Trong Hán Ngự thư các, Tiêu Đồng tìm kiếm nhưng không có bất kì cuốn
sách nào ghi lại chuyện năm đó của Minh Nguyệt Quý phi mà đều chỉ là thơ từ, sách trị quốc. Một lúc sau, Minh Nguyệt xem thấy mệt mỏi cũng định
từ bỏ. Vì thế, Tiêu Đồng lại đem sách về chỗ cũ, bất ngờ lại tìm được
trong đống tro bụi một bức họa “đạp tuyết tìm mai” tựa như là của một nữ tử vẽ.
Tiêu đồng cao hứng phấn chấn đem bức họa kia đến trước mặt Minh Nguyệt nói:
- Một canh giờ cuối cùng cũng có chút thu hoạch, người xem
lạc khoản của bức họa này chỉ có một chữ “Nguyệt”, có phải là Minh
Nguyệt quý phi vẽ hay không?
Minh Nguyệt nhẹ xoa xoa trán mình, đứng dậy nhìn bức tranh thủy mặc
kia, đột nhiên hơi nhíu mi, chỉ thấy bức họa vẽ toàn hoa mai nhưng lại
vô cùng quen thuộc. Nhìn một lát mới phát hiện đó chính là rừng mai kia
trong Ngự hoa viên, hơn nữa, đó còn đúng là chỗ lần đầu tiên gặp Ngự Hạo Thiên. Trong họa, khối đá và tòa nhà đặt chiếc đàn bài trí không khác
chỗ nào.
Minh Nguyệt không khỏi nghi hoặc, đột nhiên nhớ tới trong tập thơ của Ngự Húc chủ yếu là thơ vịnh mai, đều viết hoa mai xinh đẹp, cao ngạo
rất nhuần nhuyễn, nhưng bài thơ mà nàng nhớ nhất chính là “Tình trung
mai” và “mỹ nhân độc ái” bởi vậy có thể thấy được từ mỹ nhân mà Ngự Húc
nhắc đến tất nhiên là Minh Nguyệt Quý phi, mà vì Minh Nguyệt Quý phi chỉ yêu hoa mai mà làm lượng thơ lớn về mai.
- Tiểu thư?
Tiêu đồng nhìn Minh Nguyệt hơi nhíu mắt, nàng nghi hoặc gọi rồi sau
đó cất bức họa kia lại, nhẹ phủi đi tro bụi trên đó, nhíu mi nói:
- Bức họa này rất giống cảnh sắc trong Ngự hoa viên.
Càng giống đoạn đường đi qua rừng mai trong ngự hoa viên để đến U Tâm tiểu trúc trong Trường Khanh cung
Minh Nguyệt gật đầu, cũng không nói nhiều:
- Tất nhiên là Minh Nguyệt Quý phi yêu thích hoa mai nên mới vẽ bức “đạp tuyết tầm mai” này
Sau đó, xoay người ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi:
- Trước cứ thu thập lại đi, ta hơi mệt.
Tiêu Đồng gật đầu, đối với việc hôm nay không khỏi hơi nản lòng,
không nghĩ một ngày bận rộn lại chẳng thu hoạch được gì, trong lòng đầy
áy náy, nhưng vẫn nhu thuận cười:
- Cũng tốt, nô tỳ đưa tiểu thư về điện nghỉ ngơi,
Nói xong, cuộn bức họa lại, mang lên trên lầu.
. . .
Trong Trường sinh điện, Minh Nguyệt nửa nằm trên tháp thượng, hơi
thất thần nhìn chiếc lược ngà khắc phượng, bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ về
hoa văn điêu khắc tỉ mỉ, trong lòng có cảm giác chua sót khó nói. Nhẹ
nhàng hạ tay, mâu quang chuyển hướng nhìn vết chân mình được bằng bó cẩn thận bằng chiếc khăn tơ vàng. Hơi chớp mắt như không muốn suy nghĩ
nhiều, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi chốc lát.
Từ khi mang thai, Minh Nguyệt ngủ nhiều hơn trước kia, mỗi lần ngủ mà không quá một canh giờ thì đều thấy mệt mỏi, nhưng cơ thể cũng không
suy yếu như những ngày trước, đã bắt đầu có thể ăn, ngửi mùi thuốc cũng
không cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cảm giác toàn thân vô lực, lười biếng hơn nhiều.
