Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Chương 13: Chương 13




Biên tập: Mr.Downer

Đi sâu đến cuối hành lang uốn khúc phía nam, mở hai cánh cửa gỗ được sơn dầu, sẽ lộ ra một khung cảnh rộng rãi khác ở bên trong.

Trong viện trồng nhiều loại cây như đông thanh, tử kinh, tuyết tùng, cùng cây thường xanh, bất cứ khi nào đến đây đều chỉ nhìn thấy một màu xanh ngắt trước mắt. Đi vào trong chút nữa là một toà lầu gỗ ba tầng thấp thoáng giữa cành lá xum xuê, bên trên treo bảng hiệu bằng gỗ thông không khắc chữ. Đây là nơi ở của thành chủ thành Vẫn Nhật, Diệp Phong Thành —— Khác với suy đoán của người ngoài rằng bên trong người đông chen chúc, ngựa xe như nước, náo nhiệt ra vào, nơi này thật sự quạnh quẽ đến mức không giống như nơi có người ở, chỉ có sáng sớm cùng chập tối, người đưa tin hoặc báo cáo sự vụ trong thành lại đây mới xem như là có chút hơi người.

Cũng không biết người của Diệp gia dùng cách gì, hoa trong viện quanh năm không úa tàn, hoa phù dung nở từ đầu xuân đến muộn đông, hàn mai lại có thể bắt gặp giữa một ngày hè, còn tử đằng mọc đầy đến nỗi chúng có thể chạm đến mỗi một góc sân, khiến người ta thường xuyên nảy sinh cảm giác loạn mùa.

Diệp Phong Thành không xa lạ gì với cảnh sắc này.

Từ nhỏ, thân thể của hắn đã không tốt, luôn luôn có chút đau đầu nhức óc, uống bao nhiêu thuốc trị cũng không thấy khoẻ hơn. Đại phu nói đây là bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ, cần phải tịnh dưỡng, nhưng mẫu thân của hắn mất sớm, lại không thân cận với Diệp Giang Lâm, cho nên chỉ có một mình hắn lớn lên trong trong đình viện này, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Đọc sách, luyện kiếm, tu hành… Mỗi thứ thật sự vô vị, trong quãng thời gian cô tịch đó, có thể gọi là tiêu khiển duy nhất của hắn chỉ có những ngày Diệp Cao Sầm trở về từ bên ngoài mỗi tháng.

Dù hắn rất ít khi xuất viện, nhưng cũng biết Diệp Cao Sầm làm những chuyện gì: Diệp Cao Sầm sẽ tiêu diệt tất cả những thứ gây nguy hại cho thành Vẫn Nhật, dâng hiến một đời của mình cho Diệp gia.

Mỗi tháng, Diệp Cao Sầm chỉ dành cho cháu mình một ngày.

Mặc dù Diệp Cao Sầm là người nghiêm túc, nhưng không phải là người không thấu tình đạt lý. Diệp Cao Sầm không chỉ dạy hắn luyện kiếm, còn mang theo rất nhiều món đồ chơi mới mẻ trong thành làm phần thưởng cho hắn: Khi còn bé thì là một con diều hình chim thật lớn, một khối kẹo mạch nha hình người be bé, một viên ngọc lưu ly toả sáng lung linh, nghe đâu đều là những thứ trẻ con bên ngoài rất thích, sau khi hắn lớn hơn một chút thì là kiếm phổ, sách vở ghi lại pháp thuật thất truyền, vân vân. Hắn không thể nói được mình có bao nhiêu yêu thích, nhưng đây là một phen tâm ý của Diệp Cao Sầm, nên hắn đều vui vẻ nhận lấy.

Một lần Diệp Cao Sầm trở về từ trong thành, không mang theo lễ vật gì cho hắn, mà chỉ mang đến một tin tức.

“Ngươi sắp có huynh đệ.”

Diệp Cao Sầm đơn giản kể lại: Hoá ra lúc Tạ Quân cự hôn đã mang thai, đứa bé kia bị nàng giấu đi thật nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Giang Lâm tìm được, đồng ý trở về Diệp gia, trở thành huynh đệ của hắn.

“Đứa bé kia, sẽ giống như ta sao?”

