Thước Hỉ chống nạnh, lia mắt nhìn một lũ nam nhân xung quanh một vòng, ánh
mắt nghĩ ngợi xa xăm. Nàng ấy đứng dậy, đi tới đi lui, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Hải, cuối cùng đập “BỐP” một tiếng lên bàn:
“Quyết định như vậy đi! Từ Hải, huynh sẽ là người nhận nhiệm vụ tiếp cận con gái Hồ Tôn Hiến!”
Mọi người xung quanh nghe không phải mình thì thở phào nhẹ nhõm. Từ Hải
ngồi yên bất động, hai tay khoanh trước ngực ôm chặt thanh kiếm, mắt hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn có ý kiến, Thúy Vân lại đang bận suy
nghĩ xem tại sao Thước Hỉ lại chọn Từ Hải nên không hề nhìn thấy ánh mắt quái lạ của Thước Hỉ.
Nàng ấy lại nói tiếp: “Cùng đi với huynh sẽ có công tử nhà ta!”
Mọi người nghe không phải mình, lại thở dài lần nữa, sau đó dùng ánh mắt
chứa chan niềm cảm thông mà nhìn Thúy Vân. Thúy Vân nghe nhắc tới tên
mình thì sượng mặt, đơ một hồi cũng không biết phải phản ứng như thế
nào, mất một hồi lâu mới quặp ngón tay cái tự chỉ vào người mình, ngơ
ngác hỏi: “Ta?”
Thước Hỉ cười tươi rạng rỡ: “Đương nhiên là công
tử! Ở đây ngoài huynh ra thì có ai có khả năng làm thầy thuốc nữa cơ
chứ! Vả lại… huynh là người duy nhất không biết mẫu thân ta!”
“Ề, không được, không được, Thước Hỉ, cô cứ đùa! Ta chưa từng gặp qua phu nhân thì làm sao cứu bà ấy?”
Lúc này Từ Hải có vẻ hơi chú ý nhìn vào bên trong, không còn lơ đãng nữa,
chớp mắt nhìn Thước Hỉ như thể hắn cũng có thắc mắc giống Thúy Vân, đang chờ Thước Hỉ trả lời. Không cần Thước Hỉ trả lời, Trần Đông đã lên
tiếng trước: “Hồ Tôn Hiến là một tên cáo già quỷ quyệt, hắn rất đa nghi, do đó, người như Vân huynh đệ đây có thể coi là lựa chọn sáng suốt
nhất!”
Thúy Vân càng nghe càng thấy rối, Từ Hải dường như bắt đầu hiểu ý định của Thước Hỉ cùng Trần Đông nên không buồn nghe tiếp, đầu
lại ngoảnh ra ngắm nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ. Thúy Vân mờ mịt gãi đầu,
nheo mắt nhìn Thước Hỉ: “Nhưng mà…”
“Công tử, huynh chỉ cần tiếp cận được con gái của Hồ Tôn Hiến thôi, mọi chuyện còn lại sẽ có người lo!”
Thúy Vân ngoan ngoãn gật đầu, bận suy nghĩ xem nhiệm vụ của mình sẽ là gì mà quên mất câu “tiếp cận con gái” kia…
Nữ nhân mà tiếp cận nữ nhân cơ đấy (=_=)
Theo như Thước Hỉ tính toán, cách nhanh nhất để tiếp cận một tiểu thư khuê
các chính là cứu nàng ta thoát khỏi hiểm cảnh, mà hiểm cảnh thường gặp
nhất của nữ nhân thời này chính là trốn nhà ra phố, vô tình gặp lưu manh mà không có thị vệ bên cạnh… Sau đó sẽ có một nam nhân xuất hiện, cứu
nàng ta, đánh cho đám thổ phỉ kia một trận tơi bời hoa lá!
Đây gọi là “anh hùng cứu mĩ nhân” trong truyền thuyết!