Tầm nửa nén hương, Tần công công vội vàng vào điện, vừa thấy Minh Nguyệt nằm ở ngủ, bước lên phía trước lễ bái:
- Nô tài tham kiến đức phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt hơi động, mi dài hơi run rẩy, từ từ
mở mắt, thoáng thấy Tần công công, đầu tiên là ngẩn ra rồi mới từ từ
đứng dậy hỏi:
- Chuyện gì làm Tần công công khẩn trương vậy?
Trố mắt, rồi sau đó Tần công công mới phát hiện trên trán mình đổ không ít mồ hôi, vội kéo tay áo xoa xoa rồi mới nói
- Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng muốn nô tài truyền lời
cho nương nương, trưa nay Hoàng thượng không về Tẩm tâm cung cùng nương
nương dùng bữa. Vì sứ thần Tử Ngọc quốc tới nên Hoàng thượng đang ở Kim
Loan điện thiết yến.
Mâu quang chợt lóe, suy nghĩ của Minh Nguyệt nhất thời cứng lại rồi nghi hoặc nói nhỏ:
- Sứ thần Tử Ngọc quốc?
Tần công công cúi đầu nói:
- Chính vậy, bởi vì bẩy ngày sau là đại hôn của Hoàng thượng và Khuynh Thành quận chúa, sứ thần Tử Ngọc quốc thay thế quốc chủ dâng
lễ mừng Hoàng thượng, mang theo 10000 lạng vàng, bạc trắng vài rương,
cùng rất nhiều châu báu, tơ lụa.
- Thì ra là thế
Minh Nguyệt vỗ vỗ trán, làm bộ như không yên lòng rồi nhẹ nhàng cười, bàn tay trắng nõn chống trán, tựa như vô cùng mệt mỏi:
- Vậy buổi tối Hoàng thượng có thời gian đến thăm bản cung?
- Nô tài không biết, chờ nô tài đến hỏi Hoàng thượng rồi sẽ trả lời nương nương,
Tần công công cung kính trả lời, thấy Minh Nguyệt hơi gật đầu vội vàng đứng giật, đi lùi ra tẩm điện, hơi khép cửa lại.
“Tử ngọc quốc”
Minh Nguyệt nhìn bóng Tần công công rời đi, nhẹ giọng nỉ non. Đôi
mắt dần sắc bén. “10000 lạng vàng, vài rương bạc trắng” bỏ ra khoản lớn
như vậy tất không phải là chuyện hời hợt. Hơn nữa, chuyện đám cưới giữa
Thiên triều và Lãnh Tiêu quốc không phải là chuyện mới có, vì sao 16
nước đều sớm biết nhưng không hề động tĩnh, chỉ riêng Tử Ngọc quốc lại
vội vã cử sứ thần mang đại lễ đến chúc mừng?
Xét ra, đây không phải là lần đầu đế vương đại hôn, lại nói, cùng lắm cũng chỉ là một tần phi thôi. Hơn nữa, đây còn là tần phi đế vương chưa phân cấp bậc lại khiến một nước chư hầu dâng tặng lễ vật lớn như vậy
thật khiến người khác cười chê hay là hắn có ý đồ?
Minh Nguyệt hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng đứng dậy đi xuống tháp thượng,
bước đến cửa sổ. Minh Nguyệt nhìn những nhân công bận rộn trong hoa
viên, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày này không thấy Lãnh Cô Vân, khóe miệng cười lạnh. Đại hôn của Khuynh Thành quận chúa sắp đến, nay Tử Ngọc quốc lại có ý đồ không rõ ràng, nàng cũng không tin Lãnh Cô Vân có thể yên
tĩnh như vậy, không chút để ý đến “Giá y thần công” và chuyện phế Hậu.
. . . .
Giữa trưa, hậu cung lại xôn xao, chúng phi biết chuyện Tử Ngọc quốc
dâng đại lễ đều bàn tán có phải Tử Ngọc Quốc cũng có ý nghĩ muốn kết
thân với Thiên triều hay chăng?
Nhưng lời đoán này cũng chẳng phải là tin đồn vô căn cứ, những Tần
phi trong cung lâu lâu đều biết, ba năm trước đây, lúc Như Nguyệt Quý
phi bị phế truất, Tử Ngọc Quốc đã từng mang tiểu công chúa Tiêu Mẫn 13
tuổi đến muốn gả cho đế vương. Nhưng lúc ấy đế vương lại vì Công chúa
tuổi còn nhỏ mà từ chối. Nay, Tử Ngọc quốc lại đưa lễ vật lớn đến, tâm ý xem ra rất rõ ràng.