Diệp Phong Thành, người đã được định là thành chủ đời tiếp theo, đứng dựa vào cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

Từ khung cửa sổ này nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy tất cả những gì xảy ra trong đình viện, chỗ đó không có một bóng người, chỉ có những đoá hoa nở rộ dưới ánh nắng.

Không biết bắt đầu từ thế hệ nào, nam nhân trực hệ Diệp gia đã không thể sống thọ. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể sống mấy chục năm, ít thì chỉ có mười mấy năm, có người mắc bệnh qua đời, có người bỏ mạng vì tai nạn, qua nhiều năm như thế, Diệp gia không phải không đi tìm giải pháp, nhưng ngoại trừ đan điền có một chút khác thường, bọn họ hầu như không tìm được bất kỳ chỗ nào không ổn, chỉ có thể mặc cho số mệnh như mây đen chạy không thoát bao phủ trên đỉnh đầu của mình.

“Ngươi sẽ oán hận sao?”

Diệp Cao Sầm không trả lời vấn đề của hắn, hỏi ngược lại hắn một câu khác.

“Có cái gì để có thể oán hận?”

“Bởi vì tương lai của ngươi nhất định sẽ mất đi rất nhiều thứ.” Diệp Cao Sầm thở dài một tiếng, “Bất kể là những thứ ngươi từng có, hay ngươi chưa từng có, chúng đều sẽ rời xa ngươi.”

Câu nói này nghe như một lời nguyền rủa ác độc đến cực điểm, nhưng khi đó, hắn không hiểu tại sao nét mặt của Diệp Cao Sầm lại trông như đã hiểu rõ từ lâu.

Hắn từng có cái gì?

Là kiếm trong tay hay là thành Vẫn Nhật to lớn này?

Khoảng khắc không thể tiếp tục cầm kiếm do bệnh tình nhanh chóng trở nặng, hắn cũng chỉ bình tĩnh chấp nhận, cảm thấy chẳng sao, dù gì ban đầu hắn luyện kiếm chỉ là vì giải sầu quên tịch mịch, mất đi cái này hắn vẫn còn có thể tu luyện pháp thuật. Còn vị trí thành chủ, hắn không quan trọng, nếu như người khác muốn, chỉ cần đối phương không phải là kẻ đại gian đại ác, hắn cũng sẽ vui vẻ đưa tặng.

Mãi đến một ngày nào đó, hắn mới hiểu được Diệp Cao Sầm ám chỉ cái gì, nhưng khi đó, hết thảy đã quá muộn.

Quá muộn, kết cục của hắn đã được viết xong kể từ trước lúc gặp gỡ. Vui sướng chỉ thoáng lướt qua trong cuộc sống, cùng với đau khổ lâu dài kia, đều được viết sẵn bên trong số mệnh, sẽ không còn một nháy mắt giao thoa nhau.

Một vài thứ hắn chưa bao giờ có được, cũng sẽ không bao giờ có được, rốt cuộc cũng rời khỏi hắn.

Cho dù ngàn năm trôi qua, đình viện vẫn như lúc xưa.

Diệp Phong Thành ngồi bên cửa sổ, như đang chờ ai đó.

Cái đêm từ biển trở về, hắn ốm nặng một trận, Vân Nguy Dịch gần như không ngủ cả một buổi tối, vô cùng bận rộn, lúc trời sắp sáng thì cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống. Hắn chưa bao giờ coi trọng thân thể của mình, tuy Vân Nguy Dịch ngoài miệng không nói, nhưng trên thực tế lão đã nhiều lần kéo hắn ra khỏi quỷ môn quan, hắn cũng không biết phải báo đáp ân tình này như thế này.

Trước mắt Diệp Phong Thành còn chưa khỏi bệnh hoàn toàn, bên kia đã gửi thư giục hắn lên đường, nói rằng đã tính ra được ngày đó sẽ nằm trong hai tháng tới.

Đầu lâu của quỷ thai kia được hắn mang trở về, đựng trong kim tráp, dán bùa thật kỹ, chôn sâu vào trong lòng đất, vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời, còn di hài của Lý Tương Quân thì chọn ngày lành tháng tốt thêm một lần nữa để chôn cất.

