“Công tử, tiểu nữ mạn phép hỏi, công tử có quan hệ như thế nào với Thúy Kiều?”
“Ừm, ta là biểu đệ của cô nương ấy!”
“Ồ...”, nghe Thúy Vân trả lời xong, Hoạn Thư không buồn hỏi nữa mà ngoảnh đầu
nhìn ra bên dưới. Trời đã sẫm tối, kĩ viện càng lúc càng đông lên, khách nhân ra vào nườm nượp. Sau khi biết Thúy Vân là biểu đệ của Thúy Kiều,
Thúc Sinh một mực đòi Thúy Vân phải trở về phủ đệ của hắn để đối đãi,
nhân tiện dò la manh mối của Thúy Kiều. Chuyện tốt như vậy, đương nhiên
Từ Hải cùng Thúy Vân đồng ý, người không vui cũng có mình Hoạn Thư nhưng nàng ta cũng không muốn làm trái ý Thúc Sinh nên lẳng lặng không lên
tiếng.
Cha mẹ Thúc Sinh thấy Hoạn Thư kéo được hắn trở về thì
vui mừng ra mặt, đối xử tốt lây cho Thúy Vân cùng Từ Hải nhưng đến khi
biết Thúy Vân đến đây vì muốn tìm Thúy Kiều, gương mặt của mẫu thân Thúc Sinh bắt đầu mang vẻ xa lạ khó gần, còn phụ thân của Thúc Sinh lại thở
dài bất lực. Khi mọi người dùng bữa tối quanh bàn tròn, ông ấy nhẹ lắc
đầu nói:
“Trước kia khi hay tin Thúc Sinh muốn cưới thêm tiểu
thiếp, ta đã từng đến Lâm Tri để gặp nàng ấy rồi, ý định muốn khuyên
nàng ấy rời khỏi con trai ta, gia đình ta chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận
một cô gái lầu xanh về làm con dâu...”
Thúy Vân ngồi yên một bên
nghe, cái khó của bọn họ, nàng hiểu được. Để chấp nhận một cô gái bước
từ trong kĩ viện ra thật sự không hề dễ dàng.
“... Lần đầu gặp
Thúy Kiều, ta cũng hơi bất ngờ về nhan sắc của nàng ta, về sau lại càng
bất ngờ hơn khi được chứng kiến tài nghệ của nàng ấy trên công đường.
Khi ấy ta hiểu ra lí do vì sao Thúc Sinh lại mê mệt nàng ấy như vậy.”
Hoạn Thư ngồi bên cạnh Thúc phu nhân, nàng ấy không có biểu hiện gì nhiều,
chỉ lẳng lặng bê trà lên uống, ánh mắt hơi ngó ra ngoài như thể uống trà ngắm trăng, còn chuyện mọi người đang nói ở đây không hề liên quan tới
nàng ấy. Trái ngược với vẻ mặt của Hoạn Thư, Thúc Sinh dường như đang
nhớ lại hình ảnh của Thúy Kiều, chốc chốc lại tự cười một mình.
Chuyện mà Thúc lão gia đang nói Thúy Vân có biết. Đó là khi ông ấy đến bắt
Thúc Sinh trả Thúy Kiều về thanh lâu, còn bản thân thì quay lại Vô Tích
với gia đình, tiếc là Thúc Sinh một mực cãi lời cha mẹ không chịu, Thúc
lão gia trong lúc tức giận đã đem Thúy Kiều giải đến nha môn, sai lính
trói lại. Quan trên thấy Thúy Kiều thật thà lại nết na nên không hành
hạ, chỉ ra vài vế đối, nghe Thúy Kiều đối xong thì khen là người có tài
có đức, khi ấy Thúc lão gia mới miễn cưỡng để Thúy Kiều bên cạnh Thúc
Sinh.
Thúc lão gia nói xong thì ngưng lại, nhìn Thúc Sinh. Thúc
Sinh hiểu ý cha mình nên tiếp lời: “Sống được một năm thì Thúy Kiều
khuyên ta trở về nhà thưa chuyện này với Hoạn Thư, nào ngờ sau đó...”