Tiêu Đồng nghe được lời đồn này lại không khỏi đau đầu. Không nghĩ
Khuynh Thành quận chúa còn chưa tiến cung thì Tử Ngọc quốc lại muốn chen chân. Tuy rằng chuyện này xác thực là khó tránh, như tiên đế có tới 15
phi tần là từ 16 nước dâng đến, hơn nữa toàn chiếm được những vị trí
cao, nhất phẩm, nhị phẩm, được sủng ái cũng không mấy người. Dù sao
những công chúa trong hoàng thất này cũng chẳng ai nhường ai, gây nên
không ít sóng gió.
Sau Tử Vân Đình trong Ngự Hoa viên, Tiêu Đồng một thân váy màu ngọc
bính ngồi trên tòa núi giả, lười nhác nhìn các cung nữ bận rộn, tíu tít, nàng nghe bọn họ bàn luận về chuyện tiểu công chúa Tử Ngọc quốc xong,
lại thấy Lý công công đến, thoáng nhìn thấy Tiêu Đồng vội tiến lên:
- Tiêu Đồng cô cô đợi lâu.
Mấy ngày nay vì tiệc cưới của đế vương, hậu cung cũng náo nhiệt hơn
bình thường nhiều, tốp năm, tốp ba bàn tán chuyện đại hôn, lại bàn
chuyện Đức phi nương nương mang hoàng tự trong người. Thậm chí còn có
mấy tiểu thái giám còn đặt cược xem trong bụng Đức phi nương nương là
công chúa hay là thái tử.
Mọi việc thì như thế, nhưng các chủ tử trong cung phần lớn cũng chỉ
nhắm một nắm mở một mắt. Lí công công và Triệu công công phụng mệnh Thái hậu đi bắt những thái giám tham gia cá cược, đem đến Trượng hình cục mà đánh đòn, cho nên các cung nữ, thái giám thấy Lí công công đều chỉ nghĩ hắn đi giám sát. Tất cả dừng việc bàn tán, lại lo làm việc.
Tiêu đồng nhìn thế không nói lời nào, khóe miệng cười yếu ớt nói:
- Nương nương nhà ta còn đang lo lắng Hoàng hậu bị cấm
chừng, Lí công công cũng phải chịu khổ theo. Không ngờ Lí công công lại
nhận được sự trọng dụng của Thái hậu, so với Triệu công công của Hiền
phi còn có tiền đồ hơn
Lý công công ha ha cười, nói hai câu nịnh hót Đức phi nương nương rồi nhỏ giọng nói:
- Lần này Đức phi nương nương muốn nô tài làm cái gì?
Mỗi lần chỉ cần tiêu đồng tìm hắn, tất nhiên là có chuyện sai bảo, còn thưởng rất hậu.
Tiêu đồng cười:
- Lý công công lần nào cũng muốn lập công nhanh chóng, chẳng lẽ là thiếu bạc?
Về Lý công công, Tiêu Đồng từng điều tra qua, hắn 18 tuổi mới tịnh
thân tiến cung làm Thái giám. Vì khéo miệng lại hiểu việc chải bới tóc
nữ nhân nên được Hoàng hậu coi trọng, ở bên Hoàng hậu đã hơn tám năm.
Không có ham mê gì nhiều, chỉ có kết giao với đám người hạ lưu ở ngoài
cung, thường trà trộn trong sòng bạc, kỹ viện. Trước đây không lâu, có
chuộc thân cho một kĩ nữ trong kĩ viện, lại mua cho tòa viện lớn, cung
cấp cẩm y ngọc thực mà bao dưỡng, cho nên mới cần kiếm bạc.
Lý công công đỏ mặt cười, cũng không lảng tránh, chỉ nói:
- Nô tài vì Đức phi nương nương cống hiến sức lực, chính là
trời ban cho ân đức, cho dù nương nương không thưởng, nô tài cũng hết
sức lo liệu chu toàn.
Nói xong, hai mắt nheo lại, giả dối cười, lại nói:
- Tiêu Đồng cô cô, chuyện mấy ngày trước người muốn nô tài
làm, nô tài đều đã làm tốt, cũng mua một đám tử sĩ vây quang Tư Mộ cung, chỉ cần Thượng Quan Trung có động tĩnh, bọn họ sẽ lập tức động thủ.
