Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 135: Q.3 - Chương 135: Thiên hạ phong vân (15)




Trong đại điện Liên Duyệt cung, Tiêu Mẫn mặc trường bào màu hồng đậm, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng ngồi trên ghế quý phi, ngọc thủ trắng nõn bưng bát trà, tao nhã nhìn lá trà nổi trong bát, khẽ nhấp một ngụm, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trời dần khuất sau nói, mềm nhẹ nói:

- Hoàng quý phi không nói gì khác sao?

Nói rồi than nhẹ, đặt chén trà ở bên bàn, tựa lưng vào ghế, chớp mi nhìn nhẫn vàng trên ngón út.

Tinh Nhi cúi đầu, hai tay nắm chặt khăn lụa, thần sắc vô cùng khẩn trương, nàng nhìn thần sắc nửa thất vọng, nửa thoải mái của Tiêu Mẫn mà đáp:

- Công chúa, thứ cho nô tỳ… nô tỳ vốn không được gặp Hoàng quý phi, về phần lời nói đó của Hoàng quý phi là Mộc Ngự nữ sai nô tỳ chuyển lời cho công chúa.

Nói xong, Tinh Nhi càng cúi đầu thấp, than thở:

- Mộc ngự nữ nói Hoàng quý phi mấy tháng này sẽ không triệu kiến bất kì tần phi nào, hơn nữa Hoàng Thượng trước đó cũng đã hạ chỉ, miễn các nghi lễ dâng trà cho Hoàng quý phi.

- Chỉ vì nàng mang hoàng tự sao?

Ánh mắt Tiêu Mẫn trầm ám, môi mọng mím lại, suy nghĩ hồi lâu rồi lại cười rộ lên. Sau đó, nàng chống bàn đứng dậy, bước lên trước điện, vô lực nói:

- Trước kia ta vẫn tôn sùng Hoàng thượng không mê nữ sắc, hậu cung của hắn có lẽ là đầy những nỗi tuyệt vọng nhưng sẽ không có hơi thở dâm loạn cho nên lòng ta trầm luân ở nam tử lãnh tuấn kia. Nhưng là, hôm nay, thực sự bước vào đây, mới biết được, hậu cung này không chỉ tràn ngập sự tuyệt vọng mà càng nhiều âm mưu và xương máu.

Mộ Tuyết, một nữ tử ngoan độc như vậy. Ba năm trước đây khiến đế đô chướng khí mù mịt, mà nay lại nhận thiên ái vạn sủng, độc chiếm Hoàng thượng, mang hoàng tự đầu tiên của Thiên triều. Buồn cười, thật sự quá buồn cười! mắt Tiêu Mẫn dâng lên mấy phần sương mù, hai tay nắm chặt thành quyền, cắn môi dưới, lạnh nhạt nói:

- Vì sao, vì sao ta thích Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, mà nữ nhân Hoàng thượng sủng ái lại là một độc phụ.

Quả thật, trước đêm Mộ Tuyết đến tìm, nàng đã buông tha tâm ý tương tư với đế vương, muốn vì nước mà hy sinh cái gọi là những năm tháng hồng nhan. Nhưng vì sao ông trời lại muốn cho nàng biết được nữ nhân bên người đế vương lại độc ác như thế, nàng sao có thể cam tâm?

- Công chúa

Tinh Nhi nhìn bộ dáng Tiêu Mẫn, vội bước lên đỡ thân hình mảnh mai của nàng, chóp mũi ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Công chúa, người đừng như vậy, cho dù hoàng quý phi ngoan độc vạn phần thì có liên quan gì tới người? chúng ta là vì sự tồn vong của Tử Ngọc Quốc mà đếm cứ không phải để tham gia vào hậu cung chém giết này.

Dù không được hoàng sủng nhưng cũng không thể để mất đi sự vinh quang vốn có, đâu là những lời quốc chủ trước đó đã nói.

Tiêu Mẫn ngẩn ra, lúc sau mới lẩm bẩm nói:

- Ta là vì Tử ngọc quốc mà đến.

