Ban đầu Từ Hải chỉ lo lắng mỗi một việc, khi tên tiểu tử này biết được mình có tình cảm với hắn thì hắn sẽ sợ hãi xa lánh, nào ngờ sau khi nghe
Thúy Vân gọi hai chữ “Thúy Kiều”, Từ Hải mới biết cảm giác lo lắng hơn
gấp vạn lần.
Nếu hắn không chấp nhận tình cảm thì còn có thể ép buộc được nhưng nếu hắn đã yêu người khác thì... thật là khó nói.
Thế là nhân lúc Thúy Vân đang mê man, Từ Hải lôi Thước Hỉ ra một góc riêng, dùng vẻ mặt như sắp đi giết người mà hỏi chuyện, sát khí đằng đằng
khiến Thước Hỉ mếu máo muốn bỏ chạy mà không dám. Từ Hải hỏi:
“Muội ở cùng với hắn bao lâu rồi?”
“Bốn... bốn năm... Từ đại ca, huynh có sao không?”
“Không sao, vậy có biết ai tên là Thúy Kiều không?”
Thước Hỉ ngẩn tò te, gì vậy? Tự nhiên lại hỏi Thúy Kiều? Chẳng lẽ...???
Thước Hỉ run run chỉ ngón trỏ vào mặt Từ Hải: “Huynh... muội không ngờ huynh
là kẻ hám sắc như vậy, chưa gặp mặt lần nào, chỉ nghe tiếng đồn đã đem
lòng yêu cô ta rồi à?”
Lần này tới lượt Từ Hải ngẩn tò te: “Muội đang nói cái gì vậy? Ai yêu ai?”
“Ớ, không phải huynh...”
Nhìn thấy vẻ mặt còn cứng hơn cả đá, lạnh hơn cả băng trước mặt mình, Thước
Hỉ vội ngậm miệng lại, đầu óc hoạt động hết công suất, dường như đã phát hiện ra chuyện gì. Dạo này Từ Hải rất quan tâm tới công tử, tuy không
biểu hiện nhiều nhưng ai cũng nhận ra được, chỉ có cô ngốc kia không
biết mà thôi. Nếu vậy, chắc chắn Từ Hải biết được cái tên Thúy Kiều từ
miệng của Thúy Vân.
Chà, kéo Thước Hỉ ra đây để mà hỏi riêng... Ghen à?
Quên mất, trong mắt những người khác, Thúy Vân là nam nhân, một nam nhân
nhắc tới một nữ nhân, lúc nào cũng khen ngợi hết mực, chả trách sao có
người không hiểu lầm. Cơ mà sắp tới Thước Hỉ không có cơ hội đi cùng để
thúc đẩy tình cảm cho hai người, dựa vào Thúy Vân thì coi như không được rồi, chỉ còn có mỗi Từ Hải. Mà để tạo động lực cho Từ Hải thì...
Thước Hỉ cười gian! Vẻ mặt đang bông đùa bỗng chốc trở nên nghiêm túc hơn
hẳn, thậm chí còn hơi trầm trọng. Tay chắp ra phía sau lưng, vừa đi vòng quanh Từ Hải vừa chưng ra vẻ mặt thương tâm tột độ: “Nhắc tới mới nhớ,
đúng là trước kia ta có gặp Thúy Kiều cô nương...”
Từ Hải nghe
Thước Hỉ biết Thúy Kiều thì chăm chú chờ đợi Thước Hỉ nói tiếp. Thước Hỉ lượn được một vòng, đầu ngẩng lên trời: “Khi ấy công tử cùng Thúy Kiều
cô nương rất khắn khít với nhau, ngày nào cũng như hình với bóng, là
thanh mai trúc mã từ nhỏ tới lớn!”
Mặt Từ Hải đen lại từ từ!
“... Thúy Kiều cô nương rất xinh đẹp, lại rất yêu thương công tử nên đối với công tử, Thúy Kiều cô nương là người cực kỳ quan trọng...”
Từ Hải siết chặt nắm đấm lại, thanh kiếm bị bóp đến nỗi vẹo sang một bên.
“... Tuy Thúy Kiều cô nương lớn tuổi hơn công tử nhưng tình mà hai người
dành cho nhau thì không ai có thể chối bỏ được. Ban đầu gia đình của
công tử ngăn cản tới cùng không cho hai người đến với nhau, mãi về sau
thấy công tử cứng đầu quá đành phải để hắn làm theo tiếng gọi của con
tim...”
