không đỡ được, em còn tưởng là chị bị ép buột đó!” Phương Duyệt Thanh nghe Phương Duyệt Duyệt nói xong cũng cảm thấy bất ngờ, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của chị cậu thì chắc là sự thật rồi...
“Loại việc này mà em cũng có thể nghĩ ra làm được thì chị cũng phục em rồi, chị không thể không nói em mới là đứa ngốc lớn gan nhất, bây giờ làm sao đây hả? Cha nhất định không đồng ý đâu.” Chị hai Phương Duyệt Hân nói.
“Em cũng không biết nữa, đứa bé không thể phá...Duyệt Thanh, em nói em muốn giúp chị, không thể nói không giữ lời a, một nhà ba người chị chỉ có thể dựa vào em đó...” Phương Duyệt Duyệt chớp đôi mắt đẫm nước mắt đáng thương vô cùng giữ chặt cánh tay Phương Duyệt Thanh.
“...Chị ba, tính của cha chắc chị cũng rõ, lần này Trương Thư Khang để cho chị của anh ta tới cầu hôn chị đúng là nước đi sai lầm, chị của anh ta không có tư cách gì và cũng không biết nói chuyện, cha rất tức giận...Em cũng sợ chị cứ như vậy gả qua đó sẽ khiến cho người ta xem thường, rõ ràng là họ trèo cao nhà chúng ta, phải lấy thành ý ra chứ. Đừng tưởng rằng chị có thai rồi thì chắc chắn sẽ là người của nhà họ, chuyện này chúng ta sẽ từ từ tính.” Phương Duyệt Thanh nói.
“Duyệt Thanh nói đúng, không phải kiệu tám người khiêng thì chúng ta sẽ không để ý tới bọn họ! Em cũng phải có giá chút đi, đàn ông dễ dàng được tới quá thì cũng sẽ dễ dàng vứt bỏ, đây là do nước mắt và máu của nhiều người phụ nữ đã trải qua chứng minh được, đừng để cho tình yêu che mờ đầu óc, biết không?” Phương Duyệt Hân xụ mặt gõ đầu Phương Duyệt Duyệt.
“Nói như kiểu chị hiểu rõ lắm ấy! Thôi đừng ba hoa nữa, hai người nghĩ cách giúp với, Trương Thư Khang bị cha đánh vỡ đầu không biết hiện tại như thế nào, Duyệt Thanh, một lát nữa em giúp chị đi xem một chút.” Phương Duyệt Duyệt trợn mắt với Phương Duyệt Hân rồi nói.
“Chị, chị yên tâm dưỡng thai đi, những chuyện khác để em và chị hai lo, hiện giờ việc đầu tiên nhất là phải trấn an cha trước đã để cho người đừng nóng nảy, đừng bị tức tới nghẹn...Còn Trương Thư Khang, em chắc chắn sẽ gặp, chị yên tâm đi, chị hai ở lại với chị ba, em đi ra ngoài xem cha thế nào.” Phương Duyệt Thanh nói.
“Duyệt Thanh, em trưởng thành rồi không còn là con nít nữa, các chị về sau đều phải dựa vào em.” Phương Duyệt Hân nhìn Phương Duyệt Thanh nói chuyện như người lớn, lớn lên còn cao hơn cô cả một cái đầu, dáng người thon dài đỉnh bạt, bộ dạng lại thanh tuấn (thanh tú và tuấn tú) làm cô tự nhiên có cảm giác tự hào nhà ta có con trai đã trưởng thành, nhịn không được nắm hai má Phương Duyệt Thanh nói.
“...Đau muốn chết! Từ lúc em về ngay cả một miếng nước em còn chưa uống đâu! Chị mau mau chuẩn bị cho em, cả cơm nữa, kêu cơm hộp, em muốn hai suất cơm xào bò và một bình coca lớn...” Phương Duyệt Thanh đánh tay Phương Duyệt Hân nói.
“Được được, tổ tông, em chờ ha.” Phương Duyệt Hân cầm di động bắt đầu đặt cơm, Phương Duyệt Thanh ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài rất nắng, mới vừa ra tới liền cảm thấy cực kỳ chói mắt, Phương Duyệt Thanh thấy chị cả và cha cậu ngồi dưới tàng cây, cha già có vẻ như đang dạy dỗ chị cả gì đó, chị cả nhẹ nhàng cười cũng không tức giận.
Phương Duyệt Thanh nhìn thấy cảnh này không khỏi lộ ra nụ cười, trong nhà có hai người tính tình cực đoan nhất chính là cha cậu và chị cả. Hai người kia, một người thì hở một chút là tức giận, một người thì vĩnh viễn không bao giờ biết tức giận là gì mà chỉ biết cười...
