Gió nhẹ mưa phùn, trên thuyền tĩnh mịch, từng uổng phí, nay bao dung…
Giết nàng? Mâu quang lạnh lùng của Minh Nguyệt hơi động, hiện lên một tia đau buồn nhưng lập tức biến mất không dấu vết. Nàng chớp mi, khóe
miệng hơi cười châm chọc, mang theo sự lãnh tình cùng hờ hững nói:
- Thì ra Hoàng thượng muốn giết một người lại phải tốn nhiều tâm tư như vậy. Sắc phong nô tỳ làm phi rồi gán tội bất trung mà giết.
Câu dẫn nam nhân, nô tì bị giam giữ tại đây. Câu dẫn từ từ đâu mà nói
Có lẽ, nàng lần trước chết quá thoải mái khiến hắn không vui.
Vừa dứt lời, đôi mắt Ngự Hạo Hiên vốn phẫn nộ nhất thời dần dần ảm
đạm, tiếp theo, hóa thành bóng đêm u tối, nhưng lại hiện rõ khuôn mặt
xinh đẹp của Minh Nguyệt, khiến người ta hít thở không thông.
Minh Nguyệt có chút run sợ, nàng quá hiểu biết sự bình tĩnh của hắn
đại biểu cho điều gì,lui về phía sau, bàn tay trắng nõn nắm chặt song
lồng, nhắm mắt lại, giống như chờ đợi quyết định, khẽ cắn môi dưới, lại
tiếp tục nói:
- Này này sẽ là cái gì? Độc rượu? Hành hình? Hay là muốn nô tì lại nhảy xuống vực một lần nữa?
Bất luận thế nào nàng cũng không do dự chỉ vì những thứ đó so với nam tử trước mắt này không nguy hiểm, không đáng sợ bằng.
Cằm, bị hắn hung hăng nâng lên đầy đau đớn. Minh Nguyệt hơi nhướng
mi, cảm nhận được cỗ sát khí và phẫn nộ cực mạnh vây quanh nàng, mi rài
hơi run rẩy nhưng không có dũng khí mở hai mắt. Cắn răng, trên môi vết
máu đỏ bừng theo khóe miệng chảy xuống, vết máu đỏ tươi dính trên tay áo hắn,
- Bây giờ ái phi rất biết khiến trẫm tức giận
Tiếng nói trầm thấp như đêm thổi vào tai nàng, khiến Minh Nguyệt run
rẩy nhưng Ngự Hạo Hiên không hề làm gì tàn bạo càng không phẫn nộ bóp
chết nàng. Hắn cười lạnh tới gần nàng, bàn tay to nhẹ vỗ về cần cổ trắng nõn, non mềm, môi lạnh băng dán sát lên đôi môi ấm áp của nàng rồi lạnh lùng nói:
- Rượu độc? chủ ý này không tồi!
Giật mình. Minh Nguyệt mở mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần kề trong
gang tấc, môi lạnh như băng, lẳng lặng thở rồi nhìn hắn nhẹ mơn trớn môi mình, ôn nhu lại lạnh băng, nàng khẽ run run nói:
- Ta muốn biết vì sao?
Ngự Hạo Hiên dừng lại, đôi mắt tối đen khóa trụ đôi mắt trong suốt
của Minh Nguyệt, ánh mắt đau thương hôn lên mi tâm nàng rồi vươn tay,
mạnh mẽ nâng đầu nàng, hung hăng kéo nàng kề sát mình, khoảnh khắc, hai
đôi môi tiếp hợp, kịch liệt hôn như là cướp đoạt đi hô hấp của nàng,
cường thế mà bá đạo
Minh Nguyệt như bị điện giật cứng đờ thân mình, muốn giãy dụa, nhưng
là ngón tay vốn đặt bên cổ nàng không biết đã tiến đến bên hông nàng từ
bao giờ, gắt gao giam cầm, không cho nàng có cơ hội giãy dụa. Minh
Nguyệt trợn to mắt, kinh hãi không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng
nụ hôn này vẫn kéo dài như thế.
- Cầu ta
Cách cánh môi, thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền đến, giống như dụ
dỗ, mềm nhẹ lại đầy sức hút, Minh Nguyệt có chút trầm mê nhìn đôi mắt
nam tử dần dần chuyển sang màu lam, muốn nói gì đó nhưng hắn lại không
kiên nhẫn gầm nhẹ:
- Cầu ta, nữ nhân lang tâm cẩu phế này.