Tiêu Đồng vừa lòng gật đầu, rút mấy tấm ngân phiếu ra nhét vào tay Lí công công cười nói:
- Nương nương quả nhiên không nhìn lầm công công, việc hôm
nay thập phần đơn giản, ngươi chỉ cần tìm cung nữ đáng tin, sai bọn họ
tung tin đồn về Hoa mỹ nhân và Hoa Như Tiêu. Nói Hoàng thượng coi trong
Hoa Như Tiêu nên mới sắc phong nàng là ngự nữ, việc này là Hoa mỹ nhân
âm thầm an bài
Lúc sau nghĩ nghĩ lại nói:
- Tốt nhất là truyền đến tai Hiền phi, nàng đã sống yên bình một đoạn thời gian rồi, để cho nàng có chút việc mà làm đi
Nếu không, rảnh rỗi sẽ lại miên mai suy nghĩ….
Lý công công nhìn ngân phiếu trong tay, mặt mày hớn hở, nhưng lập tức lại nhíu mày, hơi khó hiểu nhỏ giọng nói:
- Cô cô, thứ nô tài nói thẳng, Hoa thị vốn chẳng thành được
cái gì, cần gì phải khiến nương nương lao tâm đối phó. Ngay tình thế
trong cung ngoài cung đều vô cùng cấp bách, lỡ Âu Dương thị và Thượng
Quan thị đánh hơi ra điều gì sẽ khó tránh được họ liên hợp lại đối phó
Mộ thị.
Tiêu đồng rũ mắt đạo lí này sao nàng không hiểu, nhưng là…
- Hiền phi đem Hoa Như Tiêu vào Tẩm tâm cung tất nhiên là có mục đích, nếu nàng ta là do thám của Hiền phi thì kế hoạch của nương
nương chẳng phải càng thêm nguy hiểm. Huống chi tâm tư Hiền phi khó
lường, mà chỉ vì một cung nữ nho nhỏ lại hao tâm để nàng ta vào Tẩm tâm
cung? Cho nên người này không thể không trừ.
Lý công công có chút sáng tỏ gật đầu, cất ngân phiếu, cẩn thận lớn tiếng nói:
- Xin cô cô chuyển cáo Đức phi nương nương, nô tài chắc chắn hết sức bình ổn chuyện trong hậu cung. Những ngày gần đây, những kẻ bàn luận chuyện nương nương mà long tự cũng đã được xử lí. Thái hậu bình
thường cũng đều cầu phúc cho nương nương và Hoàng tử, cho nên xin Đức
phi nương nương chớ lo lắng.
Tiêu đồng liếc liếc nhìn mấy cung nữ đang xem, gật đầu nói:
- Vậy làm phiền công công, ta cũng cần phải trở về, công công đi thong thả
- Tiêu đồng cô cô đi thong thả
Lí công công cúi đầu cung kính nói, rồi sau đó liền xoay người đi về
Tử vân đình, các cung nữ đều né tránh, sắc mặt kích động ra vẻ chăm chú
làm việc.
Sau đó, hậu cung bắt đầu lặng lẽ truyền tin đồn Hoa mỹ nhân muốn muội muội mình câu dẫn Hoàng thượng, được thăng cấp ngự nữ. Nhất thời, Quỳnh Hương các đột nhiên nhộn nhịp lên hẳn, rất nhiều phi tần tới chơi, phần lớn lại là nói bóng gió, quở trách. Dù sao các phi tần này phần lớn đều là những người chưa được thánh sủng cho nên đều thương hại nhau, lại
cũng âm thầm phân cao thấp. Vì Hoa mỹ nhân từng được Hoàng thượng ban
tiểu tự Thanh Dĩnh nên khiên bọn họ đố kị.
Nhưng bọn họ không ngờ, hơn 10 người trong Quỳnh Hương các đang tranh giành ầm ỹ thì Hiền phi cao cao tại thương đột nhiên giá lâm khiến
chúng phi đều tìm cớ cáo lui. Hoa mỹ nhân lại càng sợ đến hoa dung thất
sắc, quỳ gối trước Hiền phi không dám nhúc nhích.
Hôm nay, Hiền phi mặc váy dài hồng, trâm cài mã não, mặt điểm tô son
phấn vô cùng đẹp đẽ quý giá, kiều mị vô cùng khiến người không nhịn được mà nhìn chăm chú. Nhưng sự xinh đẹp này trong mắt Hoa mỹ nhân lại như
độc dược trí mạng khiến nàng run rẩy người.
