Tối hôm qua Thúy Vân ngủ rất muộn, trước khi ngủ lại khóc cho một trận nên thân, thành thử sáng ra mắt sưng húp lên, khuôn mặt có phần hơi nhợt nhạt, lúc ăn sáng cũng chỉ cúi gằm mặt xuống, không hề nhìn Từ Hải lấy một cái.
Từ Hải ngồi bên cạnh cũng yên lặng ăn phần thức ăn do gia nhân trong phủ nhà Thúc Sinh mang đến. Thực chất mà nói, cả hai đến ở nơi này cốt để tiết kiệm tiền qua đêm tại khách điếm, chứ việc tìm Thúy Kiều thì mình Từ Hải tìm là được, cần gì Thúc Sinh ra tay. Đã có manh mối từ đây rồi mà!
Sau khi tham khảo ý kiến của Từ Hải, Thúy Vân không có ý định giấu giếm gì với gia đình Thúc Sinh, thấy Thúc Sinh coi trọng đại tỉ Thúy Kiều nhà mình như vậy, Thúy Vân cũng không ghét hắn cho lắm, chỉ giữ khoảng cách cười cười xã giao. Lúc Thúc Sinh nghe tin Thúy Vân cùng Từ Hải muốn đi tìm Thúy Kiều, hắn đứng phắt dậy, sống chết không cho hai người rời đi, chỉ đồng ý cho đi với điều kiện phải mang hắn theo.
Ặc, Thúy Vân chỉ muốn thông báo cho bọn họ biết là các nàng định đi tìm Thúy Kiều thôi, hi vọng bọn họ niệm tình người quen hoặc cảm thấy có lỗi mà cung cấp tí chút manh mối chứ làm sao mà cho Thúc Sinh đi cùng được? Ngay lúc Thúy Vân sắp từ chối thì Từ Hải lại chặn nàng lại, hắn bước lên trước mặt Thúy Vân, niềm nở vui vẻ với Thúc Sinh: “Lần này đi không thể không có thiếu gia! Ngài mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đợi!”
Thúy Vân trợn to mắt, gì vậy? Từ Hải, huynh điên à? Tìm đại tỉ Thúy Kiều để đưa về, để huynh gặp tỉ ấy rồi sẽ đem lòng yêu thương tỉ ấy mà, mang theo Thúc Sinh thì còn làm ăn gì nữa?
Tất nhiên Thúy Vân đưa tay ra cản lại: “Không được, đi nhiều người lại nhiều rắc rối, hai người chúng tôi đủ rồi.”
Cha của Thúc Sinh thì không có ý kiến, mẹ của Thúc Sinh thì có vẻ không vừa lòng nên đương nhiên lên tiếng cản: “Lần này người ta đến để tìm người thân bị thất lạc, Thúc Sinh con đi theo làm gì?”
“Mẹ, nhưng Thúy Kiều là nương tử của con.”
“Thế chứ con xem Hoạn Thư là cái gì trong nhà này?”
“Mẹ, nàng ấy...”, Thúc Sinh nói tới đây thì nghẹn lại, có hơi trăn trối quay sang nhìn Hoạn Thư nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng ta. Nhắc tới Hoạn Thư, Thúy Vân không khỏi nhớ tới buổi tối trớ trêu hôm trước, bất giác cảm thấy buồn cười, ánh mắt cũng nhìn về hướng bên cạnh phu nhân. Vốn Hoạn Thư nghe nhắc tới tên mình cũng chỉ nhìn vào bên trong một chút, sau đó lại cụp mắt vân vê mấy đường nét họa tiết được thêu trên tay áo.
Chuyện Thúy Vân không ngờ nhất chính là: “Nếu vậy thì để Hoạn Thư đi cùng con đi.”
Thúc phu nhân vừa nói câu này xong, Thúc lão gia bị sặc nước trà, Thúc Sinh thì run rẩy chỉ ngón tay vào Hoạn Thư, nói không nên lời, Hoạn Thư thì ngạc nhiên tột độ, ngay cả Từ Hải cũng nheo mắt.
Gì? Hắn muốn Thúc Sinh đi cùng để rước Thúy Kiều về nhà cơ mà, Hoạn Thư đi theo có lợi ích gì cho hắn không?
