Tối hôm đó lúc đang ngủ thì Thúy Vân nghe thấy có tiếng động lạ ở ngoài
cửa. Nàng kéo chăn trên người lại, mắt nhìn chằm chằm ra cửa.
Là Từ Hải đến... hay là Hồ Tôn Hiến muốn nhân lúc đêm khuya mà thủ tiêu nàng cho đỡ tốn cơm tốn gạo?
Cạch một tiếng, ổ khóa bằng đồng bị bung ra, tiếng dây xích leng keng chạm
vào nhau, sau đó rơi xuống đất. Cửa dần dần mở, một bóng đen nhanh chóng đi vào trong phòng, ngay cả cửa cũng không thèm đóng lại. Bóng đen đó
đi đến bên giường chỗ Thúy Vân đang nằm, nắm tay Thúy Vân lôi dậy, miệng không hề nói một câu, chỉ ném cho nàng một tấm vải màu đen. Thúy Vân
ngơ ngác nhìn người kia lôi mình đi với tốc độ chim bay, mãi đến khi đi
ra khỏi nơi đã giam cầm Thúy Vân mấy hôm nay mới dừng lại cho nàng thở
dốc.
Thúy Vân lè lưỡi, chạy nhanh như vậy, nàng chạy theo muốn đứt cả hơi!
“Ngươi... ngươi là...?”
“Im lặng!”, người kia không cho Thúy Vân nói hết câu đã túm nàng lại lôi
vào một góc tường, chờ khi đoàn binh lính đi tuần tra qua hết mới kéo
Thúy Vân đi tiếp. Gió đêm thổi bay áo choàng đang trùm trên đầu của
người kia xuống, Thúy Vân trợn trừng mắt lắp bắp kinh hãi: “Châu... Châu Nhi?”
Châu Nhi quay đầu lại nhíu mi nhìn Thúy Vân, ý không vừa
lòng, bây giờ là lúc nào rồi lại còn chưng ra mấy cái vẻ mặt vô dụng đó? Không để cho Thúy Vân định hình, Châu Nhi đã nắm tay nàng, chân nhún
một cái, bay qua luôn vách tường bên kia.
Ạch, Thúy Vân choáng
váng, cô bé này còn thô bạo hơn cả Từ Hải, không thể tin được gương mặt
lạnh như đúc bằng sắt kia chính là Châu Nhi, là cô bé đáng thương lúc
nào cũng rụt rè sợ hãi. Châu Nhi kéo áo choàng khi nãy bị gió thổi bay
xuống, chân cứ bước đi liến thoắt. Quái lạ, tại sao hôm nay lính canh
khá ít, thậm chí trên suốt đường đi hầu như chỉ gặp vài tên.
Lúc Thúy Vân thấm mệt, nàng ta mới quay lại nói với Thúy Vân: “Sắp tới nơi rồi, chỉ cần đi hết con đường này sẽ thoát...”
Châu Nhi nói nửa chừng thì khựng lại, Thúy Vân thấy nàng ta dừng nên dừng lại theo, đưa mắt nhìn về phía trước.
Quào, đúng là đời không như mơ, đã sắp thoát rồi sao lại còn gặp phải chướng ngại vật gian nan trắc trở thế này?
Hồ Nguyệt Nga trùm một cái áo choàng màu tối, khuôn mặt có vẻ cũng hơi
nhợt nhạt, tay đang giấu một vật gì đó, thấy Thúy Vân đang bị người kia
lôi đi thì đứng khựng lại, dùng vẻ mặt đề phòng nhìn hai người các nàng. Cuối cùng nàng ta mới mở miệng: “Vân Du, sao chàng... người này là ai?”
“Người này” trong miệng của Hồ Nguyệt Nga chính là Châu Nhi, chẳng lẽ Châu Nhi có thân phận gì đó khó nói hay sao? Vậy là.. ngay cả Hồ Nguyệt Nga cũng không biết nàng ta là ai!
Châu Nhi vung tay, kiếm rút ra ngoài, chĩa về hướng Hồ Nguyệt Nga đang đứng mà gằn giọng: “Tránh ra...”
