Gió lạnh gào thét, trời rét đậm, hoa mai bay múa, hương thơm như trước.
Trong cung điện yên tích, sáu thị nữ mặc váy xanh biếc cúi đầu đứng
thẳng, đôi lúc có chút khiếp đảm ngẩng đầu nhìn lồng vàng phủ lụa hồng,
rồi lại nhìn nhau, thập phần ăn ý cúi đầu không dám nói gì.
Các nàng ngự tiền thị nữ do Hoàng thượng sai Tần công công điều tới
chuyên môn hầu hạ vị chiêu dung nương nương chưa ai từng nhìn thấy dung
mạo này. Tuy nghe nói dung mạo của chiêu dung nương nương rất giống quý
phi nhưng hai mắt lại giống hệt vị nương nương trước kia được ban thưởng sống trong Tẩm Tâm cung. Nhưng các nàng coi giữ ở Hàn Nguyệt cung đã
hơn ba ngày nhưng chưa từng nghe chiêu dung nương nương nói một câu gì,
không hề sai bảo. Sau rèm trường, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng mơ hồ, tựa như một pho tượng không hề nhúc nhích, yểu điệu mông lung.
Buổi trưa, Tần công công giống như mọi ngày đúng giờ vào điện, một
thân triều phục nâu thêu bạch hạc nhiễm chút sương lạnh bên ngoài, một
tay cầm cây phất trần trắng như bị tuyết làm đông lại tay cầm một cành
mai hồng. Hắn nhìn 6 ngự tiền thị nữ đứng một bên, không khỏi lắc đầu
thở dài một tiếng, sau đó khẽ bước lên trước, đem cành hoa đặt qua lồng
giam, nhỏ giọng nói:
- Chiêu dung nương nương, đây là Hoàng Thượng muốn nô tài gửi cho ngài
Nói xong, lại lấy một chiếc khăn tơ vàng trong lòng, chậm rãi đặt lên cành mai.
Trong lồng giam vẫn yên tĩnh như trước, Tần công công có chút bất an
ngẩng đầu nhìn thân ảnh mơ hồ cuộn mình trên thảm lông kia, muốn nói cái gì lại thôi, thở dài nhẹ một tiếng, lặng yên lui về phía sau. Trước khi đi ra điên, một tiểu cung nữ nhìn hắn liếc mắt một cái rồi cúi đầu đi
theo ra Hàn Nguyệt cung.
- Nương nương thế nào?
Vừa bước ra cung điện, Tần công công đã hỏi thị nữa kia, trong mắt
hắn vô cùng lo lắng. Hắn không hiểu vì sao Hoàng thượng cả ngày bồi hồi
đứng trong rừng mai như đang nhớ Đức phi nương nương, tìm khắp mới được
một cành hàn mai thì sai hắn đưa tới cho vị chiêu dung nương nương thân
phận không rõ ràng.
Thị nữ kia cúi đầu rồi mù mờ lắc đầu nói:
- Hồi Tổng quản đại nhân, Nô tỳ ở Hàn Nguyệt cung ba ngày,
chiêu dung nương nương cũng không nói một câu gì, thậm chí thậm chí là
đồ ăn Hoàng thượng đưa tới cũng ăn rất ít.
Kỳ thật cũng không thể trách vị nương nương chưa ai thấy mặt này, vừa tiến cung đã bị nhốt trong lồng giam bằng vàng, bị biến thành con chim
hoàng yến, cho dù được ân sủng nhưng cũng chỉ là chuyện cười trong hậu
cung.
Ánh mắt Tần công công nhướng lên, tay cầm chặt phất trần hơn một
chút, thần sắc vừa lo lắng lại vừa bàng hoàng. Tính tình vị nương nương
này tựa hồ giống…. Tần công công vội nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu,
không muốn nhớ lại cái tên cấm kỵ kia, nhưng trong đầu lại hiện ra đôi
mắt ngạo nghễ mà lại trong trẻo, lạnh lùng kia, trái tim run lên, chẳng
lẽ, Hoàng thượng là vì ánh mắt đó….
Nghĩ đến đây, Tần công công không khỏi rùng mình, có lẽ, không ai
hiểu rõ Hoàng thượng với Đức phi có bao nhiêu tâm ý hơn hắn. Ba năm, mỗi ngày Hoàng thượng đều đến rừng mai kia, thậm chí còn nằm lại chốn lạnh
lẽo đó mà nhìn hoa mai tung bay.
Hắn nhớ rõ, từng có một ngày, chính giữa tháng ba, mùa xuân, hải
đường khắp nơi phiêu tán. Sau khi lâm triều, Hoàng thượng như trúng tà
không đến Ngự thư phòng mà đến cấm địa Hải đường lâm kia, rồi ở suốt
trong đó một ngày.
