Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lại, Minh Nguyệt chớp mi dài, trong
lòng bối rối nhưng khóe miệng lại hơi cười yếu ớt, nhìn bóng Ngự Hạo
Hiên, nhẹ kêu:
- Hiên…
Rồi sau đó nhẹ nhàng đi lên phía trước, dừng ở sau lưng Ngự Hạo
Hiên…. hồi lâu, nàng hơi do dự nhấc tay, lại như là sợ quấy nhiễu sự yên tĩnh này mà lại hạ xuống, lặng lẽ áp mặt lên lưng hắn….
Thân thể Ngự Hạo Hiên cứng đờ, giật giật nhưng không cự tuyệt sự ấm
áp này. Hắn nhìn phía trước, đôi mắt thâm u, lạnh lùng từ từ nhắm lại.
Một lúc sau, hắn cúi người, quờ tay về phía sau, nắm được bàn tay trắng
nõn nhỏ nhắn của Minh Nguyệt, đem nó gắt gao ôm lấy mình, sau đó trầm
thấp nói:
- Minh Nguyệt, có thể nói cho trẫm…. nàng đã sống thế nào được không?
Đôi mi dài run lên, tay ôm Ngự Hạo Hiên cũng run lên, muốn rút tay về nhưng Ngự Hạo Hiên lại như cực kì phẫn nộ quay người nhìn nàng, mâu
quang trong trẻo nhưng lạnh lùng mâu quang nhiễm sự ẩn giận. Bàn tay to
nắm lấy vai nàng, trầm thấp khàn khàn nói:
- Cho tới giờ nàng cũng không hề hỏi trẫm đã sống như thế nào, trẫm muốn nói cho nàng nhưng nàng lại…
Nói đến đây, trong mắt Ngự Hạo Hiên hiện lên một tia bi thương, rồi
sau đó nhắm mắt lại như đang khắc chế điều gì đó. Sau đó, gằn từng chữ:
- Minh Nguyệt, nói cho trẫm nàng đã sống thế nào, trẫm muốn biết. . . .”
Mím môi, đôi mắt trong suốt của nàng nhìn khuôn mặt ẩn nhẫn của hắn,
nhất thời cũng không biết mình nên nói gì, hắn… muốn nàng hỏi hắn đã
sống ra sao? Tim, không kiềm chế được mà run rẩy, bàn tay trắng nõn đặt lên ngực hắn, không kìm được mà bước lên phía trước vài bước, nhắm mắt, rúc vào lòng hắn, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói:
- Hiên…. nói cho thiếp biết, chàng đã sống thế nào…
Hắn đã từng sống, Minh Nguyệt hơi mở mắt, hắn đã sống hẳn phức tạp hơn nàng, nhưng chắc sẽ không quá….u buồn đi…
Ngự hạo hiên giật mình, như là không thể tin được Minh Nguyệt sẽ chủ
động ôm hắn, hắn cúi đầu nhìn thân hình yêu kiều rúc vào lòng mình, tay
hắn không tự chủ được ôm chặt lấy nàng, sau đó hôn tóc nàng nói:
- Minh Nguyệt. . Trẫm, thật sự rất thích nàng
Rất thích. . . So với yêu lại càng khiến người ta tim đập nhanh hơn.
Minh Nguyệt nhắm mắt, ngửi mùi Long tiên hương trên người hắn. Đột
nhiên, thật sự cảm thấy chính mình rất. . Hạnh phúc. . . .
Trong Chiêu Vân cung, Thục phi ngồi trên ghế thái phi, tay cầm thư,
đôi mi thanh tú hơi nhíu, đôi mắt đẹp nhìn đến tên ở chỗ lạc khoản thì
không khỏi buồn bực vắt thư lên bàn. Ngọc thủ đeo nhẫn ngọc bích vỗ lên
bàn, ngực phập phồng cả giận nói:
- Mộ Tuyết này…. chẳng lẽ thật sự có khả năng cải tử hoàn sinh?