Hắn nghẹn lại, Hoạn Thư thì cười giễu. Nàng ấy đứng lên, hai tay khoanh
trước ngực, đi vòng quanh bàn tròn, giọng điệu lên xuống rất có nhịp:
“Tướng công, để ta nói tiếp nhé! Chàng trở về, còn ta thì đã sớm biết
chuyện, sai người đến bắt nàng ta, sau đó đưa nàng ta đến làm nha hoàn
cho mẫu thân ta, phải không!”
Nghe tới đây, Thúc Sinh lại nhìn
Hoạn Thư bằng ánh mắt căm hận, Hoạn Thư cũng mặc kệ, tay hơi nâng lên,
môi nhếch mép cười nhẹ, ánh mắt chỉ chăm chú quan sát vết băng bó trên
tay.
“Mà chàng tức giận làm gì? Chả phải cuối cùng ta cũng trả cô ta về cho chàng hay sao!”
Thúc Sinh không nhịn nữa, đứng phắt dậy, ghế ngồi bị hắn hất ra, hai tay đập mạnh lên bàn khiến tất cả mọi người đều giật mình, trừ Hoạn Thư ra.
Nàng ấy cực kì điềm tĩnh, tiếp tục săm soi bàn tay đang bị thương của
mình. Thúc lão gia thấy mọi việc đang diễn ra hơi quá đà thì ái ngại
nhìn sang Thúy Vân cùng Từ Hải ngồi một chỗ không lên tiếng mà trố mắt
xem kịch. Ông ấy nheo mắt không vui lạnh giọng bảo Hoạn Thư: “Con không
nói nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Ha ha, vâng!”
Hoạn
Thư cười mấy tiếng, sau đó đi ra ngoài, vẻ mặt rất kiêu ngạo. Chờ Hoạn
Thư đi khuất, Thúc Sinh hừ một tiếng rõ to, ngồi phịch xuống cái ghế mà
gia nhân vừa mới đem lên, tay lại tiếp tục đập bàn ầm ầm: “Thật không
thể tiếp tục chịu đựng cô ta nữa, ngang ngược thành thói. Nếu không phải vì cha cô ta là quan thượng thư, con...”
“Thúc Nhi, không nói nữa.”
Thấy thái độ nghiêm trọng của cha mình, Thúc Sinh ngoan ngoãn im miệng,
riêng Thúc phu nhân thì thở dài buồn bã, mắt phượng còn thấm ra vài giọt nước: “Con trai ngoan, con bé thật lòng yêu thương con mà...”
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, để giảm độ căng xuống, Thúc lão gia
quay sang hỏi chuyện với Thúy Vân: “Công tử, lần này chúng ta có lỗi với công tử rồi. Thúy Kiều đã đi mất, hiện giờ không biết nó đang ở nơi
nào...”
Thúy Vân gượng cười nhẹ, cúi đầu không nói, để mặc cho ba người nhà bọn họ tự biên tự diễn với nhau. Không hiểu sao... Thúy Vân
lại cảm thấy đau xót thay cho Hoạn Thư. Nàng ta kiêu ngạo như thế nhưng
nỗi khổ đau của nàng ấy lại chẳng có ai thấu hiểu.
Tướng công của mình... ở trước mặt người khác đối xử với mình như vậy...
Để gia đình bọn họ có nơi nói chuyện riêng với nhau, Thúy Vân xin đi ra
ngoài trước, Từ Hải thì đi về phòng nghỉ ngơi, riêng Thúy Vân lại lang
thang một mình.
Đi qua một đám cây cỏ xanh tươi, quẹo mấy khúc
quanh, cuối cùng Thúy Vân cũng nhìn thấy Hoạn Thư. Nàng ta ngồi dưới một cây cổ thụ to lớn, bóng cây đổ rạp lên mặt hồ nhỏ trong hoa viên. Nàng
ấy khẽ liếc mắt nhìn Thúy Vân một cái, tay lại tiếp tục hành động của
mình.
Thúy Vân âm thầm đi đến sau lưng Hoạn Thư, hai chắp phía
sau, ánh mắt cũng nhìn về hướng hồ nước nhỏ. Ánh trăng tròng vằng vặc
hắt lên mặt nước, mỗi lần hòn đá trên tay Hoạn Thư rơi xuống, ánh trăng
lại tan ra, sau đó dần dần trở lại vị trí cũ như thể chưa từng có thứ gì chia rẽ bọn chúng.
