“Thân Giác, trẫm rốt cuộc cũng thắng một lần.”
Thanh âm Mộ Dung Tu có chút phát run, khóe mắt càng phiếm hồng, hắn gắt gao ôm chặt thiếu niên trong lồng ngực, tựa hồ coi đối phương trở thành phù mộc* duy nhất của chính mình.
(*: trích trong Kinh Phật, dựa vào tích con rùa mù và khúc gỗ nổi trên biển(phù mộc), ý muốn nói có được người tri kỉ là một việc vô cùng hi hữu và khó vô cùng. Phù mộc ở đây là chỉ người quan trọng của mình.)
Hắn vốn chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn, là Thân Giác giúp hắn lần đầu tiên đánh bại Nhiếp Chính Vương. Trong lòng Mộ Dung Tu không biết có bao nhiêu vui sướng, hắn nhớ lại sắc mặt Nhiếp Chính Vương lúc lâm triều sáng nay, chỉ hận không thể cười to ra tiếng.
Thân Giác bị ôm vào trong lòng, hơi hơi nhíu mày.
Đối với cậu mà nói, vô luận là Mộ Dung Tu hay là Nhiếp Chính Vương, thì đều chỉ là người trong kính. Nếu như không cần thiết, cậu kỳ thật cũng không muốn quá thân cận gần gũi với họ.
“Thật sự là quá tốt, bệ hạ.” Thân Giác ôn thanh nói, muốn bất động thanh sắc rút ra khỏi lồng ngực đối phương, nhưng Mộ Dung Tu hình như vui vẻ quá mức, không chỉ gắt gao ôm chặt Thân Giác mà còn mạnh mẽ xoa đầu Thân Giác hai lần.
Thân Giác: “......”
Thân Giác đành phải để cho Mộ Dung Tu ôm cậu, chỉ là một lát sau, cậu vẫn không thấy Mộ Dung Tu buông tay, không khỏi cao giọng hỏi, “Bệ hạ?”
Mộ Dung Tu vốn là vì cao hứng mới ôm lấy Thân Giác, nhưng sau khi ôm lại phát hiện người trong lồng ngực lúc ôm vào xúc cảm thật sự quá tốt, khiến cho hắn không khỏi hoảng hốt. Mộ Dung Tu từ trước đến nay chán ghét bị người khác đụng chạm, sau này còn gặp phải Nhiếp Chính Vương, hắn lại càng thêm chán ghét. Nhưng hắn không ngờ rằng khi ôm Thân Giác vào lòng lại thoải mái đến như vậy.
Mộ Dung Tu trời sinh thể lạnh, nhưng Thân Giác lại ấm áp giống như một cái lò sưởi tay nhỏ. Trong những ngày đông như thế này, ôm cậu vào trong lòng quả thực vô cùng thoải mái, phảng phất giống như đang ôm một lò sưởi tay nho nhỏ trong lòng, lại còn là một lò sưởi tay mềm như bông, sẽ không làm hắn bị phỏng.
Khi Thân Giác bất ngờ hô một tiếng, Mộ Dung Tu nhất thời bị hoảng sợ, vội vàng buông lỏng tay ra, trên mặt hiện lên một mạt xấu hổ.
Thân Giác dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ biểu tình này của Mộ Dung Tu, cậu nhìn một hồi, nở nụ cười, “Bệ hạ lâm triều xong hẳn là cũng mệt mỏi rồi, uống trước ly trà nóng nô tài mới vừa pha đi, là Vụ Thủy trà mà bệ hạ thích.”
Mộ Dung Tu vẫn còn đang xấu hổ vì hành động mới vừa rồi của chính mình, cho nên lời Thân Giác nói gì hắn cũng không nghe vào tai, chỉ là vô thức gật gật đầu.
Thân Giác thấy hắn bất động, hơi hạ mi, dứt khoát duỗi tay qua nắm lấy tay Mộ Dung Tu.
Cậu đang thử Mộ Dung Tu.
Thân Giác làm tất cả mọi chuyện đều là vì khiến Mộ Dung Tu yêu cậu. Cậu là người tu đạo, xưa nay vẫn luôn có thừa kiên nhẫn, vì vậy cậu vẫn luôn nhẫn nại chờ Mộ Dung Tu động tâm. Mộ Dung Tu tuy rằng bạc tình, nhưng một khi đã động tâm rồi thì sẽ trở nên vô cùng cố chấp. Miễn là Mộ Dung Tu bắt đầu động tâm, thì hết thảy mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng.
