Mặt trời đỏ rực nhô cao, mở cửa sổ, không khí lạnh lùng đưa tới mùi hương hải đường thoang thoảng.
Sau khi tắm rửa xong, Minh Nguyệt chỉ mặc chiếc áo mỏng đứng trước cửa sổ nhìn cây hoa hải đường. Bàn tay trắng
nõn nhẹ vuốt giọt sương trong suốt đọng lại trên đóa hoa, đôi mắt bình
tĩnh như nước, y phục như tuyết, uyển nhược bích nhân (uyển chuyển, mềm
mại)
“ Hoa khai bất phùng thì
Hoa lạc bất nhân tri”
(hoa nở không rõ từ bao giờ mà hoa rơi thì không ai hay biết)
Minh Nguyệt hái một đóa hải đường cầm
trong tay, lẳng lặng nhìn. Lúc sau, nàng hờ hững ngắt từng cánh hoa vứt
vào không trung để gió cuốn đi, những cánh hoa hồng nhạt rơi đầy mặt
đất.
Phía sau, cửa phòng ngủ được đẩy ra, Tiêu Đồng dẫn theo Tần công công đi vào, thấp giọng gọi:
- Tiểu thư, Tần công công đưa thuốc đến.
Nói rồi nhìn xuống đất, hai tay giữ khăn lụa, môi anh đào hơi nhếch.
Tần công công bưng bát thuốc tiến lên hai bước, cúi đầu cung kính nói:
- Đức phi nương nương, mời.
Mặt Minh Nguyệt không chút dao động, nàng hơi giật mình, chớp mi, quay đầu nhìn hai người đứng sau mình, đôi mắt
dừng ở chén thuốc trên khay ngọc kia một chút, ý bảo Tiêu Đồng bưng đến.
Tiêu Đồng xoay người bưng chén thuốc trong trên tay Tần công công, từ từ đi về phía Minh Nguyệt, hơi mất tự nhiên nói:
- Tiểu thư.
Minh Nguyệt khẽ trả lời, vươn tay lấy
chén thuốc kia, mùi vị đắng nghét khiến nàng chỉ muốn ném bát thuốc đi.
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, một ngụm uống cạn, sau đó đem bát
thuốc cho Tiêu Đồng, xoay người tiếp tục nhìn về phía cây hải đường nở
rộ, im lặng không lên tiếng.
Nhìn Minh Nguyệt thoải mái uống xong bát
thuốc, Tần công công càng nghi hoặc, hắn nhướng mày, nhận bát ngọc trong tay Tiêu Đồng, ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, muốn nói cái gì nhưng lại
nhớ đến câu nói của Hoàng thượng: “Nếu Đức phi có hỏi gì, ngươi đáp như
bình thường, chuyện thuốc bổ không cần nhắc đến.”
Trố mắt nhìn nhưng Tần công công không
nói gì, cúi xuống bước đi. Nhưng khi bước ra khỏi phòng ngủ lại quay đầu nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt rồi mới khôi phục lại thần sắc bình thường,
quay về Ngự Thư phòng bẩm báo lại.
Xuân tới dù còn chút lạnh nhưng trăm hoa vẫn nở rộ, trong Ngự hoa viên muôn hồng nghìn tía.
Minh Nguyệt mặc trường bào trắng, một
mình đi vào hoa viên. Hơi dừng bước, liếc nhìn rừng hoa mai trơ trụi
toàn cành khô, hơi chớp hàng mi dài rồi tiếp tục đi tới Ngự Hoa viên.
- Đức phi nương nương, thân thể hôm nay không tốt?
Đột nhiên phía sau một tiếng nói the thé
truyền đến, sau đó, Lí công công mặc triều phục màu nâu lập tức xuất
hiện trước mắt Minh Nguyệt, chỉ thấy hắn cúi đầu cùng kính quỳ lạy:
- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương vạn phúc.
Minh Nguyệt đứng dưới gốc hải đường, tay
vươn ra đón lấy một cánh hoa bay xuống, liếc mắt nhìn Lí công công đang
quỳ dưới đất, giọng nói mềm nhẹ có chút yếu ớt:
- Lí công công đứng lên đi.
Lí công công nghe giọng Minh Nguyệt có
chút mệt mỏi không nhịn được mà nhìn nửa khuôn mặt Minh Nguyệt nhưng lại không tìm ra bất kì dấu vết gì, chỉ có thể cúi đầu tạ ơn:
- Tạ ơn nương nương.