Từ khi bước vào hòng cung này đã sớm đem tất cả vứt bỏ sau trách nhiệm quốc gia. Nàng là người duy nhất Tử Ngọc quốc có thể dựa vào, có thể đổi lấy lợi ích dân tộc, có thể khiến ca ca nàng từ nay về sau không cần phải cúi đầu cung kính với Lãnh Cô Vân.

Tinh Nhi hốc mắt đỏ bừng, dùng sức gật đầu rồi gắt gao đỡ lấy Tiêu Mẫn nói:

- Công chúa, người là hy vọng của Tử Ngọc quốc, bọn họ đều trông chờ vào người.

- Bọn họ đang trông chờ ta

Tiêu Mẫn ngơ ngác lặp lại, rồi sau đó từ từ lấy lại tinh thần, nhưng trong mắt cũng đã chứa đầy nước mắt, nàng nhắm mắt lại, ngửa đầu nhìn trời. Lúc sau, bi thương nói:

- Ông trời, Mẫn nhi cũng yêu Hoàng Thượng, vì sao? vì sao ông trời lại bất công như thế.

Sau đó, bàn tay trắng nõn bưng miệng, nước mắt lặng lẽ rơi…

. . .

Trong đại điện Tẩm Tâm cung, Tần công công ôm vô số bức hoạ cuộn tròn, vội vàng đi vào Trường sinh điện, khi nhìn thấy thần sắc đế phi vô cùng thân thiết thì không khỏi hơi xấu hổ, hắn cúi đầu, mặt đỏ bừng nhưng đành cố kiên trì nhỏ giọng nói:

- Hoàng Thượng, Hoàng quý phi nương nương, tuyển tú đại điển ba ngày sau đã bố trí thỏa đáng, đây là những bức họa Thái hậu đã chọn muốn nô tài đưa đến cho Hoàng thượng xem.

Nói xong, khẽ chạy lên cạnh đế vương, đem những bức họa này đặt lên thảm cừu.

Minh Nguyệt nhíu đôi mày thanh nhưng khôi nói, chỉ nhìn những bức họa cuộn tròn, môi hồng mím lại, từ từ lùi khỏi lòng đế vương, ngồi sang một bên.

Ngự Hạo Hiên nhướng mày kiếm nhìn hơn hai mươi bức họa kia, thần sắc có chút bực mình tùy ý cầm lấy một cuốn, gỡ dây buộc hai đầu, còn chưa nhìn người trong họa thì Tần công công đã nói:

- Đây là nhị tiểu thư của Lễ bộ Thượng Thư Bao Cần, theo ma ma nghiệm thân nói đây là nữ tử băng thanh ngọc khiết, trí tuệ lanh lợi, tinh thông cầm kì thi họa.

Ngự Hạo Hiên liếc nhìn tiểu mỹ nhân phong tình vạn chủng trong bức họa, mày kiếm giãn ra, môi mỏng khẽ cười đầy thâm ý rồi lại cuộn bức họa lại, giống như tâm tình tốt mà cười nói”

- Mẫu hậu thật đúng là hiểu lòng trẫm.

Nói xong, vẻ mặt mang ý cười cầm lấy một bức họa khác.

Sắc mặt Tần công công cũng mang theo ý cười, nhỏ giọng nói:

- Hoàng Thượng nói đúng, đây là đại thiên kim tri phủ Hà châu, nghe nói là đệ nhất tài nữ Hà Châu, không chỉ có xinh đẹp như hoa, mà còn giỏi ca múa.

Nói xong, Tần công công nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói:

- Hoàng Thượng, Thái hậu nói, vị thiên kim tri phủ Hà Châu có thể nói là “hàng thật giá thật” nhắc người bất luận thế nào cũng phải lưu lại.

Ngự Hạo Hiên gật gật đầu ném bức họa trong tay, nhìn bức họa trong tay Tần công công, sau đó, chỉ thấy Tần công công cười mở bức họa đó ra nói:

- Hoàng thượng, nữ tử này là đứng đầy Vạn Hoa lâu ở Giang Nam, vẫn là băng thanh ngọc khiết.