Rắc một tiếng, vỏ kiếm đáng thương xuất hiện một vệt nứt dài.
Từ Hải khó khăn lên tiếng, giọng nói khản đặc: “Sao hắn lại bảo phải đi tìm đại tỉ?”
Thước Hỉ chỉ chờ đợi bấy nhiêu đó, vội nhảy tới chụp lấy vai Từ Hải mà lắc:
“Huynh không biết ư? Lúc đầu công tử chỉ một mực xem Thúy Kiều cô nương
là tỉ tỉ của mình, điều đó khiến Thúy Kiều cô nương đau khổ vô cùng, lại gặp cảnh nhà tan cửa nát nên tự bán thân mình vào thanh lâu, lấy tiền
đó cứu cha mẹ mình. Công tử ân hận vì không cứu được cô nương ấy nên
trốn nhà bỏ đi, thề là phải cứu được Thúy Kiều cô nương trở về, bất chấp sự phản đối...”
Thước Hỉ lén nhìn Từ Hải một cái, trong lòng
cười đến nỗi ruột gan thắt bím lại nhưng vẻ mặt vẫn phải giữ nguyên:
“Chắc là do thói quen từ nhỏ nên cứu gọi Thúy Kiều cô nương là đại tỉ!”
Từ Hải hừ lạnh một tiếng, định bỏ đi, nào ngờ Thước Hỉ lại chặn đường
không cho hắn đi tới, nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm: “Đại ca, ta chưa nói
hết!”
“Còn gì nữa?”
“Ừm, cô nương Thúy Kiều kia... ta không thích cô ấy!”
“Sao lại không thích?”
“Cô ấy... cô ấy khá là già dặn, ta có cảm giác... công tử bị cô ta lừa đảo!”
Vẻ mặt của Từ Hải từ từ mới dãn ra, sát khí cũng đã tản đi gần hết. Hắn
hơi vui vẻ hỏi: “Vậy tên tiểu tử kia biết chuyện này không?”
“Đương nhiên là không, không nên mới bất chấp tính mạng mà đi tìm cô ta thế này!”
“Ồ, sao muội không nói cho hắn biết?”
Thước Hỉ: “...”, Từ Hải, không ngờ huynh bỉ ổi không kém Trần Đông, chuyện như vậy cũng bắt ta đi nói!
“Dù sao đây cũng là chuyện riêng! Ý ta là, công tử vì hối hận ngày đó không giúp đỡ cô ta nên bây giờ liều mạng tìm cô ta về, nhưng huynh nghĩ đi,
lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, lại ở trong thanh lâu, làm sao mà... Ít
nhiều cô ta cũng có tướng công, thành gia lập thất rồi!”
Từ Hải
gật đầu lia lịa, lại chờ nghe Thước Hỉ nói tiếp. Thước Hỉ hít một hơi
thật dài lại bắt đầu: “Đây chính là cảm giác lúc còn nhỏ mang lại, bây
giờ chưa chắc Thúy Kiều cô nương còn nhớ công tử, ta thì sợ khi thấy
công tử, nàng ta nhất quyết sống chết không buông, công tử mủi lòng
thương hại cứu giúp, cô ta sẽ lợi dụng công tử tiếp. Công tử nhà ta khá
chất phác thật thà, dễ gì không bị lừa?”
Từ Hải hơi bối rối, hai tay khẽ xoa xoa vào nhau: “Vậy bây giờ... phải làm sao?”
“Thúy Kiều không phải người tốt, nhất định không được để nàng ta lừa công tử. Muốn như vậy thì hai người bọn họ không được gặp mặt nhau!”
“Nhưng chúng ta đã hứa...”
“Thôi thì tùy huynh nhé, ta không biết!”
Thước Hỉ dã man, bịa ra một đống chuyện sau đó chạy đi mất dạng, tới lúc leo
lên thuyền chỉ có thể ôm bụng cười sằng sặc. Không biết tới lúc Từ Hải
đại ca biết Thúy Vân là nữ nhân sẽ kiếm nàng trả thù kiểu gì! Nhưng mà
chẳng phải nàng vì hạnh phúc của hai người bọn họ ư? Ha ha!
Chỉ
vì một câu chuyện nho nhỏ này của Thước Hỉ mà Thúy Vân gặp không ít khó
khăn trong việc tìm ra đại tỉ nhà mình, vị tỉ phu nào đó thấy Thúy Vân
càng nôn nóng thì hắn càng tích cực phá rối!
Tình hình là truyện vẫn còn dài ơi là dài!