Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 16: Chương 16: Xử Lý Hoàng Đế (16)




Thân Giác chỉ ngây người một lát liền nói: “Bệ hạ, nô tài mới vài tuổi đã vào cung, quê quán ở nơi nào cũng đã quên mất.”

Mộ Dung Tu nhìn cậu, vẻ mặt phẫn nộ vẫn chưa tiêu giảm, “Vậy ngươi làm sao mà nhận thức được Du Tòng Hiên?”

Thân Giác trầm mặc một hồi, mới nói: “Từ sau khi bệ hạ tự mình tham gia chấm bài thi, đã có người lén tìm nô tài mua chuộc, muốn nô tài ở trước mặt bệ hạ nói tốt vài câu, Du Tòng Hiên cũng là một trong số đó. Hắn đi hỏi tiểu thái giám đồng hương của hắn mới tìm được nô tài. Vốn nô tài cũng không muốn làm loại chuyện này, nhưng sau khi nô tài nhìn thấy gương mặt của Du Tòng Hiên, biết người này nhất định sẽ hữu dụng với bệ hạ. Lúc ấy thần mới cố ý làm ướt bài thi.”

Mộ Dung Tu nhướn mi, cẩn thận nghe Thân Giác nói xong, mới hỏi: “Ngươi đã biết hắn trông như thế nào rồi? Vậy vì sao ngươi phải làm chuyện này?”

Thân Giác ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Mộ Dung Tu, “Bởi vì hắn và bệ hạ có vài phần giống nhau, nô tài thiết nghĩ, nếu Nhiếp Chính Vương nhìn thấy Du Tòng Hiên thì nhất định sẽ có hành động. Mà Du Tòng Hiên dám mua chức quan, từ việc này nô tài cũng đoán được Du Tòng Hiên làm người như thế nào, người như vậy lưu lại bên người Nhiếp Chính Vương, đối với bệ hạ là trăm lợi, cho nên nô tài lúc này mới đánh bạo mà làm chuyện hèn hạ này.”

Cậu dừng một chút, lại từ trong tay áo lấy ra một túi tiền, hai tay cung kính dâng lên trước mặt Mộ Dung Tu.

“Tiền nô tài thu cũng ở chỗ này, một đồng tiền cũng chưa dám nuốt.”

Mộ Dung Tu rũ mắt xuống.

Hiện tại tuy rằng dung mạo hắn đã bị hủy, nhưng đôi mắt kia lại như cũ mỹ lệ vô ngần, thậm chí là bởi vì vết sẹo xấu xí mà càng thêm nổi bật lên đôi mắt. Hắn rũ mắt nhìn Thân Giác, thần sắc phức tạp, một lát sau, hắn nhẹ nhàng cầm lấy túi tiền trong tay Thân Giác, “Ngươi sẽ không lừa trẫm chứ?”

Thân Giác thấy hắn dường như đã nguôi giận, lộ ra một nụ cười lấy lòng, “Nô tài làm sao có thể lừa bệ hạ? Nô tài làm hết thảy tất cả những chuyện này đều là vì bệ hạ.”

Phải không?

Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy bất an?

Ngươi thật sự không có gạt ta sao?

Ngươi thật là vì ta?

Mộ Dung Tu nhìn Thân Giác ngoan ngoãn cười, những lời này lại không thể hỏi ra miệng. Hắn ở trong lòng cười nhạo chính mình, hiện tại đi đến một bước này, hắn cơ hồ không dám nghĩ nhiều dụng ý của Thân Giác. Thân Giác là người phá huỷ gương mặt của hắn, nhưng cũng là người chắn ở trước mặt Nhiếp Chính Vương bảo vệ hắn, nếu ý tốt của Thân Giác là giả, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Hắn tin tưởng Thân Giác như thế, nhưng hắn dần dần phát hiện Thân Giác dường như một chút cũng không bình thường.

Trên người Thân Giác giống như cất giấu một bí mật khổng lồ, bản năng Mộ Dung Tu mách bảo rằng bí mật ấy rất nguy hiểm.