Rừng hải đường đó là do Hoa quý nhân sinh tiền tự tay trồng, ba bước
lại có một cây, 108 cây, là nơi bà cùng Hoàng thượng khi còn nhỏ hay đều thích. Hoa quý nhân nói: 108, trong phật giáo, mỗi sự đau khổ của con
người giống như một hạt châu trên tràng hạt của cao tăng. Niệm phật, bấm tràng hạt như là niệm đi những gian khó của con người. Nhưng sau này,
Hoa quý nhân lại rơi xuống nước mà qua đời, cho nên trong cung đồn đại
nhiều chuyện ma quái về rừng hải đường này, cho nên từ đó về sau không
ai dám bước vào. Cho đến sau này, Hoàng thượng đăng cơ thì ra lệnh nơi
này là cấm đia.
Một ngày kia, đúng là ngày 28 tháng ba, cũng là ngày sinh nhật của
Hoa quý nhân ba năm trước, hắn tận mắt thấy Hoàng thượng ôm đức phi một
thân tố khiết bay qua cửa sổ mà đến rừng hải đường kia. Một năm sau,
cũng ngày này, Hoàng thượng lại đến đó.
Lúc ấy, trong khoảnh khắc hắn nghĩ Hoàng thượng đã giải khai được
khúc mắc trong lòng, có thể quên được Như Nguyệt Quý phi, lại một lần
nữa tươi cười, nhưng lại…
- Thôi, các ngươi chăm sóc nương nương cẩn thận, nếu có chuyện gì, lập tức báo lại
Tần công công nhắm mắt lại, ép mình không được nhớ lại chuyện đã qua. Dù sao đức phi cũng đã đi rồi, trong hậu cung, ngay cả nữ tử lạnh lùng
đó cũng bất động thanh sắc mà đem hậu cung tẩm trong máu tươi thì còn có ai có thể giữ lại sự tinh thuần ban đầu? Than nhẹ một tiếng, Tần công
công bước ra khỏi cung.
Năm nay trời đông giá rét vô cùng, gió bấc thổi trên người lạnh như
cắt da cắt thịt khiến người ta không ngừng run rẩy, Tần công công ngẩng
đầu nhìn Ngự hoa viên điêu linh, đường lát đá cẩm thạch mà nhìn thêm
nhợt nhạt.
- Tần công công
Một giọng nói nho nhã cách đó không xa truyền đến. Tần công công ngẩn ra rồi xoay người nhìn nam nhân mặc áo bào trắng đứng trước rừng mai,
cúi người nói:
- Nô tài tham kiến tam Vương gia, Vương gia thiên tuế
Rồi sau đó, phất phất trần trong tay, đứng một bên đợi Ngự Hạo Thiên hỏi.
Ngự Hạo Thiên một thân thuần trắng, tóc đen cài ngọc quan, khuôn mặt
tuấn mỹ nho nhã mang theo vài phần tiều tụy, hắn nhìn Tần công công một cái, như thói quen nhíu mày kiếm nói:
- Bổn vương nghe nói hoàng huynh gần đây khâm điểm một tần phi, ánh mắt nàng cực giống….
Nói đến đây, Ngự Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, mắt giật giật như không muốn nhắc đến tên người đó, rồi từ từ nói:
- Có việc đó sao?
Tần công công cũng nhíu mày, ngắn ngủi mấy ngày sự tình đã truyền
khắp hậu cung, đến ngay cả vương phủ cũng biết. Suy nghĩ một lúc, Tần
công công thành thật bẩm báo:
- Hồi bẩm Vương gia, ba ngày trước Hoàng thượng khâm điểm
một tú nữ không biết từ đâu đến, sắc phong thành Nhị phẩm chiêu dung,
ban thưởng ở trong Hàn Nguyệt cung. Hoàng thượng hạ chỉ không cho bất kì ai thăm hỏi
Kỳ thật, nữ tử nhốt trong lồng vàng kia vốn không phải là tú nữ,
không biết Hoàng thượng đem về từ đâu, về bốn chữ “xuất thân danh môn”
thì cũng chỉ là nói vậy cho có lệ mà thôi.
Ánh mắt Ngự Hạo Thiên hơi động nhưng cũng không nói gì, chỉ thì thào:
- Là thật sao?
Quả nhiên là thật sự sao? Có một đôi mắt tương tự người đó.