Cùng với việc mở quan tài của Lý Tương Quân, ô danh trên lưng Diệp Duy Viễn được rửa sạch đi một phần nhỏ, chân tướng Diệp Phong Thành đang truy tìm dường như gần thêm một chút. Nhưng chân tướng là cái gì, hắn cảm giác bản thân cũng không thật sự lưu tâm đến nó, hắn chỉ muốn tìm được câu trả lời mình mong muốn.

Câu hỏi năm đó của hắn đã sớm có đáp án.

Tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn không?

Chẳng qua khi đó hắn không hiểu rõ, luôn nghĩ rằng mình là người sắp chết, chỉ có thể gánh chịu vận mệnh bi ai cay đắng này, nhưng hi vọng thiếu niên kia có thể tránh thoát luân hồi tuyệt vọng. Sau này, hắn nhận ra được rằng, thật ra vận mệnh của bọn họ đã được gắn liền với nhau, nhưng lúc đấy hắn đã đẩy Diệp Duy Viễn ra quá xa, rồi lại không thể đi quấy rầy những ngày tháng tiếp theo của y.

Có lúc hắn nghĩ, để y hận hắn như vậy cũng tốt.

Nếu như y hận hắn, vậy thì lúc hắn chết, Diệp Duy Viễn sẽ ít khổ sở hơn một chút.

Hắn không chịu nổi nhất là nhìn thấy người kia khổ sở, nhưng ngay từ đầu hắn đã bao lần khiến y khổ sở.

Vì thế cứ như vậy là được rồi.

“Diệp Cao Sầm, ngươi rốt cuộc đã nói với y cái gì?”

Ngươi rốt cuộc đã nói cái gì, để y lại luôn bất chấp tiến lên phía trước, đặt tính mạng của mình ở một vị trí tuỳ tiện như cỏ rác.

Trong những ngày rét lạnh nhất một năm, ban ngày ngắn như thoáng chốc, hơi chớp mắt một cái đã thấy chạy trốn giữa những kẽ tay.

Mặt trời đỏ thẫm treo chếch giữa sườn núi, nhen lửa hồ nước, im lặng đốt cháy ảnh phản chiếu bên trong mặt hồ.

Diệp Hoài Cẩn bước đi giữa hành lang uốn khúc chật hẹp, cái bóng như một con quỷ chộn rộn, dính sát vào gót chân của hắn, làm cho hắn bất giác cảm thấy hơi lo lắng. Diệp Hoài Cẩn mới trở về từ trong thành, cũng không biết vì sao mình lại vội vàng như vậy, chưa thay xiêm y mà đã không ngừng không nghỉ đến gặp Diệp Phong Thành.

Cái cảm giác này, Diệp Hoài Cẩn đã từng có hai lần —— Một lần là Diệp Giang Lâm hẹn hắn uống rượu, một lần là Diệp Cao Sầm viết thư cho hắn.

Nhưng sau này Diệp Giang Lâm mất vì bệnh, còn Diệp Cao Sầm chết vì bị giết.

Doãn Tĩnh đang ôm đao đứng ngoài cửa, thấy người đến cũng không nhấc mí mắt, nghiêng người nhường đường cho Diệp Hoài Cẩn.

Diệp Hoài Cẩn vén mành che lên, tiếng bút trên giấy thoáng chốc ngừng lại. Diệp Phong Thành ngồi bên bàn, như đang cẩn thận viết gì đó, biết Diệp Hoài Cẩn đến cũng không ngẩng đầu lên. Từ chỗ Diệp Hoài Cẩn đứng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy của Diệp Phong Thành cùng một góc giấy sái kim.

Hoá ra hắn gầy đến như vậy, thân thể như bị vét cạn bởi bệnh tật trầm trọng quấn quanh người nhiều năm, chỉ có thể dựa vào sống lưng thẳng tắp để miễn cưỡng chống đỡ, không muốn người khác phát hiện ra bên trong đã hư đồi.

