Đường phố phồn hoa nhộn nhịp, người người qua lại cười nói tấp nập, không khí trong xanh ấm áp khiến tâm trạng của ai cũng đều vui phơi phới. Giữa khung cảnh ấy, không ai bận tâm tới một nam tử nhỏ gầy, khuôn mặt nhếch nhác có chút mệt mỏi, quần áo trên người đã bị bẩn nhiều chỗ, tuy nhiên cũng không hề ảnh hưởng gì nhiều tới hình tượng bên ngoài mà tăng thêm phần phong trần lãng tử.
Thanh niên kia đứng yên bên một sạp bán vải nhỏ, đôi mắt hơi nhìn nhìn vào cây vải lụa bên trên, chớp chớp vài cái. Bất ngờ hắn thở dài một hơi, vừa định ngoái đầu đi nơi khác thì vô tình bắt gặp phải một đôi mắt to tròn đen láy…
Cô bé tì nữ bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình luống cuống như thế vội huých nhẹ nàng ta một cái, vị tiểu thư chưa kịp hoàn hồn, hắn đã nhẹ mỉm cười, gật đầu với tiểu thư kia coi như chào hỏi, đoạn, quay đầu bỏ đi.
Phong thái xuất chúng, thần thái hơn người, tuy vóc dáng hơi nhỏ bé nhưng bù lại gương mặt anh tuấn phi phàm, chàng nở một nụ cười khiến chúng sinh điên đảo, chàng nhẹ liếc một cái khiến trong lòng nàng thổn thức…
Chàng dứt khoát quay người đi, chân từng bước chậm rãi mà vững chắc, trên vai là túi hành lí bạc màu, bên hông là bội kiếm được bọc kĩ bởi vải lụa…
Bóng dáng chàng khuất dần giữa đám đông…
“Tiểu thư…”, cô bé tì nữ chịu không nổi nữa, vội giữ chặt tiểu thư nhà mình lại: “Cô làm gì vậy? Chúng ta phải trở về, nếu lão gia biết chuyện sẽ trách phạt đó…”
“Nhưng mà… hắn…”
Cô bé tì nữ hừ nhẹ một tiếng: “Thứ giang hồ bại hoại đó, tiểu thư chú ý làm gì? Chúng ta mau… á?”
Chưa nói xong, cô bé tì nữ đã thấy tiểu thư nhà mình vụt chạy đi, vừa vặn cùng hướng với vị thiếu niên khi nãy. Vị tiểu thư xinh đẹp kia cố dùng hết sức đuổi theo, chỉ hi vọng có thể hỏi được một tí từ người đó, nào ngờ…
“Ai da…”
“Au… Đau…”
Tiểu thư xinh đẹp ngã nhoài ra đất, khuỷu tay đập mạnh xuống nền gạch đá, rướm máu. Nàng ấy chật vật được tì nữ dìu đứng dậy, đang tức giận muốn mắng người vừa tông phải mình, nào ngờ vừa nhìn thấy những người kia thì giật mình.
Trước mặt nàng ta là ba người đàn ông vạm vỡ, khuôn mặt ai cũng hung dữ đáng sợ, sẹo chi chít. Bọn họ nheo mắt nhìn tiểu thư kia, một trong ba tên lên tiếng: “Ái chà, mĩ nữ xinh đẹp tự dâng tới miệng, chúng ta phải làm sao đây…”
Người hai bên đường đã sớm dạt ra chạy mất, nhìn bọn người kia đáng sợ như vậy, ai mà dám lại gần cơ chứ, huống hồ gì lên tiếng can ngăn. Cô bé tì nữ sợ run lên nhưng miệng vẫn hô to rất có khí thế: “Các người… các người… có biết đây là ai không? Đây là tiểu thư của Phủ Ngự Sử, các người…”
Tên cầm đầu cười to, ngả ngớn tiến đến gần các nàng, khí thế bức người khiến tì nữ nhỏ bé câm bặt: “Phủ Ngự Sử? Sao không an phận ở trong nhà mà chạy lung tung ở đây? Các người định qua mặt ông đây à?”, hắn ta vừa nói vừa dùng ánh mắt trần trụi thô thiển nhìn chằm chằm vào tiểu thư đang trốn sau lưng tì nữ. Cô bé tì nữ tức giận, nhưng vẫn rất sợ, bằng chứng là chỉ bị ép vài bước, cả người đã té ngửa ra sau (-_-): “Vô lễ, các người…”