Tần công công không dám nói thêm cái gì, nhất nhất cúi đầu rồi sau đó cung kính nói:
- Vương gia, nếu không có gì phân phó, nô tài đến rừng mai hầu hạ Hoàng thượng
Nói xong, không đợi Ngự Hạo Thiên trả lời, Tần công công đã cúi đầu
vội vàng chạy vào rừng mai, gió lạnh vẫn thổi mạnh như trước, hoa mai
phiêu tán đầy trời.
Sâu trong rừng mai, đầy trời phấn hồng, Tần công công bước nhanh về
phía trước, thoáng nhìn thân ảnh màu vàng cô tịch kia, không khỏi dừng
bước, rồi sau đó cúi đầu, đứng yên lặng một bên.
Ngự Hạo Hiên một thân Hoàng bào, đứng giữa rừng mai, long bào thêu
rồng dưới ánh mặt trời tản ra quang mang chói mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn
một gốc mai bị chém qua, ngón tay thon dài vỗ nhẹ chỗ bị chém như đang
vuốt lên miệng vết thương của chính mình, động tác cực nhẹ, đôi mắt như
nước hồ sâu yên tĩnh, lạnh lùng hoặc như đang suy nghĩ cái gì
Một lúc sau, hắn buông tay, vẫn đứng đờ nơi đó nhưng giọng nói thâm trầm theo gió truyền đến Tần công công cách đó không xa:
- Đã đưa cho nàng?
Ánh mắt Tần công công hơi động, tuy rằng vẫn rất khó hiểu nhưng lại chỉ cúi đầu cung kính đáp:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, những thứ đó nô tài đã giao đủ cho
chiêu dung nương nương nhưng nghe Ngự tiền thị nữ nói, nương nương nhiều ngày qua đều chỉ im lặng, thậm chí ăn cũng rất ít.
Ngự Hạo Hiên nghe xong cũng chỉ nhắm mắt lại, sau đó nhưng là không
hề nghe thấy gì, đi sâu vào rừng mai, trầm tư nhưng lại giống như không
suy nghĩ gì.
Tần công công nhìn thân ảnh đế vương dần dần đi xa, trong lòng giãy
dụa muốn đi theo nhưng suy nghĩ một lúc, vừa định đến thì một cơn gió
lạnh xẹt qua, phất trần lay động, chỉ thấy Tam vương gia lướt qua. Hắn
định nói gì nhưng thấy Ngự Hạo Hiên mặt mày tiều thụ thì lại yên lặng
cúi đầu.
Không thể phủ nhận, từ sau khi Đức phi qua đời, hoàng cung lạnh lùng
đi rất nhiều. Ngay cả khi đại hôn của Khuynh Thành quận chúa và Tiêu Mẫn công chúa cũng rất bình thản, lạnh lùng tựa như hậu cung đã mất đi sự
ồn áo, náo nhiệt khi trước. Tuy rằng ba năm này, nguy cơ bốn phía nhưng
vẫn có rất nhiều thứ khác lạ. Tỷ như Hoàng thượng và Tam vương gia, thậm chí là cả Lãnh quốc chủ lạnh lùng năm đó.
Nghĩ đến Lãnh quốc chủ, Tần An không khỏi có chút nghi hoặc, hắn bây
giờ còn nhớ rõ khi tin tức về Đức phi truyền khắp hoàng cung, Lãnh quốc
chủ sợ hãi đến ngây ngẩn, lại nói một câu người khác khó có thể nghĩ
đến.
- Không thể nào! Nàng là nữ tử trí tuệ như vậy, kiên quyết không có khả năng làm như thế.
Khi đó toàn bộ hoàng cung đều bao trùm trong sự sợ hãi. Chuyện Đức
phi nhảy xuống vực đã truyền sa hơn chân tướng việc Hoàng thượng ban
thưởng rượu độc.
Tất cả mọi người chỉ nhớ rõ, nữ tử tướng mạo xấu xí nhưng có đôi mắt
trong suốt khiến ai thấy cũng không thể quên không hề giống Như Nguyệt
quý phi trước đó khóc lóc cầu xin đế vương. Nàng uống rượu độc, lập lời
thề độc rồi sau đó nhảy vào đầm nước lạnh băng, thậm chí ngay cả việc hạ táng hoàng lăng cũng không màng đến.
Có lẽ, đây là lý do nàng khiến người ta không thể quên, lại như một
chuyện cấm kỵ nhưng vẫn lan truyền khắp ngõ ngách hoàng cung, như một ấn ký khắc sâu trong lòng người không thể tiêu trừ.
