Số phận thường hay như thế, con người long đong trong đó giống như lá cây
trong gió, biệt ly vào lúc gặp nhau, gặp lại sau mỗi lần tạm biệt.
Ở một thời điểm không ngờ, khi nàng trở về con đường đã định, nàng gặp hắn lần nữa, cuộc sống quay về như đã từng quen thuộc.
Hề Hề kiễng chân nghển cổ nhìn Độc Cô Ngạn cố gắng chống thẳng thân thể
trở về, hắn bước đi nghiêng ngả lại vô cùng kiên quyết đi tới trước mặt
Tiêu Tiếu Sinh, mệt mỏi nói: “Đa tạ tiền bối.”
“Cảm ơn ta làm chi?” Không phải đầu hắn cũng tiêu chảy hỏng rồi đấy chứ?
“Cảm ơn tiền bối đã cho vãn bối cơ hội.” Hắn vốn tưởng rằng Tiêu Tiếu Sinh
sẽ nhân cơ hội bỏ đi, cũng đã chuẩn bị tinh thần truy tìm lâu dài. Ai
ngờ bọn họ còn chờ ở đây. Độc Cô Ngạn nào biết Tiêu Tiếu Sinh vốn đã
định chạy, bất đắc dĩ là cô con gái Tiêu Hề Hề cô nương của hắn sống
chết ôm cây không chịu đi, hai người kéo co một lúc lâu, chưa phân thắng bại thì Độc Cô Ngạn đã quay về, bỏ lỡ cơ hội tốt, suýt chút nữa Hề Hề
còn bị ánh mắt lườm nguýt của cha chém chết.
Tiêu Tiếu Sinh lần thứ hai biểu diễn tuyệt kỹ trợn mắt nhìn trời vô địch của hắn, trời biết, hắn không muốn cho cơ hội một chút nào cả.
Giống như tâm linh cảm ứng, ánh mắt Độc Cô Ngạn dần dần chuyển tới Hề Hề.
“A…” Tiếng gọi quen thuộc bất giác tràn ra, cuối cùng lại biến mất. Nàng vô
thức nhón chân trốn sau lưng Tiêu Tiếu Sinh, len lén lộ ra nửa cái đầu
liếc hắn một cái, hai cái, ba cái, nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt hắn
lại vội vàng rụt lại như bị hoảng sợ.
Độc Cô Ngạn đột nhiên có chút bồn chồn khó hiểu. Cảm giác này trước kia chỉ khi Hề Hề quấn quýt lấy hắn mới có, không biết vì sao hắn bỗng lưu ý
tới vị cô nương khác thường này. Lẽ nào vì tên nàng rất giống tên Hề Hề? Cuối cùng, hắn quy kết cảm xúc khó hiểu này là… bất mãn vì chưa được
nhìn thấy Hề Hề.
Đối với những nữ nhân khác ngoài Hề Hề, hắn không có hứng thú tìm hiểu. Dù
trên đời này thật sự rất hiếm nhìn thấy nữ tử tóc bạc tuyết nhan. Hắn
nhếch khóe môi tự giễu, nếu vẫn tiếp tục không được thấy Hề Hề, có lẽ
cuối cùng hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, tùy tiện thấy nữ tự nào cũng sẽ nhớ
tới nàng da diết.
“Tiền bối sẽ thực hiện lời hứa vừa rồi chứ?” Thu lại ánh mắt kích động từ
phía Hề Hề, Độc Cô Ngạn đòi nợ hứa hẹn lúc trước của Tiêu Tiếu Sinh.
“Hử, ta hứa với ngươi cái gì à? Hình như ta chỉ nói sẽ suy nghĩ thì phải…”
Dáng vẻ ngoáy mũi của Tiêu Tiếu Sinh hoàn toàn rập khuôn đám ác bá ức
hiếp bách tính lúc trước thấy trên đường, có vẻ rất đáng đánh đòn.
“… Kết quả suy nghĩ của tiền bối là?” Khóe mắt Độc Cô Ngạn giật giật,
giọng nói thoáng chua xót. Quái y quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là
khó chơi. Chính là phụ thân của nàng.
