Khi tiếng gọi quen thuộc truyền đến, Tiêu Tiếu Sinh tuyệt đối không ngạc
nhiên. Phẩm chất ưu tú nhất của người trong chính đạo có lẽ là kiên
nhẫn, đương nhiên cũng có một cách gọi không lấy làm vinh vẻ gì là dai
như đỉa đói.
“Nói đi, lần này ngươi muốn ngủ mấy ngày?” Lần thứ hai đối mặt với cái đầu
bóng lưỡng, Tiêu Tiếu Sinh gần như cảm thấy thân thiết hơn gấp bội. Tiểu hòa thượng này không biết lấy đâu ra lắm khả năng như vậy, hắn đi tới
đâu cũng tìm được tới đó. Hắn còn hoài nghi lẽ nào có người hạ theo đuôi vào hắn.
“Bần tăng không muốn ngủ dù chỉ một khắc, chỉ xin quái y tiền bối có thể
nhân từ giải cứu lục đại môn phái.” Vị tiểu hòa thượng tên Tịnh Không
này đột nhiên quỳ bùm một cái.
Tiêu Tiếu Sinh không khỏi có chút cảm động, không vì cái gì khác, chỉ vì suy nghĩ cứng đầu “không đụng vào tường không ngoảnh lại” của tiểu hòa
thượng này, làm hắn nhớ tới chính mình trước kia khi bái sư học nghệ.
Thế nhưng hắn không thể khiến thê tử và nữ nhi gặp nguy hiểm. Vì vậy:
“Tiểu hòa thượng, nể mặt ngươi đuổi theo tới tận đây cũng không dễ dàng, lần này để ngươi ngủ thoải mái chút nhé.” Nói xong, hắn đang định cho
tiểu hòa thượng một chút “Hương Trong Mộng”, một tiếng ma sát rất nhỏ
đột nhiên truyền tới, trong khu rừng vắng vẻ này, nếu không có võ nghệ
cao cường như hắn căn bản không thể phát hiện ra.
Tiêu Tiếu Sinh bình tĩnh nghe rõ ràng, thầm đếm trong lòng, có hơn mười người.
Lẳng lặng chắn trước xe ngựa, trên mặt hắn mang theo ý cười ung dung nhưng
trong mắt không hề lơi lỏng cảnh giác. Một cơn gió mát thoảng qua, lá
cây sột soạt đong đưa, Đại Mao và Nhị Nha ngừng chơi đùa, đồng loạt sẵn
sàng nghênh đón quân địch. Đúng lúc này, “bụp” một tiếng, làn khói màu
vàng đột nhiên bốc lên, bốn phía trở nên mênh mông sương mù.
Hừ, dám lấy đạn khói ra đối phó hắn, không khỏi quá coi thường bản lĩnh của hắn. Lòng bàn chân Tiêu Tiếu Sinh xoay tròn, thân hình nhẹ chuyển, xe
ngựa đột nhiên chạy băng băng về trước.
“Đuổi theo.” Một mệnh lệnh vang lên, trong rừng loạt xoạt vài tiếng, hiển nhiên có người đuổi theo xe ngựa.
Tiêu Tiếu Sinh ôm vợ con bay lên, không ngờ đỉnh đầu có sức ép xé không khí
mà đến, lại có người tìm được tung tích của hắn, vung một chiếc lưới
lớn, may có Đại Mao cảnh báo cấp tốc phi đến, cái lưới bị móng vuốt của
nó tha đi, người quăng lưới còn bị nó dùng lưới cuốn lấy. Người kia thấy không bắt được mục tiêu vội vàng buông tay nhảy xuống đã thấy Nhị Nha
đang híp mắt chờ hắn hạ xuống.
“A!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, hắn là người lại sợ một con báo.
Sương khói tan hết, tiểu hòa thượng quỳ gối tại chỗ cũ liên tục ho khan, còn
cả nhà Tiêu Tiếu Sinh đã bị hơn mười người vây quanh ba vòng.
“Các ngươi là ai?” Tiêu Tiếu Sinh mắt lạnh nhìn một người mặc áo choàng xám
thống lĩnh những người này, trên áo choàng có một chữ “Ảnh” rất lớn, hắn trầm giọng hỏi.