Nói xong, phiền chán đứng lên. Váy dài hồng phấn càng làm nổi bật
khuôn mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt cũng hiện lên tia lạnh lẽo. ngọc thủ
nắm chặt thành quyền, như là hận không thể lập tức bóp chết Mộ Tuyết.
Một vài tiểu cung nữ bên cạnh cúi đầu không ám nói, chỉ duy nhất nha
hoàn hồi môn Tương Nhi của nàng, từ từ cầm thư nhìn thoáng qua, rồi sau
đó cười nói:
- Tiểu thư an tâm chớ phiền,có cái gọi là trong phúc có họa trong
họa có phúc, nếu người đó quả thật là nhị tiểu thư, đối với ngài cũng
không phải là chuyện xấu….
Thục phi ngẩn ra, mâu quang lưu chuyển, rồi sau đó liếc mắt nhìn vài cung nữ phía sau:
- Các ngươi đều đi ra ngoài đi. . . .
- Nô tỳ cáo lui. . . .
Vài cung nữ nhìn nhau rồi nhu thuận cáo lui, bước ra đại điện, canh giữ bên ngoài….
Người vừa đi, Thục phi vội nhìn về phía Tương Nhi tướng mạo bình thường như đôi mắt cực sắc, lo lắng nói:
- Ý khi nãy của Tương Nhi là, Nếu Tần chiêu dung chính là Mộ Tuyết
thì sẽ không chỉ không ảnh hưởng đến địa vị của bản cung mà còn có lợi
với bản cung.
Cái này quả thực là chưa nói rõ nhưng trong lòng Thục phi lại hạ bớt một phần kinh hoàng, thêm một tia an ổn.
Tương Nhi nhìn khuôn mặt Thục phi thay đổi trong nháy mắt, cười yếu ớt nói:
- Tiểu thư yên tâm đi, cho dù về sau tần chiêu dung sẽ là chuyện bất lợi với chúng ta nhưng ít nhất bây giờ là không….
Nói đến đây, mâu quang Tương Nhi lạnh lùng hơn mang theo mấy phần đắc ý nói:
- Tiểu thư ba năm trước đây nghe lời Tương Nhi không phải đạt được kết quả rất tốt sao? Bây giờ sao lại vội vàng xao động rồi?
Thục phi sửng sốt một chút, rồi sau đó mặt hơi đỏ lên, giận dữ nói:
- Ngươi đang nhắc nhở ba năm trước đây bản cung theo ý ngươi giả vờ đạm bạc?
Nói đến ba năm trước đây, Thục phi có vài phần khinh thường nói:
- Tương Nhi, ngươi đừng tự đề cao mình, thế cục ba năm trước đây
đến tột cung là vào tay ai, trong lòng chúng ta đều rất rõ. Nếu không
phải Âu Dương Hồng Ngọc và Mộ Tuyết hợp mưu khiến hoàng hậu chết oan
chết uổng, ngươi cho là bản cung có thể ngồi ở vị trí chấp chưởng hậu
cung này?
Sắc mặt Tương Nhi tối sầm lại, nhưng đôi mắt vẫn rất cao ngọa, lạnh lùng nhìn Thục phi, cười lạnh nói:
- Tiểu thư nói đúng, một khi đã như vậy, như vậy Tương nhi cũng sẽ không lắm miệng…
Nói xong, Tương nhi mím môi đỏ mọng, xoay người đi ra đại điện, không để ý đằng sau Thục phi tức giận suýt ngất….
- Tương Nhi tỷ tỷ muốn đi đâu nha?
Cửa điện truyền đến một tiếng cười duyên, nụ cười lạnh của Tương Nhi
nhất thời đông lại. Nàng liếc nhìn Thanh Lan cầm bức họa cuộn tròn, đôi
mi thanh tú hơi giật, sau đó khẽ cười đáp:
- Thanh Lan muội muội sớm a, sáng tinh mơ đến Chiêu Vân cung thăm
Thục phi nương nương, nói vậy, chắc trong cung … lại xảy ra đại sự rồi….
