Chỉ tòng tiền, ly hợp hoan oán, kí tình đa thiểu
Hữu hận hà tu thiền quyên độ, thiên ý tòng lai nan liệu
Thiên cổ sự, doanh hư mạc não.
(từ trước tới nay, li hợp vui oán, gửi gắm biết bao tình cảm
Có hận sao tóc đẹp thướt tha, thiên ý vốn khó lường trước
Chuyện thiên cổ, vốn đầy giả dối, đừng quá buồn phiền)
Dưới tàng cây trong Ngưng Tuyết cung, Minh Nguyệt một thân huyền sắc
trường bào ngồi trên ghế, tay cầm quyển sách có chút cũ nát. Giở một
chương ra xem, ngẫu nhiên dừng lại như thật sự chăm chú xem, nhưng thần
sắc ngẩn người. Cứ như thế ngồi đến trưa.
Đông Nguyệt mặc quần áo cung nữ màu xanh, bàn tay trắng nõn bưng trà
đi đến tàng cây. Khuôn mặt tố khiết, có chút ý cười, đặt chén trà lên
bàn bên cạnh nhẹ giọng nói:
- Nương nương, trà hoa người thích đã ngâm rồi ạ.
Rồi nhu thuận phúc thân, lui sang một bên nhìn quyển sách trên tay Minh Nguyệt, đôi mắt to tròn chớp chớp hồn nhiên, đáng yêu.
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt hơi động, mi dài run rẩy một chút,
môi phấn dưới khăn che gợn cười rồi buông sách. Bàn tay trắng nõn bưng
bát trà lên nhẹ ngửi mùi hương, hơi gật đầu nói:
- Công phu ngâm trà của Đông Nguyệt có thể nói là nhất nhì hậu cung, ở lại nơi này thật là mai một.
Đông Nguyệt vừa nghe, đầu tiên là trố mắt rồi sau đó ngượng ngùng cười rộ lên, hai tay thu khăn lụa nhỏ giọng nói:
- Nương nương quá khen. Nô tì vốn chỉ là tối hạ đẳng cung
nữ, ở trong cung thì lục thượng tam tư (phân cấp, cấp bậc) chẳng bằng
các cung nữ tú châm (chuyên thêu thùa). Nói xong cúi đầu, vẻ mặt có
chút ảm đạm.
Trong hoàng cung, cung nữ cũng chia làm nhiều thứ bậc như phi tử của
đế vương. Trong Hoài Nguyệt quốc, bao gồm cả hoàng hậu thì nếu tính đầy
đủ các phi tử là 126 người (khoản này không rõ lắm, tham khảo thêm ở đây). Cấp bậc thấp nhất là “bảo lâm, ngự nữ, thải nữ” mà thứ tự xắp xếp thấp
hơn các tần phi. Như Đông Mai là cung nữ cấp bậc thấp nhất, sau này theo quy định có thể trục xuất ra ngoài. Các nàng phải gọi Tiêu Đồng là nha
hoàn hồi môn một tiếng “cô cô” vì Tiêu Đồng tuy cũng là cung nữ nhưng
cấp bậc là ngự nữ, nếu may mắn được Hoàng thượng nhìn trúng, thị tẩm
xong sẽ thành tiểu chủ. Nhưng Đông Nguyệt thì không như thế, cho dù nàng có thể thị tẩm thì cũng chỉ là tấn chức Ngự tiền thị nữ, vẫn là cung nữ bị người sai bảo.
Ý của Đông Nguyệt, Minh Nguyệt đương nhiên hiểu. Nàng nhẹ nhấp ngụm
trà, mang theo ý cười, phất trường bào trên người đi đến vườn hoa nhỏ
trong Ngưng Tuyết cung mà Đông Nguyệt cũng kéo váy theo sau, nhưng chỉ
cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Minh Nguyệt chầm chậm đi đến trước một chậu hoa, tay mơn trớn rễ cây, bỗng nhiên thở dài:
- Trước khi bản cung tiến cung, Đông Mai hầu hạ ở đâu?
Cung nữ cấp bậc thấp như thế bình thường sẽ không hầu hạ các phi tần lớn trừ phi là tiểu chủ.
- Hồi bẩm nương nương, Nô tỳ từng ở Hề cung cục (quản chuyện những cung nhân bệnh tật tử vong) dưới sự quản lí của Triệu cô cô nhưng vì nhát gan nên sau Triệu cô cô điều đến Nội phó cục chuyên việc cầm
đèn. Tám tháng trước được điều đến Ngưng Tuyết cung làm tiểu cung nữ
trông coi cung điện trống.