Lang tâm cẩu phế. Ý thức Minh Nguyệt mơ hồ nhìn Ngự Hạo Hiên, mềm nhẹ thở hổn hển nhưng cũng kiên định lắc đầu. “cầu” không có trong từ điển
của nàng. Nhưng ngay sau đó, cổ lại bị hắn bóp lấy khiến nàng như không
thể hô hấp. Nam tử trầm trọng thở, thì thào vào tai nàng:
- Minh Nguyệt, ngoan, cho dù là hư tình giả ý, nếu không có một số hậu quả ngươi không thể thừa nhận
Mâu quang rùng mình, như là trong mộng mới tỉnh, ý thức Minh Nguyệt
dần tụ lại rồi nhìn Ngự Hạo Hiên, trong lòng lạnh run, hai tay để trước
ngực hắn, tạo khoảng cách giữa hai người, giọng nói mềm nhẹ thở dốc:
- Cuối cùng ngươi muốn thế nào?
Cuối cùng muốn thế nào? Ngự Hạo Hiên ôm cổ Minh Nguyệt chuyển đến
nâng cằm nàng lên, cúi đầu nhìn Minh Nguyệt như nhìn con mồi. Đôi mắt
nàng trong suốt nhưng kinh hoảng, khóe miệng cười lạnh, chóp mũi cọ xát, nhắm mắt lại. Hắn sủng nịnh, khàn khàn nói:
- Trẫm chỉ cần ngươi, muốn ngươi cứ ở trong lòng trẫm.
Đôi mắt hắn đầy nguy hiểm, hơi thở thú tính, Minh Nguyệt nhìn đôi mắt giống như con hùng sư, tựa như muốn vứt mình xuống mười tám tầng địa
ngục, hô hấp dần dần ngưng trọng, cứng ngắc nói:
- Nô tì không thích chơi trò chơi này
Có một số thứ đã bị vạch trần thì sẽ không thể tiếp tục
- Đây không phải trò chơi
Ngự Hạo Hiên lạnh lùng cười rộ lên, nụ cười tuấn mỹ tuyệt luân, lại
lạnh như hàn băng, đôi mắt thâm u nhìn Minh Nguyệt không hoảng sợ, ngón
tay thon dài xoa mặt mày nàng, cúi đầu hôn trán nàng, khàn khàn cười
nói:
- Để cho trẫm sủng ngươi thương ngươi.
Quanh mình như lạnh băng, Minh Nguyệt hít sâu một hơi, muốn đẩy Ngự
Hạo Hiên ra nhưng hắn lại dùng sức ôm chặt nàng. Minh Nguyệt lắc đầu,
nàng không muốn rơi vào sự hỗn loạn này. Nhưng ngay sau đó, hắn đan tay
vào búi tóc nàng khiến nàng không thể khống chế mà ngửa đầu về phía sau, hắn khàn khàn:
- Minh Nguyệt của trẫm, ngươi không có quyền lựa chọn, ngoan ngoãn, nói cho trẫm, ngươi sẽ không rời đi
Hơi thở nhẹ nhàng dần ngưng trọng, nhắm mắt, không muốn sự tự tôn và
tự do của mình bị chôn vùi. Nhưng trên tóc đột nhiên truyền đến cơn đau
sau đó như thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng), toàn bộ thân thể bị đẩy ngã trên thảm lông cừu, trâm gài tóc bị tháo ra, tóc đen rối
tung xõa trên mặt đất.
Minh Nguyệt mở hai mắt, nhìn hai tay Ngự Hạo Hiên ở bên hông mình,
trong lòng tức giận. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại cười khẽ, khuôn mặt tuấn mỹ
trong trẻo mà lạnh lùng. Sau đó, khi Minh Nguyệt không kịp phòng bị thì
đã kéo mạnh nút thắt bên hông nàng, mâu quang lạnh lùng mà lại nóng rực
đầy quen thuộc, rồi sau đó cổ áo bị xé, lộ ra bộ ngực trắng nõn.
- Đừng
Đột nhiên lạnh như băng khiến Minh Nguyệt hoàn hồn, giống như không
thể chịu được mà giãy dụa. Nhưng lại không thể thắng được khí lực của
Ngự Hạo Hiên, nháy mắt nàng đã bị giam cừu ở thảm, mười ngón tay đan vào tay hắn, không thể động.