“Kết quả suy nghĩ của ta là… chính là ta cần thêm thời gian suy nghĩ. Ngươi
là con trai duy nhất của Độc Cô gia phải không? Gia nghiệp lớn, luôn
chạy rông bên ngoài không tốt, không bằng ngươi về kế thừa gia nghiệp
trước đi, vài năm nữa ta nghĩ xong rồi ngươi lại tới tìm ta là được.”
Tiêu Tiếu Sinh bày ra vẻ thông tình đạt lý, suy nghĩ cho Độc Cô Ngạn.
Hề Hề kéo áo Tiêu Tiếu Sinh, tuy không biết bọn họ đang nói gì nhưng nàng
hiểu ra rằng, cha lại giở thói xấu. Nhưng hiện giờ nàng không cách nào
nói chuyện, không dám, cũng không thể bước ra bắt chuyện với Độc Cô
Ngạn.
“Nếu vậy, vãn bối xin đi theo tiền bối, bao giờ tiến bối suy nghĩ xong, xin
báo cho vãn bối một tiếng là được.” Độc Cô Ngạn nhìn nụ cười lưu manh
của Tiêu Tiếu Sinh, bình tĩnh nói.
Hề Hề nghe vậy trong lòng có chút hoảng loạn, bất giác coi lưng cha mình thành bờ tường, bắt đầu vẽ vòng tròn.
“Ngươi cố chấp muốn gặp Hề Hề vì muốn Hề Hề quay về với ngươi?” Một giọng nữ
trong trẻo, lạnh lùng đột nhiên vang lên, Duy Âm đã xuống khỏi xe ngựa,
mở miệng hỏi. Tiêu Tiếu Sinh thấy nương tử thân yêu tới vội vươn một
cánh tay, Duy Âm lập tức dựa vào lòng hắn.
Đương nhiên Độc Cô Ngạn có thể tuôn ra một bài ăn năn, hối lỗi cảm động trời
đất, nhưng hắn chỉ yên lặng nhìn Tiêu Tiếu Sinh, kiên định trong mắt
bùng lên hừng hực như lửa cháy, đơn giản thẳng thắp đáp một tiếng:
“Vâng.”
Hề Hề nghe vậy ngón tay thoáng ngừng, túm chặt áo Tiêu Tiếu Sinh. Tay Duy
Âm lặng lẽ vươn tới phía sau Tiêu Tiếu Sinh, cầm tay trái của con gái,
im lặng truyền cho nàng sức mạnh, yên bình.
“Ha, ngươi bảo nó cút nó cút thật, ngươi bảo nó quay về nó sẽ phải quay về?
Ngươi nghĩ nó là dưa hấu chắc?” Tiêu Tiếu Sinh châm chọc.
“Đánh mất một lần đã là không đúng, vãn bối chỉ mong không sai lầm lần nữa.”
Giọng nói của Độc Cô Ngạn giống như nước suối cuối thu, mang theo se
lạnh, và cả hơi ấm còn chưa tan hết.
Toàn thân Hề Hề run lên, tay phải bất giác đè lên ngực. Nàng vẫn chưa hiểu,
chưa hiểu được cảm giác đau đớn đột nhiên nảy lên trong lòng, lại không
nhịn được mà ngẩng đầu nhìn hắn, gần như không cách nào tự kiềm chế, đôi mắt cay xót.
Khi rời khỏi hắn, nàng đã muốn bỏ cuộc. Nghĩ rằng từ nay về sau mỗi người một ngả.
Nàng và A Ngạn vốn là hai người không liên quan, vẫn nên trở lại cuộc sống của mình, đi con đường của mình thì hơn.
Nhưng khi nếm hết nỗi khổ tương tư, nàng lại không cách nào chống cự tiếng nói từ đáy lòng: nàng nhớ hắn.
Số phận thường hay như thế, con người long đong trong đó giống như lá cây
trong gió, biệt ly vào lúc gặp nhau, gặp lại sau mỗi lần tạm biệt.
Ở một thời điểm không ngờ, khi nàng trở về con đường đã định, nàng gặp hắn lần nữa, cuộc sống quay về như đã từng quen thuộc.
“Ý của ngươi là, ngươi muốn đi theo chúng ta?” Tiêu Tiếu Sinh kêu lên.
“Hy vọng tiền bối thành toàn.” Tuy nói như vậy nhưng vẻ mặt Độc Cô Ngạn đã
biểu lộ rõ ràng ‘dù ngài không cho ta cũng cứ theo’, ý định vô cùng kiên quyết.
