Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 67: Q.2 - Chương 67: hậu cung phong vân (1)




Mặt trời lặn, hoàng hôn đỏ rực, toàn bộ hoàng cung bị bao phủ trong ánh hồng quang như một bể máu.

Minh Nguyệt đẩy ra phiến cửa sổ gỗ đào kia, gió nhẹ thổi đến, hải đường phiêu linh từng cánh từng cánh rơi trên mái tóc nàng, rơi xuống Ngự thư phòng.

“Hải đường hoa đậu tạ” (đừng hỏi gì thêm nhé, thơ với thẩn)

Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn những cánh hải đường phấp phới trên cao, đưa tay ra đỡ được vài cánh hoa, nàng chăm chú nhìn lòng bàn tay.

Không nghĩ rằng thời gian lại trôi nhanh như vậy, một tháng cứ thế trôi qua

Ngự Hạo Hiên ngồi trên bàn có chúy lười nhác nhìn bóng dáng yêu kiều, tố khiết của nàng. Hắn cười nhẹ đứng dậy đi đến bên nàng, hai tay đặt lên hông nàng, gục đầu lên vai nàng, mơn trớn:

- Nếu hải đường không héo thì Minh Nguyệt không thể chờ thấy hoa mai nở rộ, cần gì phải lưu luyến như thế.

Minh Nguyệt giật mình, bàn tay trắng nõn nắm chặt vài cánh hoa, mâu quang thê lương nhìn những cánh hoa rơi như tuyết rúc vào lòng Ngự Hạo Hiên, nhẹ giọng nói:

“Hương khí phất tẫn hoa vô tri”

Sau đó nhắm mắt lại, ngửi mùi Long tiên hương trên người Ngự Hạo Hiên như say mê lại như rất trầm tĩnh.s

Ngự Hạo Hiên hơi động mày kiếm giống như đang suy nghĩ. Hắn nhìn về phía ngự hoa viên, môi hôn lên trán Minh Nguyệt, ôn nhu cười lên, trong mắt đầy sủng nịnh rồi kéo tay nàng vuốt ve, thấp giọng nói:

- Trẫm mang ngươi đến chỗ này.

Minh Nguyệt có chút thất thần nhìn Ngự Hạo Hiên nhưng thân mình lại bị hắn ôm lấy, chớp mắt đã phi qua cửa sổ. Không lâu sau, dừng lại trong Hải đường lâm viên, những cánh hoa hồng nhạt phi vũ đầy trời, trên mặt đất là thảm hồng tuyệt đẹp.

Đến khi giày vàng của Ngự Hạo Hiên chạm đất thì cũng vừa vặn đạp lên thảm hoa, trong không khí hương thơm ngào ngạt, từng cánh, từng cánh rơi lên long bào hắn. Tịch dương như máu, trời đất mông lung. (Muốn tìm hình minh họa cho cảnh này nhưng mà chịu chết)

Ngự Hạo Hiên đặt Minh Nguyệt nằm trên mặt đất trải đầy hoa, nhìn những cánh hoa bay trên bầu trời đẹp khiến người ta ngừng thở. Hắn nằm bên nàng, ôm lấy nàng, nhìn đôi mắt nàng đang nhìn những cánh hoa bay, mâu quang ôn nhu không thấy đáy.

- Đây là thế nào?

Minh Nguyệt nhìn hoa bay đầy trời, ủ dột trong lòng dần tiêu tán. Cảm giác những cánh hoa rơi trên người mình giống như dùng những cánh hoa để chôn thân, có lẽ, nàng bây giờ mới biết, cho dù là sinh mệnh điêu linh cũng có thể làm cho người ta trầm mê dụ hoặc.

Ngự Hạo Hiên nhìn bộ dáng Minh Nguyệt nhu tĩnh. Hắn vươn tay chạm lên đôi mày nàng, nhỏ giọng nói:

- Đây là nơi trẫm thích nhất. Cho dù cả đời này qua đi, tóc bạc hai mai cũng không có ai tới đây cùng ta.

Giọng hắn cực nhẹ, như có như không.