“Ngươi đã có lòng hỏi, chúng ta cũng từ bi nói cho ngươi. Chúng ta là chúa cứu thế của võ lâm Trung Nguyên hiện nay, là chúa tể tương tai – Vô Ảnh sơn trang. Chúng ta thuộc tiểu đội Phong Ảnh vô cùng linh hoạt, chúng ta là những người thay thế vị trí của lục đại môn phái, những ngày tươi đẹp
của võ lâm sẽ do chúng ta, Vô Ảnh sơn trang, sáng tạo! Vì vậy, Tiêu Tiếu Sinh các hạ, để đảm bảo kế hoạch làm chủ võ lâm của chúng ta tiến hành
thuận lợi, mời ngài đi theo chúng ta một chuyến.” Người dẫn đầu vô cùng
thành thạo nói một hơi xong một tràng giới thiệu, hiển nhiên tập mãi
thành quen.
Tiêu Tiếu Sinh vô cảm nhìn bọn họ chớp mắt bày trận thành hình chữ “Phong”,
kiên trì nghe bọn họ nói dứt lời, cuối cùng tìm thấy trọng điểm ở câu
cuối cùng.
Nay, thế lực chủ yếu của chính đạo, lục đại môn phái, tổn thất quá nặng tại
Lăng Vân Minh, gần như không làm nên trò trống gì. Chính đạo bị hao tổn, thế lực tà đạo đương nhiên có ngày ra mặt. Trong khoảng thời gian ngắn, tà ma oai giáo ngày thường không hề có cơ hội lên sân khấu xông ra như
nấm sau mưa, đều muốn tạo thành một xu thế mới trong thời buổi võ lâm
loạn lạc, để giang hồ có thể thay đổi triều đại, để tà đạo bọn họ cũng
có thể hãnh diện. Như vậy, bọn họ đương nhiên không thể để Tiêu Tiếu
Sinh rời núi cứu lục đại môn phái, nếu không bọn họ còn xơ múi gì.
Bởi vậy, tất cả thành trấn, quan đạo mà Tiêu Tiếu Sinh có thể đi qua đều bị người của chính đạo, tà đạo mai phục một lượt, Vô Ảnh sơn trang nhận
được tin tức muộn, không có cơ hội lựa chọn, đành canh giữ trong núi này thử thời vận, không ngờ thật sự chạm mặt.
Tiêu Tiếu Sinh còn chưa kịp lên tiếng, tiểu hòa thượng kia đã không vui nhảy dựng lên: “Không được, không được, quái y tiền bối sao có thể đi với
các ngươi?” Đừng khinh hắn gầy tong teo, mặt mũi trắng nõn, đối mặt với
một đám người như vậy vẫn đủ khí thế.
“Ngươi là cái thá gì? Đừng tưởng đầu bóng lưỡng, mặc tăng bào là có thể giả
mạo hòa thượng Thiếu Lâm Tự. Nói cho ngươi biết, hắn là của chúng ta
rồi!” Tiểu phân đội Phong Ảnh nháy mắt đã đề cử ra phát ngôn viên đấu võ mồm với tiểu hòa thượng, cũng chắc ăn Tiêu Tiếu Sinh đã là đồ trong
tay, hoàn toàn không nhìn thấy Tiêu Tiếu Sinh khinh bỉ trợn mắt nhìn
trời.
Tiểu hòa thượng nổi giận, bọn chúng có thể bình luận tướng mạo hắn, kiểu tóc hắn, trang phục hắn nhưng không thể hoài nghi xuất thân của hắn! Hắn
sống là người của Thiếu Lâm Tự, chết cũng là quỷ của Thiếu Lâm Tự! Lại
còn nói hắn giả mạo, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục, hôm nay vì
danh dự hắn phải liều mạng với bọn chúng!
“Quái y tiền bối, các người đi mau, ta yểm hộ!” Tiểu hòa thượng căm giận quay đầu nói với Tiêu Tiếu Sinh.
Tiêu Tiếu Sinh xém chút nữa chết ngất. Chỉ bằng cái vẻ con gà bệnh này? Còn
yểm hộ? Quỷ mới tin! Hắn còn chưa phản ứng lại đã thấy tiểu hòa thượng
kêu một tiếng kỳ quái, giơ quyền đấm về phía đám người kia.
Kết quả đã rõ. Tiêu Tiếu Sinh nhìn tiểu hòa thượng đầu sưng đầy cục thẳng
tắp ngã xuống, tiếc nuối thở dài, hắn nên sớm cho tên này ít “Hương
Trong Mộng”, dù sao cũng tốt hơn bị đánh mà ngủ.