Cũng may Diệp Phong Thành không để Diệp Hoài Cẩn đợi lâu. Viết xong một phong thư, Diệp Phong Thành đặt bút xuống, chờ đợi nét mực được hong khô. Không biết bên trong loại mực kia có trộn lẫn hương liệu gì, thơm đến mức khiến người ta có hơi lâng lâng, không biết bản thân đang ở phương nào, ngay cả một người như Diệp Hoài Cẩn cũng suýt chút nữa dính phải, mạnh mẽ véo đùi một cái mới xem như tỉnh táo lại.

“Ngươi tìm ta?”

Diệp Hoài Cẩn không phí lời cùng Diệp Phong Thành, nói thẳng.

“Có chuyện gì vội vã như vậy?”

“Diệp Hoài Cẩn, tối nay ta sẽ lên đường, thành Vẫn Nhật này giao phó cho ngươi.”

Diệp Phong Thành gấp lá thư làm đôi, ném vào bên trong chậu than đang cháy.

Lửa hồng trên than thú rất nhanh liếm lấy lá thư, đốt nó thành một đống tro tàn nhẹ bâng.

Diệp Hoài Cẩn chỉ thấy đầu óc nổ tung, “Ngươi nói cái gì?!”

Diệp Hoài Cẩn sợ mình mình nghe nhầm hoặc hiểu sai, cố gắng suy ngẫm lại câu nói kia của Diệp Phong Thành.

Nhưng bất kể như thế nào, ý tứ đều là —— “Từ ngày mai, ngươi là thành chủ của thành Vẫn Nhật.”

“… Vậy còn ngươi?”

Tại góc tối u ám nhất dưới đáy lòng, Diệp Hoài Cẩn không phải chưa từng nghĩ tới vị trí thành chủ kế tiếp sẽ rơi vào người ai.

Dù sao Diệp Phong Thành không kết hôn, cũng không có con nối dõi, còn lại Diệp Duy Viễn thuộc trực hệ của Diệp gia, cho dù có lý do giết Lý Tương Quân, nhưng chung quy y đã nhập ma, dọc đường chạy trốn lại giết vô số chính đạo nhân sĩ, trong số đó không hề thiếu những người có máu mặt, nên Diệp gia tuyệt đối không thể chấp nhận y trở lại, để y làm thành chủ.

Thế nhưng Diệp Hoài Cẩn cũng chưa hề nghĩ tới, thời khắc này lại đến nhanh như vậy.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Diệp Phong Thành chỉ nhìn chằm chằm mớ tro xám trong chậu than, không hề lên tiếng.

Im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Diệp Hoài Cẩn cho rằng Diệp Phong Thành sẽ không trả lời.

“Ngươi nói cho ta biết,” Giọng nói của Diệp Hoài Cẩn khàn khàn đến gay gắt, “Nói dối ta cũng được.”

Diệp Hoài Cẩn xưa nay không hiểu nổi được suy nghĩ của Diệp Phong Thành. Dù sao rất nhiều chuyện xảy ra trước đây đều chứng minh rằng Diệp Hoài Cẩn cũng không phải nhân vật thông minh tuyệt đỉnh gì. Nhưng trên thế giới này, có lúc thật giả cũng không quan trọng, chỉ cần Diệp Phong Thành nói cho hắn một cái lý do là đủ.

“Ta ư? Nói dối là ma tinh sắp sửa xuất thế, ta phải đại diện cho Diệp gia ra sức một phần lực vì thiên hạ này.”

Dấu hiệu ma tinh hiện thế đã xuất hiện trong một tháng ngắn ngủi, khiến cho thiên hạ nổi gió tuôn mây, vì vậy Khanh Thuỷ Tông của Giang Hoài đã dẫn đầu, tụ họp các đại môn phái lại với nhau, quyết tâm đến Ma Vực để thảo phạt ma tinh chưa xuất thế kia. Bọn họ phát anh hùng thiếp rộng khắp mọi nơi, dĩ nhiên cũng gửi đến thành Vẫn Nhật. Nhưng khác với dự liệu của tuyệt đại đa số, Diệp Phong Thành không để cho những người khác của Diệp gia tham gia, mà quyết định tự mình đến dự.

Về phần tại sao Diệp Cao Sầm chết? Tại sao Diệp Duy Viễn phải trốn đi?

Diệp Phong Thành hiểu rõ, nếu muốn biết đáp án, hắn nhất định phải tự mình đến đó, gặp lại Diệp Duy Viễn.

