Phu quân tốt sao?
Minh Nguyệt rúc vào lòng Ngự Hạo Hiên, khóe miệng cười đầy châm chọc. Hôm qua nàng mới thử xem ai là chủ nhân của Triệu công công mà hắn đã vội vàng đi an ủi Thượng Quan Uyển Nhi, sự trùng hợp này cũng quá ly kì.
Chớp hạ mi dài, mỉm cười ôn nhu, Minh Nguyệt hơi mệt mỏi nhìn Ngự Hạo Hiên, hơi làm nũng nói:
- Nô tỳ tin tưởng Hoàng thượng là phu quân tốt.
Nói rồi ý vị thâm sâu lui lại vài bước, nhẹ phúc thân nói:
- Nô tỳ cung tiễn Hoàng thượng lên triều.
Thần sắc của Minh Nguyệt khiến Ngự Hạo Hiên hơi sửng sốt, ánh mắt hắn tối sầm lại. Minh Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn hắn không nói thêm lời nào.
Tần công công lo lắng nhìn hai người. Ý tứ của Đức phi nương nương quá rõ ràng. Nếu Hoàng thượng quay lưng với lời hứa, không làm một phu quân tốt, như vậy nương nương sẽ rời khỏi vòng tay của Hoàng thượng, từ nay về sau thành kẻ xa lạ.
Nghĩ đến đây, lòng Tần công công hơi loạn. Quả nhiên thấy sắc mặt Hoàng thượng đại biến. Bàn tay nắm thành quyền đến nổi gân xanh. Tình cảnh này, Tần công công đã từng thấy qua nhiều, hắn hốt hoảng bước lên nói:
- Hoàng thượng, đã không còn sớm, nếu không trở về Ngự Thư phòng đổi triều phục sợ sẽ trễ giờ lâm triều.
Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt Ngự Hạo Hiên cực khó coi nhưng nàng vẫn quật cường tựa như khiêu khích mà nhìn hắn. Chỉ thấy sắc mặt Ngự Hạo Hiên xanh mét, đi ra khỏi Hướng Ân điện, giận dữ rời khỏi Ngưng Tuyết cung.
Ngự Hạo Hiên vừa đi, lòng Minh Nguyệt cũng bình tĩnh lại. Nàng chậm rãi đi tới phía cửa sổ, nhìn bóng dáng màu vàng kia tức tối rời đi, tay nắm chặt thành quyền.
Tiêu Đồng thấy Hoàng thượng rời đi trong lòng kinh ngạc, Hoàng thượng sao lại ở Ngưng Tuyết cung? Vừa nghĩ nàng đã chạy vội vào phòng ngủ, thấy Minh Nguyệt lạnh lùng đứng trước cửa sổ, quần áo đơn bạc theo gió bay bay, tóc dài run rẩy.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng không dám gọi lớn, chạy đến phía sau Minh Nguyệt, không rõ vì sao sắc mặt Minh Nguyệt nặng nề như thế. Suy nghĩ một lúc lại hỏi:
- Tiểu thư, có phải Hoàng thượng…
Mấy ngày gần đây để ý, Tiêu Đồng phát hiện hoàng đế này không hề đơn giản. Nàng mấy lần đến lãnh cung đều không tìm được bất kì manh mối nào. Chỉ biết hắn từng cực kì sủng ái Như Nguyệt nhưng không bao giờ đề cập chính sự ở trước mặt Như Nguyệt. Còn về hắn tâm cơ thâm trầm, thói quen yêu thích thế nào thì ngay cả Như Nguyệt cũng không hề hay biết.
Khi nghe Như Nguyệt nói thế, Tiêu Đồng có chút hoài nghi có phải Hoàng thượng thật lòng yêu thương Như Nguyệt hay không? Nếu thật lòng, hai người bên nhau một năm, sao ngay cả những điều cơ bản cũng không hay biết?
Tiêu Đồng chớp hạ mi, lại không biết có nên nói việc này cho Minh Nguyệt hay không. Nhưng nếu không nói, có phải cơ hội ra khỏi lãnh cung rồi được phong phi của Như Nguyệt sẽ giảm đi?
Khẽ cắn môi dưới vừa định mở miệng đã nghe Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Tiêu Đồng, trong hoàng cung có thể tìm được thạch tín không?
Thạch tín? Tiêu Đồng hoảng sợ, vội hỏi:
- Tiểu thư, người muốn thạch tín làm gì?
Nói rồi mới nhớ bây giờ đang là canh năm, tiếng người vang vọng, vội bưng miệng, thần sắc khẩn trương.
Nhưng Minh Nguyệt lại không hề để ý, nàng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, bàn tay dần buông lỏng, rồi đưa ra trước cửa sổ, gió lạnh xuyên qua từng ngón tay.
- Tiêu Đồng, lúc này nếu không trừ Thượng Quan Uyển Nhi, ta sợ từ nay về sau khó có thể xoay người.
Nói xong nàng nắm chặt tay.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt nghiêm túc như vậy mà lòng run lên nhưng không hề do dự nói:
- Nô tỳ lập tức đi tìm. Nói rồi chạy ra ngoài đại điện.
- Chậm đã.
Minh Nguyệt thu tay, đôi mi thanh tú hơi động, lạnh lùng nói:
- Nếu có thể, thuận tiện đem chút thạch tín giấu trong Tư Mộ cung, ta muốn nàng chạy trời không khỏi nắng.
Rồi hơi nhắm mắt nói nhỏ:
- Ngự Hạo Hiên, là ngươi bức ta.
Biển người mờ mịt, hồng trần kiếp trước, nàng lại chỉ là một u hồn nhỏ nhoi. Hậu cung tranh đấu nàng xem nhiều rồi. Mà khiến hồng nhan không có đường lui chính là sự “ghen tỵ”. Nàng không phải hồng nhan nhưng cũng tự đem thân hãm trong sự đấu đá đó. Như Nguyệt, chớ có trách ta, chớ có trách ta.