“Dàn trận!” Một tiếng hô kéo sự chú ý của Tiêu Tiếu Sinh về lại phía tiểu phân đội Phong Ảnh.
Nhìn trận hình máy xay gió kỳ lạ trước mặt, Tiêu Tiếu Sinh híp hai mắt lại,
nhẹ nhàng đặt vợ con xuống. “Đại Mao, Nhị Nha lại đây.” Hai con vật bảo
tiêu nghe lời tiến đến.
“Ở đây chờ ta.” Tiêu Tiếu Sinh nhẹ nhàng vuốt gương mặt Duy Âm, mỉm cười
nói. Thấy Duy Âm gật đầu hắn mới búng cái trán Hề Hề, thấy nàng bị đau
liền cười lớn nói: “Nếu chạy loạn cận thận sưng trán.” Trước khi xoay
người, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích rắc độc phấn lên người vợ con, ai dám tới gần hẳn phải chết, không thể nghi ngờ.
Ném hai viên giải dược cho Đại Mao và Nhị Nha ăn, ý bảo bọn chúng bảo vệ
hai nữ chủ nhân cho tốt, Tiêu Tiếu Sinh nhếch khóe môi liếc nhìn chúng
sinh, phong phạm kẻ mạnh hiển hiện, hắn ngoắc ngón tay nói: “Lên cả
đây!”
Lần đầu tiên Hề Hề thấy cha nàng đánh nhau, nhất thời không cách nào dời mắt, thì ra cha lợi hại như vậy…
Tiêu Tiếu Sinh võ nghệ cao cường, người của Vô Ảnh sơn trang hoàn toàn không cách nào đả thương hắn, nhưng bọn chúng khó chơi ở chỗ đội hình hay
thay đổi, nay hắn bị quấn ở trong chốc lát không thể thoát thân. Vốn
định tốc chiến tốc thắng, dùng dược giải quyết bọn chúng, ai ngờ áo
choàng của bọn chúng kín không kẽ hở, có lẽ trước đó đã nghiên cứu về
Tiêu Tiếu Sinh, làm chuẩn bị tốt.
Mà chính lúc này, một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện như một
trận gió thổi qua, chưa ai kịp nhìn rõ động tác của hắn, hắn đã ra tay
bắt đi Hề Hề.
Có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện trong cảnh giới của Đại Mao và Nhị Nha, bắt đi Hề Hề, chỉ có thể nói nội công tu vi của người này thật sự không tầm thường.
“Hề Nhi.” Trên gương mặt luôn lạnh nhạt của Duy Âm lần đầu tiên xuất hiện
biểu cảm hoảng loạn, nàng hét lên một tiếng rồi liều lĩnh đuổi theo. Đại Mao và Nhị Nha một trên trời một dưới đất đồng loạt hướng về phía bóng
người màu trắng.
“Âm Âm.” Tiêu Tiếu Sinh hiển nhiên không ngờ còn có mai phục, hắn hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của người kia. Mắt thấy Duy Âm một mình
đuổi theo con gái, hắn tức giận xoay người quát lớn một tiếng, dùng hết
chiêu thức, trận hình nghiêm mật nhất thời xuất hiện chỗ hổng, một cước
đá bay người trước mặt, hắn thả người đuổi theo bóng dáng Duy Âm.
Cũng may Duy Âm không có võ công, chạy chưa xa, Tiêu Tiếu Sinh lập tức đuổi
kịp, duỗi một tay ôm nàng vào lòng hỏi: “Quả dưa ngốc đâu?” Thấy Duy Âm
chỉ về hướng Đông Nam, hắn lập tức ôm nàng đuổi theo.
Độc Cô Ngạn một tay cầm kiếm, một tay cầm một bao quả hạch từ trên sườn núi đi xuống. Tiêu Tiếu Sinh nói hiện nay Hề Hề đang ở một nơi rất an toàn
nhưng không chịu nói địa điểm cụ thể. Nhớ thương ngày một nặng trĩu mà
hắn chỉ có thể lẳng lặng đợi.
Nhìn một hộp kẹo trong tay, hắn nhớ tới đôi mắt nàng rực sáng mỗi lần thấy
kẹo, ánh mắt Độc Cô Ngạn bỗng dịu đi nhiều. Đột nhiên nghe thấy một
tiếng “oa” cách đó không xa, Độc Cô Ngạn dừng lại, là tiếng của Đại Mao!