“Thế nào? Chuyện gì, con ăn ngay nói thật đừng che giấu, cha còn có thể chịu được.” Phương Quốc Huy nhìn thấy Phương Duyệt Thanh lại đây nói.
“Con cũng không muốn giấu cha, chị ba thật sự thích người ta, cha bảo đảm đừng nóng giận trước đi, nghe con nói xong đã...” Phương Duyệt Thanh nói, bỏ bớt đoạn tên tổ trưởng khốn kiếp và chuyện Trương Thư Khang giúp đỡ chị ba ra, còn lại thì cậu nói hết.
“Là như vậy đó, tuy rằng chị ba là người bề ngoài nhu nhược nhưng thật ra rất ngoan cố, chuyện mà chị ấy đã muốn làm thì không ai có thể thay đổi được...Hiện tại bác sĩ lại nói vì chị ấy mang thai thân thể không tốt lắm nên vẫn nên để cho chị ấy yên tâm dưỡng thân thể đã, lúc trước cũng bởi vì mẹ không dưỡng tốt nên mới...Cha cũng đừng tức giận, việc cũng đã xảy ra rồi...Cha cũng không cần lo lắng chị ba bị khi dễ, bên này cha cứ giả bộ tức giận là được, con sẽ ra mặt gây áp lực cho bọn họ lấy ra thành ý, thành ý không đủ thì chúng ta sẽ không đồng ý!” Phương Duyệt Thanh nói với cha cậu vừa có lý vừa có tình, cha cậu vẫn nghe vào được...
“Hừ! Một đám các con lớn rồi chính là muốn tức chết cha!” Phương Quốc Huy nhíu mày, vẻ mặt cũng đã buông lỏng.
Phương Duyệt Thanh nói vài câu với Phương Quốc Huy xong thì Phương Quốc Huy cũng ngậm miệng không nói chuyện nữa, Phương Duyệt Thanh đẩy cha già và chị cả trở về phòng bệnh.
“Cút đi!” Phương Quốc Huy tới phòng bệnh nhìn thấy Trương Thư Khang trên người mang theo vết thương đã được băng bó tới thăm Phương Duyệt Duyệt thì lại bực mình.
“Mang theo chị anh đi ra ngoài, nơi này không chào đón hai người...” Phương Duyệt Thanh chạy nhanh tới kéo chị của Trương Thư Khang và cả Trương Thư Khang đẩy ra bên ngoài.
“Thân thể của cha tôi không tốt, các người cũng đừng xuất hiện trước mặt ông, chị của tôi đã sắp xếp xong thời gian để phẫu thuật phá thai, các người có thể tìm người phụ nữ khác!” Phương Duyệt Thanh xụ mặt đem hai người lôi ra rồi nói.
“Lời này của cậu cũng độc ác quá đi, chị của cậu đã từng có thai thì làm sao về sau có thể tìm được người nào trong sạch chứ, Khang Khang nhà tôi cũng là người tốt nghiệp đại học có công việc chính thức, chính là người đứng đầu thôn, có nhiều cô gái trong thôn còn muốn gả cho đấy!” Bản thân Trương Thư Khang sắc mặt tái nhợt nói không ra lời vậy mà chị của hắn lại có thể nói liên thanh.
“Các người đi tìm đi! Không tiễn!” Phương Duyệt Thanh bị tức tới cười, trách không được cha cậu bị tức tới như vậy, người chị này cũng quá hiếm có rồi đó.
“Không, không...” Trương Thư Khang vội vàng kéo cánh tay Phương Duyệt Thanh lắp bắp nói.
“Tốt nhất là anh nên quản tốt chị của mình, lần sau đến mang theo người có trọng lượng có thể ăn nói lấy ra thành ý, nếu không thì tôi sẽ không nhận người ngay cả chút năng lực này cũng không có mà làm anh rể tôi đâu!” Phương Duyệt Thanh nhìn Trương Thư Khang như vậy cũng bị chọc giận.
“Thực xin lỗi, làm, cô ấy bị ủy khuất...Tôi, sẽ.” Trương Thư Khang đảm bảo.
“Chúng tôi chỉ xem kết quả, anh chỉ có thời gian hai ngày...Đúng rồi, anh đến đây tôi muốn hỏi anh chút việc, đừng để cho người chị xui rủi này của anh đi theo...” Phương Duyệt Thanh nói.
Hoàn chương 8.