Nói xong, cầm bức họa đưa tới tay đế vương, cố ý hạ giọng, nói:

- Hoàng Thượng, người xem tướng mạo. . . có phải…

Ngự Hạo Hiên đón lấy bức họa, vừa nhìn thấy người trên tranh thì ánh mắt cứng đờ. Lúc sau, Minh Nguyệt vẫn ngồi trên thảm cừu chỉ thấy đế vương hơi cứng đờ người rồi ném bức họa đó vào tay Tần công công.

Minh Nguyệt nghi hoặc nhưng cũng chỉ liễm hạ mi dài nhìn chén trà trên bàn, trong lòng hơi muốn bưng lên đã thấy Minh Nguyệt giữ tay nàng lại nói:

- Lạnh.

Dứt lời, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, ôm nàng vào lòng cười nói:

- Có phải Minh Nguyệt lại ăn giấm rồi?

Minh Nguyệt ngửi mùi Long diên hương trên người đế vương, nhíu mày nói:

- Nô tỳ có thể nghĩ Hoàng thượng đang cố ý không?

Hắn vừa nhìn thấy bức họa mỹ nhân đó thì thần sắc biểu lộ sự vui mừng, nàng có thể coi đó như là hắn cố ý chọc giận nàng sao?

Ngự Hạo Hiên nhìn khuôn mặt Minh Nguyệt, nhẹ vỗ vỗ búi tóc nàng, ý cười trên mặt dần thu lại, lúc sau, hắn hơi trầm giọng nói:

- Minh Nguyệt, nàng phải tin tưởng trẫm, vô luận về sau xảy ra cái gì, nàng đều phải tin tưởng trẫm.

Nói xong, Ngự Hạo Hiên cầm tay Minh Nguyệt kéo lên môi hôn, sau đó đan mười ngón tay vào nhau, hai mắt thâm trầm nhìn vào đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói:

- Minh Nguyệt, ba ngày sau trẫm muốn nạp một tần phi mới, không thể cùng nàng mấy ngày đó.

Tay Minh Nguyệt run lên, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rồi sau đó khi thấy được sự thành thật và bất đắc dĩ trong mắt đế vương thì lòng cứng lại, vội gạt tay hắn ra, rời khỏi vòng ôm, đứng thẳng bên ngực án, hơi thở phập phồng nói:

- Hoàng thượng muốn nói gì với nô tỳ, là sợ nô tỳ ghen tuông mà giết tân sủng của Hoàng thượng sao?

Hắn có ý gì, sao lại muốn nói những lời này với nàng.

Ngự Hạo Hiên nhìn bóng Minh Nguyệt đứng thẳng, trong ngực đột nhiên lạnh lùng, hắn nắm chặt tay nhưng không bước lên dỗ nàng, thần sắc ngưng trọng đứng lên, khoanh tay nói:

- Trẫm là thuận tiện nói cho nàng một tiếng, miễn cho nàng phải chờ, hơn nữa, lần này trẫm không thể không làm vậy, hy vọng Minh Nguyệt có thể tin tưởng trẫm.

Tin tưởng? Minh Nguyệt có chút nghi hoặc nhướng đôi mày thanh tú, quay đầu nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Ngự Hạo Hiên vẫn đang nhìn mình, nhất thời nàng hiểu được điều gì đó nhưng vẫn không thể không hỏi:

- Vì sao nói cho ta biết vì sao?

Vì sao lại phải khó xử như vậy, hay là muốn đi sủng hạnh nữ nhân khác.