“Không nói nhiều nữa, mau đi theo t…”
Chữ “ta” chưa kịp nói ra, một hòn sỏi đã bay đến với tốc độ khiến người khác kinh ngạc, đập ngay vào đầu tên đang nói khiến hắn ta ngã vật ra đất, mồm chỉ kịp kêu “Á” một tiếng, sau đó, bất tỉnh. Tên đứng phía sau thấy vậy vội chạy đến ôm chặt lấy tên vừa ngã xuống, thấy hắn ngất xỉu thật thì tức giận, hai mắt đỏ lên, hét: “Tên khốn khiếp, ông giết ngươi, có giỏi thì xuống đây, ngươi dám ra tay nặng như thế? Có tin ta giết ngươi chết luôn không…”
Tên thứ ba thở dài một hơi, rút kiếm ra, đỡ một đòn, cả người xoay một vòng, đỡ tiếp kiếm thứ hai. Mọi người xung quanh không nhìn rõ, chỉ thấy hai bóng đen quấn chặt lấy nhau, âm thanh đao kiếm leng keng vang lên liên tục, tới lúc hai cô gái chân yếu tay mềm định hình lại được thì nhìn thấy từ trong đám bụi mù mịt, một bóng người bước ra.
Người bước ra chính là thanh niên đã rời đi khi nãy, đôi mắt mang theo tia lạnh lẽo, tay tra kiếm vào vỏ, bước qua hai tên còn lại, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt vị tiểu thư đã sớm nửa ngồi nửa nằm trên đất do hoảng sợ. Hắn cất giọng nói trầm ấm mà uy nghi lên: “Vị cô nương này, cô không sao chứ?”
Vị tiểu thư đỏ mặt, giơ tay ra ý muốn níu lấy vị đại hiệp kia làm điểm tựa để đứng lên, nào ngờ… hắn ta lại vươn tay, đỡ cô bé tì nữ đứng dậy, còn cẩn thận phủi nhẹ làn váy cho nàng ấy. Cô bé tì nữ sửng sốt mở to mắt, ngây người hồi lâu cũng không biết phải phản ứng như thế nào, cứ đứng nhìn hắn mãi trong khi hai mắt của tiểu thư phía sau đã đỏ hồng lên. Nàng ta liếc xéo nhìn cô bé tì nữ một cái, sau đó cười yếu ớt mềm mại:
“Ân nhân… đa tạ huynh…”
“Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không có gì…”
Thanh niên điềm đạm trả lời, tay vẫn nâng người của cô bé tì nữ lên tránh cho nàng bị té ngã. Vốn ban đầu không để ý, giờ đây lại vừa được hắn cứu một mạng, chưa kể… hắn rất dễ nhìn nên cô bé cứ nhìn hoài không chớp mắt, cũng không cử động hay nói nửa chữ, gò má dần dần nóng ran lên.
“Cô nương, nhà cô ở đâu? Để ta đưa cô về!”
Nghe hắn hỏi vậy, mặt nàng còn đỏ hơn nữa. Giọng nói thật là quá trầm ấm, quá điềm đạm…
Chưa kịp trả lời đã nghe tiếng của tiểu thư vang lên: “Công tử, chắc công tử không biết, nàng ấy vốn là tì nữ thân cận của ta, nhà chúng ta ở cách đây không xa, xin mạn phép mời huynh đến…”
Thanh niên kia ngây người: “Tì nữ?”
“Vâng, tì nữ!”. Thấy thái độ ngạc nhiên của hắn, vị tiểu thư mỉm cười đắc ý, cô bé tì nữ thì hoàn hồn lại, đầu hơi cúi xuống, ý muốn tránh vị thanh niên kia ra nhưng kì lạ là hắn cứ nắm tay nàng mãi không buông, nàng lại hơi đỏ mặt, để yên cho hắn nắm.
Người kia cười ngượng: “Ta đến đó có vẻ không tiện lắm, thôi vậy…”
“Không được, bây giờ chỉ có hai phận nữ nhi chúng thiếp, làm sao có thể tự trở về được? Đành phải phiền tới huynh!”
