Canh ba, đột nhiên mưa rơi, nhiễu mộng lành.
Minh Nguyệt mông lung nhìn trong điện, đôi mi thanh tú nhíu lại, ngồi dậy, hơi thất thần. Lúc sau, nàng xốc chăn bông lên, cầm lấy chiếc nến
đỏ thay cho nến đã tàn, ánh lửa bừng lên, trong đại điện sáng lên nhiều.
Xoay người nhìn quanh, nhưng cũng chẳng khác trước khi mình ngủ chút
nào, không có gì thay đổi nhưng trong không khí lại có mùi Long Tiên
hương nhè nhè.
Nghi hoặc, Minh Nguyệt trong lòng có chút không vui đi ra cửa điện.
Vừa ra đến ngoài đã thấy không một bóng người, hành lang thâm u, những
ngọn nến đã tắt khiến cho bên ngoài tối đen như mực.
Chớp mi, không hiểu càm giác trong lòng là gì, Minh Nguyệt quay người đi vào trong điện, đột nhiên lại nghe thấy phía sau một tiếng nói trầm
thấp:
- Sao lại dậy rồi?
Giật mình, Minh Nguyệt quay người đã thấy Ngự Hạo Hiên mặc tẩm bào
màu trắng, tóc đen rối tung, cài một cây trâm chạm rồng bằng ngọc bích
cài lại, ánh nến chiếu vài khuôn mặt tuấn mỹ đến khó thở.
Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên có vài phần lười nhác, trong chốc lát
không biết nên phản ứng thế nào, nàng không tự giác lui về sau hai bước, cúi đầu nói nhỏ:
- Hoàng Thượng đã trở lại, nô tì còn tưởng rằng…
- Làm sao?
Ngự Hạo Hiên đi vào trong điện, mày kiếm anh khí nhìn thấy Minh
Nguyệt cúi đầu thì hơi giật mình, cười khẽ đi lên trước, ôm nàng vào
lòng. Hắn tựa cằm lên tóc nàng, nhắm mắt lại, lại hôn lên trán nàng rồi
mới nói.
- Minh Nguyệt, trẫm hôm nay mệt mỏi quá..
Minh Nguyệt rúc vào trong lòng Ngự Hạo Hiên, bàn tay trắng nõn để
trước ngực hắn, nghe hắn nói mệt mỏi, không hiểu sao trong lòng thấy
căng thẳng. Sau đó, nàng cảm giác mình được hắn bế bổng lên, lững thững
đi về phía giường.
- Hoàng thượng
Đến khi nằm xuống giường mềm mại, Minh Nguyệt nhẹ gọi. Vẻ mệt mỏi
trên mặt hắn khiến lòng nàng có chút chua xót. Mà Ngự Hạo Hiên lại ôm
nàng vào lòng, nằm bên cạnh nàng, thấp giọng nói:
- Ngủ đi, đêm đã khuya
Đêm đã khuya… Minh Nguyệt chớp hạ đôi mi dài, không hề thấy buồn ngủ, bàn tay trắng nõn nhẹ nắm vạt áo Ngự Hạo Hiên, muốn nói nhưng lại không biết nói như thế nào. Cho đến khi, hắn nắm bàn tay không an phận của
nàng, cười trầm thấp:
- Nói cho trẫm, Minh Nguyệt suy nghĩ gì?
Trái tim nàng rung lên, hơi thất thần nhìn bàn tay hắn nắm chặt tay
mình, hơi mím môi, chôn mặt vào lồng ngực hắn, ngượng ngùng nói:
- Nô tì muốn nhìn. . . ấn kí trên người Hoàng thượng biến mất chưa
Nàng tự tin mình đã yêu hắn.
Ngự hạo hiên thân mình cứng đờ, sau đó Minh Nguyệt cảm giác cằm mình
đau xót, đôi mắt trong sáng nhìn đôi mắt thâm trầm màu lam. Sau đó, bạc
môi hôn lên môi hồng của nàng, chỉ nhẹ lướt qua. Lập tức, bàn tay để
trên ngực hắn chạm đến da thịt lạnh lẽo lại nóng rực kia.
Tay nàng run lên, muốn rút về nhưng Ngự Hạo Hiên lạt gắt gao cầm tay
nàng, bức bách nàng đặt tay lên ngực hắn khiến nàng ngượng ngùn cúi đầu. Nam nữ hoan ái ở xã hội của nàng cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
Nhưng là muốn nàng đụng vào thân thể một nam tử….