Minh Nguyệt ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn mà hắn lại nhắm mắt lại như đang ngủ, chỉ riêng bàn tay lại nhanh chóng nắm lấy tay nàng.

Cho đến mặt trời lặn, trăng lên cao.

Ba ngày sau, hậu cung lại nảy sinh biến cố khiến lòng người hoang mang. Trước sau có hai đội Ngự Lâm quân vớt được thi thể nam tử trong giếng. Tổng cộng có ba thi thể, đến lúc vớt lên đã thối rữa không chịu nổi, trên người không có vết thương như tử thi biến thành màu đen, vừa nhìn đã biết là bị người đầu độc rồi cố ý hủy dung rồi mới quăng xuống giếng.

Sau đó, ba thi thể được đem đi nghiệm xác. Các cung nhân thấp thỏm lo âu vì ba gã nam tử kia trên người có những hung khí, trong bụng có độc dược không biết tên nhưng quan trong nhất là một kẻ trên tay nắm chặt một mẩu giấy bìa, dù đã bị nước làm ướt nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhân ra đó là bản Thánh Tổ gia huấn bị đánh cắp trong Ngưng Tuyết cung mấy hôm trước.

Việc này phát sinh, Tần công công lập tức truyền ý chỉ đến các phi tần hậu cung. Vì hoàng hậu đang trong thời gian bị cấm chừng tư quá, ấn theo thứ tự Thục phi Mộ Từ chấp pháp, đồng thời sắc phong Âu Dương chiêu dung làm Chiêu nghi. Dù vẫn là nhị phẩm như trước nhưng đứng đầu cửu tần, phụ ta Thục phi điều tra rõ án này.

Ý chỉ vừa ra, lòng người rung chuyển. Cung nhân đều biết Âu Dương Hồng Ngọc tiến cung đã hơn bốn năm, đế vương sủng ái, lại được Thái Hậu yêu tài, phò tá Hoàng hậu nhưng chưa bao giờ thăng chức. Mà nay hoàng hậu cấm chừng, Hoàng thượng lại phong đứng đầu cửu tần. Dụng tâm này khiến người khác khó đoán.

Còn nói về Tứ phi chỉ thiếu Quý phi. Dựa theo thứ tự thì là Thục phi việc nhân đức không nhường ai. Nhưng từ sau khi Đức phi tiến cung, đêm tân hôn hoàng đế đột nhiên lâm hạnh thì có thể nói Thục phi đã thất sủng từ lâu. Nay lại đặt gánh nặng thay Hoàng hậu chấp pháp thì càng khiến người khó nghĩ.

Trong Ngưng Tuyết cung, Minh Nguyệt quỳ lạy tiếp chỉ xong Tần công công liền cười nói:

- Hoàng thượng sai nô tì truyền lời cho nương nương, mấy ngày gần đây Hoàng thượng chính sự bận rộn sợ là không thể thường xuyên đến thăm nương nương.

Nói xong lấy một khối kim bài từ trong tay áo đưa cho Tiêu Đồng nói:

- Hoàng thượng nói, nếu nương nương thấy nhớ Hoàng thượng thì có thể tự mình đến Tẩm tâm cung tìm Hoàng thượng.

Tần công công nói xong sắc mặt có chút hồng.

Tiêu Đồng nhận khối kim bài, quả đúng là khối kim bài “Tư ngọc cửu long” Hoàng thượng hay mang theo. Nghe đồn, có được khối kim bài này có thể điều động binh mã, ám vệ của Hoài Nguyệt quốc, hơn nữa còn có thể tự do đi lại trong hoàng cung cấm địa.

- Trời ạ, đây không phải…. đây không phải…Hoàng thượng

Tiêu Đồng lắp bắp rồi cười nói với Tần công công:

- Tần công công, vật quý thế này Hoàng thượng thật sự đưa cho tiểu thư nhà chúng ta sao? Hay là công công ngày trộm đến?

Tiêu Đồng cố ý nhấn mạnh chữ “trộm” rồi khanh khách cười.

Tần công công mặt càng đỏ, hơi giận nói:

- Nha đầu Tiêu Đồng, quả nhiên càng ngày càng không quy củ.

