Vị Ương thiên, tạc dạ tiểu mị, hốt nghi quân đáo, khước thị lưu ly hỏa, Vị Ương thiên
….
(đêm qua ngủ chập chờn, ngỡ là vua đến, cũng chỉ là tiếng ngọc lưu ly…)
Trường Sinh điện, Tiêu Đồng mặc áo màu xanh, canh giữ trước giường
Minh Nguyệt, bàn tay trắng nõn cầm sách, lười nhác lật mấy tờ nhưng lại
thấy rất nhàm chán, ném sang một bên.
Hôm nay, từ lúc rời Ngự Hoa viên về, Lí công công đến hai lần, đại
khái nói mấy ngày nay Hiền phi bực bội nghe chuyện Hoa Như Tiêu liền ra
tay với Hoa mỹ nhân, cũng muốn đem Hoa Như Tiêu đuổi ra khỏi cung, tùy ý gả cho ăn mày, cả đời không thể hồi cung.
Vừa nghe được lời ấy, Tiêu Đồng quả thật kinh ngạc vạn phần, không
nghĩ Hiền phi lại làm đến bước này. Vì thế sai Lí công công âm thầm bảo
hộ Hoa mỹ nhân, đợi nàng báo cáo nương nương rồi định đoạt, cũng không
nghĩ vừa tiến cung lại gặp Như Nguyệt tỷ tỷ. Vừa thấy nàng, Như Nguyệt
vội kéo nàng lại, nhét hai ba quyến sách vào lòng nàng, nói là thứ tiểu
thư muốn, cũng dặn nhất định phải giấu kín, không để Hoàng thượng phát
hiện, nếu không hậu quả khó lường. Vì sách này là nàng trộm mà có.
Tiêu đồng thấp giọng thở dài, nhìn quyển sách trên tay, thật sự không biết sách này viết gì, phù chú gì đó? Làm sao để song ngọc kết hợp? Bất đắc dĩ lại cầm lên một quyển sách, đúng chương về bức vẽ thiên văn
“Thất tinh liên châu”, dưới bước vẽ ghi lại một số lời dặn dò thần thánh v..v…khiến Tiêu Đồng cảm thấy hoảng hốt, khó hiểu.
Nàng từng hỏi Như Nguyệt tỷ tỷ trộm sách này từ đâu nhưng Như Nguyệt
lại không nói gì, chỉ nói chung chung, bảo nàng dặn tiểu thư nhanh chóng xem rồi trả lại cho nàng.
Tiêu đồng nhìn ba quyển sách trong tay lại lật giở ra, nhưng lại thở
dài. Sách này cổ quái, ba quyển đều là thơ, nàng với nữ công, thi họa
đều không thông thạo vì thế chỉ có thể khó chịu vứt qua, lại phiền chán
nhíu mày, còn có bảy ngày….
Minh Nguyệt ở trên giường ngủ một lát, thấy Tiêu Đồng thở dài hai
tiếng, khóe miệng cười yếu ớt, hơi mở mắt, quay đầu nhìn Tiêu Đồng ngồi
trên thảm, thở dài đứng dậy, ôn nhu nói:
- Hôm nay Tiêu Đồng có chuyện phiền lòng?
Tiêu Đồng trố mắt, vội quay đầu nhìn Minh Nguyệt rồi vội vàng đứng
dậy cầm gối đặt lên mép giường cho Minh Nguyệt dựa rồi lại đắp chăn bông lại cho Minh Nguyệt rồi mới hỏi:
- Tiểu thư tỉnh dậy khi nào?
Sao nàng không nghe thấy gì?
- Được một lúc, vẫn nghe thấy ngươi thở dài
Minh Nguyệt dựa vào mép giường, mâu quang nhìn ba bộ sách kì lạ trên thảm cừu màu trắng, trầm tư nói:
- Kia là cái gì?
Tiêu đồng cười nhặt sách lên, nhíu mày nói:
- Nô tỳ cũng không biết đây là cái gì, là như Nguyệt tỷ tỷ
muốn nô tỳ đưa cho tiểu thư , nghe nói đây là thứ tiểu thư muốn, nàng
từng hay thấy đế vương đọc sách này, luôn giấu ở một chỗ. Cho nên hôm
nay mang đến cho tiểu thư, cũng dặn tiểu thư xem nhanh tránh để Hoàng
thượng phát hiện.