Vài cái bóng bật lên, Độc Cô Ngạn thấy một nam nhân tóc bạc một chưởng đánh bay Đại Mao, trong lòng hắn có chút giật mình. Phải biết rằng Đại Mao
là động vật rất có linh tính, không những thể hình khổng lồ mà thân thủ
còn không kém cao thủ giang hồ, vậy mà có thể bị một chưởng của người
này đánh bay có thể thấy người này công lực thâm hậu đến mức nào.
Trong tay người kia còn mang theo một người, tập trung nhìn vào chính là cô
nương tóc trắng tuyết nhan. Vợ chồng Tiêu Tiếu Sinh rất chiều chuộng cô
nương câm này, gần như lúc nào cũng bảo vệ nàng phía sau, nay bị người
này bắt đi… Lẽ nào bọn họ đã gặp độc thủ?
Nhớ tới mánh khóe của Tiêu Tiếu Sinh, Độc Cô Ngạn phủ định suy đoán vô căn
cứ này. Nhị Nha dường như cũng bị thương, động tác không được nhanh nhẹn như trước, Đại Mao đụng vào một thân cây lớn, phun ra một ngụm máu. Độc Cô Ngạn thấy đúng thời cơ, buộc túi hạch đào lên lưng rồi lấy tốc độ
sét đánh đâm về phía người kia.
Người bắt cóc Hề Hề chính là giáo chủ ma giáo chân chính, Thanh Lưu Huy. Từ
sau khi đánh một trận ở Lăng Vân Minh, hắn liền mất tung tích. Ngẫu
nhiên một lần nhìn thấy Hề Hề đã khôi phục nguyên trạng trên phố liền
ngỡ ngàng ngẩn người, bởi vì tướng mạo Hề Hề giống Tư Lan như đúc. Mà
theo lời Tư Lan nói khi còn sống, tộc Tuyết Nhan chỉ còn hai huynh muội
bọn họ, lẽ nào cô gái này là muội muội của Tư Lan? Nhưng nhìn độ tuổi có vẻ không giống.
Trong lòng luôn nghi vấn, hắn âm thầm điều tra hành tung của nàng. Nhưng
trước đó nàng có Khê Vân các chủ Phỉ Mặc làm bạn, sau lại xuất hiện một
đôi vợ chồng thần bí bảo vệ mọi lúc, nam tử kia vừa nhìn đã biết là cao
thủ thâm tàng bất lộ. Bọn họ trông chừng cô gái kia rất kỹ khiến hắn
không cách nào xuống tay. Vừa lúc hôm nay có một đám người làm phiền,
hắn nhân cơ hội bắt nàng đi. Nhìn gần, hắn càng khẳng định nàng có liên
hệ với Tư Lan. Vẻ mặt ngây thơ thuần khiết này, thật sự giống Tư Lan như đúc! Trái tim đã chết cùng Tư Lan của hắn được sống lại lần nữa.
Nhìn gương mặt giống Tư Lan như đúc hiện lên vẻ sợ hãi, trong lòng Thanh Lưu Huy đau đến không kiềm chế được. “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi
bị thương.” Hắn nhẹ giọng nói, cũng thoáng buông lực đạo ép nàng ra.
Nhưng nàng chỉ nhìn hắn chằm chằm, không mở miệng nói.
“Ngươi tên gì? … Có biết Tư Lan không?” Thanh Lưu Huy lơ đễnh một cước đá văng Nhị Nha đang vồ tới, tiếp tục dịu dàng hỏi. Hề Hề thấy hắn đánh Nhị
Nha, Đại Mao như vậy bất mãn nhắm ngay cổ hắn dùng sức cắn một cái.
Thanh Lưu Huy đâu ngờ nàng nói cắn người liền cắn, không khỏi đau đến
mức buông lỏng nàng, chỉ cầm nàng bằng một tay, Hề Hề càng dùng sức
kháng cự.
Đúng lúc này, Độc Cô Ngạn phi thân tới, quát một tiếng: “Buông nàng ra.” Hắn nâng kiếm tấn công từ bên phải, Thanh Lưu Huy tay phải bắt Hề hề, thấy
Độc Cô Ngạn đâm tới đành thả Hề Hề ra, quay lại nghênh địch. Hề Hề nhân
cơ hội chạy đi kiểm tra thương thế của Đại Mao và Nhị Nha. May Đại Mao
rắn chắc, Nhị Nha lông dày, nhìn có vẻ không bị thương trí mạng. Nàng ôm lấy đầu Nhị Nha, căng thẳng nhìn Độc Cô Ngạn đang đánh nhau với Thanh
Lưu Huy.