Vị công tử kia ừ hử vài tiếng, chậm rãi nắm tay dìu cô nương kia đi, trán thầm đổ mồ hôi, ánh mắt cứ chốc chốc lại ngoái nhìn về lầu trên của một tửu lâu, mà trong đó hiện đang có một đám người đập đầu vào cột.
“Trời ơi, đã bảo để Từ Hải đi cho lại không chịu, giờ thì hay rồi…” – Đình Trung đau khổ kêu rên.
“Ta thấy chúng ta diễn như vậy là quá đạt rồi…” – Trọng Nghĩa chớp chớp mắt.
Trần Đông ngồi vung vung cánh tay, Từ Hải trầm mặc không nói, mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng bé nhỏ đang dần khuất xa kia, ánh mắt hơi mông lung.
Thước Hỉ đập trán: “Mẹ nó, tiếp cận nhầm đối tượng rồi…”
Trần Đông lại tiếp tục làm ra vẻ bí ẩn: “Có khi… như vậy lại hay!”
Tất cả đều tập trung ở đây, trừ một người…
Thúy Vân vừa vuốt mồ hôi, tay vẫn dìu cô bé tì nữ kia đi theo vị tiểu thư phía trước. Mấy lần cô bé tì nữ muốn vùng dậy nhưng Thúy Vân phát hiện ra cổ chân cô bé đã bị sưng đỏ lên, chắc là khi nãy hoảng sợ quá nên té ngã không chừng, lương tâm của thầy thuốc nói với Thúy Vân rằng không thể để nàng ấy tự đi về được, vết thương sẽ càng nặng thêm nên nhất quyết không buông tay, để cô bé dựa vào người của mình.
Hồ Nguyệt Nga đi thấy như vậy thì không khỏi hậm hực, bước chân càng nhanh hơn, bỗng nhiên nàng ta cũng liêu xiêu vấp ngã nằm sóng xoài trên phố, giương đôi mắt đáng thương nhìn Thúy Vân. Thúy Vân chưa kịp hiểu có chuyện gì, nàng ấy đã cất tiếng đề nghị: “Ân nhân, chân…. Chân của tiểu nữ…”
Quả nhiên chân nàng ta cũng đã bầm đen lên một chỗ, xem chừng còn nặng nề hơn cả cô bé tì nữ kia. Cô bé thấy thế thì âm thầm rút tay ra, nhỏ giọng nói với Thúy Vân: “Công tử, tiểu thư của ta bị thương, phiền công tử đưa nàng về phủ…”
“Nhưng cô nương cũng bị thương…”
Cô bé kia ngạc nhiên nhìn Thúy Vân, trong mắt dường như ánh lên chút nước, sau đó nàng ấy cúi đầu, môi nhỏ nhẹ cười, đầu hơi lắc lắc: “Tiểu nữ không sao, tiểu thư quan trọng hơn!”
Thúy Vân ừ hử, khom người dìu Hồ Nguyệt Nga đứng dậy. Nguyệt Nga được Thúy Vân dìu, tuy vết thương ở chân hơi đau thật nhưng bù lại… Nàng ấy mỉm cười sung sướng, cả người dựa hẳn vào Thúy Vân khiến Thúy Vân chật vật không thôi, cố gắng léo lê con heo này trên đường.
Quả nhiên là tiểu thư nhà giàu, cân nặng cũng không hề nhẹ.
Ba người bọn họ dừng lại trước một tòa nhà đồ sộ to lớn, nằm trên đường lớn phồn hoa tấp nập, ngói lưu ly, trên còn dát đá lãnh ngọc xanh biếc, trước có hai con sư tử đá to gần bằng Thúy Vân, vừa nhìn thoáng qua đã biết là đồ quý. Thúy Vân hơi ngẩn người, trước kia nàng cũng sống trong nhung lụa một thời gian nhưng mà phô trương tới mức này thì chưa gặp qua bao giờ nên có chút choáng voáng. Nguyệt Nga nắm áo Thúy Vân mà kéo, giọng nói hết sức mềm mại: “Ân nhân, đây là nhà của ta, huynh mau đưa ta vào đi!”
Hai tên gia nhân đứng canh gác trước cổng đã sớm nhận ra tiểu thư nhà mình, một tên vội chạy vào nhà bẩm báo, một tên thì nhanh chóng tiến lại gần chỗ các nàng đang đứng, cung kính khom mình: “Tiểu… tiểu thư, cô đã trở về rồi!”