Tương nhi cố ý đem hai chữ “đại sự” kéo dài rồi quay người đi ra Chiêu Vân cung.
Thanh Lan đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó quay đầu nghi
hoặc nhìn thân ảnh Tương Nhi dần biến mất, nắm chặt bức họa trong tay
rồi sau đó mới kéo váy đi lên thềm đá lại thoáng nhìn thấy Thục Phi đang tức giận, nhất thời hiểu ra, nàng vào đại điện, cười yếu ớt, thỉnh an
Thục phi:
- Nô tỳ Thanh Lan tham kiến thục phi nương nương, nương nương vạn phúc. . . .
Thục phi nghe được giọng nói này giống như bị kinh hách, lúc kinh
ngạc nhướng mát thoáng thấy là cung nữ bên người Âu Dương Hồng Ngọc, lập tức thu lại sự tức giận, cứng ngắc cươi cười nói:
- Sao Thanh Lan lại đến đây? Hiền phi hôm nay thế nào?
Nói xong, nhìn ra ngoài điện quát:
- Đứng đó làm gì, còn không dâng trà cho Thanh Lan….
Thanh Lan hơi cười rồi làm bộ như sợ hãi nói:
- Nô tỳ không dám nhận, nô tỳ hôm nay tiến đến cầu kiến Thục phi
nương nương, là phụng mệnh Hiền phi nương nương, đưa tới một bức họa vạn mã phi (tranh vẽ nhiều con ngựa chạy) còn có
Thanh Lan cố ý tạm dừng một chút, rồi sau đó cúi đầu cẩn thận nói:
- Còn có là, hôm nay, Hoàng thượng và Tần Chiêu dung cùng vào rừng
mai, thập phần thân thiết…. cùng tần chiêu dung tướng cùng vào hoa mai
lâm, hai người thập phần vô cùng thân thiết. . . . Hiền phi nương nương
muốn nô tỳ tiến đến hỏi một tiếng, có nên động thủ không?
Có nên động thủ? Tim Thục phi nhảy dựng lên, cơ hồ theo bản năng mà
trả lời, nhưng lại nhớ ra câu nói “trong phúc có họa, trong họa có phúc” của Tương Nhi, không khỏi bình tĩnh lại, thấp giọng nói:
- Việc này bản cung phải cùng Tương Nhi thương lượng một chút, mấy
ngày này bản cung cũng nghĩ không ít, cảm thấy nếu mù quáng động thủ như thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đối hiền phi cùng bản cung đều là bất lợi, cho nên….
Thanh Lan hơi nhướng mi, thân có võ công, theo bản năng lập tức nẩng
đầu lạnh lùng nhìn thần sắc do dự của Thục Phi, đặt bức họa lên bàn,
lạnh nhạt nói:
- Thục phi nương nương đang lấy cớ, chẳng lẽ là hối hận?
Thục phi sợ run một chút, không nghĩ một nha hoàn của Âu Dương Hồng
Ngọc lại dám làm càn với mình, trong lòng giận dữ dâng cao, bàn tay
trắng nõn vỗ bàn, đứng dậy quát lớn:
- Làm càn!
Rồi sau đó nhìn đôi mắt cao ngạo của Thanh Lan như Tương Nhi kia, sự giận dữ nhân đôi, lập tức kêu:
- Hay cho một nha hoàn không biết tốt xấu… Người đâu, mang nha đầu
không biết trên dưới này đến Trượng hình cục đánh mười trượng cho bản
cung…..
- Thục phi nương nương nói quá lời. . . .
Thục phi nói còn chưa dứt, chỉ nghe ngoài điện một giọng nói trong
trẻo nhưng lạnh lùng, khi mọi người đang kinh ngạc. Âu Dương Hồng Ngọc
một thân áo cừu đỏ bước vào, nàng nhìn thục phi đang kinh ngạc, mím môi
nói:
- Trong lúc Hậu cung rối loạn, Thục phi muốn khư khư cố chấp sao?