Ai cũng có thái độ không thể ngờ tới, riêng Thúy Vân lại cảm thấy bình thường. Nàng nghĩ kĩ rồi, chuyện nàng quan tâm nhất bây giờ chính là làm thế nào để cứu được đại tỉ nhà mình về, càng sớm càng tốt, còn cứu bằng cách nào... không quan trọng. Thúc Sinh đi cùng cũng được, có nhiều thông tin, Hoạn Thư đi chung cũng tốt, có thể khiến đại tỉ mở to mắt ra mà nhìn thấy Thúc Sinh cũng không phải loại người chung tình gì cho cam. Có như vậy tỉ ấy mới tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Từ Hải đại ca được! Huynh ấy tốt thế kia cơ mà!
Tình thế trở thành thế này, Từ Hải cùng Thúy Vân ra bên ngoài leo lên ngựa ngồi chờ sẵn, chuyện nội bộ gia đình của họ cứ để họ giải quyết với nhau. Một chốc sau, cả Hoạn Thư cùng Thúc Sinh đều đi ra ngoài, trên vai mang theo một bọc hành lí. Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Thúc Sinh, Thúy Vân đoán ắt hẳn Thúc phu nhân nhất quyết sống chết bắt hắn mang theo Hoạn Thư đi cùng.
Dù sao Thúc Sinh cũng đáng thương, ai đời nào đi tìm thê thiếp thất lạc lại có cả chính thê đi cùng... Hoàn cảnh hơi... khó xử!
Đội hình gồm năm người, Thúy Vân cùng Từ Hải cưỡi chung một con ngựa, dù gì đi cùng nhau mãi cũng quen, vả lại tài cưỡi ngựa của Thúy Vân, mọi người cũng biết thừa rồi! Thúc Sinh một con ngựa, Hoạn Thư cũng tự mình cưỡi một con, đi phía sau cùng là tiểu thư đồng của Thúc Sinh, đi theo để chăm sóc với cả thanh toán chi phí các loại cho Thúc Sinh.
Theo những gì Thúy Vân biết, sau khi bỏ trốn khỏi nhà của Thúc Sinh, đại tỉ nàng đã lẩn vào một ngôi chùa để tị nạn nhưng sau đó lại bị kẻ gian lừa đi mất.
Mấu chốt tiếp theo là gì? Chính là chùa!
Cơ mà... chùa ở nơi Vô Tích này nhiều vô số kể, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Nơi này đã cách khá xa bờ biển, việc Từ Hải điều động người của hải tặc đi tìm tung tích Thúy Kiều gặp khá là nhiều khó khăn hơn Thúy Vân tưởng, không được thuận lợi như trước. Thúy Vân đành phải mò mẫm từng nơi một, việc này tốn khá nhiều thời gian.
Thúc Sinh đối với chuyện Thúy Kiều trốn lên chùa để thoát khỏi cuộc sống khổ sở ở nhà hắn thì không biết gì, thậm chí hắn còn cho rằng Thúy Vân đang tìm một ngôi chùa linh thiêng nên ra sức tư vấn, thậm chí còn nhiệt tình cầu khẩn trước tượng Phật để sớm ngày tìm được Thúy Kiều. Trong mấy ngày này, Hoạn Thư lúc nào cũng là người đi sau cùng, nàng ấy như cái bóng, mọi người chỉ cần biết nàng ấy xuất hiện trên đường đi mà thôi, còn lại hầu như không thấy nàng ấy đâu cả.
Ban đầu Thúc Sinh còn vui vẻ bình tĩnh đi theo Thúy Vân cùng Từ Hải, mãi sau khi đi hết hơn mười cái chùa ở Vô Tích hỏi thăm mà không có kết quả, Thúc Sinh cũng bắt đầu cáu bẳn, tới ngày thứ bảy thì không nhịn nữa mà ở giữa đường vứt hành lí cùng con ngựa ở đó cho thư đồng của mình mang đi. Hắn thì tìm một cái khách điếm để chui vào đó, trước khi đi còn tuyên bố: “Các ngươi giống thứ người vô dụng, tìm mãi cũng không được gì, tự ta sẽ đi tìm Kiều Nhi, các người muốn làm gì thì làm.”
Mọi chuyện xảy ra một cách hơi bị đơn giản, thế đấy!