Sâu trong rừng mai, đóa hoa hồng nhạt rơi lên người Ngự Hạo Thiên
nhưng vĩnh viễn cũng như mây đen che kín mắt. Hắn liếc nhìn trời cao,
tất cả đều là màu hồng, khóe miệng cười khẽ như là châm chọc:
- Ngươi không quên được nàng nhưng lại cố tình ngoan tâm đi bức bách nàng.
Lòng của phụ nữ, hắn không hiểu, cho tới bây giờ cũng không muốn
biết. Nhưng người đó lại không giống như vậy. Khi các nữ nhân khác mong
chờ ngươi hiểu lòng mình thì nàng lại vĩnh viễn đem lòng mình che kín ở
chỗ sâu nhất, không muốn bị đào xới, cũng không muốn bất kì ai đụng vào. Nhưng hoàng huynh lại chạm đến điểm quan trọng đó.
Thần sắc Ngự Hạo Hiên không có chút biến hóa nhưng đôi mắt lại ám
xuống, môi mỏng hơi cười không rõ là buồn hay vui. Một lúc sau, hắn quay người nhìn thần sắc tiều tụy của Ngự Hạo Hiên, trong trẻo nhưng lạnh
lùng trầm thấp nói:
- Hoàng đệ muốn nói cái gì?
Ngự Hạo Thiên cười, nhưng nụ cười này lại khiến hắn phun ra một búng
máu, hắn lấy khăn che môi, trầm trọng thở hổn hển, tay xanh mét vịn lên
một gốc mai, sau đó, hắn bình tĩnh như không có chuyện gì, ngầng đầu
cười nói:
- Thần đệ muốn nói, nếu đêm hôm đó, thần đệ không thổ lộ tâm sự với hoàng huynh, có phải nàng bây giờ còn sống/
nói tới đây, trong mắt Ngự Hạo Thiên như tỏa ra hào quang, hắn nhìn khối đá bên canh, đột nhiên cười nói:
- Hoàng huynh, ngươi biết không? Ở trong này, ta đã thấy nụ cười xinh đẹp nhất của nàng
Nụ cười đó không một tia tạp chất, thuần túy làm cho hắn muốn che chở cho nàng suốt một đời, càng làm cho tim hắn rung động. Nhưng chỉ một
lần rung động lại đổi lại lấy nửa đời bi thương.
- Hạo Thiên
Ngự Hạo Hiên đột nhiên giận quát như không hể để ý đến bệnh tình của
Ngự Hạo Thiên, thân hình anh tuấn đứng thẳng như con hùng sư bị chọc
giận. Nhưng lửa giận kia dù rõ ràng nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn. Một hồi lâu,
hắn đân dần bình ổn, sau đó nhắm mắt lại, nói:
- Ngươi bị bệnh, không nên ở trong này cẩn thận trúng gió
ánh mắt Ngự Hạo Thiên ảm đạm xuống, nhưng lưng vẫn thẳng. Bệnh này đã ba năm, hắn cho tới giờ cũng không rõ. Nhưng mỗi lần nhớ tới nàng, tim
hắn không hiểu vì sao lại đau, đau đến phun ra máu, nhưng hắn không biết vì sao lại đau?
- Thần đệ bị bệnh
Ngự Hạo Thiên sâu kín thở dài một tiếng, gắt gao cầm chiếc khăn trên tay,lại miễn cưỡng cười nói:
- Nhưng hôm nay thần đệ thật sự rất muốn biết, Hoàng Thượng
vì sao muốn nạp chiêu dung kia, hay là hoàng huynh nên cho thần đệ gặp
một lần.
Ngự Hạo Hiên đột nhiên xoay người, dung nhan tuấn mỹ nhất thời như
đóng băng, hai mắt lãnh liệt tối đen, mâu quang thâm y khiến người khiếp đảm. Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngự Hạo Thiên, tay chắp
sau lưng phát ra tiếng răng rắc, rồi sau đó, lạnh như băng nói:
- Hoàng đệ bệnh nặng, nên ở vương phủ an dưỡng, về sau, không cần vào cung
Ngự Hạo Thiên giật mình, rồi sau đó vội vàng cuồng loạn, nói:
- Hoàng huynh đang đuổi thần đệ sao? Chẳng lẽ hoàng cung này, chỉ cho phép một mình hoàng huynh tưởng nhớ nàng sao?
Ngự Hạo Thiên thở hào hển, hắn nhìn Ngự Hạo Hiên cứng ngắc xoay người rời đi, nhẹ nói:
- Hoàng huynh, ngươi quá bạc hạnh, nàng sẽ không yêu một cái nam tử bạc hạnh.