Nguyệt Nga ban đầu không chú ý lắm, dường như còn không hề sợ hãi, chỉ chằm
chằm nhìn Thúy Vân bằng ánh mắt mang theo nhiều loại cảm xúc khó nói
khiến Thúy Vân rợn cả da ốc lên. Nàng ấy nhìn hồi lâu, dường như nước
mắt trào ra, sau đó cúi đầu xuống nhường đường cho Châu Nhi cùng Thúy
Vân rời đi. Nàng ấy sụt sùi, nghẹn ngào nói: “Vân Du, chàng mau rời đi
đi, đừng để cha ta bắt lại... Nhất định phải bảo trọng nhé!”
Ba
người các nàng dùng dằng tại nơi này khá lâu khiến quan binh chú ý, một
tốp khoảng năm người đi lại gần đó, vén lùm cây lên thì thấy Hồ Nguyệt
Nga đang đứng nơi đó có một mình, bọn họ khom người hành lễ, sau đó hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư có thấy điều gì bất thường không ạ? Khi nãy chúng
thuộc hạ nghe có tiếng người nói chuyện...”
Hồ Nguyệt Nga thẳng lưng nhìn lên trên trời, ánh mắt buồn bã diễm lệ, nhẹ giọng: “Không có, chắc là các ngươi nghe nhầm...”
Bọn binh lính vốn nghe tiếng tiểu thư Hồ Nguyệt Nga tính khí nóng nảy rất
kì dị nên cũng không dám nói nhiều, có câu trả lời xong vội rời đi, để
lại mình Nguyệt Nga. Nàng ấy siết chặt chìa khóa trong tay lại, bất giấc nhoẻn miệng cười! Chỉ cần chàng được cứu là ổn, ai cứu cũng đâu có quan trọng!
Thúy Vân không có ngu nên nàng hiểu được tình cảm mà Hồ
Nguyệt Nga dành cho nàng là gì, tiếc là nàng... cũng y hệt như nàng ta,
làm sao mà đáp trả lại được!
Lần này Thúy Vân tập trung hết tốc
độ để chạy theo Châu Nhi, đến lúc thoát hẳn ra ngoài mới an tâm thở dài
một hơi. Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của Từ Hải cùng Đình
Trung đang ngồi trên ngựa, Thúy Vân không nghĩ ngợi nhiều, vội chạy đến. Nào ngờ nàng vừa đi được mấy bước, đầu óc bỗng nhiên quay cuồng, cả
người không khống chế được mà ngã xuống đất, ngất lịm đi.
Từ Hải
hốt hoảng kéo Thúy Vân đứng dậy, không cho Châu Nhi chạm vào người nàng, gằn giọng, sát khí đằng đằng bao bọc lấy Châu Nhi. Châu Nhi điềm nhiên
lấy trong túi áo ra một lọ sứ nhỏ đưa cho Đình Trung, lại quay sang nói
với Từ Hải: “Hồ Tôn Hiến hạ độc vào thức ăn của công tử khiến hắn trở
nên như thế kia, chỉ cần cho uống thứ này vào là sẽ ổn thôi!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Trước khi Châu Nhi rời đi, Đình Trung mới lên tiếng hỏi một câu. Lúc bọn họ
đang ở khách điếm bàn kế hoạch đi cứu Thúy Vân thì một người xuất hiện,
phóng một phi tiêu kèm theo mảnh giấy “tối mai đứng ở cổng Tây của
thành, Vân Du sẽ được cứu”. Bọn họ bán tín bán nghi, nhất là Từ Hải nhất định không chịu, đòi trở vào phủ cứu Thúy Vân nhưng Trần Đông không
cho, bắt Từ Hải đi cùng Đình Trung, còn lại ba người kia cùng nhau đột
nhập vào phủ cốt để cứu Thúy Vân, nếu cứu được phu nhân thì càng tốt.
Châu Nhi kéo mạng che mặt lên, vẫn không quên trả lời: “Ta là thuộc hạ của
Lục đại nhân, chúng ta có cùng chung một kẻ thù, không cần lo ngại ta sẽ làm hại các người.”
“Vậy cô có biết phu nhân của chúng tôi bị giam ở đâu không?”
Châu Nhi đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Phu nhân chưa từng xuất hiện ở nơi này.”