Kịch bản đã được sắp xếp sẵn, hiển nhiên Thúy Vân đóng vai một lãng tử tiêu
diêu tự tại trong giang hồ, giỏi võ công giỏi y thuật, tuấn tú phi
thường, mặc dù Thúy Vân hơi lùn một chút nhưng so ra, nàng là người có
khí chất nhất ở đây. Thước Hỉ lại tiếp tục phân tích: “Không phải tự
nhiên mà ta chọn công tử, mọi người nhìn đi, ở công tử có một thứ mà các huynh không bao giờ có, đó chính dáng vẻ đoan nghiêm chính chắn…”
Thúy Vân: “…”, nghe sao giống đang đâm chọt nhau hơn là khen ngợi.
Thước Hỉ: “Bây giờ tới phần chọn vai thổ phỉ, các huynh ai sẽ đóng vai này?”
Mọi người nhìn nhau, hai cũng hớn hở xung phong, dùng sức mà đạp đổ nhau
xuống. Thước Hỉ thấy thế thì mừng rỡ: “Ta không ngờ mọi người lại nhiệt
tình như thế! Đã vậy sẽ chọn Đình Trung, Trọng Nghĩa cùng Trần Đông làm
thổ phỉ nhé!”
Đình Trung cùng Trọng Nghĩa xung phong được chọn
thì không có gì để nói, đáng nói chính là… vì sao Trần Đông đứng một bên xem vui cũng bị chọn vào tốp thổ phỉ?
Trần Đông bất bình: “Này, sao lại…”
“Không nói nhiều, thổ phỉ cũng phải có phong thái của thổ phỉ, ở đây ba người các huynh là có phong thái đó nhất!”
Đình Trung vỗ ngực: “Vai gì cũng được, chỉ cần không phải hạ mình tiếp cận ả tiểu thư kia là được!”
Trọng Nghĩa: “Như trên…”
Trần Đông: “…”, trông ta có khả năng làm thổ phỉ sao?
Thúy Vân: “…”, chưa từng thấy tên thổ phỉ nào tướng tá đạo mạo dễ nhìn dễ
mến như Trần Đông nên hơi khó tưởng tượng, Từ Hải nhếch môi cười bỉ vào
mặt Trần Đông.
Còn hai người Lưu Ba và Lưu Nhị dưới trướng của
vị đại thúc trong khách điếm kia, cũng chính là hai người đã hộ tống
Thước Hỉ đi chặng đường vừa rồi nhận nhiệm vụ trà trộn vào phủ Ngự Sử
dẫn dụ cô tiểu thư kia ra khỏi nhà, tìm cơ hội tiếp cận cùng với một dàn nhân sự hùng hậu.
Để chắc ăn, mọi người phải tập dợt thử trước khi lâm trận.
Thước Hỉ đứng giữa sân, gật đầu nói với mọi người: “Bây giờ mọi người cứ xem
như ta là tiểu thư nhà Ngự Sử, đầu tiên, chờ cho cô ta đi cách xa phủ
Ngự Sử, thổ phỉ phải xông lên! Nhớ chưa?”
Quần chúng đóng vai thổ phỉ: “Đã rõ!”
Thế là Thước Hỉ từ từ đi tới, vừa đi vừa tò mò ngó quanh, xem ra rất nhập
vai. Đình Trung thấy Thước Hỉ đi tới, chậm rãi vác đao trên vai, vẻ mặt
rất hung hãn, hai mắt gừ lại, nhếch môi vung đao nâng mặt Thước Hỉ lên:
“Con mụ kia, mau đứng lại...”
Quào! Thúy Vân âm thầm khen ngợi, không ngờ bọn họ diễn y như thật thế kia! Thế là rướn cao cổ lên hóng!
Trọng Nghĩa cũng không thua kém, trước khi nói còn tranh thủ hất mớ tóc mái
trước trán lên, cười mỉa láo toét: “Có vàng bạc châu báu gì mau đưa hết
ra đây, cẩn thận ta…”, kèm theo lời nói là hành động đặt tay lên ngang
cổ, sau đó cứa một đường, mắt hắn còn trợn lên trắng dã rất đáng sợ!
Thúy Vân âm thầm khen Thước Hỉ, quả nhiên muội ấy rất có mắt nhìn người!
Hai người kia đều đã trưng ra hết vẻ đáng sợ của mình nên ngoái cổ chờ Trần Đông. Trần Đông nghĩ nghĩ một hồi, chậm rãi điềm đạm nói: “Ừm, bọn ta
là cướp…”
Mọi người: “…”, nói thừa, ăn cướp cũng cần giới thiệu à?
