Canh ba buông xuống, trăng ẩn sao mờ, ngoài cửa sổ gió lạnh từng trận
Minh Nguyệt ngồi dưới đèn, bàn tay trắng
nõn cầm sách, ánh mắt hơi ủ rũ mà lật sách. Một lúc sau, khi cửa sổ bị
một cành cây khô gõ vào gây tiếng động, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại,
sau đó, dưới ánh nến chập chờn vì bị gió thổi, môi hồng nhẹ cười, buông
sách, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Lãnh quốc chủ đêm khuya đến thăm, không biết là có chuyện gì?
Cửa sổ, đột nhiên nhiên có một bóng dáng
màu đen xuyên qua, sau đó, cửa lớn Hàn Nguyệt cung bị gió lạnh thổi
tung, chi nha một tiếng, giống như quỷ mỵ kêu. Lúc sau, một bóng dáng
nam tử từng bước tiến vào điện, cửa lớn phịch một tiếng bị đóng lại.
- Nhĩ lực của Hoàng quý phi thật tốt.
Lãnh Cô Vân mặc trường bào đen, khoanh
tay đi vào đại điện, đôi mắt đen như mực lãnh trầm nhìn Minh Nguyệt
không chút kinh hoảng ngồi trước án thư, môi mỏng cười tà mị, trầm thấp
nói:
- Quả nhiên là tuyệt sắc thiên tiên.
Minh Nguyệt nhướng mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Cô Vân một thân ngạo nghễ, môi hồng hơi mím, đôi mày thanh tú nhướng lên, cười duyên nói:
- Lãnh quốc chủ mạo hiểm đi vào cấm cung đế vương, không phải chỉ để khen bản cung mỹ mạo đi?
Nói xong, vươn ngọc thủ nhẹ vuốt lọn tóc trước ngực, mềm nhẹ nói:
- Nếu bản cung nhớ không nhầm,
biểu muội của Lãnh quốc chủ, Đức phi Khuynh Thành quận chúa mới chân
chính là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.
Lãnh Cô Vân nhíu hai mắt, nguy hiểm mà ái muội nhìn thần sắc thiên kiều bá mị của Minh Nguyệt, tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, nhưng lại cười đến tuấn mỹ tuyệt luân, trầm
giọng nói:
- Thế thì có thể làm gì, Khuynh
Thành đẹp nhưng so ra còn kém Hoàng quý phi một cái nhăn mày, không
riêng gì Hoàng Thượng, đến ngay cả hạ thần cũng vẫn nhớ mãi không quên.
Bàn tay trắng nõn nhẹ xẹt qua cuốn sách
trên bàn, ngón tay xoa lên bốn chữ “Thánh tổ bản kỷ”, Minh Nguyệt cười
yếu ớt đứng dậy, xoay người đi tới trước cửa sổ, nhẹ đẩy cánh cửa ra,
ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời. Thần sắc cô đơn, lại càng hiện
rõ vẻ xinh đẹp, một lúc, nàng quay đầu nhìn ánh mắt như có lửa của Lãnh
Cô Vân, cười yếu ớt nói:
- Hôm nay trong Tẩm Tâm cung vừa
múa vừa hát, trong lòng Hoàng thượng cũng có giai nhân khác, sao còn đặt bản cung trong lòng, sợ là hôm nay chỉ có Lãnh quốc chủ nhớ bản cung
thôi.
Lãnh Cô Vân ngẩn ra, mày kiếm nhíu lại nhìn bóng dáng Minh Nguyệt dưới trăng, bàn tay càng nắm chặt. Lúc sau, hắn cười lạnh nói:
- Hoàng quý phi nói quá lời
Rồi sau đó sắc mặt lãnh trầm, buông tay, trầm thấp nói:
- Hạ thần vốn không muốn làm gì bất lợi với Hoàng quý phi, tối nay tới thăm viếng cũng chỉ là muốn gặp cố nhân thôi.
Cố nhân? Ánh mắt trong suốt của Minh
Nguyệt nhìn nửa khuôn mặt của Lãnh Cô Vân mà cười mềm nhẹ, thản nhiên
bước lên hai bước. Chớp hạ mi dài nhìn ánh nến lay động, cười nói:
- Năm đó bản cung có ý cùng quốc
chủ liên minh, nhưng quốc chủ lại khéo léo từ chối, mà nay vật đổi sao
dời, bản cung một hồi từ địa ngục trở về, quốc chủ lấy cớ “cố nhân” đến
thăm hỏi, nếu không phải có lòng mưu tính khác thì là vì sao?
Sắc mặt Lãnh Cô Vân khẽ biến nhưng lập
tức quay lại nhìn bóng dáng mảnh mai vô lực của Minh Nguyệt, đôi mắt
trong suốt không chứa tạp chất, mày kiếm càng nhíu chặt tựa như không
tin những lời khi nãy là Minh Nguyệt nói ra. Lúc sau, hắn âm lãnh nói:
- Đến nay, hoàng quý phi đương nhiên là mỹ áp quần phương, độc hưởng hoàng sủng, còn muốn cùng hạ thần hợp tác sao?