Tiêu Tiếu Sinh giật giật khóe miệng, vừa định lên tiếng đã bị Duy Âm dùng
ánh mắt ngăn lại. Duy Âm yên lặng nhìn Độc Cô Ngạn chăm chú, lâu sau mới nói: “Cũng tốt.” Coi như đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Hề Hề ở phía sau lại giật mình.
Tiêu Tiếu Sinh nhìn ánh mắt Duy Âm, ngẩng đầu nhếch một cười lạnh: “Ngươi đã muốn đi theo thì dọc đường làm phiền ngươi.” Ba chữ cuối cùng hắn rất
dùng sức, ý nghĩa phong phú trong đó đương nhiên không phải bình thường.
Muốn đi theo? Hừ, vừa lúc hắn còn chưa chơi đủ đâu!
Trên gương mặt trước giờ lạnh lùng của Độc Cô Ngạn hiện lên chút trông chờ.
Ánh mắt hắn nhìn đường nhỏ xa xôi phía trước, trong lòng dần bình tĩnh.
Đường dù xa cuối cùng vẫn phải tới cùng, đúng không?
“Tạ ơn Tiêu tiền bối, Tiêu phu nhân thành toàn.” Thấy Tiêu Tiếu Sinh và Duy Âm thân thiết như vậy, hắn có ngu ngốc thế nào cũng đoán được Duy Âm là ai. Cũng chính vì thấy bề ngoài của Duy Âm mà hắn càng không nghi ngờ
thiếu nữ kia có liên quan gì với Hề Hề, dù sao ngoại hình hai người thực sự hoàn toàn khác biệt.
Tiêu Tiếu Sinh hừ nhẹ một tiếng, xoay người tay ôm Duy Âm, tay kéo Hề Hề đi
về phía xe ngựa, vừa đi vừa mắng Hề Hề: “Con nhóc câm này, đã nói với
ngươi bao nhiêu lần, muốn bước vào nhà ta thì tất cả hành động phải nghe chỉ huy! Ngươi còn không nghe lời, chạy loạn khắp nơi như thế cẩn thận
ta không cần ngươi nữa.”
Hề Hề hé miệng, cha nàng đang nói gì nàng hoàn toàn không hiểu, nhịn không được quay đầu nhìn Độc Cô Ngạn, đúng lúc hắn đưa ánh mắt nặng nề về
phía nàng, nàng vội vàng quay đầu lại, nhất thời quên mất nghi vấn vừa
rồi.
Cứ thế, Độc Cô Ngạn trở thành tùy tùng của Tiêu Tiếu Sinh. Có người làm
đánh xe, đương nhiên Tiếu Tiếu Sinh mừng rỡ làm đại gia, thường xuyên
sai Độc Cô Ngạn chạy đi mua đồ ăn vặt, một đường du sơn ngoạn thủy,
không chút ý định về nhà. Lúc đầu Độc Cô Ngạn còn khẩn cấp đến mức trong lòng gần như bốc cháy, nhưng hiện nay khả năng duy nhất tìm được Hề Hề ở trong tay Tiêu Tiếu Sinh, hắn chỉ có thể chịu mệt, kiên nhẫn làm cho
tốt chức tùy tùng.
Hắn không hề biết Hề Hề ngay tại nơi gần hắn nhất, sợ hãi nhìn chăm chú vào hắn lại không dám tới gần.
Khi biết nàng đột nhiên bị câm là kiệt tác của cha mình, Hề Hề mãnh liệt
yêu cầu khôi phục giọng nói của mình, đương nhiên, hiện nay nàng chỉ có
thể dùng tay và vẻ mặt để nói rõ. Từ sau khi ‘biến hình’, biểu cảm đi
lạc đã lâu của nàng đột nhiên tìm được đường về nhà, trải qua một thời
gian, nay dù chưa thể vận dùng thuần thục nhưng cũng dần dần có thể biểu đạt suy nghĩ.