Chỉ tiếc Hiền phi lại không phải là người thương hương tiếc ngọc, sau khi các phi tần vừa đi liền tát Hoa mỹ nhân đến hằn năm ngón tay đỏ
hồng trên má. Ầm một tiếng đẩy văng bàn trà, khuôn mặt giận dữ:
- Hay cho Hoa Như Sương ngươi, bản cung đề bạt hai tỷ muội
ngươi, che chở giúp các ngươi không bị đám người Hoàng hậu hãm hại mà
các ngươi lại cắn ngược lại, định dùng Hoa Như Tiêu câu dẫn Hoàng
thượng.
Nói xong, lại cầm một bình hoa trên bàn nèm về phía Hoa mỹ nhân.
Thanh Dung đứng một bên mắt thấy không ổn, vội bước lên ngăn cản
Thượng Quan Uyển Nhi, nhanh tay kéo lại tay Thượng Quan Uyển Nhi, khuyên giải:
- Nương nương bớt giận, vì loại nô tài này mà giận dữ thật không đáng
Sau đó đoạt được bình hoa trong tay Hiền Phi lại nói:
- Tiểu thư, chuyện này đã phát sinh, tức giận cũng vô dụng,
không bằng trước tiên triệu hồi Hoa Như Tiêu, không chừng Hoàng thượng
cũng sẽ quên đi việc này.
Cung nhân được Hoàng thượng khâm điểm cũng không ít nhưng phần lớn
lại không được thị tẩm. Lúc trước việc Đông Nguyệt đã từng gây ồn ào
không ít, lại nói được ở lại Trường Sinh điện qua đêm nhưng cuối cùng
vẫn là công dã tràng. Trong Hậu cung, trừ Âu Dương Hồng Ngọc thì chưa có tần phi nhị phẩm nào có cơ hội hầu hạ Hoàng thượng.
Hiền phi lòng như có lửa phập phồng, nàng tức giận đến run người, kéo mặt Hoa mỹ nhân lên, như để tiết hận mà đạp hai chân, nổi giận mắng:
- Cẩu nô tài, sớm biết ngươi không an phận như thế này, sau yến hội ngày đó bản cung đã giết chết ngươi.
Đầu vai đau đớn, nhưng cũng không dám kêu một tiếng nhưng lời nới của Hiền phi lại khiến Hoa Mỹ nhân sợ hãi vạn phần, đôi mắt hạnh câu hồn
nay ngập nước mắt, liên tục dập đầu, khóc lóc
- Nương nương tha mạng, tiện thiếp oan uổng, tiện thiếp thật sự không có sai Như Tiêu đi câu dẫn Hoàng Thượng, tiện thiếp…
- Ngươi còn dám mạnh miệng
Thượng Quan Uyển Nhi lại càng tức giận, hận không thể xé nát mặt Hoa
mỹ nhân, nàng ngồi trên ghế, trợn mắt trừng trừng nhìn Hoa mỹ nhân, bình ổn một chút rồi mới nói:
- Bản cung không có tâm tư mà ở đây lằng nhằng với ngươi,
nhưng ngươi nhớ cho kỹ, trong hậu cung này ít nhất bản cung cũng có
riêng một góc trời, muốn đấu, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Hoa mỹ nhân sợ tới mức nói không nên lời nói, nàng liên tiếp dập đầu, nói:
- Nương nương nói đúng, nương nương nói đúng, tiện thiếp tự
hổ thẹn, nhưng là tiện thiếp thật sự không như nương nương nghĩ, tiện
thiếp oan uổng
Nói xong, nước mắt tuôn rơi, nức nở nói:
- Nương nương lúc trước phái Như Tiêu giám thị hành tung
của Đức Phi nương nương, hơn nữa. . . Hơn nữa lựa thời cơ hạ độc, tiện
thiếp giám sát nàng rất kĩ. Hai người tỷ muội nô tỳ không làm gì có lỗi
với Hiền phi người, dù sao nếu chuyện bại lộ, tỷ muội chúng nô tỳ cũng
bị liên lụy
- Tiện nhân
Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên đứng lên, lại tát Hoa mỹ nhân một cái
khiến khóe miệng Hoa mỹ nhân chảy mắt, mâu quang đầy sát khí nói:
- Ngươi dám uy hiếp bản cung
- Tiện thiếp không dám, tiện thiếp không dám
Hoa Như Sương khóc trôi son phấn cũng không dám đi ra ngoài tìm người cứu. Nàng biết rõ Hiền phi là người thế nào vì thế chỉ có thể dập đầu
nói:
- Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng a
Thanh dung nhìn Hoa mỹ nhân khóc lóc trong lúc nhất thời thấy phiền chán vì thế nói nhỏ vào tai Hiền phi:
- Nương nương, bây giờ không giống như trước kia, nếu để toa chuyện bị Chiêu nghi nương nương biết, khó tránh khỏi gặp chuyện.