Ánh mắt Minh Nguyệt tối sầm lại, khi Lãnh Cô Vân nói dứt lời, Minh Nguyệt hơi mím môi, thần sắc cô đơn, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại mặc cho gió lạnh thổi rối tóc,
sau một lúc lâu, mới lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng chẳng qua là nể
hoàng tự trong bụng ta thôi, nếu hắn thật sự yêu ta, sao lại để ta cô
độc ở Hàn Nguyệt cung mà đi khâm điểm nữ tử khác hầu hạ.
Nói xong, bàn tay trắng nõn nắm chặt khăn lụa, chậm rãi mở mắt ra, nhìn sang Tẩm Tâm cung chỉ cách đó một ao sen, môi tràn ngập ý cười cô tịch.
Tuấn dung của Lãnh Cô Vân lại càng nghi hoặc nhưng không bàn tới, chỉ lạnh lùng nói:
- Hoàng quý phi nói những lời này với hạ thần làm gì? Hạ thần cũng không thể giúp Hoàng quý phi cái gì.
- Lãnh quốc chủ có thể mạo hiểm danh dự của Lãnh tiêu quốc, vượt qua nguy hiểm mà tới tham cô nhân ta, thế là đủ rồi.
Ánh mắt Minh Nguyệt hơi run, sau đó từ từ khép cửa sổ lại, cúi đầu, nói nhỏ:
- Canh giờ không còn sớm, quốc chủ nên đi thôi.
Ánh mắt Lãnh Cô Vân tối sầm lại, nhìn Minh Nguyệt thì hơi dịu xuống nhưng vẫn không dám khinh thường nói:
- Hoàng quý phi thật sự cùng Hoàng Thượng..
Minh Nguyệt quay đầu, chỉ để hắn nhìn thấy nửa mặt, môi hồng hơi cười nói:
- Lãnh quốc chủ lấy cớ thăm cố
nhân, gặp lại ta, ta cũng chỉ coi Lãnh quốc chủ là tri kỉ nên khi nãy
mới nói những lời đó. Nhưng hy vọng sau khi quốc chủ rời đi có thể quên
việc hôm nay đi.
Nói xong, nàng nghiêng người, vươn tay giả bộ lau nước mắt, cười nói:
- Lãnh quốc chủ mời trở về đi, bản cung không tiễn.
Lãnh Cô Vân vốn mang theo mười phần nắm
chắc mà đến nhưng lúc này lại tràn đầy nghi ngờ. Hắn nhìn bóng dáng mềm
mại, yểu điệu đưa lưng về phía mình, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ cùng quyến luyến. Lúc sau, hắn ho nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, lạnh
lùng nói:
- Vậy nếu ngày mai Hoàng quý phi vẫn ở đây, tại hạ lại tới thăm.
Nói xong, tựa như một trận gió đêm mà rời đi.
Minh Nguyệt đứng trong đại điện, ánh mắt
lạnh lùng nhìn Lãnh Cô Vân biến mất trong màn đêm. Môi hồng hơi cười,
nhẹ xoay xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay. Dung nhan xinh đẹp hiện lên
một tia băng lạnh.
Chiêng trống vang, tiếng gõ mõ cầm canh và tiếng đám người rời khỏi yến hội của Tẩm Tâm cung tan vào gió:
- Hồ chiêu dung tối nay ngủ lại thị tẩm
Trong gió, truyền tới tiếng xướng cao của Tần công công.
Minh Nguyệt đứng ởtrước cửa sổ nhìn đại
điện kia đèn đuốc sáng trưng, khi các cung phi trò chuyện đi ra thì nàng từ từ đóng cửa lại. Hít sâu một hơi, xoay người bước tới trước giường,
mắt hơi thấn thần nhẹ cởi áo, xốc chăn bông rồi đi ngủ.
Trướng sa nhẹ nhàng bay lên, Minh Nguyệt
nằm trên giường nhìn trướng đỉnh trắng muốt, bàn tay trắng nõn nắm chặt
chăn bông, mi dài khẽ rung động, một lúc, nàng nhắm mắt lại, cười lạnh,
cuốn chặt lấy thân thể mà ngủ.
Cửa phòng ngủ, chi nha một tiếng đẩy ra,
Tiêu Đồng nhẹ nhàng bước vào. Khi thoáng nhìn thấy màn trướng đã buông
thì không khỏi có chút kinh ngạc. Sau đó, nàng bước đến trước giường,
nhìn bóng dáng mông lung qua màn trướng, định mở miệng nhưng lại không
biết nên nói gì.
