Âu Dương Hồng Ngọc kéo váy đi vào đại điện, sau đó không thèm đế ý,
vỗ vỗ cừu bào, liếc nhìn Thục phi đang ngạc nhiên, cười yếu ớt nói:
- Thục phi còn không biết tiết mục mà muội muội của người trình diễn ở Ngự hoa viên đi.
Nói xong, mâu quang Âu Dương Hồng Ngọc ảm đạm xuống, mím môi nói:
- Bây giờ, ngay cả Quý phi Mộc Dung lúc nào cũng luôn tự cho là
thanh cao cũng đã tham gia bày mưu tính kế, hơn nữa phía Đức phi Khuynh
Thành và Tiêu chiêu nghi Tiêu Mẫn cũng đã có động tĩnh, Thục phi còn do
dự sao?
Thục phi trợn to hai t mắt, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút
khiếp sợ, nàng nắm chặt khăn lụa, ngọc thủ đặt trước ngực, có chút hoang mang như vẫn kiên định:
- Bây giờ bản cung không thể quyết định, dù sao Mộ Tuyết cũng là
muội muội của bản cung, nếu để Hộ quốc hầu biết, bản cung sợ là sẽ mang
tội đố kỵ.
Thanh Lan tức giận, nắm tay tiến lên, nhưng bị Âu Dương Hồng Ngọc
ngăn lại, chỉ thấy Âu Dương Hồng Ngọc dịu dàng cười, ôn nhu nói:
- Thục phi nương nương nói đúng, nếu đã vậy, trước tiên nô tỳ về
Trùng Dương cung chờ tin của nương nương. Nô tỳ tin nương nương không
phải là hạng người lật lọng.
Nói xong liếc Thanh Lan đứng một bên, nhẹ giọng nói:
- Thanh Lan, chúng ta đi
Thanh lan ẩn nhẫn buông tay nắm chặt, hừ lạnh một tiếng, tiến lên đỡ Âu Dương Hồng Ngọc, nói:
- Tiểu thư, đi từ từ
Nói xong, hai người cùng bước đi
. . .
- Tiểu thư vừa rồi vì sao lại ngăn cản nô tỳ?
Đi ra khỏi địa phận Chiêu Vân cung, Thanh Lan cắn răng phẫn hận nói:
- Ngày đó rõ ràng là chính nàng tìm đến tiểu thư trước, đề nghị
cùng hợp tác loại Tần chiêu dung, nay tiểu thư đã đáp ứng thì nàng lại
đổi ý.
Âu Dương Hồng Ngọc nhíu mi, dừng bước, lạnh lùng nhìn lên trời rồi cười lạnh nói:
- Chắc là nha đầu Tương Nhi kia trước mặt Thục phi nói cái gì đó. Bản cung đã sớm thấy nha đầu đó không bình thường.
Nhớ tới Đỗ Tương Nhi dung mạo bình thường, Âu Dương Hồng Ngọc không
hiểu sao có cảm giác không thoải mái. Có lẽ vì nàng ta bất luận là điểm
nào cũng cực kì giống mình.
Thanh Lan nghe đến cái tên này, không khỏi cũng nhíu mắt, có chút nghi hoặc nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, Đỗ Tương Nhi chính là nha hoàn hồi môn từ Mộ phủ, nàng lợi hại như vậy sao?
Nàng kia tướng mạo thường thường, nhưng đôi mắt lại sắc bén linh
động. Nhưng cho dù là thế thì lợi hại thế nào, cũng chỉ là một cung nữ
thôi
- Không
Âu Dương Hồng Ngọc lắc đầu, nhớ đến Tiêu Đồng bên người Mộ Tuyết và
Thanh Dung bên người Thượng Quan Uyển Nhi, suy nghĩ sâu xa nói:
- Thục phi là người mỹ mạo có thừa, nhưng trí tuệ không có lấy một
phần. Ai cũng biết vừa mới tiến cung không ngừng tìm cách câu dẫn Hoàng
thượng. Nghe nói nàng có mị thuật câu dẫn Hoàng thượng thần hồn điên
đảo. Nhưng nếu thật sự lời đồn, mới đầu nàng luôn thích châm ngòi thị
phi, sao ba năm trước đột nhiên lại có thể an tĩnh như thế, lại thành nữ tử dịu dàng hiền thục như hôm nay?