Thân Giác cố ý nắm lấy tay Mộ Dung Tu, là muốn thử tâm ý của hắn.
“Bệ hạ cũng thật là vui, đến đi cũng không chịu đi. Đành để nô tài dẫn bệ hạ đi uống trà vậy.” Thân Giác cười nói, nắm tay Mộ Dung Tu đi về phía trước.
Mộ Dung Tu rũ xuống mắt phượng, nhìn xuống bàn tay Thân Giác đang nắm lấy tay mình.
Bàn tay của Thân Giác cũng không xinh đẹp, bên trên còn có rất nhiều vết thương, nhưng lại vô cùng ấm áp. Bàn tay lạnh băng của hắn dường như cũng nhiễm phải chút ấm áp kia.
Thân Giác thấy Mộ Dung Tu không mở miệng trách cứ cậu, thậm chí còn không rút tay ra, trong lòng cũng rõ ràng hơn nhiều.
Chỉ cần là Mộ Dung Tu động tâm, cậu lập tức có thể thu lưới. Nhưng trước khi thu lưới, cậu phải cho đối phương một liều thuốc mạnh nữa.
Chỉ động tâm thôi, chưa đủ.
Thân Giác muốn Mộ Dung Tu phải toàn tâm toàn trí yêu cậu.
......
Sau khi Mộ Dung Tu uống trà xong liền kể cho Thân Giác sự tình phát sinh lúc lâm triều hôm nay. Thạch Kiến An đích thân lên án mạnh mẽ những tội trạng mà Nhiếp Chính Vương phạm phải, thậm chí còn lấy ra chứng cứ, sắc mặt Nhiếp Chính Vương lập tức tối sầm lại, biểu tình một bộ hận không thể cầm đao chém chết Thạch Kiến An.
Mà những quan viên trước đây bị tổn thất lợi ích lập tức cũng đứng ra phụ họa với Thạch Kiến An. Mộ Dung Tu thấy thế, lập tức dựa vào thế lên án Nhiếp Chính Vương đang dâng cao, không chỉ bức cho Nhiếp Chính Vương phải trục xuất chức quan của Du Tòng Hiên, trực tiếp nhốt đánh hắn vào thiên lao, còn khiến cho Nhiếp Chính Vương phải về nhà đóng cửa ăn năn, sau đó viết một phong thư cáo tội.
Nhiếp Chính Vương hết đường chối cãi, lại bị Thạch Kiến An phản bội, chỉ có thể nhận sai.
Du Tòng Hiên thấy chính mình sắp bị nhốt đánh vào thiên lao, hoảng loạn quỳ bò đến trước mặt Nhiếp Chính Vương cầu tình. Nhiếp Chính Vương thấy thế, lại một chân đá đổ Du Tòng Hiên, “Cút ngay.”
Du Tòng Hiên bị đá đến phun ra một ngụm máu to, nghĩ đến chính mình nếu bị nhốt đánh vào thiên lao, không biết còn có thể sống mà đi ra hay không. Hắn đối với Nhiếp Chính Vương từ trước đến nay luôn là cố gắng thuận theo mọi chuyện, còn để đối phương ở trên giường tùy ý chà đạp mình. Nào biết oan gia này lại bạc tình như thế, không khỏi có vài phần phẫn hận. Hắn không quan tâm mà gào lên, “Vương gia, lúc trước ngài ở trên giường đâu có đối xử với vi thần như vậy. Ngài nói vi thần là người tốt nhất mà ngài từng gặp, còn nói gương mặt này của vi thần, thân thể này của vi thần có nhìn cả đời cũng không cảm thấy chán.”
Nhiếp Chính Vương không nghĩ tới Du Tòng Hiên sẽ vạch trần chuyện của hai người ở trên đại điện, vừa sợ vừa giận, lập tức muốn tiến lên giết chết Du Tòng Hiên. May mà Thạch Kiến An đã sớm để ý, vội vàng bảo hộ trước mặt Du Tòng Hiên, “Vương gia, có nói như thế nào đi nữa thì Du đại nhân vẫn chưa bị định tội, ngài cũng không thể động thủ.”