“… Vậy thì nói thật?”

“Nói thật là, ta không thể bỏ mặc y ở chỗ đó, ta phải đến dẫn y trở về.”

“Ai?”

Tà dương bên ngoài giống như một vệt máu không chịu khô đi.

“Ngươi không phải đoán được sao? Là Diệp Duy Viễn.”

“Tại sao ngươi phải làm vậy?”

Trong trí nhớ của Diệp Hoài Cẩn, Diệp Phong Thành luôn luôn không bộc lộ ra bất kỳ yêu thích đặc biệt nào đối với đệ đệ khác mẹ này.

Trên thực tế, hắn vẫn luôn như thế với rất nhiều chuyện: Hỉ nộ bất kinh, tiếc rẻ cho đi một chút hồi đáp. Biết Diệp Phong Thành lớn lên như thế nào, Diệp Hoài Cẩn không thể không thừa nhận, có lẽ từ lâu hắn đã dưỡng thành tính cách lạnh lùng mà bạc tình như vậy.

“Diệp Hoài Cẩn, ngươi biết không, ta chưa bao giờ xem y là huynh đệ của mình.”

Một mình hắn lớn lên trong đình viện này, tuy nhiên lại bị đại phu ra lệnh cưỡng chế tịnh dưỡng, năm này qua năm khác, coi như mấy năm đầu hắn còn có chút nhiệt huyết trong lòng, nhưng rồi cũng đã nguội lạnh từ lâu. Nếu vốn là người có tình cảm gia đình hời hợt, thiếu niên Diệp Duy Viễn lại chợt xuất hiện, chỉ chung một nửa dòng máu với hắn, giữa cả hai còn có một quãng trống cách nhau hơn mười năm, thì tại sao hắn lại phải nảy sinh ra huyết thống tình thân với thiếu niên đột nhiên xuất hiện này?

Đối với hắn mà nói, vào lúc ban đầu, sự tồn tại của Diệp Duy Viễn cùng những thứ vô tri vô giác trong đình viện không kém nhau bao nhiêu.

“Vậy thì vì sao ngươi lại muốn…”

Vì sao ngươi lại muốn làm như vậy?

Diệp Hoài Cẩn biết rõ thân thể của Diệp Phong Thành, đừng nói đến chuyện tiêu diệt ma tinh, mệt nhọc khi đi đường đã có thể muốn nửa cái mạng của hắn.

“Rõ ràng chính ngươi đã nói, ngươi không xem y là…”

Vì sao phải chấp nhất như vậy đối với Diệp Duy Viễn, mà lại không tiếc hết thảy chỉ để mang y về chính đạo.

Diệp Phong Thành quay đầu lại, Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy thần tình kia, trong lòng trở nên hoảng hốt, nhất thời bỗng dưng không biết có muốn nghe câu trả lời của hắn hay không.

“Nhưng ta vẫn luôn nhìn y, trong mắt không còn có ai khác.” Lời nói kinh hãi thế tục như vậy lại do chính Diệp Phong Thành thốt ra, khiến người ta tưởng rằng xuất hiện ảo giác, “Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng chờ đến lúc ta lấy lại được tinh thần, thì đã là như vậy. Ngươi có biết đây là một loại tình cảm như thế nào không?”

“Ngươi… Y… Các ngươi như vậy…”

Diệp Hoài Cẩn muốn nói, Diệp Duy Viễn là huynh đệ trên huyết thống của hắn, nếu Diệp Giang Lâm dưới suối vàng biết hắn làm như vậy, thì phải giải quyết như thế nào?

“Ngươi cho rằng ta không biết sao?”

Chưa đợi Diệp Hoài Cẩn mở miệng, Diệp Phong Thành đã quay đầu lại nhìn.

Trước đây, Diệp Phong Thành rất ít khi cười, cho dù có cười, thì đó cũng là một nụ cười lạnh lùng, hoặc tàn khốc.

Như nước hồ đóng băng quanh năm, lâu ngày, dưới đáy là nước tù hay nước chảy, còn ai sẽ để ý?