Minh Nguyệt gật đầu nhìn bông hoa đỏ tương, bẻ một cành hoa chăm chú tán thưởng rồi liếc nhìn Đông Mai, mềm nhẹ nói:
- Đông Nguyệt có bao giờ nghĩ đến việc hầu hạ Hoàng thượng?
Đông Nguyệt kinh ngạc mở to mắt không dám tin, mâu quang nhìn đóa hoa đỏ tươi trong tay Minh Nguyệt, mím môi rồi lắp bắp nói:
- Nương nương, Đông Nguyệt có đức gì mà làm chuyện này.
Trách nhiệm hầu hạ Hoàng thượng rất quan trọng, Đông Nguyệt chỉ nguyện
theo nương nương, vì nương nương phân ưu giải lao (chia sẻ chuyện cần lo nghĩ)
- Vì bản cung phân ưu giải lao?
Giọng Minh Nguyệt không nghe ra buồn hay vui, cười khẽ một tiếng,
ngẩng đầu nhìn trời cao, nhìn đến bầu trời trong xanh, trong lòng hơi
động, lại hỏi:
- Nhà ngươi còn có cha mẹ?
Đông Nguyệt lắc đầu trong lòng không ngừng hò hét. Thật sự không thể
tin được mình chờ đại bao nhiêu năm, nịnh bợ Âu Dương chiêu nghi đến bán mạng mà không được gì. Mà vị chủ tử trước mắt tuy chưa từng sai bảo
nàng làm việc gì quan trong nhưng lại muốn đề bạt màng, vì thế trấn tĩnh nói:
- Hồi bẩm nương nương, Đông Nguyệt thuở nhỏ mất mẫu thân, phụ thân là người nơi nào cũng không biết.
Mâu quang Minh Nguyệt trầm xuống, hít sâu một hơi không nói gì. Hồi
lâu, đến phiền chán thì Đông Nguyệt mới nghe Minh Nguyệt nhẹ nói:
- Tối nay bản cung đến Tẩm Tâm cung ngươi cũng đi theo đi.
Đông Nguyệt sáng bừng mắt, khuôn mặt buồn vui không phân biệt rõ, cúi đầu run giọng:
- Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ đi chuẩn bị.
Nàng vội vàng phúc thân với Minh Nguyệt, quay người rời đi.
Sâu trong vườn hoa, thân ảnh Tiêu Đồng lộ ra, nàng nhíu mi đi đến
cạnh Minh Nguyệt, đợi sai bảo. Minh Nguyệt cười nhìn đóa hoa trong tay,
mím môi nói:
- Nếu nàng thật sự đến chỗ Hoàng thượng sẽ không trung thành với Âu Dương Hồng Ngọc nữa.
Tiêu Đồng lắc đầu, đón nhận đóa hoa trong tay Minh Nguyệt, nhìn ngón tay Minh Nguyệt đỏ ửng, hơi đau lòng nói:
- Không phải tiểu thư thích Hoàng thượng sao? Nay vì sao còn muốn….tiểu thư sao người lại giao tiểu yêu tinh Đông Mai này cho Hoàng
thượng?
Lần đầu tiên, Tiêu Đồng không chút tư tâm mà nói với Minh Nguyệt như
thế. Có lẽ là bây giờ nàng đã cảm nhận được lòng Minh Nguyệt, đã biết
nàng đã muốn thì sẽ làm. Nhưng lúc này, trong lòng nàng lại buông xuống
Như Nguyệt tỷ tỷ của mình mà thật lòng muốn chủ tử mình hạnh phúc.
- Nàng sẽ chẳng thành được gì huống hồ tâm cơ Ngự Hạo Hiên như thế sao lại không biết chân tướng tiểu nha đầu này?
Minh Nguyệt cười khổ một tiếng nhìn vết máu trên tay:
- Mỗi lần bị thương đều là ngón tay này.
Giọng nói của nàng có chút u buồn, thản nhiên rồi xoay người đi về Hướng Ân điện.
Tiêu Đồng nhắm mắt, nhẹ cắn răng rồi đi theo Minh Nguyệt nhưng trong
lòng có sự đau đớn khó nén. Vì thế, khi Minh Nguyệt đi đến Hướng Ân điện lại gọi một tiếng “tiểu thư” nhưng Minh Nguyệt lại mắt điếc tai ngơ đi
thẳng về phòng ngủ, đóng chặt cửa.