Rồi sau đó phúc thân với Minh Nguyệt nói:

- Mọi thứ nô tài đã chuyển cáo, nương nương không có gì sai bảo, nô tài xin cáo lui.

Minh Nguyệt ngồi trên ghế thái phi, vẻ mặt nhìn chiếc kim bài trên tay Tiêu Đồng rồi yếu ớt cười hỏi:

- Tần công công có biết Hoàng thượng vì sao bận rộn không?

Tần công công ngây ngốc, thần sắc hơi mất tự nhiên. Minh Nguyệt cười nhẹ, đứng dậy đến trước điện liếc nhìn hắn nói:

- Bản cung cũng chỉ muốn biết Hoàng thượng vì sao bận rộn, có thể đến quấy rầy hay chăng?

- Nương nương quá lời.

Tần công công lập tức cúi người, cười nói:

- Chính là một số thư tín từ biên quan và những tấu chương quan trọng cần xử lí. Nương nương yên tâm, chỉ cần có khối kim bài Hoàng thượng ban cho, trong hoàng cung không ai dám ngăn cản nương nương.

- Thật sao?

Minh Nguyệt khẽ lẩm bẩm rồi cười nói:

- Làm phiền công công vất vả rồi, Tiêu Đồng tiễn Tần công công.

Tiêu đồng mỉm cười gật đầu, phúc thân với Minh Nguyệt rồi đến trước Tần công công nói:

- Tổng quản đại nhân, mời!

Tần công công lắc lắc đầu, xoay ngược phất trần gõ đầu Tiêu Đồng cười nói:

- Tiêu Đồng, ngươi càng ngày càng không quy củ, ngay cả lão nô ta cũng dám cười.

Nói rồi bước xuống thềm đá đi ra ngoài điện mà Tiêu Đồng vẻ mặt ủy khuất, xoa đầu đi theo ra khỏi Ngưng Tuyết cung.

Sau nửa nén hương, Tiêu Đồng đi vào phòng ngủ chỉ thấy Minh Nguyệt như ngày thường nằm trên tháp thượng đọc sách, liền chạy đến nhẹ giọng kêu:

- Tiểu thư.

Minh Nguyệt khép sách trên tay, có vài phần ủ rũ xoa xoa trán, không để ý nói:

- Có tin tức gì không?

Tiêu Đồng gật đầu nhưng cũng khó hiểu nói:

- Tần công công nói, ngày ấy phát hiện ba khối thi thể, Ngự tiền thị vệ lập tức trình báo cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nghe xong lập tức hạ một lúc ba đạo thánh chỉ. Một là thăng cấp cho chiêu dung nương nương, một là để Thục phi thay Hoàng hậu chấp pháp hậu cung. Còn một đạo là đưa đến Kính thị phòng (là phòng quản lí, ghi chép việc thị tẩm) báo là nhiều ngày chính sự bận rộn, không đến hậu cung.

Minh Nguyệt gật đầu rồi ngồi dậy nhìn cây hải đường đã gần rụng hết, mâu quang trong suốt hơi ảm đạm. Phất tay áo rồi nửa chống tay lên gối, thần sắc lười nhác, tay kia thì vỗ vỗ quyển sách khi nãy, dần dần nhắm mắt.

Tiêu Đồng hơi mím môi rồi quỳ xuống thảm da chồn, tay nắm chặt khăn lụa, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, nô tì cảm thấy Đông Nguyệt…

Rồi sau đó dừng lại, trong lòng có sự nghi ngờ khó nói.

Minh Nguyệt mở mắt nhìn Tiêu Đồng quỳ trước mặt như bị ủy khuất. Nàng cầm tay Tiêu Đồng, nhẹ cười lạnh:

- Tiêu Đồng đã thông minh lên rất nhiều.

Tiêu Đồng trố mắt không rõ nhưng có thể nghe ra trong lời nói Minh Nguyệt có ngụ ý, vội hỏi:

- Ý của tiểu thư là, Đông Nguyệt là nội gián.

Sau đó nhíu mi, hơi kích động nói:

- Thế thì nên làm thế nào, Đông Nguyệt cũng biết không ít chuyện của chúng ta, nếu thật sự bị người thao túng….