Tuy hắn nói vậy nhưng Thúy Vân lại nghĩ hắn muốn vứt Hoạn Thư sang một bên thì đúng hơn. Nàng ấy cứ im im mãi không hề mở miệng nói gì, dường như chuyện có đi cùng Thúc Sinh hay không nàng ta chưa hề quan tâm tới. Đi là vì Thúc phu nhân ép nàng ấy đi cùng, thực lòng mà nói, Hoạn Thư không muốn đi một chút nào. Thế là Hoạn Thư vẫn tiếp tục đi chung đường với Thúy Vân cùng Từ Hải.
Tối hôm đó, không khí thật sự rất căng thẳng.
Dùng bữa tối xong, Hoạn Thư đi thẳng lên lầu, trước khi đi dường như còn định nói gì đó với Thúy Vân nhưng lại thôi.
Cũng trong buổi tối hôm đó, Thúy Vân mới nghiệm ra một điều. Đã gần lắm rồi, sắp tìm ra đại tỉ rồi, chỉ cần một tí thôi là tìm ra rồi...
Cho nên, nàng cùng Từ Hải... không thể tối nào cũng ngủ chung một phòng thế này được.
Mặc dù Từ Hải không biết thân phận nữ nhi của Thúy Vân nhưng Thúy Kiều biết, chả nhẽ đẩy Từ Hải ra trước mặt Thúy Kiều rồi giới thiệu đây là người ngày nào cũng ở chung một phòng với Thúy Vân?
Đương nhiên là không được!
Từ Hải vừa nghe Thúy Vân có ý định muốn tách hai phòng ra thì lạnh mặt, kiếm đập BỘP lên bàn, khoanh tay, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm như thể chờ Thúy Vân tự nguyện trình bày. Lâu rồi mới chứng kiện bộ mặt dọa người này của Từ Hải, bỗng nhiên Thúy Vân có chút sợ nhưng vẫn phải nói:
“Đại ca, bây giờ không có nguy hiểm gì nhiều, ta có thể ở một mình được mà! Nơi này rất đông người, nếu có thích khách sẽ có người can thiệp ngay, khi đó huynh ở phòng bên cạnh chạy sang cứu cũng được...”
“Lí do không chính đáng.”
“Ặc... Vậy, nói sao thì nói, hai chúng ta ở cùng chung một phòng quả thật không tiện...”
Từ Hải nhếch môi cười: “Không tiện chỗ nào?”
Thúy Vân: “...”
Từ Hải: “Ta và ngươi, hai nam nhân ở cùng một phòng, có gì không tiện?”
Thúy Vân: “...”
Từ Hải: “Chưa kể ở cùng một phòng tiết kiệm được không ít tiền!”
Thúy Vân thật sự muốn hét to vào mặt Từ Hải việc lần trước hắn vung một trăm lượng bạc vào chuyện không đâu nhưng thật sự nàng không có cái gan đó, đành câm nín nghe Từ Hải chất vấn.
Từ Hải chốt một câu: “Không nói nhiều nữa, đi ngủ đi.”
“Nhưng mà...”
Lần này Từ Hải hành động rất nhanh chóng, hắn lại trước giường nhỏ, đẩy Thúy Vân nằm lăn lên giường, tiện tay tháo luôn giày của nàng đặt xuống đất, cả người chặn lại không cho Thúy Vân trốn ra. Từ Hải vốn cao lớn, giường ở đây lại nhỏ nên chẳng mấy chốc Thúy Vân đã bị vây chặt lại. Nàng bất giác đỏ mặt, nằm ngay đơ trợn trắng mắt nhìn Từ Hải không dám nhúc nhích. Từ Hải không thèm liếc Thúy Vân một cái, xoay người lại lột giày mình ra, sau đó... nằm xuống luôn trên giường.
Thúy Vân nghẹn trân ngồi bật dậy, run run một hồi mới lay vai của Từ Hải: “Đại ca, hôm nay huynh không ngồi thiền à?”
Từ Hải không thèm trả lời, nhất định đưa lưng về phía Thúy Vân.
Chắc là giận rồi... Thúy Vân cũng không rõ vì sao Từ Hải lại giận, chỉ biết rón rén nằm xuống giường. Cả hai nằm yên một lúc thật lâu, lưng đưa vào nhau, có điều Thúy Vân biết Từ Hải vẫn chưa ngủ. Nhịn không được, nàng khẽ quay lại, cười cười mà khều hắn: “Từ Hải, huynh giận ta à?”
“...Không có.”
“Đại ca!!!”