Trong lòng hỗn loạn rối rắm, nhưng ngón tay ngọc lại đột nhiên run
rẩy một chút, Minh Nguyệt mở to hai tròng mắt, có chút run run nhìn. Sau đó, nhẹ kéo áo hắn ra, trong mắt hiện lên vết xăm hình rồng vừa lạ vừa
quen kia.
Nó vẫn còn…. Minh Nguyệt không biết cảm xúc của mình lúc này là gì.
Nàng nhẹ nhàng chạm đến hình rồng kia, đến khi tay chạm vào, đột nhiên
hình rồng lồi lên khiến nàng ngạc nhiên. Tựa như khối ngọc bội kia dính
trên da thịt hắn.
- Minh Nguyệt, trẻ con thích nói dối thì phải bị trừng phạt
Giọng nói trầm thấp, nóng rực lại khàn khàn thở vào gáy nàng khiến
Minh Nguyệt ngẩn ra. Nàng rút tay về nhưng lại không thoát khỏi tay hắn. Nàng nhìn hắn tách từng ngón tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Sau
đó, hắn hôn lên cần cổ trắng nõn của nàng, như không khống chế được mà
cắn cắn.
- Hoàng. . . Hoàng Thượng”
Minh Nguyệt khẩn trương muốn tránh thoát, nhưng thân mình lại bị tay
kia của Ngự Hạo Hiên ôm sát. Hắn cuồng nhiệt hôn tai nàng rồi càn quét
trước ngực nàng tựa như muốn nuốt nàng vào khiến cho Minh Nguyệt thở
gấp, không có sức mà kêu.
Nụ hôn cuồng loạn càng lúc càng nóng bỏng như trừng phạt. Hắn hôn
ngực nàng, hai vành tai nàng, má nàng, cằm nàng, môi nàng, trán nàng.
Sau đó, bàn tay hắn bắt đầu tháo đai lưng của nàng, kéo váy nàng ra, sờ
loạn trên người nàng.
- Không….
Minh Nguyệt hữu khí vô lực kêu, bàn tay trắng nõn đặt trong ngực hắn, đôi mắt trong suốt dần trở nên mơ hồ. Khuôn mặt trắng nõn như phủ một
tầng son phấn.
- Ngươi không thương trẫm
Lời nói lạnh như băng đột nhiên truyền đến tai nàng, Minh Nguyệt cả
kinh, chưa kịp hoàn hồn thì xiêm y đã bị rút sạch. Nàng trợn mắt nhìn
Ngự Hạo Hiên tháo chiếc trâm trên đầu hắn, tóc xõa rối tung, cuồng dã mà nhu tình. Khuôn mặt tuấn mỹ và đôi mắt anh khí bức người khiến nàng hơi hoảng hốt. Sau đó, thân thể bị xuyên qua….
Trướng vàng nhẹ bay, như chiếc quạt khép rồi lại mở, tiếng mưa rơi
ngoài cửa ngưng lại, gió cũng không thổi. Trên giường, hai người lõa thể mà nằm, si tình mê ly, cánh tay trắng nõn phủ đầy tóc đen, hơi thở hổn
hển, tử chi giao triền…
. . . .
Đêm khuya mê ly, mưa gió ngừng, mây đen tan, trăng sao sáng rỡ.
Trong Ngự hoa viên, vài Hắc y nhân vây quanh một gã mặc trường bào
đen. Dưới ánh trăng, đao kiếm lóa mắt, sau cơn mưa lầy lội, sát khí đầy
trời.
- Các ngươi là ai?
Giằng co hồi lâu, nam tử mặc trường bào không nhịn được hỏi. Tay cầm
trường kiếm đã bắt đầu run lên. Trường kiếm dính máu nhỏ từng giọt xuống gốc mai, hòa vào nước mưa lóa ra ánh sáng yêu dã.
Bốn gã mặc y phục hạ hành, mặt che khăn đen không nói gì, chỉ nắm
chặt trường kiếm trong tay. Từng bước đi về phía nam tử kia. Bỗng nhiên, trên bầu trời xẹt qua tia chớp, chiếu sáng toàn bộ hoàng cung. Tiếng
sấm chấn động. Bốn nam tử kia đột nhiên tiến công, rồi sau đó chỉ nghe
thấy một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi vọt ra tứ phía. Dưới tia chớp,
bốn thanh trường kiếm đồng loạt đâm vào nam tử kia.