Chạng vạng, trời không mây, Tiêu Đồng đứng trước phòng ngủ mình nhìn thần sắc Đông Nguyệt phấn chấn mà vô cùng khó chịu chỉ nói:
- Chuyện tối nay cùng nương nương đến Tẩm tâm cung không
được nói cho bất kì ai nếu không về sau ngươi cũng không thấy được Hoàng thượng đâu.
Nói xong liếc nhìn Đông Nguyệt đang kinh ngạc một cái rồi phất tay áo đi vào phòng ngủ Minh Nguyệt
- Nô…nô tỳ biết.
Phía sau, Đông Nguyệt ủy khuất, run rẩy nói. Nhưng Tiêu Đồng nghe
nói xong trong lòng cũng rất phiền chán. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua
Đông Nguyệt đang cúi đầu nhìn mũi chân, hừ một tiếng rồi đẩy cửa, đi vào phòng ngủ.
Minh Nguyệt chống đầu trên tháp thượng, tóc dài đen nhánh rối tung
trên đệm trắng. Bàn tay trắng nõn cầm cây trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn mà Hoàng thượng đưa tới, mâu quang lạnh lùng nhưng lại có vài phần quyến
luyến.
Trong lòng Tiêu Đồng càng khổ sở hơn, nàng đi về phía Minh Nguyệt,
nửa quỳ trước tháp thượng, muốn nói gì nhưng không nói nên lời, chỉ có
thể thấp giọng nỉ non:
- Tiểu thư, khi nãy ta đã cảnh cáo Đông Nguyệt không được
tiết lộ chuyện tối nay ra ngoài bằng không nàng ta sẽ không được gặp lại Hoàng thượng.
Đầu tiên Minh Nguyệt sửng sốt rồi mới ôn nhu cười. Nàng gõ nhẹ cây trâm lên đầu Tiêu Đồng nói:
- Cơ hội gặp gỡ này, cho dù Âu Dương Hồng Ngọc đặt kiếm trên cổ nàng nàng cũng không nói nửa câu. Ngươi cần gì phải làm chuyện thừa?
Tiêu Đồng cúi đầu cắn môi nhưng vẫn không cam lòng nói:
- Tiểu thư chẳng lẽ là vì không cho người khác biết ngài đi Tẩm Tâm cung nên mới ra hạ sách này sao?
Nếu Đông Nguyệt có trí tuệ một chút thì sẽ không tránh khỏi rắc rối.
Minh Nguyệt không đáp rồi nhắm mắt lại, sai Tiêu Đồng chuẩn bị nước ấm tắm rửa.
Nửa đêm. Một chiếc kiệu đỉnh đỏ chậm rãi đi đến Vị Ương cung rồi dừng lại. Một cung nữ trước điện nhấc rèm kiệu lên rồi đỡ nữ tử tố khiết che mặt bước ra rồi vẻ mặt tươi cười đi theo vào Vị Ương cung. Tần công
công đón đường dẫn vào chính điện Tẩm tâm cung.
Tần công công thấy Minh Nguyệt đến vẻ mặt tươi cười thỉnh an nói:
- Nương nương đã đến. Hôm nay, Hoàng thượng đã hỏi nô tài
đến 10 lần xem hôm đó nô tài có nhắn nương nương hay không hại lão nô
lau mồ hôi mấy lần.
Rồi cười đẩy ra cửa tẩm cung, cung kính nói:
- Nương nương, mời.
Đôi mắt Minh Nguyệt bình tĩnh đạm mạc, đến khi Tần công công đẩy cửa
cung ra thì liếc nhìn Đông Nguyệt bên cạnh, nhẹ giọng nói với Tần công
công.:
- Công công, bản cung đưa tới một bảo bối cho Hoàng thượng, không biết có thể giao cho công công bảo quản hay chăng?
Tần công công sửng sốt nhìn về phía Đông Nguyệt đang ngượng ngùng, ý cười trên mặt nhất thời đông lại. Hắn vội hỏi:
- Nương nương, vạn lần không thể, chuyện này trong hậu cung
có thứ tự sắp xếp không thể rối loạn, huống chi… Hoàng thượng tất nhiên
sẽ không vui nên nô tài cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nói xong, vẻ mặt nghiêm túc cúi đầu.
Vẻ mặt ngượng ngùng của Đông Nguyệt nhất thời trở nên tái nhợt, đôi
mắt to tròn đầy nước nhìn Minh Nguyệt, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
Minh Nguyệt cười yếu ớt, mềm nhẹ nói:
- Tần công công hiểu lầm, bản cung đưa nha đầu này chỉ là
giúp Hoàng thượng pha trà vì bản cung rất yêu thích công phu pha trà của nàng mà thôi.