Từ Hải mím môi, cuối cùng cũng không nhịn được mà phải hỏi: “Tại sao lại muốn tách phòng ra? Ngươi sợ Thúy Kiều cô nương biết ta và ngươi ở cùng một phòng à?”
Ặc?
Thúy Vân sặc, không thể ngờ là Từ Hải lại hỏi mình như thế. Thì quả thật nàng nghĩ như thế nhưng sao giọng điệu của Từ Hải lại... có gì đó không hợp lí cho lắm thì phải?
Không thấy Thúy Vân trả lời, vừa quay lại đã thấy vẻ mặt thẳng thốt của nàng, Từ Hải thêm phần khẳng định rằng hắn đoán đúng.
Tốt, tốt, tốt!
“Đại... đại ca? Huynh...”, Thúy Vân kinh hãi lắp bắp nói không ra tiếng, một tay bị Từ Hải giữ chặt lại, tay kia có đỡ thế nào cũng không trụ được lâu, Từ Hải nặng như thế kia cơ mà...
Mặc kệ Thúy Vân có phản ứng ra sao, Từ Hải vẫn không chịu thả nàng ra, người còn áp xuống sát hơn: “Tiểu tử, cô nương kia quan trọng như vậy sao?”
“Đại ca, huynh... thả ta ra đi, sao lại..”
“Nói, quan trọng lắm hay sao?”
Lúc này mặt Thúy Vân so với mông khỉ còn đỏ hơn, nàng sống chết muốn rút tay cái tay đang bị Từ Hải nắm chặt kia ra, tay còn lại túm lấy áo hắn dùng sức mà đẩy, ban đầu chỉ là chống cự nhè nhẹ, về sau là vùng vẫy kịch liệt. Tiếc là Thúy Vân không xoay chuyển được gì nhiều! Chẳng những không giúp ích được gì mà cánh tay được tự do còn lại cũng bị Từ Hải túm chặt.
Không hiểu sao càng nghĩ càng thấy giống Thúy Vân đang bị...
Cường bạo!!!!!
Từ Hải áp sát xuống với mặt Thúy Vân, trán khẽ áp lên trán nàng. Lúc này Thúy Vân hết dám chống cự, bắt đầu hơi run run, cảm nhận được hơi thở trầm thấp của Từ Hải bên tai, nàng càng run dữ dội...
Từ Hải thật sự rất giận, vừa giận vừa nôn nóng. Một mặt hắn không muốn Thúy Vân tìm ra người con gái kia nhưng khi thấy ánh mắt thất vọng của Thúy Vân, hắn lại không đành lòng. Liệu có nên nói cho tên ngốc này biết không, biết hắn dành tình cảm cho tên ngốc này không?
Nhưng xem dáng vẻ run rẩy lẩy của tiểu tử kia, Từ Hải cảm thấy kết quả không khả quan cho lắm.
Hắn hơi bất lực...
Thúy Vân nhìn thấy đôi mắt dịu dàng như nước kia của Từ Hải thì ngẩn người, quên cả sợ hãi, cứ như đôi mắt ấy sẵn sàng đem Thúy Vân hòa tan ra vậy!
Dường như mọi chuyện xảy ra theo cách tự nhiên nhất mà nó có thể. Từ Hải nghĩ muốn hôn Thúy Vân, vậy thôi, thế là hôn thật.
Môi của Từ Hải ấm nóng lại mang theo chút buốt giá, quyện chặt lấy cánh môi đỏ hồng như son của Thúy Vân.
Không phải hấp tấp vội vã, đơn giản là chạm nhẹ vào nhau rồi từ từ cảm nhận lấy.
Thúy Vân như quên hết thảy mọi thứ xung quanh, chỉ biết nàng và Từ Hải, cả hai dường như không còn khoảng cách, cảm giác Từ Hải đang mơn trớn đôi môi mềm mại của nàng, thậm chí còn khẽ cắn nhẹ lên khiến Thúy Vân giật nảy người lên, cả người tê rần lại, sức chống cự bay biến đâu hết. Nàng mở lớn mắt nhìn Từ Hải, dường như mặt Từ Hải hơi đỏ lên, ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác, bất ngờ lại tiếp tục áp môi mình lên môi của Thúy Vân.
Ngay lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo sau đó là giọng nói của Hoạn Thư: “Vân Du công tử, ngươi còn thức không?”