Hiền phi nghe xong không những không bớt giận, lại càng tức giận nói:
- Bản cung là đứng đầu tứ phi còn sợ một nhị phẩm chiêu nghi như nàng ta?
Nói xong một cước đá vào Hoa mỹ nhân, khiến Hoa mỹ nhân ngã lăn ra
đất kêu khóc. Mà trong Quỳnh Hương cung cũng không ít cung nữ nghe được
tiếng kêu thảm thiết nhưng nhìn đến cảnh trong đại điện đều sợ hãi mà
lánh đi.
Thanh Dung nhíu mi nhìn lũ cung nữ chạy trốn ngoài điện, lo lắng không tốt vì thế vội kéo tay Thượng Quan Uyển Nhi:
- Nương nương bớt giận, Âu Dương Hồng Ngọc quả thực không
đáng gì nhưng trong tay nàng có đại quyền Hoàng thượng ban cho, nay
Hoàng Hậu cấm chừng, người chấp pháp hậu cung lại là tỷ tỷ của Đức phi
nương nương, nếu việc này truyền ra thì nương nương sẽ gặp rắc rối.
Giết hại cung phi mang long tự vốn là tử tội, nếu truyền ra ngoài,
nhìn tình huống hiện tại của tiểu thư khó tránh khỏi sẽ bị Âu Dương Hồng Ngọc bỏ đá xuống giếng. Tuy rằng trong hậu cung chưa có động tĩnh gì
nhưng việc âm thầm phục binh không phải là chuyện một sớm một chiều có
thể phát giác.
Đầu óc Thượng Quan Uyển Nhi dần thanh tỉnh, trong lòng nàng cũng hơi
bối rối, bàn tay trắng nõn nắm chặt khăn lụa, liếc nhìn kẻ đang ôm bụng, trên mặt có hai dấu tay hồng, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Ngươi nhớ kĩ cho bản cung, nếu còn có hành vi gây rối gì
nữa thì đừng trách bản cung giết các ngươi mà ngay cả cha già của ngươi
cũng bị lột da cho chó ăn
Rồi hung hăng đạp thêm một cước, nói với Thanh Dung:
- Ngươi lập tức triệu hồi Hoa Như Tiêu về Quỳnh Hương các
rồi đuổi ra cung, tùy tiện tìm kẻ ăn mày mà gả cho, cho nàng chút bạc,
từ nay về sau không được bước vào hậu cung nửa bước.
Hoa mỹ nhân quá sợ hãi, vội cầu xin
- Nương nương khai ân, nương nương khai ân, tiện thiếp nhất
định sẽ để Như Tiêu rời khỏi cung đình, xin nương nương đừng làm như
vậy.
- Đủ. . .
Thanh dung nổi giận nói, rồi sau đó nâng Hiền phi đi ra ngoài, không để ý đến Hoa mỹ nhân khóc đến ngất đi.
Hiền phi vừa đi, tránh trong góc tối, tiểu cung nữ đi ra, vừa khóc vừa nâng Hoa mỹ nhân hỏi:
- Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Người trong hậu cung này nếu đắc tội Hiền phi chỉ sợ cũng có kết cục như những thi
thể tìm được dưới giếng kia thôi
Ba tử thi phát hiện trong hậu cung, phần lớn mọi người đều nói là
Hiền phi gây nên, dù không có chứng cứ nhưng không có lửa sao có khói.
Hoa mỹ nhân khóc đến dại ra, nàng mở to đôi mắt đẹp, trống giống nhìn cửa điện, không ngừng lẩm bẩm câu nói của cung nữ kia:
- Nên làm cái gì bây giờ?. . . Nên làm cái gì bây giờ? nên làm cái gì bây giờ?