Hoạn Thư tự động mở miệng nói trước: “...
Lần đầu tiên ta gặp hắn cũng trong hoàn cảnh giống thế này! Lần đó là ở
giữa phố, ta đứng trên cầu, vô tình làm rơi lồng đèn cá chép vừa mua...”
“Trăng cũng sáng thế này à?”
Hoạn Thư ngước đầu lên nhìn ánh trăng sáng len lỏi qua từng tán lá, ánh mắt
hiu quạnh, bất giác nở nụ cười: “Trăng đêm nay làm sao sáng bằng...”
“Ồ...”
“Trước kia lúc ở phủ Thượng Thư, ta rất bướng bỉnh ngoan cố. Cha tuy thương ta nhưng ông lại không hề quan tâm tới mẫu thân, suốt ngày chỉ thích yêu
thương đám tiểu thiếp...”
“Ta cứ ngỡ ta và hắn sẽ sống thật hạnh phúc bên cạnh nhau...”
“Nhìn cái gì? Tất cả là do tỉ tỉ của ngươi gây ra đấy...” – lúc nói câu này,
giọng của Hoạn Thư đã nghẹn lại. Nàng ấy nhìn sang Thúy Vân, đôi mắt to
tròn ngấn nước, chỉ cần chớp nhẹ một tí, nước sẽ rơi ra ngoài ngay lập
tức. Hoạn Thư cười ngây ngốc, giấu giọt nước mắt kia đi, phủi phủi vị
trí bên cạnh mình, bảo Thúy Vân ngồi xuống: “Dù sao thì đại tỉ ngươi
khiến ta đau khổ, trút giận lên đầu ngươi cũng không sao!”
Thúy
Vân ngồi xuống, Hoạn Thư đã gục mặt vào vai nàng mà khóc, nàng ấy khóc
không thành tiếng, chỉ nghe tiếng nấc rất nhỏ nhưng nước mắt đã thấm ướt một bên vai của Thúy Vân. Nhìn Hoạn Thư thế này, mũi Thúy Vân lại cay
cay. Nhớ tới mình của kiếp trước, trong ngày đại tỉ cùng Kim Trọng thành hôn, nàng cũng thế này đây, tự bó mình vào một góc ngồi khóc, sau đó
chùi sạch nước mắt để không ai biết.
Các nàng đâu làm gì sai...
Hoạn Thư khóc đã đành, nào ngờ nghe tiếng khóc rấm rứt bên tai, nàng ấy ngơ
ngác ngồi dậy nhìn Thúy Vân thì thấy mặt mũi Thúy Vân cũng lem luốc
không kém cạnh.
Ơ hay? Hoạn Thư khóc có lí do, còn Thúy Vân thì khóc cái gì?
Hoạn Thư quệt nước mắt trên mặt, chỉ tay vào Thúy Vân: “Ngươi khóc cái gì?
Tỉ tỉ của mình đi chen ngang vào người khác khiến ngươi xấu hổ nên khóc
à?”
Thúy Vân nghẹn ngào lắc đầu: “Không có, không có...”
Bất ngờ Hoạn Thư đứng bật dậy, thô bạo giơ chân muốn đá Thúy Vân cho bỏ
ghét: “Ngươi lấy quyền gì mà khóc? Người có quyền khóc là ta, có ai cướp phu quân của ngươi đâu?”
Nào ngờ cái chân của Hoạn Thư chưa kịp
chạm vào mông của Thúy Vân đã bị Từ Hải đẩy cho một cái, té ngay đơ trên đất. Nàng ta căm phẫn, quên mất việc mình đang đau khổ, trừng mắt lên
nhìn Từ Hải: “Đến ngươi nữa, lại muốn làm gì?”