Mộ Dung Tu thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, mỉm cười với Thân Giác, “Trẫm tin ngươi.”

Nếu ngươi muốn lừa ta, xin ngươi hãy lừa ta cả đời, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

.....

Du Tòng Hiên thuận lợi trúng cử, Mộ Dung Tu cho hắn một chức quan nhàn tản ở Hàn Lâm Viện. Mà Du Tòng Hiên thật sự là người có dã tâm, chỉ ngắn ngủn chưa đầy một tháng, đã thông đồng với Nhiếp Chính Vương. Hắn chưa thấy qua khuôn mặt trước khi bị hủy dung của Mộ Dung Tu, nên sau khi phát hiện Nhiếp Chính Vương luôn vô tình cố ý mà nhìn chằm chằm mặt mình, liền bắt đầu tính toán.

Nhiếp Chính Vương đối với đồ giả Du Tòng Hiên, tâm tư vẫn vô cùng phức tạp. Y vốn muốn mượn gương mặt của đối phương để gợi nhớ lại dáng vẻ Mộ Dung Tu, nhưng chung quy phẩm tính của Du Tòng Hiên vẫn không thể bằng được Mộ Dung Tu. Lúc thấy Du Tòng Hiên bày ra vẻ mặt nịnh nọt với mình, trong lòng y rất phiền não, nhưng lại luyến tiếc đuổi người đi.

Mà Du Tòng Hiên thấy Nhiếp Chính Vương đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, thập phần khó hiểu.

Lần này trúng cử còn một người nữa, cũng ở Hàn Lâm Viện chung với Du Tòng Hiên, tên là Dư Tuấn Vi. Bọn họ cùng nhau trúng cử, cùng nhau được phân đến Hàn Lâm Viện, cho nên cũng tính là thân cận.

Du Tòng Hiên sau một lần uống rượu, không khỏi nói ra vướng mắc ở trong lòng mình cho Dư Tuấn Vi.

Dư Tuấn Vi bưng chén rượu, cười có vài phần thần bí, “Du đại nhân, vấn đề này của ngài là muốn tại hạ trả lời như thế nào mới tốt?”

Du Tòng Hiên nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Ngươi biết trong đó có ý tứ gì sao?”

Dư Tuấn Vi nhìn trái ngó phải, mới đè thấp thanh âm, “Du đại nhân là người bên ngoài, cho nên không rõ ràng lắm, nhưng tại hạ là nhân sĩ kinh thành, đối với vị kia coi như là có chút hiểu biết. Vị đại nhân kia chính là thích nam nhân.” Mấy lời tiếp theo, hắn nói mơ hồ không rõ, “Dung mạo Du đại nhân trời sinh tiên tư dật mạo, nói là giống Kim Đồng bên người Vương Mẫu nương nương cũng không ngoa. Vị đại nhân kia nhìn là biết đã động tâm, nhưng Du đại nhân thì cái gì cũng không biết, nên vị đại nhân kia mới lúc gần lúc xa như vậy.”

Du Tòng Hiên nghe xong Dư Tuấn Vi nói, đại não đang mơ mơ hồ hồ vì rượu tức khắc thanh tỉnh không ít.

Ý của Dư Tuấn Vi là Nhiếp Chính Vương coi trọng hắn sao.

Thời đại này nam phong vô cùng thịnh hành, không ít đại quan quý nhân đều yêu thích nam phong, cho nên trong kinh thành việc kinh doanh nam phong quán lại càng thịnh vượng.

Mặc dù Du Tòng Hiên không phải là loại người thích nam nhân, nhưng hắn lại là loại người yêu tiền yêu quyền như mạng. Hiện giờ tuy làm quan ở Hàn Lâm Viện, nhưng lương bổng hàng tháng rất ít. Mà mỗi tháng hắn còn phải quà cáp giao hảo này nọ, phần bạc dư lại chỉ đủ sống tạm qua ngày. Lúc trước có người trộm nói với hắn rằng có thể mua chức quan, hắn gần như tiêu hết toàn bộ tiền trên người, hiện tại căn bản dư lại không được bao nhiêu.