Nếu không có người bên cạnh chỉ điểm một hai phần, Thục phi chỉ sợ đã sớm bị Thượng Quan Uyển Nhi đem làm đệm thịt, hôm nay an tĩnh ngủ trong hoàng lăng rồi.
- Ý tiểu thư là, tất cả đó đều là công của Đỗ Tương Nhi?
Thanh Lan tựa như hiểu ra, chợt nhớ tới lời nói lúc ngoài Chiêu Vân cung của Tương Nhi, sương mù trong lòng dần đẩy ra, vội hỏi:
- Tiểu thư, vậy chúng ta nên làm thế nào? Nếu đây là nha đầu này
chọc giữa, không bằng để nô tỳ tìm cơ hội giết nàng, loại nữ tử này
trong hậu cung sớm muộn gì cũng thành tai họa, bất lợi cho chúng ta.
Dù là nha hoàn, chỉ cần học được cái gì gọi là tranh đấu thì sẽ có
suy nghĩ muốn bay lên đầu cây thành phượng hoàng, cho nên, không thể
không trừ đi.
Âu Dương Hồng Ngọc chớp hạ mi, như đang cân nhắc lời Thanh Lan nói.
Một lúc sau, nàng nhướng mắt nhìn Ngự hoa viên cách đó không xa, trong
lòng nổi lên sự đau đớn khó kháng cự, nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
- Theo ý Thanh Lan làm đi.
Thanh Lan thấy Âu Dương Hồng Ngọc đáp ứng, trong lòng vui vẻ, lập tức gạt đầu, nói:
- Nô tỳ nhất định sẽ làm đến thần không biết quỷ không hay.
Âu Dương Hồng Ngọc mím môi cười, nhưng nụ cười này lại ẩn chứa sự lạnh lùng và bi thương vô tận
Giữa trưa, Đức phi và Tiêu chiêu nghi lấy cớ nhớ nhung cố quốc, đến
Thượng thư điện cầu kiến đế vương, xin đế vương cho viết thư về nước.
Nhưng lại bị Tần công công chặn ngoài cửa, đợi bẩm báo rồi Tần công công ra truyền ý chỉ, cho viết thư, lại còn phái thiên lý mã cấp tốc truyền
thư cho hai vị công chúa. Sau đó, mời hai vị công chúa rời khỏi Ngự Thư
phòng.
Trong Thượng thư điện, Minh Nguyệt ngồi trên nhuyễn điếm, nhẹ kéo tay áo, mài mực. Áo cừu đã cởi ra, chỉ mặc trường bào nguyệt sắc, khuôn mặt xinh đẹp mang theo mấy phần trầm tĩnh, một lúc sau nàng nhìn khuôn mặt
chuyên chú phê tấu chương của Ngự Hạo Hiên, muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể chớp mắt.
- Minh Nguyệt làm sao vậy?
Ngự Hạo Hiên cười khẽ buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu nhìn vẻ
mặt Minh Nguyệt muốn nói lại thôi, lười nhác chống trán, trong mắt mang
theo sự sủng nịnh vô tận, cầm tay nàng đang mài mực nói:
- Cùng trẫm xử lý chính vụ, có phải rất chán hay không?
Minh Nguyệt nhìn tay Ngự Hạo Hiên cầm tay mình, mím môi, nhíu mày, hơi nghiêm túc nói:
- Hoàng thượng chẳng lẽ không nhìn ra ý đồ của Khuynh Thành quận chúa và Tiêu Mẫn công chúa?
Hai nàng lúc này muốn viết thư về cố quốc. Thứ nhất, đương nhiên là
muốn nhắc nhở đến vương, các nàng mới là chính phi mà vẫn còn chưa được
sủng hạnh. Thứ hai, là cảnh cáo nàng, các nàng giờ đã tìm được viện
binh.
Ngự Hạo Hiên vuốt ve tay Minh Nguyệt, kéo đến hôn một cái rồi đan
mười ngón tay vào nhau, nhìn Minh Nguyệt đang giận tái mặt, lười nhác
cười nói:
- Biết thì làm sao?
Biết thì làm sao? Minh Nguyệt ngẩn ra, rồi sau đó rút tay về, đứng
dậy lui về phía sau hai bước. Mâu quang trong suốt đầy sự khó tin, lạnh
lùng nói:
- Ngự Hạo Hiên, ngươi biết rõ ý của hai nàng nhưng vẫn sai vạn lý truyền tin cho bọn họ.