Từ Hải thấy Thúy
Vân khóc, đau lòng không thôi, vội ôm Thúy Vân vào lòng mình, mặc cho
nàng khóc, một tay ôm chặt đầu Thúy Vân, tay kia vỗ về lưng nàng. Hoạn
Thư trố mắt lên nhìn cảnh tượng hai tên nam nhân ôm ấp vuốt ve nhau giữa thanh thiên bạch nhật, trong lòng còn tủi thân hơn gấp bội, nước mắt
lại ứa ra: “Ngươi còn có người an ủi, ta làm gì có ai, hu hu...”
Hoạn Thư ngồi bệt ra cỏ, hai chân xẹt ngang ra, tay bứt trụi cỏ nơi nàng ấy
ngồi, khóc lớn thành tiếng mà Thúy Vân bên này cũng không kém cạnh, tuy
không lớn miệng bằng Hoạn Thư nhưng nàng khóc không hề thua kém. Từ Hải
không biết làm thế nào đành kéo Thúy Vân đi mất, bỏ mặc Hoạn Thư ngồi đó khóc một mình.
Thúy Vân được Từ Hải dắt về cứ tiếp tục khóc dọc đường đi, Từ Hải không hỏi gì, cứ để cho nàng khóc. Thúy Vân nín được
một quãng, mắt ngấn lệ nhìn Từ Hải, sau đó, khóc tiếp.
Từ Hải: “...”, hết hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Kiếp trước làm gì có ai bảo vệ nàng thế này, ngay cả tìm chỗ trốn mọi người
để khóc cũng phải tự mình tìm, đau cũng tự mình chịu, nào dám nói với
ai. Nói với mẫu thân là con không muốn nhường tướng công lại cho đại tỉ
ư? Rồi khi ấy cả gia đình sẽ nghĩ về Thúy Vân nàng như thế nào? Như một
kẻ ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình, rồi sẽ bị mẫu thân lạnh nhạt, bị
mọi người xa lánh...
“Đại ca...”
Từ Hải dìu Thúy Vân lại
ngồi trên một mõm đá to ven đường mòn, Thúy Vân vừa ngồi xuống đã níu
chặt áo Từ Hải, sau đó úp mặt vào lòng hắn mà khóc tức tưởi. Từ Hải
không biết tại sao Thúy Vân lại khóc như vậy, nhưng ngay cả cô nương tên Hoạn Thư kia cũng khóc, chẳng lẽ hắn làm gì hai người à?
Thật sự là quá ghen tị với đại tỉ, tỉ ấy có tất cả, có nhan sắc, có tài năng, có người yêu tỉ ấy thật lòng...
“Đại ca...”
Cả người Thúy Vân được Từ Hải bao bọc một cách cẩn thận, thấy Thúy Vân đau lòng như vậy, Từ Hải đau cũng không kém, chỉ biết ở một bên cho làm
điểm tựa cho nàng khóc.
“Ta không an tâm khi để ngươi đi một
mình nên đi tìm, nào ngờ thấy cô Hoạn Thư kia định đánh ngươi, may mà
cản kịp. Ngươi bị thương ở đâu à?”
Thúy Vân nghẹn ngào lắc đầu,
nói không ra tiếng, môi mím chặt rất đau khổ, mắt đã sưng múp lên, đầu
lại dụi vào ngực Từ Hải mà khóc tiếp.
Chưa bao giờ nàng cảm thấy tủi thân như lúc này. Tại sao, tại sao bờ vai vững chắc này của Từ Hải
cũng thuộc về đại tỉ? Cảm thấy Thúy Vân đang run nhè nhẹ, Từ Hải siết
chặt vòng tay của mình, ủ Thúy Vân chặt trong lòng, có như vậy Thúy Vân
mới cảm thấy an tâm hơn một chút, ngoan ngoãn nhắm mắt lại mà nằm yên.
Lát sau, khi đã bình tĩnh lại, Thúy Vân mới cục cựa: “Đại ca...”
“Khỏe hơn tí nào chưa?”
“Rồi...”
Lúc này Từ Hải mới thật sự buông Thúy Vân ra, để nàng ngồi bên cạnh mình.
Nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc của Thúy Vân, tâm trạng của Từ Hải cũng
vui lên không nổi, cứ ủ dột ngồi đó. Cả hai ngắm trăng đến tận nửa đêm
mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay khóc như vậy coi như trút đi được khá nhiều phiền não trong lòng rồi!