Ngự Hạo Hiên dừng lại, trong nháy mắt đó, toàn bộ những cánh hoa nháy mắt cuồn cuộn bay lên, như là bị kinh hách, bay loạn khắp nơi, rơi
xuống xiêm y hai người rồi lại rơi xuồng bùn đất xám.
Tần công công im lặng canh giữ ở ngoài rừng hoa, khi trận cuồng phong kia thổi đến, hắn hơi kinh ngạc nhưng lập tức đã thấy thân ảnh màu vàng lững thưỡng đi tới, vội cúi đầu. Đến khi thân ảnh đó tới trước mặt,
không tiếng động vội đi theo sau.
Ngự Hạo Hiên bước nhanh, sắc mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi,
khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ lo lắng và yên lặng, đôi mắt thâm trầm
như đầm nước ngàn năm đóng băng khiến các cung nữ vội né tránh, hoảng sợ quỳ xuống đất lễ bái, cũng không dám phát ra bất kì tiếng động nào.
Không bao lâu, khi Tần công công thở hồng hộc thì đế vương dừng chân
trước cửa Hàn Nguyệt cung. Trên đại điện kim bích huy hoàng, có ba chữ
vàng lạnh như băng, cứng cáp lóa ra quang mang lạnh lùng như là ánh
trăng lạnh lẽo, trong trẻo nhưng khiến người ta rùng mình.
Ngự Hạo Hiên đảo qua ba chữ kia, sau đó bước lên bậc thềm, đi vào đại điện.
- Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
Sáu ngự tiền thị nữ kia như trở tay không kịp, cuống quít quỳ xuống,
khiếp đảm lễ bái, rồi sau đó lại nghe được một câu lạnh như băng:
- Đi ra ngoài
Đi ra ngoài? Minh Nguyệt trong lồng giam cả kinh, thần kinh vốn chết
lặng cũng dần rõ ràng vì giọng nói đó quá mức quen thuộc, quen thuộc đến đã nhiều ngày, mỗi nghi nàng ngủ đều nghe thấy mà bừng tỉnh, khiến nàng sợ hãi.
Tiếng bước chân của các cung nữ hoảng loạn như dẫm nát lòng Minh
Nguyệt. Nàng nắm chặt cảnh mai trong tay, nhẹ nhàng đứng lên, ngừng thở
nhìn bóng dáng anh tuấn đứng giữa đại điện, hơi khiếp đảm muốn trốn
nhưng lại phát hiện nơi này không thể trốn thoát.
Tiếng chuông vang lên như đang châm chọc. Con ngươi Ngự Hạo Hiên hơi
động, khóe miệng cười lạnh, từng bước đi đến rồi mở khóa vàng kia ra,
thả rơi xuống đất. Cửa lồng mở ra, trướng hồng kéo lên, mùi Long tiên
hương thản nhiên tràn khắp nhà giam
Bốn mắt nhìn nhau, một hoảng sợ, một hận ý, cứ dây dưa như thế, không khí đọng lại khiến người ta không thể thở. Hơi thở trong trẻo nhưng
lạnh lùng, tiếng hai người thở vang lên, cứ lặng yên như thế.
Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên lạnh lùng như thế, thống hận mình như
thế, thậm chí còn không thèm ngụy trang. Nàng run rung trong lòng, cành
mai trên tay rơi xuống đất, vài cánh hoa rụng rơi trên thảm lông xám,
mùi hương lành lạnh nhẹ vờn quanh.
- Vì sao
Giọng nàng mềm nhẹ mang theo sự bất lực, nàng không hiểu, thậm chí nghĩ đến ba ngày vẫn là không hiểu.
Mâu quang Ngự Hạo Hiên đột nhiên thâm u đáng sợ, hắn cười lạnh đo về
phía Minh Nguyệt. Khi nàng không thể trốn, vươn tay ôm lấy nàng, nhìn
đôi mắt trong suốt khiến người hãm vào đến vạn kiếp bất phục kia…Chính
là ánh mắt này, ánh mắt khiến hắn ngã vào vực sâu không đáy.
- Bởi vì, trẫm hận ngươi
Những lời đơn giản nhưng lại bao hàm sự phẫn nộ, như là muốn lăng trì nàng, khiến Minh Nguyệt nhắm mắt. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại như ác ma, hơi thở lạnh băng vấn vít bên tai nàng:
- Minh Nguyệt, trẫm muốn giết ngươi
Muốn giết nàng. Ngự Hạo Hiên thâm trầm thở hào hển, ngực phập phồng mang theo lửa giận không thể phát tiết, sau đó nhìn Minh
Nguyệt nhắm mắt lại tức giận quát:
- Vì sao ngươi lại dùng hai mắt này đi câu dẫn nhiều nam nhân như vậy