Minh Nguyệt cười yếu ớt ý bảo Tiêu Đồng an tâm chớ sợ rồi chậm rãi nói:

- Tiêu Đồng có nhớ ngày Âu Dương Hồng Ngọc đến đây đầu tiên? Lúc ấy ta vừa hồi cung ngươi đã báo việc Đông Mai bị Âu Dương Hồng Ngọc tát.

Tiêu Đồng gật đầu nói:

- Ngày ấy chiêu dung nương nương… không là chiêu nghi nương nương thấy tiểu thư không có liền tự tiện vào trong điện. Lúc ấy nô tỳ không chặn lại được, không ngờ Đông Nguyệt bình thường ít lời lại đột nhiên xông ra nói đây là tẩm cung của Đức phi nương nương sao chiêu dung nương nương dám xông vào. Kết quả bị chiêu dung nương nương sai cung nữ Thanh Lan bên người tát một cái rồi còn muốn đẩy ngã nàng.

- Sau đó, ta cũng không truy cứu việc này, chỉ thưởng cho nàng chút ngân lượng ý an ủi nàng mà nàng cũng rất nhu thuận.

Minh Nguyệt cười khẽ trong mắt dâng lên mấy phần hàn ý, bàn tay trắng nõn nhẹ vuốt tóc trước ngực, mím môi nói:

- Thử nghĩ xem, ngày thường vẫn chỉ là cung nữ dịu dàng, phục tùng mà khi không có chủ tử làm chỗ dựa lại nói những lời chống đối như thế với nhị phẩm phi tần là vì sao?

Tiêu Đồng há hốc miệng rồi lấy khăn che miệng kinh ngạc:

- Ý tiểu thư là Đông Nguyệt là người của chiêu nghi nương nương? Thảo nào ngày ấy thưởng ngân lượng cho nàng, muốn an ủi nàng một chút nàng lại miễn cưỡng cười vui. Nói chỉ cần hầu hạ nương nương là phúc khí của nàng, nàng không cầu mong gì, thì ra đúng là..

Nói đến đây Tiêu Đồng có chút phiền não, khó trách sau ngày đó Đông Mai đi theo nàng khắp nơi muốn hầu hạ, gần gũi tiểu thư.

Minh Nguyệt nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cười nhưng cười lại càng lạnh lùng:

- Tiêu Đồng, nếu có ngày Như Nguyệt trở lại bên cạnh Hoàng thượng thì ngươi làm thế nào? Rời xa cung đình hay vẫn ở lại đây, làm phi tần của Hoàng thượng?

Tiêu Đồng còn chưa hoàn hồn đã bị lời này của Minh Nguyệt kéo vào sự kinh ngạc khác, hồi lâu mới nói:

- Tiểu…tiểu thư, việc này còn rất xa, hơn nữa.. hơn nữa, Tiêu Đồng cũng tuyệt đối không gả cho Hoàng thượng, hãm sâu trong nhà giam này. Từ khi Như Nguyệt tỷ tỷ gả cho Hoàng thượng rồi được ân sủng như thế mà cũng bị phế truất lãnh cung, đừng nói là Hoàng thượng, cho dù là thất phẩm huyện lệnh Tiêu Đồng cũng không gả.

Minh Nguyệt nhẹ cười ra tiếng, điểm mũi Tiêu Đồng, cười nói:

- Tiêu Đồng quả nhiên nghĩ rộng ra, không còn là tiểu nha đầu như khi mới vào cung

Rồi cầm tay Tiêu Đồng:

- Qua những ngày này, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung….

Tiêu Đồng sửng sốt trợn mắt hạnh, thần sắc kinh ngạc mà bối rối nắm tay Minh Nguyệt nói:

- Tiểu thư, có phải Tiêu Đồng làm sai cái gì, hay là..

Đột nhiên nàng như hiểu ra cái gì, người xụi lơ nhưng vẫn nắm tay Minh Nguyệt, run rẩy nói:

- Tiểu thư muốn động thủ sao? Tiểu thư có phải… có phải sợ liên lụy Tiêu Đồng?