Trần Đông tiếp tục: “Do bọn chúng cướp tiền rồi nên ngươi không còn tiền cho ta cướp nữa…”
Mọi người: “…”, tác giả cũng bó tay!
Trần Đông: “Nên còn thứ gì trên người thì ngươi cứ lột hết ra đi, đầu tiên
là quần, cơ mà lột quần hay lột áo trước là quyền của ngươi…”
Mọi người: “…”
Thúy Vân đã hiểu vì sao Thước Hỉ bảo Trần Đông có tố chất của thổ phỉ rồi.
Làm gì có ai vừa bảo người ta tuột quần mà vẻ mặt bình thản như thế,
thật quá đáng sợ!
Trần Đông tỉnh bơ, phạch một tiếng, cây quạt bung ra, phe phẩy che trước mặt, vẻ hơi ngại ngùng: “Sao, ta diễn được chứ hả?”
Mọi người: “…”, quá đạt ấy chứ…
Thước Hỉ đập đầu vào gốc cột, mếu máo: “Các huynh có thấy thổ phỉ thật bao giờ chưa?”
Hỏi dư thừa, bọn họ vốn đã là hải tặc rồi, ngày nào mà chả nhìn thấy nhau.
Thước Hỉ lại đập đầu vào cột, khổ sở khóc than: “Người ta là thổ phỉ thì phải ngả ngớn đểu cáng vào, ai như mấy tên ngốc các huynh!!!!!!”
Trọng Nghĩa không phục, nhăn mặt: “Muội có giỏi thì diễn thử đi, lại dám bảo chúng ta ngốc.”
Thế là Thước Hỉ hùng hổ đi lại, nắm tay kéo Thúy Vân ra giữa sân, lớn tiếng nói: “Bây giờ công tử sẽ đóng vai tiểu thư kia, còn ta làm thổ phỉ, ta
diễn một lần thôi, ráng mà học hỏi”
Thước Hỉ nói xong, ánh mắt
bắt đầu nhìn chằm chằm vào Thúy Vân, vừa thô tục vừa trần trụi như thể
đang muốn nhìn xuyên thấu xem dưới lớp vải kia có thứ gì, môi khẽ nhếch
lên một đường con hoàn mĩ, nhìn thực sự rất đê tiện, sau đó dùng ngón
trỏ nâng mặt Thúy Vân lên, cười khẩy: “Mĩ nữ, thật sự muốn lột trần nàng ra, sau đó ném nàng lên giường…”
Thúy Vân bắt đầu cảm thấy run
run, tay Thước Hỉ bắt đầu lần mò từ từ xuống cổ Thúy Vân, vừa hay lúc đó có một cánh tay to lớn chụp tay Thước Hỉ lại, sau đó hất ra. Từ Hải
đứng chắn trước mặt Thúy Vân, nhìn Thước Hỉ với ánh mắt không vui: “Diễn lố rồi”
Thước Hỉ trề môi, trong đôi mắt lại toát lên nét cười,
quay người lại hỏi đám người Trần Đông, chưa kịp hỏi đã bị hù cho hết
hồn. Cả bọn quỳ sọp xuống đất, mắt ai cũng long lanh: “Sư phụ, ngài quả
nhiên không phải người thường!”
Thước Hỉ đen mặt, bỏ qua giai đoạn cướp bóc: “Công tử, bây giờ đến huynh này!”
Thúy Vân lò dò chui ra từ sau lưng Từ Hải, nhìn quanh một vòng, thấy ai cũng nhìn mình nên có hơi căng thẳng, Từ Hải ở phía sau nàng khẽ nói nhỏ:
“Cứ bình tĩnh, chỉ là tập thử thôi.”
Thúy Vân tìm được chút động
lực, bắt đầu nhập vai một vị anh hùng “cứu mĩ nhân”, chậm rì rì bò tới
trước mặt Thước Hỉ, tỉnh bơ nói: “Các ngươi dám quen thói lộng hành, bắt nạt một cô gái chân yếu tay mềm như thế thì còn ra cái thể thống gì?
Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!!!!!!!! Tiếp chiêu!!!!”