Nàng ấy nói xong thì đi mất, Đình Trung nghe Châu Nhi nói Lục đại nhân thì
suy nghĩ, sau đó quay sang nhìn Từ Hải như thể khẳng định xem mình nghĩ
có đúng không: “Cô ta nói... Lục Phượng Nghi?”
“Có thể...”, Từ
Hải đưa Thúy Vân lên ngựa, vội trở về. Tại sao khi nãy còn đang khỏe
mạnh, bây giờ lại thoi thóp như thể không còn sống được bao lâu nữa thế
này?
Hắn phi ngựa như điên, mặc kệ gió bên tai như gào như thét
đập vào rát cả mặt, chỉ khư khư ôm chặt lấy Thúy Vân vào trong lòng,
xiết chặt nàng lại đến nỗi muốn khảm nàng vào trong cơ thể mình. Nếu
không phải tại hắn hấp tấp, Thúy Vân nào phải chịu cảnh kia. Thúy Vân mê man suốt đường về, Thước Hỉ nhìn thấy bọn họ thì cả kinh, vội chộp lấy
Đình Trung lớ ngớ đứng đằng sau Từ Hải mà hỏi: “Này, công tử nhà ta bị
làm sao vậy?”
“Bị Hồ Tôn Hiến hạ độc nhưng chúng ta có thuốc giải rồi, không sao đâu!”
Vốn Thước Hỉ còn muốn hỏi thêm nữa nhưng Trần Đông kéo tay nàng lại: “Thước Hỉ, Trọng Nghĩa đưa xe ngựa tới rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời đi
thôi, nơi này không thể ở lâu. Phu nhân không ở nơi này, sáng mai chắc
chắn Hồ Tôn Hiến sẽ phát hiện ra chuyện Vân công tử trốn thoát, chắc
chắn sẽ cho người lục soát khắp nơi để bắt chúng ta.”
Tất cả mọi
người đều nghe theo lời Trần Đông, hành lí đã sớm được dọn dẹp đầy đủ,
chuyện kì lạ là... Từ Hải ôm Thúy Vân vào trong xe ngựa xong thì không
chịu đi ra, chỉ nói với Trần Đông qua khung cửa sổ nhỏ: “Ta chăm sóc
tiểu tử này, hắn là nam nhân, không tiện để Thước Hỉ vào đây...”
Thước Hỉ ngẩn người, cả bọn còn lại cũng ngẩn người, trợn mắt nhìn Từ Hải.
Lần đầu tiên thấy cảnh tượng Từ Hải đại nhân đòi ngồi trong xe ngựa!
Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Thước Hỉ, nàng cười hề hề, tay dùng
sức đẩy Trần Đông đang trợn ngược mắt lên đi chỗ khác, miệng đồng ý lia
lịa: “Vâng, vậy giao công tử nhà ta cho huynh nhé! Ta cũng không thích
ngồi xe ngựa, rất là tù túng, thôi thì cưỡi ngựa cho dễ chịu vậy!”
Thế là cả đoàn người âm thầm rời khỏi Trực Lệ, tuy trong lòng Thước Hỉ cùng mọi người rất thất vọng vì không tìm ra phu nhân nhưng không thể làm gì hơn, đành trở về. Thúy Vân nằm trong xe ngựa lúc tỉnh lúc mê. Lúc tỉnh
thì mở mắt ra cười toe toét với Từ Hải, tay cứ nắm chặt lấy áo của hắn
mà khóc thút thít: “Từ Hải, cuối cùng cũng thấy huynh rồi! Bị nhốt một
mình chẳng sung sướng gì! Phải chi có huynh bị nhốt chung thì ta cũng đỡ sợ!...”
Những lúc ấy, Từ Hải chỉ vỗ nhẹ lưng Thúy Vân dỗ cho
nàng đi ngủ, thấy Thúy Vân dụi dụi vào người mình, trong lòng cứ lâng
lâng hạnh phúc nhưng nàng lại không tỉnh táo mơ hồ thế này lại khiến hắn đau lòng không thôi.