Nhưng giờ phút này, toàn bộ bi ai cùng chua xót gì kia tan rã, ôn nhu đến mức không giống Diệp Phong Thành, hắn tựa như một người trẻ tuổi bình thường, kể ra yêu thương cùng suy nghĩ dành cho người trong lòng mình.

Trong mấy chục năm cất bước trên thế gian này, hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, như bước đi trên băng mỏng, đổi lấy những tháng ngày ít ỏi như vậy.

Con người đều có lòng tham, hắn cũng không ngoại lệ. Thử hỏi ai lại không muốn cùng người mình yêu nắm tay nhau đến cuối cuộc đời? Nhưng cũng bởi vì chung một nửa huyết thống, hắn không thể không gác xó thứ tình cảm trái ngược luân thường này.

Trong lòng hắn có một con quái vật mãi mãi không biết thoả mãn. Ngày nào quái vật còn tồn tại, ngày đó hắn vẫn không thể đóng vai một người huynh trưởng tốt. Huống chi, thời gian còn lại của hắn ngắn ngủi như vậy, ngắn đến mức không dám hy vọng xa vời rằng ngày mai sẽ vĩnh viễn không đến.

Nếu Diệp Duy Viễn tới một nơi nào khác, muốn sống những tháng ngày của một người bình thường, thì cho dù hắn không muốn cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ để cho y rời đi. Dù có khiến số mệnh của bọn họ lại được một khắc gặp nhau, hắn cũng sẽ làm như vậy.

Hắn yêu người trẻ tuổi kia, hắn không thể để dục vọng ích kỷ của chính mình huỷ diệt quãng đời còn lại của y.

Không thể.

Nhưng Ma Vực lại không phải là một nơi tốt đẹp.

“Sẽ không thể thay đổi sao?”

Diệp Hoài Cẩn bỗng sinh ra một chút ảo giác nào đó trong phút chốc: Nếu như Diệp Phong Thành không bị bệnh nặng, lớn lên như một đứa trẻ trong một gia đình bình thường, chắc hẳn hắn sẽ là một người như vậy.

Là căn bệnh quái ác kia vĩnh viễn xiềng xích hắn, khoá chặt yêu thương cùng căm hận của hắn.

Chỉ có chết mới có thể giải thoát.

Nhưng chuyện hoang đường như vậy, làm sao Diệp Hoài Cẩn sẽ chấp nhận?

“…”

Diệp Phong Thành nói với Diệp Hoài Cẩn một câu, Diệp Hoài Cẩn nghe xong liền ngã xuống ghế, nét mặt đầy sự suy sụp.

“Chức thành chủ này trước hết ta làm thay ngươi, đợi ngươi mang y trở về, ta trả lại ngươi.”

Diệp Phong Thành tựa như muốn nói, nhưng Diệp Hoài Cẩn không đợi hắn mở miệng, đã nói một tràng như bắn pháo, “Vân gì kia, không phải thần y nổi danh thiên hạ sao, không có bệnh lão không trị được, trên đường đi ngươi nên mang theo lão, ta thấy lão già này chỉ mạnh miệng mềm lòng, trông có vẻ tham tài sợ chết hơn ai khác, nhưng thật sự không đáng sợ như trong lời đồn, ngươi chỉ cần làm khó lão… Ngươi cứ đi ra ngoài một chút cho khuây khoả, không chừng bệnh của ngươi sẽ trở nên khá hơn.”

Trăm ngàn năm qua, chưa từng có người nào của Diệp gia tránh thoát căn bệnh quái vô danh quái gở này, nhưng nhìn thấy từng tia khẩn cầu trong mắt Diệp Hoài Cẩn, Diệp Phong Thành đành sửa miệng.

“Được, ngươi chờ ta trở lại.”

Khi Diệp Phong Thành di chuyển, trên ống tay áo trắng tinh còn mang theo mùi mực thơm.

Diệp Hoài Cẩn rốt cuộc nhận ra đó là cái gì: Mực này gọi là phản hồn, vừa có thể liên thông với quỷ thần, vừa có thể sưu thần, do hoa bỉ ngạn, ngải đắng, cùng một ít thực vật gây ảo giác mài mà thành, có thể khiến người nằm mộng giữa ban ngày, không thể phân rõ đó là ảo giác hay là ác mộng.