Hắn đối xử với nàng như thế?
Ngự Hạo Hiên nhìn nàng, mày kiếm dần nhíu lại, vẻ mặt hơi giận, hắn
nhìn Minh Nguyệt rời xa mình, sự sủng nịnh trong mắt biến thành lửa
giận, trầm giọng nói:
- Lại đây.
Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt bá đạo của Ngự Hạo Hiên, trong lòng chua xót, đau đớn, không nghĩ ngợi nói:
- Không
Sau đó, nàng đi về phía cửa sổ, bàn tay trắng nõn đặt lên khung cửa,
nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm khí lạnh bên ngoài rồi dần dần bĩnh tĩnh
lại, nói:
- Cuối cùng, Hoàng thượng muốn làm gì.
Ngự Hạo Hiên đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi, hắn lãnh trầm nhìn Minh Nguyệt, lững thững đi đến sau nàng, trào phúng:
- Trẫm cũng không phải chỉ có mình nàng. Hậu cung này có nhiều nữ
nhân như vậy, mỗi người so với nàng lại càng yêu trẫm, cho nên…
Ngự Hạo Hiên nhìn thân ảnh cứng đờ của Minh Nguyệt, lãnh đạm nói:
- Cho nên trẫm thành toàn tâm nguyện của các nàng, có gì là không được?
Bàn tay trắng nõn run rẩy, Minh Nguyệt không thể tin được Ngự Hạo
Hiên lại nói với nàng những lời tuyệt tình như thế. Nàng nắm chặt song
cửa dổ, nhắm mắt, cắn chặt môi, mạnh mẽ xoay người muốn rời khỏi Thượng
thư điện nhưng Ngự Hạo Hiên lại nhanh chóng ôm lấy eo nàng, giam cầm
nàng vào lòng hắn.
Minh Nguyệt giãy dụa, mang theo tức giận đẩy tay Ngự Hạo Hiên ra,
nhưng Ngự Hạo Hiên như đã sớm đoán ra, nắm lấy cổ tay nàng. Đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng đôi mắt đầy tức giận của Minh Nguyệt, đột nhiên,
cúi đầu hôn lên đôi môi bị cắn tới bật máu của Minh Nguyệt.
- Buông
Minh Nguyệt vận khí mạnh mẽ rút khỏi tay Ngự Hạo Hiên, khi hắn buông
tay nàng, muốn quay người rời đi thì hắn lại ôm lấy eo nàng từ bao giờ.
Trong lòng ngẩn ra, nhón mũi chân, xoay người, váy dài như đóa hoa bay
múa trong không trung, nháy mắt đã rời khỏi Ngự Hạo Hiên, dừng lại ở
tháp thượng, nhướng mày nhìn thân ảnh màu vàng kia. Lại phát hiện Ngự
Hạo Hiên cười như không cười cầm chiếc thắt lưng khẽ ngửi, rồi như say
mê mà nhắm mắt lại.
Tim hơi động, Minh Nguyệt ý thức lại, đưa tay sờ đến hông phát hiện
thắt lưng đã bị kéo ra, mím môi, lạnh băng nhìn Ngự Hạo Hiên, cả giận
nói:
- Ti bỉ
Ý cười liễm đi, Ngự Hạo Hiên nắm chặt thắt lưng, sau đó mở mắt, đôi
mắt thâm u nhìn Minh Nguyệt, đột nhiên nắm chặt tay đến nỗi nghe tiếng
khớp xương răng rác. Sau đó, nháy mắt hắn đã đến trước mặt Minh Nguyệt,
khi Minh Nguyệt không kịp trở tay đã đặt nàng lên tháp thượng, ôm chặt
eo nàng, ẩn giận nói:
- Nàng mắng trẫm ti bỉ, vậy trẫm sẽ muốn nàng ở đây.
- Hạ lưu
Vết thương trong lòng Minh Nguyệt như bị vạch trần, nâng tay nhưng
lại bị Ngự Hạo Hiên nắm lại. Sau đó, áo nàng bị tháo ra, da thịt trắng
nõn lộ ra trong không khí lạnh như băng. Nàng mạnh mẽ cắn chặt tay Ngự
Hạo Hiên, nháy mắt, trong miệng đã có mùi vị khác lạ nhưng nàng vẫn hung hăng cắn.