Ánh mắt Minh Nguyệt hơi động, trong lòng hỗn loạn khó nén, nàng nhận
một quyển sách, tiện tay mở ra, đúng là về quan sát thiên văn và hai
mươi tám tinh tú kì tướng, hơn nữa còn chủ yếu ghi về quỷ thần, lục đạo, thuyết nhân quả, cũng có ghi cả về “thời không chi môn” (cánh cửa thời
không)
Trong lòng ẩn ẩn bất an, thời cổ tại sao có sách như vậy? Nàng lại
cầm lấy quyển thứ hai lại thấy vẽ về phù chú, mâu quang lưu chuyển, từ
chương thứ nhất đã tìm được về Nghịch thiên luân hồi, trong lòng nhảy
dựng, hai mắt nhìn về phía dưới, chỉ thấy ghi rất đơn giản: Quan sát
trời sao, ngày “thất tinh liên châu” buổi trưa đốt hương, trong miệng
thỉnh cầu, có thể gọi được hồn kiếp sau.
Nàng nhíu mày tú, bàn tay trắng nõn lật sang trang sau lại phát hiện
đã bị người xé rách, tuy rằng chỉ còn lại vài chữ nhưng không hiểu được
hàm nghĩa trong đó, trên trang sách chỉ còn lại chữ “người giải chú” mà
thôi.
Trong lòng hốt hoảng khó hiểu lại lật tiếp, sau đó là ghi về những
phù chú khác, chương nào cũng đầy đủ chỉ duy nhất “nghịch thiên luân
hồi” là bị thiếu.
- Tiểu thư, làm sao vậy?
Tiêu đồng nhìn sắc mặt Minh Nguyệt có chút tái nhợt, không khỏi lo
lắng hỏi, nhưng Minh Nguyệt lại như không có gì, cầm lấy quyển sách thứ
ba, giở lung tung mấy chương, tất cả đều là thi từ ca phú, trong lúc vô ý lại thấy một câu.
nhiên, Minh Nguyệt lại nếu văn sở vị văn bình thường, cầm lấy đệ tam
quyển sách, lung tung phiên mấy trương, lại chương chương đều là thi từ
ca phú, vừa định ném, lại trong lúc vô ý miết đến một câu:
“Ngân sàng tích lịch thanh ngô lão, phấn thu cung quy. Thải hương
hành xứ túc liên tuyến, thập đắc thúy kiều hà hận bất năng ngôn
Hồi lang nhất thốn tương tư địa, lạc nguyệt thành cô ỷ. Bối đăng hòa
nguyệt tựu hoa âm, dĩ thị thập niên tung tích thập niên tâm.” (lúc nào
lĩnh ngộ được thì sẽ bổ sung)
- Chữ viết này khiến Minh Nguyệt càng nhíu mày, đôi mắt nhìn chữ viết cứng cáp hữu lực, giật mình cảm giác quen thuộc, lại cũng
không phải chữ của Thánh tổ. Nàng trợn to mắt, bỗng nhiên nhớ tới ngày
ấy trong Ngưng Tuyết cung, tờ giấy tự tay nàng đốt: Khi còn thiếu niên,
tình không biết từ đâu mà đến chỉ nghĩ cuối cùng sẽ tươi đẹp”
Hắn! Minh Nguyệt nghi hoặc nói, rồi lật qua mấy chương tiếp theo, lại thấy chữ viết bất đồng, toàn là chữ của Thánh tổ, Minh Nguyệt nhìn lướt qua đại khái đều là những từ ngữ kiểu: “Trang sinh mơ hóa bướm” …
Vì thế nhẹ khép sách, lại nhìn Chương 1 thấy được đôi câu đối.
Sương khỏa hàn tùng, vụ áp thương tùng, long đông thiên thời, tuyết
vũ trường không. Thiên thu mộng túy, vạn dặm hồn thông. Thán u tình
thâm, thi tình trọng, thịnh tình nùng.
Mờ mịt thủy sắc, yên nhiên sơn dung. Cấp thiên xứ, yểu yểu phi hồng.
Nhất phiên tâm sự, kỷ hứa bình tung. Ái lạp mai hoàng, ngạc mai lục,
thích mai hồng
(cũng xin phép chưa giải nghĩa)
Minh Nguyệt mắt, bên tai truyền đến thanh âm xa xôi như từ chân trời
đến: “Sương khỏa hàn tùng, vụ áp thương tùng, long đông thiên thời,
tuyết vũ trường không.” nhất thới rùng mình, ngực như nghẹn lại, bất
giác thấy quyển sách kia như lửa nóng mà ném ra.
Làm sao lại giống hệt những lời trong cơn mơ ngày ấy? Ngự Húc, Ngự
Húc, đầu Minh Nguyệt hỗn loạn, không rõ vì sao mỗi lần nghĩ đến cái tên
này, linh hồn của mình như bị vây trụ, trói buộc, giãy dụa không được
lại muốn thỏa hiệp cũng không xong, tựa hồ vĩnh viễn chỉ có thể vị vây
trụ trong đó.
Hít một hơi sâu, đáy lòng Minh Nguyệt bất giác phiếm lạnh, nàng thất thần những mấy quyển sách, hồi lâu như tỉnh mộng mà nói:
- Tiêu Đồng, bảo Như Nguyệt nói cho ta biết, sách này từ đâu mà có.