Nếu hắn có thể leo lên giường của Nhiếp Chính Vương, những ngày tháng về sau chẳng phải sẽ vô cùng tốt đẹp sao?

Du Tòng Hiên vốn đang ngà ngà say nuốt nước miếng một cái, cảm thấy vì tiền đồ của chính mình, trả giá thân thể cũng thập phần đáng giá, huống chi Nhiếp Chính Vương cũng trời sinh anh tuấn, cùng y ở bên nhau, đối với bản thân cũng không có hại.

Dư Tuấn Vi uống rượu ở bên cạnh thấy Du Tòng Hiên cười đến dâm tà, âm thầm trào phúng cười.

Hạng người như thế này cũng có thể làm quan? Thật là buồn cười đến cực điểm.

Ở bên này, Du Tòng Hiên xoa tay hầm hè muốn leo lên giường của Nhiếp Chính Vương, bên kia, Mộ Dung Tu cũng đang âm thầm bồi dưỡng thế lực của chính mình. Sau khi hắn phát hiện Thân Giác thông minh tài trí hơn so với hắn tưởng tượng, liền dứt khoát bất luận chuyện gì cũng đều hỏi qua ý kiến của Thân Giác, mà Thân Giác cũng không làm hắn thất vọng.

Bất tri bất giác, Mộ Dung Tu càng ngày càng tín nhiệm Thân Giác, thậm chí bắt đầu một khoảng thời gian dài không thấy được Thân Giác thì sẽ không quen.

Mà Nhiếp Chính Vương có được thế thân Du Tòng Hiên, cũng có vài phần lâng lâng trong lòng. Cái y không chiếm được ở chỗ Mộ Dung Tu, đều có thể ở chỗ Du Tòng Hiên chiếm được. Du Tòng Hiên sẽ không lạnh mặt với y, còn sẽ ôn ôn nhu nhu kêu y là Vương gia, thậm chí lúc ở trên giường, lời nói thô tục kiểu gì đều có thể nói ra.

Chuyện này làm cho Nhiếp Chính Vương khi vào triều sớm, lúc nhìn Mộ Dung Tu ánh mắt nhiều thêm vài phần khoái ý.

Trên đời thật đúng là không có ai thiếu ai thì sống không được.

Mộ Dung Tu không biết tốt xấu, tự nhiên sẽ có người khác biết tốt xấu.

Nhưng Du Tòng Hiên lại không thoải mái được như vậy, hắn đích xác bò được lên trên giường Nhiếp Chính Vương, nhưng ai biết Nhiếp Chính Vương lại là một tên cuồng ngược đãi, lúc ở trên giường sẽ đánh hắn, làm cho hắn hiện tại khắp người chỗ xanh chỗ tím, mỗi lần đều phải làm cho hắn khóc, Nhiếp Chính Vương mới dừng tay.

Du Tòng Hiên ở trên giường không dễ chịu, hắn đành ở chỗ khác tìm thoải mái. Hiện giờ trong mắt mọi người, hắn chính là tâm phúc của Nhiếp Chính Vương, tự nhiên sẽ được mọi người khoản đãi. Vì thế Du Tòng Hiên liền nghĩ đến chuyện bòn rút tiền từ những người này. Những người muốn gặp Nhiếp Chính Vương mà gặp không được, đều sẽ tìm tới Du Tòng Hiên.

Mà Nhiếp Chính Vương lại thích gương mặt kia của Du Tòng Hiên, trong một thoáng sẽ không nỡ bỏ đi, đành đối với những hành vi đó của Du Tòng Hiên mắt nhắm mắt mở.

......

Mộ Dung Tu nhìn phong thư được trình lên, nhịn không được nhìn về phía Thân Giác, “ Là Thạch Kiến An đưa lên?”

Thân Giác gật đầu, “Vâng, sáng nay mới được đưa vào, người của Thạch đại nhân còn cố ý đi tìm nô tài.”