Thân hình cao lớn dựa vào gốc mai khô, nam tử trợn to mắt nhìn một gã mặc triều phục nâu thêu bạch hạc từ trong bóng tối đi ra. Khuôn mặt gầy gò trắng bệch dưới tia chớp khiến hắn có vẻ dữ tợn. Sau đó, nam tử suy
yếu nói:
- Ngươi….Lí công công.
Lí Vinh cười, cầm phất trần đi từng bước về phía hắn, nhìn hắn trước ngực bốn lỗ thủng, lắc lắc đầu nói:
- Rõ ràng không phải là đại quan hiển quý lại cố tình muốn
lăn lộn chốn quan trường. Thượng Quan đại nhân, ngài đây là tội gì?
Sau đó lại tà khí cười:
- Việc hôm nay ngài cũng đừng trách Lí Vinh ta không nói
nhân tình, dù sao trong vòng luẩn quẩn này, ngài không thể hiểu được quy củ bằng nô tài nho nhỏ ta.
- Vì sao?
Sắc mặt Thượng Quan Trung tái nhợt, thần sắc không còn vẻ phục tùng
như khi xưa trên chốn quan trường, hắn phẫn nộ, kiêu ngạo nhìn vẻ mặt Lí Vinh, máu chảy ra khóe miệng.
- Vì sao?
Lý công công càng cảm thấy buồn cười, rồi sau vươn tay kéo trong vạt
áo hắn một quyển sách, tuy rằng bị mưa và máu vấy bẩn nhưng vẫn có thể
nhìn ra bốn chữ “Giá y thần công”. Lí Vinh cười cười cất vào tay áo rồi
mới nói:
- Không vì sao, chỉ bởi vì nơi này là hoàng cung, chiến
trường của nữ nhân. Mà giờ đây, ngươi rơi vào kết cục này đương nhiên là thiên kim của ngài, Thiên triều Hiền phi nương nương sắp mất đi tư cách đấu tranh ở nơi đây.
Thượng quan trung suy yếu không nói ra lời nhưng vẫn cố chấp không
chịu ngã xuống. Hai mắt căm tức nhìn khuôn mặt gầy gò của Lí công công.
Còn như đang muốn hỏi cái gì nhưng độ ấm trên cơ thể cũng dần dần hạ
xuống, quanh người lạnh như băng. Ánh trăng chiếc vào khuôn mặt hắn, đôi mắt đã dần mất đi tiêu cự.
Trong rừng cây, một thân ảnh xanh biếc dưới tàng cây lướt tới, lúc
sau đã đứng trước mặt bọn họ. Đầu tiên, Lí công công cả kinh nhưng sau
đó định thần nhìn lại, vội đem sách đưa ra, nhẹ giọng nói:
- Cô cô, Thượng Quang Trung đã chết, có làm theo kế hoạch giấu trong Phượng Tê cung?
Tiêu đồng mặt che khăn xanh, đón lấy quyển sách, tùy tiện giở hai
trang, nhìn trong sách toàn khoa đẩu văn tự (chữ nòng nọc) rồi lại giấu
vào trong bọc, lấy ra một tập ngân phiếu đưa cho Lí công công, lạnh lùng nói:
- Làm tốt lắm, đây là thưởng cho các ngươi, nhưng nhớ phải thu dọn chỗ này sạch sẽ không để lại bất kì dấu vết gì.
Lý công công nhìn tập ngân phiếu vội nhận lấy, nhét vào lòng rồi nhìn những người phía sau, lạnh lùng nói:
- Điều kiện khi trước đáp ứng các ngươi đều ở đây, chỉ cần
các ngươi xử lí sạch sẽ chỗ này, làm theo lời ta dặn khi trước là được.
Làm xong, đến đây lĩnh thưởng.
Tiêu Đồng nheo mắt nhìn bốn đại hán phía sau, trong trẻo mà lạnh lùng:
- Nhớ kỹ, cầm ngân phiếu xong lập tức rời khỏi hoàng cung,
mang theo gia quyến rời xa đế đô. Nếu các ngươi vô tình bị bắt, bổn tiểu thư sẽ chăm cho gia đình các ngươi tử tế, các ngươi biết nên làm gì rồi chứ.