Tiêu Đồng cũng hoàn hồn theo Minh Nguyệt, vội đứng lên, lại nghĩ tới cái gì, vội nói:
- Tiểu thư, nô tỳ có hỏi nhưng Như Nguyệt tỷ tỷ không nói, cũng muốn nô tỳ bảo tiểu thư không nên hỏi.
Đôi mày thanh tú dần dãn ra, Minh Nguyệt cũng không thấy khó xử, đem sách đến trước mặt Tiêu Đồng nói:
- Vậy bây giờ ngươi đi trả ngay cho nàng, nói cho nàng những sách này không có tác dụng gì với ta, bảo nàng trả lại đi
Rồi khi Tiêu Đồng nghi hoặc tiếp nhận lại cười yếu ớt:
- Chú ý hành tung của nàng, ta muốn biết nàng đi đâu.
Tiêu đồng ngẩn ra, rồi sau đó lập tức hiểu rõ, gật gật đầu nói:
- Ý tiểu thư nô tỳ hiểu
Rồi nhét sách vào tay áo, đi đến Vị Ương điện.
Bất giác đã đến hoàng hôn, tịch dương đỏ như máu.
Minh Nguyệt một thân tố khiết tẩm bào (áo ngủ), đứng trước bệ cửa sổ, mâu quang chăm chú nhìn đài cao mười trượng giữa hoa viên, màu hoa
tường vi như máu, đôi mắt đỏ nhiễm lửa, trong lòng lo lắng, không khỏi
nhíu mày.
Bàn tay trắng nõn nắm chặt bậu cửa, trời dần tối cũng không thấy Ngự
Hạo Hiên về tẩm cung, hơn nữa Tần công công cũng chưa về trả lời. Minh
Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhẹ chớp hạ mi dài, buông tay, đóng cửa
sổ, trong lòng không vui đi về phía ngự án đã được thị nữa dọn dẹp tốt.
Hít sâu một hơi, ngồi trước án tiền, khẽ vén tay áo dài, cầm đá mài
mực, đổ chút nước lên nghiên, nhẹ nhàng mài mực nhưng lại lập tức chê
cười chính mình. Bàn tay trắng nõn cầm đá mài, tùy ý lại mở một bản tấu
chương, đều là chuyện liên quan đến dân sinh, làm nàng hơi phiền chán.
Thấy không có chuyện gì để làm, nàng chỉ có thể chán đến chết nhìn
sang tấu chương khác. Thoáng nhìn thấy tấu chương đề Âu Dương Trì, Minh
Nguyệt hơi động mày, vừa định mở ra đã thấy dấu Ngự Hạo Hiên phê duyệt
qua, đúng là chuyện Thượng Quan Trung bị biếm và việc xử trí Hiền phi
Thượng Quan Uyển Nhi. Minh Nguyệt cẩn thận xem, bật cười Âu Dương Trì là kẻ ngụy quân tử, hắn lại khen ngợi Thượng Quan Uyển Nhi hiền lương thục đức, nói hắn và bách quan nguyện không truy cứu đến Thục phi.
Cười khẽ, hay cho lão hồ li Âu Dương Trì. Mâu quang Minh Nguyệt nhìn
chữ phê duyệt “chuẩn khanh sở tấu” không khen ngợi Âu Dương Trì rộng
lượng cũng không tỏ thái độ gì về việc Thượng Quan thị.
Mím môi, Minh Nguyệt khép lại tấu chương, rũ mắt hạ mi, thấy ngoài
điện hơi có động tĩnh lại giương mi lên, phảng phất có như sự hy vọng
trong lòng đã đến. Nhưng lại là mấy cung nữ đẩy cửa mà vào, đem đồ ăn
vào, cũng nói Tiêu Đồng dặn nàng phải ăn nhiều hơn. Một lúc sau, mấy
người liền vội vàng rời đi.
Minh Nguyệt đứng dậy, nhìn những đồ ăn trên bàn, tuy rằng vẫn rất
phong phú, đều dựa theo khẩu vị của nàng mà làm, nhưng hôm nay nàng lại
không hề muốn ăn chút nào.
Như hơi suy nghĩ, đẩy cửa điện ra, nhìn đài cổ trong Tẩm tâm cung,
các điện đều đã lên đèn, kim bích huy hoàng lại càng khiến nàng thấy
lạnh lùng. Mi dài nhẹ rung, bàn tay trắng nõn nắm chặt cánh cửa rồi bất
đắc dĩ đóng lại.
Nửa đêm, nến đỏ sắp tắt, sáp chảy thành giọt, lòng Minh Nguyệt căng
thẳng, tỉnh lại nhưng lại thấy trước mắt vẫn trong trẻo, lạnh lùng, mơ
hồ ngửi thấy mùi Long Tiên hương lạnh nhạt, lại bừng tỉnh hóa ra chỉ là
giấc mộng.