Ngự Hạo Hiên nhìn Minh Nguyệt quật cường như thế, đôi mắt thâm u hiện lên một tua đau lòng, giống như lúc này người đau đớn không phải là
hắn. Cúi đầu hôn nhẹ lên da thịt trắng mịn của Minh Nguyệt, cho đến khi
Minh Nguyệt run run mới dừng lại, trầm thấp nói vào tai nàng:
- Minh Nguyệt, để trẫm và nàng hòa làm một.
Tim cứng lại, mâu quang hơi động, Minh Nguyệt ngừng cắn nhưng cánh
tay đầy máu của Ngự Hạo Hiên lại đọng lên khóe môi nàng, chảy xuống
giường vàng, nhưng nàng không hề để ý. Quay đầu cảnh giác nhìn Ngự Hạo
Hiên, lại thấy vẻ mặt hắn rất chân thật.
Từ từ rút tay về, nhẹ lau đi vết máu trên khóe môi, trong mắt lộ ra vẻ không tin tưởng, sau đó cười lạnh:
- sau đó thì sao? Hoàng thượng còn muốn chơi trò gì nữa? Lúc này có phải lại vì Như Nguyệt?
Sau đó, nhìn Ngự Hạo Hiên giật mình, lại lạnh lùng cười:
- Nếu thật sự như thế, ta nghĩ Hoàng thượng chỉ cần chiêu cáo
thiên hạ, vì án oan Mộc thị sáu năm trước mà áy náy, phong hậu cho Như
Nguyệt, chắc hản bách quan cũng không dám dị nghị.
Ngự Hạo Hiên nhướng mày kiếm, ôm chặt lấy Minh Nguyệt, nhìn đôi mắt lạnh lùng của nàng, lạnh lẽo mà buồn rầu nói:
- Thì ra thật sự là như thế, thì ra…
Nói xong, đột nhiên bóp cổ Minh Nguyệt, trong mắt đầy sự lãnh liệt và tuyệt vọng nói:
- đây là tình yêu của nàng dành cho trẫm? Thì ra tình yêu của nàng
dành cho trẫm ít đến nỗi một chút ủy khuất cũng không thể thừa nhận, thì ra….
Nói xong, Ngự Hạo Hiên đẩy mạnh Minh Nguyệt ra, phất tay áo, tạp rơi
hết tất cả những tấu chương trên bàn rồi đứng dậy đi ra khỏi đại điện.
Minh Nguyệt ngã lên tháp thượng, trâm cài tóc rơi xuống tháp, tóc đen phân tán, lệ rơi xuống.
- Tiểu thư, tiểu thư
Tiêu Đồng lo lắng chạy vào đại điện, đôi mắt bối rối nhìn xung quanh, thoáng nhìn thân ảnh hỗn độn của Minh Nguyệt, trong lòng cả kinh, kéo
váy chạy đến trước mặt Minh Nguyệt, run run nói:
- Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Làm sao vậy?
Minh Nguyệt khóe mắt không tự chủ mà rơi lệ nàng từ từ nhắm mắt lại, sau đó ôm ngực, từ từ đứng dậy, run giọng nói:
- Hoàng thượng đâu?
Tiêu đồng nhìn Minh Nguyệt , trong lòng tuy rằng rất khó hiểu nhưng vẫn nói:
- Hoàng thượng vừa ra khỏi Ngự thư phòng, hơn nữa hình như rất tức giận
Vừa rồi, Hoàng Thượng đi ra ngoài, hai tay nắm chặt, mắt đỏ bừng như
đang khắc chế điều gì đó chạy ra khoỉ Ngự thư phòng, thần sắc đáng sợ
tới nỗi Tần công
công cũng giật mình,cho nên, nàng mới kích động chạy vào.
Minh Nguyệt cuộn mình mâu quang hơi chần chừ nhìn đống tấu chương
phân tán trên mặt đất, hơi chết lặng nhìn vẻ mặt Tiêu Đồng hoảng hốt
giúp mình sửa sang xiêm y. Nàng từ từ đứng dậy, bước xuống sàn lạnh như
băng, đi tới mở ra một tấu chương, nhưng đập vào mắt là bút tích Ngự Hạo Hiên phê chuẩn danh sách mỹ nữ các nước tiến cống.