“A Ngạn, cố lên! Đánh chết kẻ xấu!” Hề Hề gào thét trong lòng, bất đắc dĩ
hiện giờ nàng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, đành dùng hành động
tỏ vẻ cổ vũ Độc Cô Ngạn. Nhị Nha đáng thương, cái đầu hoàn toàn bị Hề Hề coi thành công cụ trút tâm trạng căng thẳng, bị vò đến thay đổi hình
dạng, thê thảm vô cùng.
Độc Cô Ngạn một kiếm trước một kiếm sau, bóng kiếm ngang dọc bay khắp nơi
như lá rụng, khi lên khi xuống, kiếm khí mạnh mẽ chém thẳng về phía
Thanh Lưu Huy, Thanh Lưu Huy nhìn tình thế nghiêng người tránh thoát
công kích mãnh liệt của Độc Cô Ngạn. Độc Cô Ngạn không chút mất kiên
nhẫn, phi thân lên giơ kiếm liên tiếp xuất chiêu chính diện Thanh Lưu
Huy, Thanh Lưu Huy phất tay áo một cái, vài tiếng xoẹt vang lên, tay áo
hắn nhanh chóng bị cắt thành vài đoạn.
Hề Hề thấy Độc Cô Ngạn chiếm thượng phong, kích động giơ nắm tay, đầu của Nhị Nha cuối cùng cũng thoát một kiếp.
Thanh Lưu Huy lui về sau mấy bước đứng vững, mắt sáng như đuốc, nộ khí đằng
đằng, không ngờ thân thủ của tiểu tử này lại bất phàm như vậy. Hắn hừ
lạnh hai tiếng, một khắc sau, hắn vung chưởng như mưa, toàn bộ thân hình vây trong chưởng ảnh trùng trùng, chưởng phong sắc bén rít lên hướng về phía Độc Cô Ngạn, càng không thấy rõ thân ảnh của hắn.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh, Thanh Lưu Huy phản lại xu hướng chịu đòn
lúc đầu, dùng liên hoàn chưởng khiến cho Độc Cô Ngạn chấp song kiếm mà
gần như không có sức đánh trả, chỉ trong nháy mắt đã liên tục lùi mấy
bước vì chưởng ảnh trùng trùng bay ra, cuối cùng có chút đứng không ổn,
dựa vào kiếm cắm trên mặt đất chống đỡ thân thể mới không ngã xuống.
Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào võ công của hắn còn chưa khôi phục?
Độc Cô Ngạn nặng nề hít thở, huyết khí không ngừng cuồn cuộn bốc lên, giống như sau một khắc sẽ phá tan lồng ngực mà ra. Hắn không ngờ chưởng phong của người này còn mang theo độc!
Trước mắt mờ mờ, xung quanh bắt đầu không còn rõ ràng.
Hề Hề thấy Độc Cô Ngạn bị thương, há miệng im lặng kêu to một tiếng “A
Ngạn” rồi bỗng chạy về phía hắn. Mà ngay lúc này, Thanh Lưu Huy lại nặng nề đánh ra một chưởng, dự định lấy mạng Độc Cô Ngạn, mắt thấy Hề Hề
nhào tới che trước mặt Độc Cô Ngạn, hắn giật mình cố gắng thu chưởng
nhưng đã không còn kịp.
Tiêu Tiếu Sinh và Duy Âm đuổi tới, đúng lúc nhìn thấy chưởng phong mãnh liệt kia không chút lưu tình quét về phía Hề Hề. Dưới tình thế cấp bách, vợ
chồng Tiêu Tiếu Sinh đồng thanh hô to một tiếng: “Hề Hề!”
Một tiếng hô này gọi Độc Cô Ngạn tỉnh lại, nghe cái tên quen thuộc kia,
thân thể hắn phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, ngay thời điểm nguy kịch liền
ôm Hề Hề vào lòng, xoay người một cái, phía sau lưng tức khắn nhậc lấy
độc chưởng sắc bén!
“Thịch!”
Mảnh vỡ quả hạch đào văng khắp trời…
~ Hết chương 57 ~
Chỉ còn 3 ngày nữa là shop son môi của bạn Sâu kết thúc đợt giảm giá khai trương.
Tình yêu nào có nhu cầu son môi xách tay Anh quốc nhớ ghé qua page của bạn để xem nhá