- Đồng ý với trẫm, nếu không, trẫm và ngươi động phòng ở đây
Ngự Hạo Hiên tựa đầu trên ngực nàng, hít sâu lãnh hương của nàng, bạc môi hôn lên từng tấc da thịt nàng, mang theo sự quyến luyến, giống như vô cùng sùng bái nhưng đôi mắt nóng rực như thành màu lửa đỏ lại không
rời khỏi đôi mắt hoảng sợ, giãy dụa của Minh Nguyệt. Toàn thân thể hắn
áp lên cơ thể mềm mại đang run rẩy của nàng.
Nhắm mắt lại, cúi đầu cắn môi dưới, nhưng ngay sau đó vẫn yếu đuối run rẩy nói:
- Đừng ở đây, xin đừng là ở đây.
Ngự Hạo Hiên nở nụ cười, giống như khải hoàn trở về, nhưng nụ cười
lại nhiễm mấy phần chua xót. Hắn nâng người lên, mâu quang màu lam nhìn
lên người Minh Nguyệt trắng nõn và xiêm y hỗn độn. Bàn tay to ẩn nhẫn
run run, sửa sang lại xiêm y của nàng rồi không kìm lòng được mà luôn
tay vào vạt áo nàng, vuốt ve làn da trắng nõn, mềm mại của nàng, trầm
trọng thở hào hển, môi, đặt mạnh lên môi Minh Nguyệt.
- Minh Nguyệt trẫm không bạc hạnh
Trong tiếng thở dốc, thanh âm khàn khàn truyền đến, Minh Nguyệt giật
mình kinh ngạc, mở mắt nhìn Ngự Hạo Hiên ẩn nhẫn nhìn thẳng mình. Sau
đó, thân thể bị hắn gắt gao ôm lấy, hắn hôn lên cổ nàng, rồi nằm trước
ngực nàng ồ ồ thở dốc, cưỡng chế cố nhắm mắt lại, trầm thấp nói:
- Không được không thích trẫm, trẫm không bạc hạnh
Trái tim như bị nhéo mạnh, những cơn đau đớn quen thuộc truyền đến,
Minh Nguyệt cứng đờ người, động cũng không dám động, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nắm lấy thảm cừu, muốn khắc chế điều gì đó, lại càng muốn coi nhẹ
điều gì đó nhưng thanh âm khàn khàn như ma rủa lại mơ hồ bên tai:
- ở lại bên cạnh trẫm, cho dù là hư tình giả ý cũng ở lại bên trẫm như trước kia.
Một giọt lệ, theo khóe mắt Minh Nguyệt chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, không nghĩ để ý đến nam tử này bày ra ma chướng trên người mình. Tim
lại vẫn co rút.
Trước kia! Minh Nguyệt cưỡng chế nhịn lại giọt nước mắt. Trước kia là nàng hư tình giả ý sao? Nhắm mắt, nàng không quên là ai xé rách sự tự
tôn cuối cùng của nàng, trước mặt Như Nguyệt cười nhạo lời thề của hắn
với nàng, cùng với chén rượu độc chặt đứt đi sự mê hoặc của nàng. Môi
hồng hơi mín, thở dốc nói:
- Sinh bất thành song, tử không phân thủ
Không khí lạnh băng trong nháy mắt đông lại mang theo sự trào phúng
nhè nhẹ lan tràn trong lồng giam. Thân mình Ngự Hạo Hiên nằm trên người
Minh Nguyệt đông cứng lại, hắn như cố ấp chế điều gì đó, chậm chạp mà
cứng ngắc ngẩng đầu, sau đó, xông ra ngoài.
Cười khẽ, khi xung quanh dần trong trẻo yên tĩnh lại, khóe miệng Minh Nguyệt khẽ cười. Hắn đúng là đã đi rồi. Cố hết sức ngồi dậy, nhướng mi
nhìn lồng giam không khóa lại, đột nhiên tim như ngừng đập.
Đứng dậy, không chút do dự về phía trước, nhưng là còn chưa bước ra nhà giam thì Ngự Hạo Hiên lại vọt vào.
Giật mình, nàng sợ hãi muốn lui lại đã thấy hắn cầm một thứ gì đó màu vàng đưa vào tay nàng như hiến vật quý báu, gắt gao giữ chặt tay nàng,
giọng nói run run:
- Minh Nguyệt, ngươi xem, trẫm đã khâu lại nó, ngươi xem
Nói xong giở những đường khâu vụng về, vội nhìn Minh Nguyệt rồi sau đó ôm lấy Minh Nguyệt, hơi thở dồn dập nói:
- Minh Nguyệt, xin lỗi, trước kia rất xin lỗi…