- Tiểu thư
Tiêu Đồng nhìn tấu chương trong tay Minh Nguyệt, lo lắng an ủi:
- thật ra thế này cũng không thể trách Hoàng Thượng, từ xưa đến nay,
đế vương đều phải vì quyền lực mà lấy các mỹ nữ do vương công đại thần, các nước chư hầu tiến cống. Mà hậu cung của Hoàng thượng không thể bỏ
trống, ngay tả hoàng tự cũng….
Nói đến hoàng tự, Tiêu Đồng đột nhiên ngừng bặt, nín thở không dám nói nữa
Minh Nguyệt kinh ngạc bản tấu chương kia, bất giác buông tay, rồi
như thất thần đứng dậy, ngơ ngác nhìn hoa mai rụng bên ngoài cửa sổ. Hồi lâu, nắm chặt tay lạnh băng, xoay người đi ra Thượng Thư điện
Sau hoa viên trong Tẩm tâm cung, Minh Nguyệt khoác cừu bào, đứng ở
bên ao sen, trong tay nắm vô số cánh mai, từng cánh từng cánh vứt vào
trong mặt hồ phẳng lặng, nhìn từng gợn sóng, bất giác lại thất thần.
- Minh Nguyệt, để trẫm và nàng hòa làm một.
Nhắm mắt lại, Minh Nguyệt như muốn gạt đi lời nói của Minh Nguyệt,
sau đó cầm cánh mai trong tay vứt xuống hồ nước, nhìn cánh hoa hồng nhạt dập dềnh trên nhước, mím môi thấp giọng nói:
- Hiên… nữ nhân của chàng nhiều lắm, ta không có sức để đánh bạt bọn họ, đem chàng hoàn toàn thuộc về ta.
Cho dù tất cả nữ nhân trong hậu cung đều bị nàng đánh ngã thì sẽ thế
nào? Sau đó sẽ lại có càng nhiều nữ nhân tiến cung, càng nhiều nữ nhân
yêu thương hắn. Mà nàng sẽ dần dần mai một đi tình yêu của mình, năm
tháng khiến hồng nhan phôi pha, cuối cũng cũng chỉ đành chôn xương khô
trong chốn tường đỏ ngói xanh này thôi.
- Tiểu thư.
Nghe tiếng Minh Nguyệt nỉ non, Tiêu Đồng không khỏi rung lên, hít sâu một hơi chạy đến bên người Minh Nguyệt, lắc đầu nói:
- Tiểu thư, đừng, đừng rời khỏi Hoàng thượng.
Tuy rằng Minh Nguyệt không nói gì nhưng Tiêu Đồng lại cảm nhận được
suy nghĩ trong lòng Minh Nguyệt, cảm nhận được sự chua xót vô lực này.
Minh Nguyệt từ từ quay đầu nhìn Tiêu Đồng đầy lo lắng, nhẹ cười một
tiếng, chầm chậm đi đến Hán Ngự thư các, vươn tay đẩy cánh cửa cũ kỹ,
bước từng bước vào, mâu quang liếc qua quang cảnh không có gì thay đôi
kia. Đi về phía giá sách, cầm lấy sổ ghi Ngự Húc chiêu tẩm tần phi, nhẹ
giọng nói:
- Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hứa thị thu phong bi họa phiến
(bài thơ này mình sẽ nhờ người dịch và bổ sung sau:( giờ đầu óc bấn lắm ạ)
Hiên, nếu ngay cả Nạp Lan Tĩnh Đức khi có có thể biết tất cả tâm tình của hậu cung phi tần thì tại sao chàng không thể hiểu.
Nàng chẳng sợ gì nữa, thậm chí là muốn cùng đám nữ nhân đó đi trành
giành tình yêu,chỉ cần hắn nhìn nàng, yêu nàng, nàng sẽ có dũng khí đi
tranh đấu, đi tính kế, thậm chí không tiếc tất cả mà trả giá. Nhưng đến
cuối cùng, khi nhan sắc tàn phai, hắn thật sự vẫn có thể ở bên nàng? Hơn nữa, giữa bọn họ còn có Như Nguyệt, có Âu Dương Hồng Ngọc, có hoàng hậu và Thượng Quan Uyển Nhi đã chết.
Nhắm mắt lại, buông quyển sách trên tay, nhẹ vuốt ve hai chữ “Ngự Húc” kia, lệ theo gò má chảy xuống quyển sách, nhẹ giọng nói:
- Nếu năm đó Minh Nguyệt quý phi không chết, khi hồng nhan phai tàn, ngươi còn có thể yêu nàng sao?