Nguyệt Nga chỉ hừ nhẹ không thèm trả lời, người kia cũng không nói gì, hắn chỉ kinh ngạc nhìn tư thế thân mật của Thúy Vân cùng Hồ Nguyệt Nga, bối rối không biết phải làm sao. Vị tiểu thư này tính cách chua ngoa khó chiều, lại là hòn ngọc trên tay đại nhân, ai mà dám kiếm chuyện với cô ta cơ chứ?
Thúy Vân cười nhẹ, khẽ gỡ bàn tay đang nắm chặt áo mình xuống: “Tiểu thư, nếu đã đến nhà của cô thì xin cáo biệt tại đây, cô mau vào đi kẻo cha mẹ lo lắng…”
Hồ Nguyệt Nga sống chết không buông tay, càng dùng sức bám chặt hơn, cả người đã muốn đu lên người Thúy Vân, nước mắt từ từ ứa ra: “Ân nhân, tiểu nữ làm điều gì không phải sao? Khiến ân nhân không vui lòng sao?”
“Không có, chỉ là… ta cần phải rời đi! Tiểu thư, cô buông tay được không!”
“Không được, ân nhân phải nói rõ, vì sao không chịu cùng tiểu nữ vào nhà cho tiểu nữ cảm tạ ơn cứu mạng…”
Đầu Thúy Vân đầy sọc đen, mồ hôi cũng đã thấm ướt áo, cô nương của tôi ơi, người cứu cô là bọn kia kìa, tôi chỉ diễn phụ họa cho bọn họ thôi, cô buông tha cho tôi được không? Nặng chết người!
Thúy Vân bắt đầu hơi lo lắng, định quay trở về hang ổ họp bàn cho kĩ thêm tí nữa nên càng muốn Hồ Nguyệt Nga buông tay, tiếc là Thúy Vân càng muốn về thì Nguyệt Nga càng không muốn, thế là cả hai dằn vặt nhau một hồi lâu trước cổng của phủ Ngự Sử, tiểu nha hoàn vừa định lên tiếng can ngăn thì từ bên trong nhà lớn, một đoàn người già trẻ lớn bé ùa ra, vẻ mặt ai cũng lo lắng: “Tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Thấy vị đại thúc tóc hoa râm kia đi ra, Hồ Nguyệt Nga mới chịu nghiêm chỉnh đứng trên đất, có điều tay vẫn níu chặt áo của Thúy Vân không buông. Nàng ta nhanh chóng kể lại cho mọi người xung quanh nghe sự việc ban nãy, cuối cùng kết luận: “Đại tổng quản, phủ Ngự Sử chúng ta đâu thể nào bạc đãi ân nhân của ta như thế? Ít nhất cũng phải chờ cha ta về để cảm tạ huynh ấy!”
Vị được gọi là Đại Tổng Quản gật đầu lia lịa, hai tay cung kính chắp thành quyền, lưng hơi khom xuống, mọi người xung quanh cũng học theo, cúi đầu trước Thúy Vân mà nói: “Ân nhân, nếu ngài không vào trong nhà gặp lão gia tức là phụ tâm ý của chúng tôi rồi!”
Được rồi, Thúy Vân bắt đầu cảm thấy sợ gần chết rồi, nàng muốn về!!!!!!
“Không được, thật sự là ta không thể, ta cần phải đi gấp! Mong mọi người thông cảm…”
Nói xong thì Thúy Vân xoay người định bỏ chạy, nào ngờ không biết từ lúc nào, phía sau nàng đã xuất hiện một tốp gia binh, ai cũng mặt mày lạnh nhạt, trên tay cầm giáo khí sáng chói khiến Thúy Vân nuốt vài ngụm nước miếng. Nàng miễn cưỡng cười: “Chả… chả là… tại hạ còn một vị huynh đệ đang chờ ở khách điếm nên không thể…”
Hồ Nguyệt Nga sung sướng cười to, dường như cái chân đã hết đau mà nói: “Chuyện nhỏ, hắn ở đâu, ta sẽ sai người mời hắn tới! Ân nhân, huynh nhất định phải gặp cha ta!”
Ặc, người mà Thúy Vân cần gặp là mẫu thân của Thước Hỉ, đâu phải tên Hồ Tôn Hiến kia để làm gì đâu! Có điều xem ra đã leo lên lưng cọp rồi thì khó lòng mà trèo xuống…