Tần công công kinh ngạc ngẩng đầu, rồi sau đó mới biết mình vừa mới chống đối Minh Nguyệt, vội hỏi:
- Nương nương tha lỗi, nô tài hiểu sai ý nương nương, nô tài sẽ an bài thị nữ này.
- Làm phiền công công.
Minh Nguyệt liếc nhìn Đông Nguyệt lại vui mừng rồi quay người đi vào trong cung. Ý cười nháy mắt thành miếng băng mỏng.
. . .
Trường sinh điện yên tĩnh, Minh Nguyệt cầm khăn lụa đi về phía trước, đèn đuốc bốn phía sáng trưng, ánh nến lay động, bên trong kim bích huy
hoàng nhưng lại có phần tịch liêu. Dừng lại, nàng nhìn bức bích họa trên trần, mi hơi động.
Cổ nhân điêu khắc chỉ là long phượng hổ báo tượng trưng cho sự cát
tường hoặc bách chiến bách thắng. Nhưng bốn phía cấu tạo cung điện cực
kì lạ, trên trần cũng đều điêu khắc những hoa văn kì lại. Cho dù Minh
Nguyệt đã từng xâm nhập vô số lăng mộ cũng chưa từng thấy những hoa văn
này.
Minh Nguyệt chạm đến phù điêu trên cột đá, suy nghĩ kĩ nội dung điêu
khắc những lại không nghĩ rõ. Hoa văn như một loại phù chú, hình dạng kì lạ, cấu tạo quỷ dị.
Nhưng chạm đến lại khiến trong đầu Minh Nguyệt hiện lên một cảm giác
quen thuộc, rùng mình. Nháy mắt lại hiện lên năm ngón tay trong mộ, nàng thất thần mơn trớn cây cột.
Hơi thở lạnh như băng từ gan bàn chân xông lên khiến Minh Nguyệt lui
về phía sau vài bước, lại dẫm lên một vật cứng, nàng trở tay không kịp,
quay đầu. Nàng kinh ngạc nhìn đôi mắt thâm trầm như nước biển, trái tim
run lên vừa định lui về phía sau thì lưng áo đã bị Ngự Hạo Hiên nắm lấy.
- Hoàng thượng….
Minh Nguyệt nhẹ gọi, mâu quang trong suốt có chút hỗn loạn, muốn nói
gì thì đôi môi lạnh như băng lại hôn nàng. Tuy rằng cách lớp sa mỏng
nhưng Minh Nguyệt vẫn có thể cảm thụ được môi hắn lạnh băng.
Vì sao, môi hắn vĩnh viễn đều lạnh như băng?
Ngự Hạo Hiên nhìn Minh Nguyệt trong lòng, trên mặt không chút biểu
tình. Cặp mắt màu lam thầm trầm không chút gợn sóng. Lúc sau, thanh âm
mềm nhẹ thì thầm bên tai Minh Nguyệt:
- Vừa rồi trẫm ngửi thấy mùi hương mát lạnh liền theo mùi hương mà tìm đến.
Trong lòng hỗn loạn, Minh Nguyệt cảm nhận được hô hấp trong trẻo,
lạnh lùng mà lại nóng rực của Ngự Hạo Hiên, lấy lại bình tĩnh nói nhỏ:
- Nô tì quấy rầy Hoàng thượng.
- Không quấy rầy
Ngự Hạo Hiên kéo nàng vào lòng, ôn nhu cười nói:
- Trẫm đợi nàng một ngày, đợi đến ăn không ngon, ngủ không yên.
Minh Nguyệt không dám nhìn thẳng Ngự Hạo Hiên, mím môi cười yếu ớt,
cúi đầu không nói, hít sâu mùi Long tiên hương trên người hắn, có chút
buồn bực chính mình không muốn xa rời hắn.
- Minh Nguyệt
Ngự Hạo Hiên dùng cằm đặt trên trán Minh Nguyệt nhẹ gọi tên nàng rồi
nâng mặt nàng, đôi đồng tử thâm trầm nhìn đôi mắt trong suốt của nàng.
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt sắc ấm áo cười, nói nhỏ:
- Về sau phải sớm đến tìm trẫm nếu không trẫm sẽ rất bất an…
Rồi sau đó lại hôn môi nàng:
- Đến ngay cả tấu chương cũng không xem vô.