- Tin tưởng trẫm, Minh Nguyệt

Ngự Hạo Hiên nhìn đôi mắt đầy bi thương của Minh Nguyệt mà đau lòng nói. Sau đó, vừa định bước lên ôm nàng vào lòng, lại như là nhớ tới cái gì, như là cố nén mà dừng bước, rồi sau đó trầm thấp mà chân thật nói:

- Minh Nguyệt, tin tưởng trẫm, sau lần nay, trẫm sẽ không làm nàng khổ sở, trẫm…chỉ yêu nàng…

Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn thần sắc Ngự Hạo Hiên, trong lòng như bị nắm chặt, tay nàng run lên. Lúc sau, nàng khẽ cười rồi chậm rãi bước ra khỏi cửa điện trong ánh mắt lo lắng của Ngự Hạo Hiên mà không để ý tới nam tử đằng sau khẽ gọi. Khi bước đến cửa điện, hơi dừng bước, nhẹ giọng nói:

- Nếu Hoàng Thượng muốn đi sủng hạnh tần phi mới tiến cung, không bằng công bằng chút, mưa móc cùng chiêm đi, hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, Hoàng thượng nên ban chút ân trạch.

Nói xong, nhắm mắt lại, trước khi lệ rơi, bước ra khỏi đại điện.

- Minh Nguyệt.

Đôi mắt Ngự Hạo Hiên ẩn giận nhìn bóng dáng tố khiết của Minh Nguyệt, khi thấy nàng hơi dừng bước thì tức giận nói:

- Nàng khẩn cấp muốn đẩy trẫm tới chỗ nữ nhân khác sao?

Minh Nguyệt giật mình, cũng chỉ cắn môi dưới, rồi sau đó cười lạnh nói:

- Nô tì không dám

Dứt lời, cũng không quay đầu lại nữa, đi ra đại điện.

- Tiểu thư.

Tiêu Đồng nhìn bóng dáng Minh Nguyệt chạy ra khỏi Trường sinh điện thì sợ tới mức bát trà trên tay suýt rơi, sau đó vội đưa khay trà cho ngự tiền thị nữ bên cạnh, vội đuổi theo. Nhưng Minh Nguyệt lại chạy cực nhanh khiến nàng lo lắng kêu lên:

- Tiểu thư, người đi đâu.

Nhưng Minh Nguyệt lại giống như không nghe được, hoàn toàn không để ý Tiêu Đồng đang cố sức đuổi theo, chạy tới sau hoa viên thì mới dừng lại. Tiêu Đồng thở hổn hển đi theo sau Minh Nguyệt, nhìn bóng dáng Minh Nguyệt trong gió, không khỏi nghi hoặc nói:

- Tiểu thư, người làm sao vậy, người bây giờ thân mang hoàng tự, không thể chạy nhanh như vậy được.

Nói xong, Tiêu Đồng bước tới trước mặt Minh Nguyệt, còn định nói gì nhưng nhìn thấy nước mắt của Minh Nguyệt thì giật mình, kinh ngạc nói:

- Tiểu thư, người…

Sao lại khóc?

Minh Nguyệt nhắm mắt, hít sâu không khí lạnh băng ngoài điện, cả người như chìm trong tầng bi thương mông lung. Lúc sau, nàng hơi mở mắt, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc dần u ám, lời nói nhẹ nhàng:

- Tiêu Đồng… có phải… cho tới giờ ta thật sự chưa bao giờ hiểu Hoàng thượng.

Cho tới bây giờ cũng không hiểu hắn nghĩ gì, lại thường xuyên vì hắn mà buồn bực nhưng cũng không hỏi vì sao hắn làm thế.

- Tiểu thư.

Tiêu Đồng nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt đang cố gắng tự trấn định, nàng tuy không hiểu được ý của tiểu thư nhưng vẫn gật gật đầu, nói:

- Tiểu thư quả thực chưa từng nghĩ cho Hoàng thượng, thậm chí ngay cả sở thích của Hoàng thượng cũng không biết.

Nhưng hôm nay tự nhiên hỏi việc này không phải cũng hơi quái dị chứ?

Vừa dứt lời, Tiêu Đồng còn định nói cái gì, chỉ nghe Minh Nguyệt thấp giọng nói:

- Đưa ta về Hàn Nguyệt cung đi, ta muốn yên tĩnh một chút, ta nghĩ… Hoàng thượng cũng cần yên tĩnh một chút…

Ba ngày sau, hắn sẽ cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ. Một khắc kia khi bước vào đại điện, nàng ngừng bước, nhắm mắt lại, nắm tay nói:

- Ngươi đi nói cho Hoàng Thượng, ta. . . là một người rất ích kỉ.