Du Tòng Hiên lau qua máu trên khóe miệng, lúc nhìn Nhiếp Chính Vương trong mắt thêm vài phần hận ý, “Vương gia quả nhiên là bạc tình thành tính, nếu sớm biết có hiện tại, vi thần sẽ không bao giờ tin lời từ miệng Vương gia. Lại nói, vi thần hôm nay, chính là Vương gia ngày mai, Vương gia có tin hay không?”
Sắc mặt Nhiếp Chính Vương lại càng khó coi.
Mộ Dung Tu ngồi tại long ỷ trên cao thấy một màn khôi hài này, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Không nghĩ tới trẫm còn được nhìn thấy trò khôi hài như vậy. Nghê Tín Nghiêm, trẫm vốn tưởng rằng ngươi chỉ là cùng Du ái khanh giao hảo, không nghĩ tới hai người các ngươi lại dùng cách này để giao hảo.”
Nhiếp Chính Vương nghe vậy lập tức nhìn về phía Mộ Dung Tu, y nhìn thấy biểu tình đầy trào phúng trên gương mặt của Mộ Dung Tu, trong lòng đau xót khôn cùng, thậm chí nói cũng nói không nên lời. Là mắt y bị mù, mới coi Du Tòng Hiên thành thế thân của Mộ Dung Tu, còn đắc ý dào dạt. Hiện tại xem ra, Du Tòng Hiên ngay cả tư cách đánh đồng với Mộ Dung Tu cũng không có. Là y cho Mộ Dung Tu cơ hội nhìn thấy màn khôi hài này.
Nhiếp Chính Vương vốn sĩ diện, càng không muốn mất mặt trước Mộ Dung Tu, cho nên sau khi bị Mộ Dung Tu châm chọc, y không khỏi bắt đầu có vài phần nản lòng thoái chí, cũng mất đi tâm tư muốn nổi giận.
Mộ Dung Tu ở trên triều đình toàn thắng, cho nên mới có chuyện sau khi hạ triều đi ôm Thân Giác.
Thân Giác nghe Mộ Dung Tu kể xong, trên mặt cũng lộ ra mỉm cười, “Này thật sự là quá tốt.” Cậu nhìn Mộ Dung Tu, ôn thanh nói, “Nhưng mà bệ hạ cũng không nên quá cao hứng, Nhiếp Chính Vương chủ yếu là dựa vào là binh quyền, bước tiếp theo bệ hạ hẳn nên làm tan rã binh quyền của Nhiếp Chính Vương.”
Mộ Dung Tu nghe Thân Giác nói như vậy, biểu tình nghiêm túc hẳn lên, “Chỉ là binh lính của Nhiếp Chính Vương gần như đều là đi theo hắn vào sinh ra tử, trẫm phải làm như thế nào mới có thể tan rã?”
Ánh mắt của Thân Giác khẽ động, một lát sau, cậu tiến đến nói thầm bên tai Mộ Dung Tu.
Mộ Dung Tu sửng sốt, vành tai chỗ Thân Giác sát lại gần đã tê rần, phảng phất như không phải là vành tai của hắn nữa.
Lương Vinh vốn là định đi vào đưa tấu chương, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Thân Giác ở sát bên tai Mộ Dung Tu nói nhỏ, thần sắc lập tức biến đổi, vội vàng lui ra ngoài. Sau khi lui ra ngoài, sắc mặt của gã trở nên ý vị sâu xa.
Gã vẫn luôn cảm thấy Mộ Dung Tu quá mức sủng tín Thân Giác, mà Thân Giác nhìn qua căn bản không có bất cứ một sở trường gì, nhưng Mộ Dung Tu chính là thích Thân Giác, gần như cùng ăn cùng ngủ với Thân Giác, ai ngờ thì ra bọn họ là cái loại quan hệ này.
Lương Vinh nhịn không được cười lạnh một tiếng, trong lòng lập tức có tính toán.
Cái tên hồ ly Thân Giác này lại dám câu dẫn Hoàng Thượng, chết chắc rồi.
******
Tác giả có điều muốn nói:
Lương Vinh: Thật ra điều tôi muốn nói là, cái tên hồ ly Thân Giác này lại dám câu dẫn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chết chắc rồi.
Mộ Dung Tu:......