Kèm theo lời nói là một chiêu của Thúy Vân, nàng lấy đà từ xa, lạch bạch chạy
một hồi, chạy tới chỗ của bọn “thổ phỉ” thì thấm mệt, chưa kịp làm gì,
chỉ biết chống nạnh thở dốc, thở một hồi mới miễn cưỡng nói tiếp: “Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng làm hại nàng!”
Sau đó, tiếp tục chống hai tay lên hông, thở!
Mọi người: “…”, quả thật là anh hùng!
Thước Hỉ chỉ muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi…
“Các người… có ai hiểu kế hoạch này như thế nào không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Thước Hỉ tìm được chút động lực, đập đập trán tiếp tục tập dợt.
“Công tử, muốn thu hút nữ nhân, huynh cần phải tỏ ra thật khí phách, thật
lạnh nhạt, thật trầm tĩnh lại có chút kiêu ngạo, có như vậy mới cuốn
hút…, tuy huynh không được cơ bắp cho lắm nhưng bù lại huynh rất dễ
nhìn!”
Trần Đông che miệng cười nhạo: “Thước Nhi, càng nghe càng thấy giống tên hôn phu nhà muội!”
“Gì chứ, huynh nói nhảm đủ chưa? Mau vào tập đi!”, tuy nghiêm giọng khiển
trách nhưng mặt Thước Hỉ vẫn đỏ ửng lên khiến Thúy Vân bắt đầu tò mò với vị hôn phu bí ẩn kia của Thước Hỉ!
Người có thể chịu đựng được Thước Hỉ, xem ra không phải người phàm mà là tiên trên trời vì phạm tội nên bị đày xuống trần gian!
Quay lại với buổi tập dợt, Thước Hỉ yêu cầu Thúy Vân diễn lại cảnh quan
trọng nhất: “anh hùng cứu mĩ nhân”, tiếc là lần nào cũng như nhau, càng
về sau thì diễn viên chính càng mất sức, tới lần thứ mười thì chạy được
nửa đường đã ngã vật ra, mắt trợn lên trắng dã, miễn cưỡng được Từ Hải
vác vào trong nghỉ ngơi. Còn lại một đám người, vẻ mặt ai cũng căng
thẳng nhìn, đứng quây thành một vòng tròn. Đình Trung là kẻ lên tiếng
phá không khí đáng sợ này:
“Bạch huynh đệ không biết võ công, làm sao mà chúng ta có thể lừa được ả kia? Ta có đề xuất thế này, để Từ Hải thử đi, với võ công của hắn thì…”
Thước Hỉ đã chứng kiến toàn bộ khả năng của Thúy Vân nên đành để Từ Hải vào thử vai chính này xem thế
nào, so vẻ ngoài, Từ Hải không bằng Thúy Vân nhưng võ công thì miễn bàn. Thế là Thước Hỉ đi tới đứng trước mặt Từ Hải, bọn “thổ phỉ” cũng vào vị trí.
Vẫn lời thoại cũ, Thước Hỉ nghe xong thì sợ run lên, mặt
tái nhợt lại, ngã phịch xuống đất, rưng rưng chờ… chờ hoài mà chẳng
thấy. “Thổ phỉ” cũng bực dọc lên tiếng: “Này, Từ Hải, cướp sắp xong rồi, ngươi định chờ khi nào mới xuất hiện?”
Từ Hải điềm nhiên nhìn
cảnh vật trước mặt, buông ra vài câu làm Thước Hỉ sặc máu! Hắn nói: “Cô
ta là con gái của Hồ Tôn Hiến, ta không muốn cứu cô ta.”
Mọi người: “…”
Thước Hỉ ho khan: “Huynh… được rồi, huynh thử tưởng tượng người bị cướp là ta đi, ta bị cướp đương nhiên huynh phải cứu rồi!”
Từ Hải nghe vậy thấy có lí nên rút kiếm ra, kiếm chưa kịp ra khỏi vỏ đã
bụt nhét lại chỗ cũ. Từ Hải tiếp tục điềm đạm nói: “Cứu muội thì được,
nhưng bây giờ ta cứu muội, hôm đó ta sẽ phải cứu cô ta.”
Mọi người: “…”
Từ Hải nói cho hết câu: “…Cho nên ta từ chối cứu.”