Việc đế vương tuyển tú, một đêm đã truyền khắp hậu cung, cũng có người đồn hoàng quý phi ghen mà giận dỗ Hoàng thượng, sau bị đế vương đuổi về Hàn Nguyệt cung … sinh động như thật mà lan truyền khắp hậu cung khiến chúng phi vô cùng kinh ngạc.

Ba ngày sau, tuyển tú công khai bắt đầu, hơn ba ngày tú nữ, đế vương lại khâm điểm hai mươi giai nhân, nhưng trong hai mươi tuyệt sắc giai nhân này, khiến người người kinh ngạc là Hoàng thượng lại tuyển một hoa khôi thanh lâu Giang Nam có diện mạo cực giống Hoàng quý phi thị tẩm, lại sắc phong làm chiêu dung. Nhất thoàn, toàn bộ hậu cung đều đồn đại Hoàng quý phi được sủng mà kiêu, bị đế vương lạnh nhạt mà đem hoa khôi xinh đẹp trở thành tân sủng.

Trong Hàn Nguyệt cung, Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt ngồi trên giường chăm chú đọc sách, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, bát canh nóng nàng cầm trong tay bưng lên đặt xuống mấy lần. Lúc sau, khi thấy Minh Nguyệt lại lật sang trang sách sau thì không nhịn được bước lên nói:

- Tiểu thư, quyển sách này người đã đọc đến ba lần rồi, không chán sao?

Nói xong, giữ lấy cuốn sách, lớn mật nhìn thẳng đôi mắt hơi tức giận của Minh Nguyệt, lòng run lên, mím môi nói:

- Tiểu thư, nếu trong lòng người để ý, vì sao lại phải ép buộc mình như vậy? Nô tỳ cũng không tin, dựa vào địa vị của tiểu thư trong lòng Hoàng thượng, Hoàng thượng thật sự sẽ sủng hạnh hoa khôi tướng mạo tương tự tiểu thư kia.

Nói xong Tiêu Đồng cầm tay Minh Nguyệt nói:

- Tiểu thư, nô tỳ đã đi hỏi thăm qua, Tần công công nói, một tháng trước Hoàng thượng đã ra lệnh sai quan viên các nơi tiến cống mỹ nhân, nhất là phải tìm được người giống với tiểu thư, tiểu thư, Hoàng thượng sở dĩ làm như thế nhất định phải có đạo lý, người cũng đừng đa nghi

Minh Nguyệt nhìn thần sắc lo lắng của Tiêu Đồng, nàng cười nhàn nhạt, cầm lại quyển sách kia, cười lạnh nói:

- Hoàng thượng đã có đạo lý của hắn, ta cần gì phải suy nghĩ, nếu không nghĩ đương nhiên nên tìm chút chuyện mà làm, không phải sao?

Tiêu Đồng ngẩn ra, cũng là á khẩu không trả lời được, lúc này, chỉ thấy Tần công công đầu đầy mồ hôi bước vào, nhìn thấy Minh Nguyệt thì vội tiến lên, thở hổn hển nói:

- Hoàng quý phi, dạ yến đã xong, chỉ chờ hoàng quý phi nương nương.

Minh Nguyệt hít sâu một hơi, buông quyển sách trên tay, nhìn Tần công công cười nói:

- Làm phiền công công đi một chuyến, đi nói cho Hoàng Thượng, bảo Tiêu Đồng thay bản cung ngồi ở chỗ Hoàng quý phi hưởng yến Hoàng thượng nạp tân phi đi. Thân thể bản cung không khỏe, sợ động thai khí nên không đi.

Nói xong, bàn tay trắng nõn tùy ý lật hai trang sách nói:

- Mộc ngự nữ, ngươi đem theo lệnh bài của bản cung, đi theo Tần công công đi.

Tần công công cùng Tiêu Đồng đều sửng sốt, hai người nhìn nhau không biết làm sao, một lúc sau, chỉ thấy Tiêu Đồng cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Nô tỳ tuân mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.