Trên thư viết Du Tòng Hiên gần đây cậy có tên tuổi của Nhiếp Chính Vương chống lưng, một quan viên bát phẩm nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện cư nhiên còn muốn quản cả quan muối, thật là ăn gan hùm mật gấu.

Mộ Dung Tu xem xong nhịn không được cả giận nói: “Hai kẻ tiểu nhân, quả thực là rắn chuột một ổ.”

Thân Giác nghe vậy, đi tới phía sau Mộ Dung Tu, cậu không nhẹ không nặng mà giúp Mộ Dung Tu xoa bóp bả vai, “Bệ hạ, trước đừng vội nóng giận. Loại người như Du Tòng Hiên này chính là một khối u ác tính, nếu như bệ hạ vội vàng bỏ đi khối u ác tính ấy thì người bị khối u bám lên liền nhẹ nhàng.”

Mộ Dung Tu được xoa bóp đến thư thái, tâm tình hơi chút khoan khoái, “Ý của ngươi là?”

“Bệ hạ không bằng sống chết mặc bây, sẽ có người so với bệ hạ càng gấp.”

Năm vừa rồi quan muối đều là mấy gia tộc cũ, mà Du Tòng Hiên muốn cho một nhà khác tiến vào chia sẻ một phần của bát canh, mấy gia tộc ban đầu làm sao có thể đồng ý? Bọn họ dĩ nhiên sẽ tìm đến chỗ dựa của họ. Những người này sở dĩ đối với Nhiếp Chính Vương cung kính, chẳng qua là do Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, hơn nữa đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng đến lúc lợi ích bị hao tổn, những người này tất nhiên sẽ không bằng lòng.

Vì thế, đến cuối năm, mấy vị đại thần cùng nhau dâng lên một tấu sớ, tố Du Tòng Hiên tự ý cho tên mình vào trong danh gạch các quan bán muối.

Mà một quan viên bát phẩm như Du Tòng Hiên làm sao làm được việc này?

Cho nên, thời điểm lâm triều Mộ Dung Tu đã trực tiếp hỏi về vấn đề này.

Nhiếp Chính Vương nghe vậy liền nhìn về Du Tòng Nhiên đang đứng phía sau, y biết Du Tòng Hiên dưới danh nghĩa của y đã làm rất nhiều chuyện, nhưng y không nghĩ tới Du Tòng Hiên lại dám động đến quan muối.

Du Tòng Hiên thấy Nhiếp Chính Vương nhìn hắn, thân thể run run, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

“Bệ hạ, vi thần oan uổng, vi thần làm sao dám đánh chủ ý lên quan muối?”

Mộ Dung Tu ánh mắt lạnh băng mà nhìn hắn, “Du ái khanh, tấu sớ đã này viết vô cũng rõ ràng. Chỉ là trẫm thật sự tò mò, Du ái khanh làm như thế nào mà được vậy?”

Đang lúc Du Tòng Hiên cúi gằm mặt không biết nên trả lời như thế nào, Thạch Kiến An ở giữa hàng liền đi ra, “Thần có bổn tấu.”

......

Thân Giác chưa bao giờ cùng Mộ Dung Tu vào triều sớm, lúc Mộ Dung Tu vào triều, cậu sẽ an tĩnh ở trong cung điện của Mộ Dung Tu.

Tấu chương kia đêm khuya mới được đưa vào cung, nội dung cậu cũng đã xem qua, cậu biết hôm nay lâm triều nhất định sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ. Nhưng chỉ bằng điểm này mà muốn lật đổ Nhiếp Chính Vương thì vẫn chưa đủ. Nhiếp Chính Vương có thể nắm chắc triều chính, là bởi vì trong tay y có binh quyền.

Thân Giác nhịn không được nhăn mày, hiện tại năng lực của cậu thật sự quá hữu hạn, cậu đang ở hậu cung, rất khó đi can thiệp chuyện của tiền triều.

Đang lúc Thân Giác mưu toan bước tiếp theo nên đi như thế nào, có người bước chân vội vàng đi vào cung điện, Thân Giác mới vừa phản ứng lại, đã bị người dùng sức mà ôm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.