Mơ một giấc mộng xa hoa truỵ lạc, dường như sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Diệp Hoài Cẩn không muốn biết trong mộng có cái gì, hoặc có thể nói là e ngại không muốn biết. Giấc mộng ngắn ngủi, sau khi tỉnh lại, cả phòng đầy sự lạnh lẽo cùng cô quạnh, không hề lưu lại một chút nhiệt độ mơ hồ nào.

“Ngươi đi đi.”

Diệp Phong Thành rời đi, không chút nào lưu luyến.

Trời rốt cuộc trở tối.

Diệp Hoài Cẩn thử ngồi vào vị trí Diệp Phong Thành đã từng ngồi, ánh mắt nhìn ra xa xăm.

Hoa trong đình viện quanh năm không héo tàn, cây cối luôn xanh tươi, dù là trời mưa hay là trời nắng, dường như cũng không khác nhau bao nhiêu. Phong cảnh tịch mịch như vậy, cần phải nhìn bao nhiêu năm, rồi lại phải cần bao nhiêu năm mới có thể đợi được người mình muốn đợi kia?

Đến lúc này, một tia sáng cuối cùng trên trời đã không còn thấy, ngôi sao kia sáng lên. Nếu như không phải Diệp Hoài Cẩn cảm giác sai, ngôi sao màu đỏ ở trên chân trời nọ hình như sáng hơn một chút so với lúc bọn họ nhìn thấy ở đảo Diêu Lộc.

Người như bọn họ đều biết, mệnh trời là thứ không thể sửa đổi nhất.

Diệp Hoài Cẩn không chỉ một lần mạo hiểm suy tính vận mệnh trên đại lục, nhưng kết quả không có chỗ nào không sắp sửa xảy ra đại loạn: Bắt đầu từ phản loạn của Nam Hề, mỗi một tấc đất sẽ bị cuốn vào trong ngọn lửa chiến tranh. Loạn lạc sinh ra ma tinh, được máu và lửa tẩm bổ, ma tinh sơ sinh kia sẽ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, càng nhiễu loạn thế đạo. Ngay cả một thế ngoại đào nguyên bình thường như thành Vẫn Nhật cũng chạy không thoát.

Giữa những người phàm không hề có tu vi, tuổi thọ chỉ khoảng sáu mươi, bảy mươi năm, bọn họ là những kẻ thần bí cường đại. Nhưng dù thế nào, bọn họ vẫn chỉ là người, không phải tiên nhân lạnh lùng vô tình trên trời, có thể bình tĩnh quan sát vận mệnh trên đại lục này, không tham dự vào bất cứ chuyện gì.

Da không còn, lông mọc thế nào, nếu thật sự đến thời khắc cấp bách, bọn họ cũng sẽ mở cửa thành nghênh chiến.

Bất kể xuất phát từ bất kỳ lý do nào, Diệp Phong Thành đã lên đường.

Đến một bước này, Diệp Hoài Cẩn không thể không nhớ đến câu trả lời mà Diệp Phong Thành đã nói với mình.

Diệp Phong Thành nói, đến chết cũng không thay đổi.

Nếu như nói lúc trước Diệp Hoài Cẩn còn đang do dự, muốn khuyên Diệp Phong Thành lạc lối quay lại, thế nhưng trong nháy mắt đó, Diệp Hoài Cẩn lại hiểu rõ tâm ý của hắn.

Đến chết chỉ nhận định một người, sẽ không thay đổi.

Một đời của Diệp Phong Thành ra sao. Một đời của hắn ngắn ngủi cỡ nào, lớn lên bên trong đình viện nho nhỏ này, cho tới ngày hôm nay cũng chưa chân chính tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dường như chỉ vừa được nhìn thấy thế giới phồn hoa sắp đi đến kết thúc. Một cuộc đời ngắn ngủi buồn tẻ, cô độc tịch mịch như vậy, rốt cục nhận định được một người, giống như kỳ tích.

Cho dù đó là một người không có khả năng nhất.

Diệp Hoài Cẩn làm sao có thể mở miệng khuyên nhủ, muốn hắn buông tay người kia.

“Thật oan nghiệt……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.