Sau đó cúi đầu đứng lên.
Minh Nguyệt liếc mắt nhìn hoa viên rực rỡ, không để ý nói:
- Gần đây Lí công công có tin gì muốn bán cho bản cung?
Vừa nghe đến bán tin tức, mặt Lí công
công có chút mất tự nhiên, càng thêm vài phần ảm đạm nhưng hắn lập tức
hiểu ý, nhìn xung quanh một chút rồi mới thấp giọng nói:
- Nương nương, hôm nay Hoàng hậu
muốn nô tài mời Chiêu dung nương nương đến Phượng Tê cung để bàn việc
loại bỏ Hoa mĩ nhân.
Hoa Như Sương.
Minh Nguyệt nhìn mấy cánh hoa rơi xuống
tay, khóe miệng có chút ý cười, bàn tay dần nắm lại nhưng vẻ mặt vẫn đạm mạc như trước. Đôi mắt nhìn vài tần phi đang ngắm hoa trong Ngự hoa
viên, xoay người đi vào rừng mai.
Lí công công thấy Minh Nguyệt rời đi,
nhất thời không biết nên làm thế nào, vừa định đuổi theo đã thấy vài phi tần kia thì bừng tỉnh, xoay người vội vàng đi về Phượng Tê cung phục
mệnh.
Trong rừng hoa mai tiêu điều. Ngày xưa rực rỡ mà nay chỉ còn là lớp đất bụi dưới chân.
Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn quanh, bàn tay vẫn nắm chặt những cánh hoa hải đường, đi thẳng về phía trước. Đến khi
nhìn thấy chiếc ghế đá mới dừng chân. Đôi mắt lạnh lùng, nàng quay đầu
đi đến đường tắt thông vào lãnh cung, không nghĩ ngợi gì mà cứ thế bước
đi.
Cửa lớn lạnh lùng. Bên cửa cỏ dại mọc
đầy. Trước đây khi mới đến là những cây cỏ khô bị tuyết bao phủm tiêu
điều nay đã xanh tươi, rậm rạp.
Minh Nguyệt bước từng bước vào, bàn tay
phủi đi mạng nhện trên cửa lại chợt nghe thấy tiếng đàn bi thương, đứt
quãng. Bước chân như bị ngăn lại, rồi sau đó bước về phía tiếng đàn
truyền đến đã thấy Như Nguyệt một thân tố khiết ngồi trên thảm cỏ đánh
đàn.
- Tiếng nức nở tựa như tiếng khóc nỉ non….
Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói rồi bước đến
phía Như Nguyệt đang kinh ngạc nhìn mình. Ngồi xuống bên cạnh Như
Nguyệt, ngón tay trắng nõn vuốt vuốt dây đàn:
- Khi đánh đàn, không nên lên dây quá căng nếu không sẽ dễ bị đứt.
Dứt lời Minh Nguyệt đem dây đàn hơi nới
lỏng rồi chậm rãi đàn lên, uyển chuyển đánh lên khúc “diện mạo tư”,
giọng nói mềm nhẹ mang theo vài phần cô tịch:
- Nhìn dòng nước chảy, chảy qua
bến đò, xóm cũ, chân núi mà có chút u sầu. Từ từ nhớ, từ từ hận, hận đến khi già mới thôi, người tựa lầu ngắm trăng…
Rồi sau đó dừng lại, nhìn Như Nguyệt:
- “Diện mạo tư hề diện mạo ức” (1 câu thơ nói đến sự tương tư). Như Nguyệt vẫn còn muốn Hoàng thượng?
Như Nguyệt trố mắt nhìn Minh Nguyệt đột
nhiên xuất hiện, nhìn đôi mắt nàng trong suốt không thấy được bất kì cảm xúc gì, cô đơn lặp lại:
- Diện mạo tư hề diện mạo ức.
Sau đó, khóe mắt có chút sương mù, nàng
quay đầu nhìn đàn cổ trước mắt, bàn tay trắng nõn che đôi môi đỏ mọng,
giọng nói run rẩy:
- Hạo Hiên, hắn….
Lời còn chưa dứt đã khóc không thành tiếng.
Tình đến tình đi, có lẽ chính là như vậy. Minh Nguyệt rũ mắt, trong lòng đau đớn khiến nàng như ngừng thở nhưng
khóe miệng lại lạnh nhạt cười.