Minh Nguyệt nhìn tay nàng nắm chặt tay mình không ngừng run lên, trong lòng chua xót, nàng nắm tay Tiêu Đồng, nhìn mắt Tiêu Đồng có ánh lệ lại không nói gì an ủi, chỉ đạm mạc cười nói:

- Sinh li tử biệt là chuyện thường thế gian, bi thương cái gì?

Sau đó nhẹ cười, mâu quang trong suốt như mây tựa như đã buông tha hết thảy, nhẹ giọng nói:

- Tiêu Đồng, ta vẫn biết mình sẽ không được chết tử tế, kì thật… đã sớm biết..

Cha nàng chết trong bãi tha ma, bị hầm mộ đè chết, tướng chết (hình dạng khi chết) cực kì thảm, ông nội tuy sống qua 60 tuổi nhưng đến 38 năm cuối đời là sống trên xe lăn. Nàng là đứa trẻ bị vứt bỏ trên núi hoang được bọn họ nhận nuôi. Một đứa trẻ chưa biết màu sắc của cuộc đời đã bị nhấn chìm trong màu xám bóng ma.

Tiêu Đồng rưng rưng nhìn thần sắc Minh Nguyệt vừa kiên quyết lại vừa bi thương, giật mình hiểu được tâm ý Minh Nguyệt đã quyết lại không còn chút nào quan tâm đến đường sống nữa. Bỗng dưng tựa đầu vào tháp thượng mà khóc ròng.

Trong Trùng Dương cung, Thanh Lan cao hứng trang điểm cho Âu Dương Hồng Ngọc, lại đem tất cả châu báu Hoàng thượng ban thưởng cho chủ tử xem, vui sướng cười nói:

- Tiểu thư, hậu cung xảy ra chuyện người đầu tiên Hoàng thượng nghĩ đến vẫn là tiểu thư, không chỉ có tấn (thăng) cấp còn ban cho nhiều bảo bối như thế. Nô tì nghe nói Thục phi kia cũng chỉ có một đạo thánh chỉ và một lệnh bài chấp pháp, người khác cái gì cũng không có.

Hói xong lại cười ha ha.

Có lẽ là tâm tình rất tốt nên sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc cũng có chút huyết sắc, khóe miệng lúc nào cũng tươi cười, đôi mắt thanh lệ nhìn qua khay ngọc chưa trang sức, trong lòng ấm áp. Hoàng thượng chưa từng quên nàng, lúc này còn coi trọng nàng như thế.

Vươn tay cầm một chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, cười nói:

- Nhưng trước đó vài ngày, ta hiểu lầm Đức phi nương nương, không nghĩ hậu cung này thật sự có thích khách đột nhập, trong lòng có chút áy náy (tởm! nếu biết Minh Nguyệt có lệnh bài kia thì chắc chả áy náy đâu)

Thanh Lan vừa nghe liền nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, thần sắc đang hưng phấn lại chùng xuống, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, canh ba ngày mai là thời gian tiểu thư và thích khách ước hội. Nếu ba gã hắc y nhân bị chết này đúng là người truyền tin thì chẳng phải chúng ta đã chậm chân rồi sao?

Nếu những người truyền tin ngày đó là ba gã này thì tất nhiên họ bị người sai phái giết đi, thế này không phải vừa hay là tử vô đối chứng (chết không thể làm chứng)

Âu Dương Hồng Ngọc thấy Thanh Lan lo lắng không khỏi cười rộ lên, nàng chầm chậm đi vào phòng ngủ, vẻ mặt tươi cười, đưa một cái hộp gấm cho Thanh Lan nói:

- Thượng Quan Uyển Nhi muốn ta chơi trò chơi này thì bây giờ ta chơi cùng nàng là được.

Nói xong, khuôn mặt vốn đầy ý cười đột nhiên thêm mấy phần lạnh lẽo.

Thanh Lan sửng sốt ngẩn ra, mở hộp gấm trên tay. Trong hộp gấm là một trang giấy đã bị xé rách, chỉ ghép lại được thành “Minh Nguyệt quý phi ý tử” nhưng đủ để chứng minh xuất xứ của trang giấy. Thanh Lam kinh ngạc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc, khiếp sợ nói:

- Đây chính là bản Thánh tổ gia huấn mà Đức phi nương nương bị mất?