Bốn người lập tức tay cầm trường kiếm, cúi đầu phía Tiêu Đồng, đồng thanh nói:
- Đa tạ cô nương
Tiêu Đồng gật đầu, xoay người đi ra phía khác, nhưng không ngờ một
đạo kiếm quang đột nhiên bổ về phía nàng khiến nàng phản ứng không kịp
vội phi thân lên cây né tránh. Thế nhưng, tốc độ của đối phương lại
nhanh khủng khiếp, trong nháy mắt, quang mang chói mắt kia lại đâm về
phía nàng.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc chỉ nghe Lí Vinh cả giận quát:
- Triệu truyền, dừng tay”
Tiêu Đồng cả kinh, hiểu thân phận của hắn nhưng lại như trước trốn
tránh không kịp, cánh tay trái bị trường kiếm cắt qua, khăn che mặt bị
kéo lên.
- Là ngươi
Triệu Truyền thấy mặt Tiêu Đồng đầu tiên ngẩn người rồi sau đó cả giận nói
- Đức phi nương nương vì sao nhất định gây khó dễ Hiền phi?
Tiêu đồng nhìn thần sắc dữ tợn của Triệu Truyền nhưng chỉ lạnh giọng
cười, bàn tay trắng nõn nắm lấy một nhánh cây, mượn lực rồi xoay tròn
trên không trung, phi thân về phía sau bốn gã sát thủ, nắm chặt nhánh
cây nói:
- Điều vì thực vong (chim chết vì ăn), thiên kinh địa nghĩa.
Triệu truyền hai tròng mắt nhíu lại, khí thế lại càng bức người, hàn quang từ kiếm trong tay lóe lên, thanh âm bén nhọn:
- Đức phi nương nương trí tuệ vô song, nô tài tất nhiên là
kính nể, nhưng là dùng loại thủ đoạn này để tranh đoạt lại chỉ là vì
tiền tài, cũng không tránh khỏi khiến người ta khinh thường
Lý Vinh tiến lên vài bước, lo lắng nói:
- Triệu truyền, ngươi bình tĩnh một chút, Tiêu Đồng cô cô là người của Đức phi nương nương nhân, ngươi nếu đả thương nàng, hẳn phải
chết không thể nghi ngờ
Rồi sau đó tiến lên nói:
- Hơn nữa, hiện tại Hiền phi nương nương đã thất thế, ngươi
cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh Thái hậu là hơn. Trong hoàng cung tinh phong
huyết vũ (mưa máu) cũng không đến lượt ngươi diễn tấu. Ngươi đến đây xem náo nhiệt làm gì?
Triệu truyền đột nhiên quay đầu căm tức nhìn Lí Vinh, tay cầm kiếm nổi gân xanh, cắn chặt răng, trán giật giật, phẫn nộ nói:
- Ngươi là kẻ ngụy quân tử. Triệu Truyền ta thành tâm thành ý đối đãi ngươi mà ngươi lại giết phụ thân Hiền phi, hôm nay ta giết
ngươi.
Nói xong hươ kiếm chém về phía Lí Vinh.
Đang một tiếng, kiếm Triệu Truyền văng xa mấy thước, bốn hắc y nhân vây hắn vào giữa. Lí Vinh kinh hồn chưa định nhưng thấy Triệu Truyền bị thương vội nói:
- Dừng tay
Rồi nhìn Tiêu Đồng đang lạnh lùng nói:
- Tiêu Đồng cô cô, Triệu công công và nô tài đều là kẻ cơ
khổ, những năm gần đây đều nương tựa nhau mà sống trong hoàng cung đầy
máu này, ngài tạm thời tha hắn đi, hắn cũng là vô tâm.
- Nhưng hắn cũng là nô tài của Thượng Quan Uyển Nhi
Tiêu Đồng bỗng nhiên cười lạnh, nói:
- Hiền phi đã sớm muốn giết hắn chỉ là bây giờ chưa thể động thủ thôi. Nếu hôm nay ta thả hắn, ngày khác hắn cũng chết trên tay Hiền phi.
- Này….
Lý công công do dự , hắn nhìn vẻ mặt Triệu Truyền kiên quyết, tự thẹn cúi đầu, hắn biết rõ Triệu Truyền trung với Hiền phi vĩnh không đổi,
cho nên cũng chỉ có thể kìm chế nước mắt.