Thước Hỉ run run ụp mặt xuống đất khóc nức nở, phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, kết bạn với một đám quằn quại thế này thì không biết chừng nào
mới cứu được mẫu thân ra ngoài đây, hu hu!
Nói về phần Thúy Vân,
sau khi được Lưu Ba đại thúc “có lòng tốt” tạt cho vài gáo nước, hiện
giờ đã tỉnh lại, xiêu vẹo đi ra sân tập trung. Mọi người thấy Thúy Vân,
ai cũng kinh hãi lui về phía sau mấy bước, Thúy Vân cũng chả thèm nói
nhiều, chỉ chỉ về phía Lưu Ba đại thúc mà bảo: “Chắc ông ấy nóng lòng
muốn cứu phu nhân nên mới gọi ta dậy sớm như thế! Hờ hờ!”
Sau một hồi nhức óc, cuối cùng Thước Hỉ cũng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn: “Về
phần thổ phỉ thì không cần chê, chỉ còn lại phần của công tử thôi. Bây
giờ thế này, Từ Hải chỉ cần diễn hộ khúc đánh nhau với thổ phỉ, còn lại
thì do công tử diễn, được không?”
Mọi người ai cũng vui vẻ đồng ý, thành thử ra mới có một vở kịch như ngày hôm nay.
Tiểu thư trốn phủ ra khỏi nhà đi dạo chơi, vô tình gặp được vị công tử hào
hoa phong nhã, sau đó được chính tay vị lãng tử phong nhã ấy cứu khỏi
một đám cướp cạn. Thước Hỉ vừa hô “Đánh” một tiếng, bốn người đã tuốt
kiếm nhảy vào trận chiến, tiếc là không có một màn biểu diễn võ thuật
kiếm khí ngút trời như bình thường mà chỉ là cảnh tượng… bốn tên ngốc,
chân thì chà chà đạp đạp, tay cầm vũ khí bới bụi đất mù mịt. Thước Hỉ đã dặn trước, nhiệm vụ của bốn người bọn họ chính là đào đất, bụi mù càng
nhiều càng tốt nên ai cũng ra sức làm theo, chỉ là… có vài rắc rối tế
nhị xảy ra trong đám bụi mà không phải ai cũng hiểu, tỉ như…
Đình Trung sững người: “Trần Đông, đất cát không chạm, ngươi chạm mông ta làm gì?”
Trần Đông ngượng ngùng: “Xin lỗi, ta không biết đó là mông của ngươi!”
Trọng Nghĩa nghe Đình Trung bảo mông bị Trần Đông chạm trúng thì nổi điên,
tay cũng thò ra phía trước cốt muốn sờ mông Đình Trung, nào ngờ, “Chát”
một tiếng, cánh tay của Trọng Nghĩa rát bỏng lên. Từ Hải nghiêm giọng:
“Này là mông của ta”
Trần Đông, Đình Trung: “…”
Thúy Vân
đứng gần đám bụi, một tay che mũi, ruột gan đã cười đến nỗi thắt bím.
Nhớ tới cặp mông của Từ Hải, Thúy Vân bắt đầu suy nghĩ lung tung. Ầy,
chạm vào…
Lúc này Thước Hỉ hét lớn lên: “Công tử, huynh đứng giữa đám bụi đi lên đi!”
Thúy Vân làm theo lời Thước Hỉ, tao nhã đi lên phía trước, bụi mù tản gần
hết, chỉ thấy vạt áo trắng phất phơ tung bay, vẻ mặt vừa cương trực vừa
nhu hòa, mĩ lệ đến mức khó tin. Thúy Vân cười nhẹ, đi đến trước mặt
Thước Hỉ, vươn tay ra đỡ nàng ấy dậy, giọng nói hơi trầm nhưng lại êm ái như gió mùa xuân. Từ Hải nhìn không chớp mắt, sau đó lặng lẽ cúi đầu
xuống quay đầu sang nơi khác, không ngờ cái tên ngốc kia lại ra dáng như thế.
Mọi chuyện đều êm đẹp, tập thế nào thì ra diễn thế ấy cho
đến khi… Thúy Vân tưởng lầm cô bé tì nữ là tiểu thư, mọi chuyện đổ bể,
mọi người đi ăn cám.