Âu Dương Hồng Ngọc gật đầu đầu, vươn bàn tay ra nhận lây hộp gấm kia, nhỏ giọng nói:

- Ngày đó ta ở Phượng Tê cung về, Hồ Hải phát hiện trong Ngự hoa viên có bóng người, lúc ấy ta không muốn đánh rắn động cỏ nên về cung điện trước sau đó cho Hồ Hải quay lại kiểm tra. Nhưng không nghĩ khi Hồ Hải quay lại thì Ngự hoa viên không còn ai chỉ còn những mẩu giấy này. Hồ Hải lần theo dấu vết mà đến gần Tư Mộ cung.

Thanh Lan kinh ngạc hơn nhìn hộp gấm đỏ kia:

- Là Hiền phi?

Sau đó nghi hoặc nói:

- Hiền phi trí tuệ như thế sao lại phải đi đánh cắp bản Thánh Tổ gia huấn của Đức phi? Nếu thực sự làm sao không sai thích khách giết Đức phi rồi diệt khẩu những kẻ kia, nếu chỉ trộm một quyển sách thì tối thiểu cũng phải tìm kẻ chết thay chứ.

Âu Dương Hồng Ngọc nhíu mày làm như không ngờ đến chuyện này, sóng mắt lưu chuyển, rồi suy tư nói:

- Chẳng lẽ nàng thật sự muốn giá họa cho ta?

Nhưng kế này căn bản không thể thức hiện. Nếu muốn giá họa cho nàng thì sao còn tung tin đồn hoàng hậu tát nàng khắp đế đô. Như thế, lời đồn truyền khắp đế đô thì các quan viên cũng biết nàng có đức mà hạ thấp hoàng hậu, như thế thì chẳng phải là vô dụng sao.

- Không…

Thanh Lan đột nhiên bật lên rồi vẻ mặt chân thật nói:

- Nô tỳ nghĩ ý nàng ta là giá họa Hoàng hậu. Tiểu thư người nghĩ xem, ngày ấy Lí công công và Hồ Hải nói chuyện đã lộ ra rằng Hiền phi tung tin đồn đã nói lên rằng Hiền phi có ý hạ bệ Hoàng hậu. Còn nàng ta tản tin trong Ngự thư phòng, Hoàng thượng tức giận ném tấu chương lên Hoàng hậu, tiểu thư vì chắn đỡ cho Hoàng hậu mà bị thương. Sau đó Hoàng hậu không để ý tình nghĩ tỷ muội mà còn vì tranh thủ tình cảm mà tát tiểu thư. Nay lại muốn hãm hại tiểu thư chẳng phải là quá vô lí.

Trừ phi Thượng Quan Uyển Nhi đầu óc có vấn đề nếu không thì sẽ không đến mức đạo lí đơn giản này cũng không hiểu.

Âu Dương Hồng Ngọc mím môi, thần sắc cũng trở nên phức tạp, chậm rãi đi về phía cửa sổ, nhìn bầu trời xanh ngắt, bàn tay trắng nõn nắm khung cửa sổ, đôi mắt nhất thời mơ hồ rồi chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

- Thanh Lan, ngươi lập tức viết một bức thư sai khoái mã đưa về Thừa tướng phủ, muốn phụ thân cùng bách quan đối phó với Thượng Quan thị.

Thanh Lan lập tức lĩnh mệnh nhưng đột nhiên nhớ ra nói:

- Đúng rồi, tiểu thư, ta nghe trong thành có người đồn Hình bộ Thượng thư Thượng Quan Trung nhận hối lộ

Âu Dương Hồng Ngọc nhíu mi một chút rồi nói:

- Tốt lắm, ngươi báo luôn việc này cho Thừa tướng, không thể chậm trễ.

- Vâng thưa tiểu thư, nô tì lập tức đi làm

Thanh Lan cúi đầu phúc thân rồi quay người rời đi.

Làm xong tưởng chết :((


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.