Tiêu đồng nhìn thần sắc Lý công côn, bàn tay trắng nõn nhanh chóng ôm chặt miệng vết thượng, bình tĩnh nói:
- Triệu Truyền, ngươi là người của Hiền phi, tấm lòng trung
của ngươi không chỉ ta bội phục mà ngay cả tiểu thư nhà ta cũng từng nói qua: Nhân tài nếu nàng không dùng được, ngày khác tất sẽ gặp lại trên
chiến trường, sẽ là kẻ địch. Nên xin Triệu công công chớ trách.
Rồi sau đó, nàng nhíu hai tròng mắt lại, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Nhưng niệm tình Lí công công….
Tiêu Đồng đột nhiên cầm cành cây trong tay phi về phía Triệu Truyền,
nháy mắt, chỉ nghe tiếng kêu đau đớn, kinh mạch Triệu công công đều bị
cắt đứt, cả người ngã nhào trên đất.
- Tiêu Đồng cô cô
Lí Vinh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng Tiêu Đồng lại thản nhiên nói:
- Ta lưu cho hắn một mạng, ngươi đưa hắn ra khỏi cung, cả đời ở ngoài cung mà sống
Sau đó bước vào sâu Ngự hoa viên, biến mất trong bóng đêm.
Một đêm mưa phùn cọ rửa, sáng sớm, mặt trời đỏ nhô lên, muôn hoa đua thắm khoe hồng, trong hoàng cung thơm mát
Minh Nguyệt tỉnh lại bên người đã là khoảng không lạnh lẽo. bàn tay
trắng nõn sờ nhẹ lên tơ lụa mềm mại đã không còn chút độ ấm nào, chỉ
ngửi mùi Long Tiên hương vấn vít thơm ngát.
Trong lòng có chút không vui, bàn tay trắng nõn chống lên giường, như cố hết sức đứng dậy, cảm thấy quanh người ê ẩm. Chăn bông trước ngực
chảy xuống, da thịt trắng nõn đầy dấu xanh tím. Dù không như trước kia
khiến người kinh hãi nhưng Minh Nguyệt nhìn đến trong lòng cũng như bị
kinh sợ, hơi mất tự nhiên tìm kiếm tẩm bào mặc vào.
Tiêu đồng bưng nước ấm tiến vào, cúi mặt tái nhợt, thấy Minh Nguyệt đã tỉnh, miễn cưỡng cười cười, mềm nhẹ nói:
- Tiểu thư đã tỉnh? Lúc Hoàng thượng lâm triều đã dặn riêng thị nữ, nói nương nương hôm nay sẽ dậy muộn.
Bàn tay trắng nõn đang sửa sang xiêm y cứng đờ, Minh Nguyệt mím môi
không nói, lại ngẩng đầu nhìn tay Tiêu Đồng hơi sưng, mâu quang lạnh
lùng, nói:
- Ngươi bị thương?
Tiêu Đồng vắt khăn mặt hơi run lên, hơi đau nhíu mi, sau đó cười cười, đưa khăn mặt cho Minh Nguyệt nói:
- Không phải vết thương lớn , chỉ là trong rừng mai đêm qua
hơi sơ sẩy, không biết Triệu Truyền từ đâu chui ra chém một đao này.
- Triệu truyền?
Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên, nâng cánh tanh Tiêu Đồng bị thượng, định kiểm tra miệng vết thương nhưng Tiêu Đồng lại cười nói.
- Thật sự không có việc gì, hơn nữa, Tiêu Đồng cũng đã phá hủy kinh mạch toàn thân hắn, biến hắn thành phế nhân.
Minh Nguyệt xốc tay áo Tiêu Đồng lên, nhìn cánh tay băng bó qua loa, khẽ thở dài nói:
- Chắc là Lí Vinh cầu tình.
Tiêu Đồng gật gật đầu, tỏ vẻ bình thản, cười nói:
- Nếu để Lí Vinh không hài lòng thì không có lợi cho chúng
ta. Hơn nữa nếu ta không làm vậy thì Triệu Truyền sau này cũng chết trên tay Thượng Quan Uyển Nhi. Để lại cho Lí Vinh một món nhân tình, lại bảo vệ mạng Triệu Truyền, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?
Nói xong, như cố hết sức từ trong lòng rút ra một quyển sách, nói:
- Tiểu thư, thứ người muốn nô tỳ đã lấy được.