Đó là lúc Thúy Vân tỉnh, còn khi nàng ngủ
lại nằm mơ liên tục, nàng mơ thấy khi ấy lúc còn nhỏ, tỉ muội ba người
các nàng vui vẻ chơi đùa cùng nhau, khi ấy đại tỉ luôn ở bên cạnh, lúc
nào cũng nở nụ cười vô cùng hiền dịu với nàng, nàng ngã đã có đại tỉ đỡ, nàng khóc đã có đại tỉ vỗ về, nàng bị cha mẹ la mắng đã có đại tỉ đứng
ra che chở... Những kí ức đó dường như sống lại rất chân thật, Thúy Vân
còn nhớ rõ lúc bị Mã Giám Sinh bắt đi, đại tỉ đã khổ sở buồn bã ra sao,
tuyệt vọng như thế nào. Lúc đại tỉ khổ sở nhất, nàng lại không giúp ích
được gì nhiều...
Nước mắt của Thúy Vân tràn ra khóe mi ướt đẫm cả vạt áo của Từ Hải, Từ Hải có làm thể nào cũng không nín, gọi nàng cũng
không dậy, miệng cứ lẩm bẩm gọi: “Thúy Kiều... tỉ...”
Mặt Từ Hải
xụ xuống, dần dần đen lại, đôi mắt âm u lạnh lẽo, ngay cả bốn người đi
bên ngoài còn cảm nhận được, ai cũng tự giác thúc ngựa đi cách xa Từ Hải cùng Thúy Vân ra. Từ Hải dạo này quá nguy hiểm, cần phải đề phòng.
Từ Hải tức giận không thôi, tại sao mà hắn dám... tương tư một cô gái
khác? Thúy Kiều là ai? Làm sao mà hắn quen biết Thúy Kiều kia? Chẳng
lẽ... Vân Du đã có ý trung nhân? Hừ, ngay cả trong mơ cũng thấy chứng tỏ đây không phải là mối quan hệ bình thường, đã vậy còn dám ở trước mặt
hắn là khóc lóc tỉ tê gọi tên người phụ nữ kia.
Muốn ném Thúy
Vân xuống xe ngựa cho hắn tự xoay sở cho xong nhưng nghĩ lại đành phải
ngồi yên ôm cho Thúy Vân ngủ. Sàn xe ngựa cứng, đường lại gồ ghề khó đi, chắc chắn nằm sẽ rất khó chịu, có hắn là tấm đệm cho nàng chắc sẽ dễ
chịu hơn. Không biết làm gì hơn, Từ Hải đành bất lực thở dài... Hắn là
nam nhân bình thường, tự nhiên trong lòng sẽ có người để thương nhớ, nếu đã như vậy, làm sao hắn có thể chấp nhận tình cảm mà Từ Hải dành cho
đây...
Trước kia Thúy Vân có nói, sau khi giúp Thước Hỉ tìm phu
nhân, nàng sẽ lên đường tiếp tục hành trình đi tìm người thân của mình.
Tuy ngoài miệng thì gọi là tìm đại tỉ, ai mà biết được là đại tỉ hay là ý trung nhân?
Nếu Thúy Vân tìm ra cô gái tên Thúy Kiều kia, chắc chắn sẽ đưa nàng ta trở về, sau đó...
Sau đó thế nào không cần diễn tả cũng biết, bọn họ sẽ thành thân, sống thật hạnh phúc bên cạnh nhau, còn hắn, hắn lại tiếp tục cuộc đời lênh đênh
trên biển cả của mình.
Nghĩ tới cảnh tượng tiểu tử này hạnh phúc ôm lấy cô nương tên Thúy Kiều kia vào lòng...
“Từ Hải? Huynh siết ta khó chịu quá...”
Thúy Vân vốn đang mê man nhưng bị Từ Hải siết chặt tới độ nội tạng bị ép lại như tấm giấy, không chịu nổi đành phải lên tiếng. Từ Hải thấy Thúy Vân
tỉnh dậy thì không ôm nàng nữa, cũng không thèm trả lời, ngồi nhìn ra
bên ngoài, mặc cho Thúy Vân muốn làm gì thì làm. Thúy Vân ngạc nhiên
không hiểu tại sao Từ Hải lại thế kia nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng ập
đến khiến nàng chưa kịp hỏi gì thêm đã lim dim nhắm mắt lại ngủ tiếp...