Minh Nguyệt từ từ mở mắt, lại không lên tiếng, nắm chặt tay thành quyền để trước ngực như chờ đợi Tiêu Đồng nói.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng nhìn thấy Minh Nguyệt khẽ nhúc
nhích thì vội gọi một tiếng, nhưng khi thấy Minh Nguyệt lại không trả
lời thì hơi nhíu mày, nhẹ nhấc trướng lên, ngồi xuống mép giường, bĩu
môi, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư nô tỳ nghe tần công công nói, Hoàng Thượng ở trên yến hội vì không thấy tiểu thư mà đập vỡ chén
Ánh mắt Minh Nguyệt hơi động, khẽ nhíu mày, vừa định hỏi cái gì, lại nghe Tiêu Đồng uể oải nói:
- Nô tỳ đi theo Tần công công tới yến hội mới biết được, thì ra vị trí của tiểu thư là ở bên cạnh Hoàng
thượng, cho nên nô tỳ không tiện thay thế, đành chờ sau hoa viên đợi tan yến.
Tiêu Đồng nói xong, chuyển mắt nhìn Minh Nguyệt vẫn thờ ơ như trước, bĩu môi, đôi mày càng nhíu chặt, than thở nói:
- Tiểu thư, không bằng bây giờ
đến tìm Hoàng thượng đi, nô tỳ xem ra, thật ra tối nay Hoàng thượng,
Hoàng thượng là vì giận dữ nên mới chọn hoa khôi kia, bởi vì các tần phi mới tiến toàn bộ Hoàng thượng đều ban cho các đại thần đến dự đại tiệc. Đặc biệt là đệ nhất tài nữ Hà Châu kia, Hoàng thượng ban nàng cho Lãnh
quốc chủ.
Minh Nguyệt trố mắt rồi sau đó nghi hoặc nhẹ giọng nói:
- Lãnh quốc chủ tối nay có tham gia yến hội sao?
Tiêu Đồng gật đầu, vẻ mặt rất thống hận nói:
- Lãnh quốc chủ không chỉ có tham gia yến hội, còn vì Hoàng Thượng ban cho mỹ nhân mà kính Hoàng Thượng
ba chén lớn, kết quả say mà rời yến. Hừ! Nhưng nghe Tần công công nói
thì hắn rõ ràng là giả say. Mười sáu nước Hoài Nguyệt quốc, ai chẳng
biết Lãnh quốc chủ tửu lượng khá, chẳng hiểu hắn có ý đồ gì.
Minh Nguyệt nhíu mày càng chặt, nhớ tới
lúc đêm nay Lãnh Cô Vân tiến đến, trên người hắn căn bản chẳng có mùi
rượu, lại mặc hắc bào đi đêm. Chẳng lẽ hắn thấy mình không tham gia yến
hội mới giữa đường trở về, tắm sạch mùi rượu?
- Tiểu thư?
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt không lên tiếng trả lời, vội gọi khẽ một tiếng, sau đó mím môi nói:
- Tiểu thư, tối nay Hồ chiêu dung kia ngủ lại Vị Ương điện, Vị Ương điện dù không phải là Trường Sinh
điện nhưng nếu thật sự thị tẩm, chẳng phải là…
- Đó là chuyện tốt
Đột nhiên, Minh Nguyệt nhẹ nói rồi nhắm mắt lại, vân đạm phong khinh thấp giọng nói:
- Đi nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi
Tiêu Đồng trợn to hai mắt nhìn Minh Nguyệt bạc lạnh như thế, nàng đứng dậy có chút lo lắng nói:
- Tiểu thư, chẳng lẽ người không thèm để ý Hoàng thượng ở cùng với nữ nhân khác sao, Hoàng thượng hắn…
- Là hắn không nên như thế, nhưng ta có thể ngăn cản?
Minh Nguyệt cắt ngang lời Tiêu Đồng rồi sau đó hít sâu một hơi, áp lực trong lòng không giảm, nàng nhắm mắt thấp giọng nói:
- Tiêu Đồng, tối nay ngủ cùng ta đi, ta hơi lạnh.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt, trong lòng nhất thời dâng lên áy náy, một chút, nàng mới lại ngồi vào bên giường, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, xin lỗi, nô tỳ không biết.
Nói xong, Tiêu Đồng yên lặng, cởi bỏ xiêm y nằm cạnh Minh Nguyệt, nhưng ánh mắt lại bối rối nhìn trướng đỉnh,
trong lòng nghi hoặc chuyện đế vương làm nhưng lại không dám hỏi.
Ngoài cửa sổ, gió đêm vẫn gào thét, cuồn cuộn cuốn tung bụi đất.
Trong phòng ngủ, khi nến sắp cháy hết,
Tiêu Đồng đã ngủ say. Đột nhiên, ngoài trướng hiện lên một bóng dáng.
Minh Nguyệt bổng dưng mở mắt ra, đã thấy sa trướng theo gió bay, mùi
Long diên hương thấp thoáng bên ngoài.
Ngự Hạo Hiên đứng trước giường, tuy rằng
cách màn, nhưng Minh Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của
hắn. Nếu không phải nàng sớm đã đoán được hắn sẽ tiến đến mà cố ý để
Tiêu Đồng ngủ cùng mình, chắc chắn lúc này, hắn đã sớm vọt vào mà giằng
co với nàng rồi.
Chớp hạ mi, Minh Nguyệt mím môi, không để ý tới lại nhắm mắt lại, nghiêng người ngủ.