Độc Cô Ngạn bị Tiêu Tiếu Sinh sai xuống chợ dưới chân núi mua quả hạch đào, bởi vì hắn nghĩ con gái hắn cần bổ não. Tiểu tử kia đi một lúc liền về, vậy mà ánh mắt con gái hận không thể dính vào hắn, đúng là rất không có tiền đồ. Hai tay vươn ra, gương mặt nhỏ nhắn của Hề Hề lại bị kéo dài
ra, cha nàng vừa ngược đãi nàng vừa lạnh lạnh nói:”Quả dưa ngốc à quả
dưa ngốc, bảo con như heo sợ rằng heo thông minh còn phải lên tiếng
kháng nghị. Nếu con còn mở miệng nói không phải hoàn toàn lộ tẩy rồi? Mẹ con đã nói nếu hắn không nhận ra con, hắn không đáng để con tha thứ. Để đảm bảo an toàn, người cha anh minh vĩ đại, cơ trí vô cùng của con
đương nhiên phải che giọng nói của con đi.”
Hề Hề khó khăn xoay mặt sang một bên dùng ánh mắt hỏi mẫu thân, chỉ thấy
Duy Âm cũng gật đầu đồng ý ý kiến của chồng. Vẻ mặt Hề Hề đau khổ, im
lặng thở dài, cũng không có tâm tình nghĩ cách giải cứu mặt mình. Nay A
Ngạn gần trong gang tấc mà nàng từ lâu đã đánh mất dũng khí thừa nhận
hắn. Đau đớn như vậy nàng không cách nào tiếp nhận lần nữa. Có lẽ, cách
làm của cha mẹ là đúng.
Tiêu Tiếu Sinh thấy con gái lại bay vào cõi thần tiên, tiếp tục trêu đùa
nàng cũng không có ý nghĩa liền thu lại ngón tay đang làm điều ác. Thật
ra hắn không lo lắng Hề Hề sẽ bại lộ thân phận, hắn rất tự tin về sự
ngốc nghếch của con gái, trước mắt Độc Cô Ngạn tuyệt đối không thể nhận
ra Hề Hề!
Độc Cô Ngạn có nghĩ vỡ đầu cũng không đoán ra người hắn muốn gặp thật ra
luôn ở bên canh, nghĩ tới một ngày nào đó khi Độc Cô Ngạn biết chân
tướng rồi nghiến răng nghiến lợi, đấm ngực giậm chân, rít gào không
khống chế được, Tiêu Tiếu Sinh cảm thấy nhân sinh thật viên mãn.
“Ha, ha ha, ha ha ha.” Tiêu Tiếu Sinh đắc ý cười ra tiếng. Duy Âm đã lười để ý tới chồng thường xuyên lên cơn điên, mành xe ngựa vén lên một nửa,
từng tia nắng mỏng manh chiếu xuống một mảnh trời đất không quá lớn phía trước khiến ánh mắt đưa tình của nàng càng thêm dịu dàng. Nàng hiểu tâm tư con gái, vì vậy nàng giữ Độc Cô Ngạn lại. Người của tộc Tuyết Nhan
không dễ rung động, một khi rung động chính là chuyện cả đời. Độc Cô
Ngạn này trước kia dù nghìn sai vạn sai, Hề Hề vẫn chỉ ái mộ hắn, để
tương lai con gái khổ sở, chi bằng nàng quan sát Độc Cô Ngạn một thời
gian. Hôm nay xem ra hắn thật sự đã ăn năn, hy vọng quá trình tiếp theo
hắn có thể biểu hiện tốt, đến lúc đó Hề Hề cũng có thể lấy lại lòng tin, tìm về dũng khí đối mặt với tình cảm.
Trong khu rừng tĩnh mịch, con chim màu đen vui vẻ kêu to, thỏ trong bụi cây
thỉnh thoảng ló đầu, nai con dịu ngoan hiếu kỳ nhìn xe ngựa, khi nhìn
tới Nhị Nha lại sợ hãi lùi mất khiến Nhị Nha tức giận. Nó đường đường là đệ nhất mỹ nhân tộc báo trắng, lẽ nào khiến người ta không vừa mắt thế
sao? Chim líu ríu hót trong rừng, âm thanh thánh thót êm tai, thỉnh
thoảng trộn lẫn tiếng gầm gừ rầu rĩ của Nhị Nha, bầu không khí bình thản lại an bình.
Thế nhưng đây dù sao vẫn ở giang hồ. Yên lặng trong giang hồ vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong chốc lát.