Biên tập: Mr.Downer
Khi hồng y nhân dẫn đầu đi vào trong cung điện, đầu gỗ kia vẫn ngồi bên cạnh bàn cờ như cũ, dưới nó chẳng biết đâu là đầu quân cờ.
Nó vẫn trong hình dạng đứa bé khôi hài mắc cười kia: Hai bầu má phúng phính đánh phấn hồng, mặc quần áo giấy, trên cổ đeo khoá trường mệnh. Không biết có phải là ảo giác hay không, nó có vẻ lớn hơn mấy ngày trước, có chút gần giống thiếu niên.
Nhuyễn tháp có hơi cao, hai cái chân gỗ của nó không chạm tới đất, lúc lắc lủng lẵng giữa không trung, làm cho một chiếc hài giấy suýt chút nữa rớt xuống.
“Chủ nhân, có gì phân phó?”
Hồng y nhân cứng ngắc mở miệng hỏi.
So với đám người rối du đãng bên ngoài, các nàng đương nhiên được ma vật này coi trọng hơn, nhưng sự coi trọng này có lúc cũng khiến các nàng sợ hãi không thôi.
“Tiểu tử Diệp gia kia vào trong đó cũng hơn mười ngày, sắp đến lúc rồi.” Người gỗ cầm lấy một quân cờ đặt xuống một chỗ khác, thấy hồng y nữ kia không nhận lệnh rồi rời đi ngay lập tức, bèn nheo mắt hỏi nàng một chút, “Làm sao, hình như ngươi có lời muốn nói?”
“Chủ nhân nếu muốn y một lòng trung tâm, sao không biến y thành con rối, như vậy y…”
Đầu gỗ cười như không cười mà liếc mắt nhìn nàng, tựa như đã nhìn thấu chút tính toán kia dưới đáy lòng của nàng ta.
Ngày đó, khi máu của Diệp Duy Viễn chảy vào trong tay nàng, cảm giác ấm nóng kia khiến nàng rốt cuộc ý thức được, dù tất cả hành động không khác gì còn sống, nhưng nàng đã chết rồi, đã chết từ rất lâu rồi, dù có dùng nhiều son phấn hơn đi chăng nữa, chúng cũng không thể che đậy được làn da người chết tái xanh cùng đôi mắt vẩn đục kia. Sự phát hiện này làm cho nàng căm hận những kẻ còn sống, hận không thể biến bọn họ thành dáng vẻ này, vui vẻ cảm nhận đau khổ mà nàng đang trải qua.
“Chẳng lẽ ngươi oán hận ta vì đã biến ngươi thành như vậy?”
“Ta không có!”
Phản bác quá nhanh, trái lại có chút chột dạ bên trong.
“Không có thì không có, kích động như vậy làm cái gì?”
Ý nghĩ sâu dưới đáy lòng bị chặt đứt, nàng nghiêng đầu, cắn môi không chịu nói.
Cho dù không nhìn thấy, nàng biết ánh mắt tựa như hiểu rõ hết thảy của người gỗ kia đang lởn vởn trên người nàng, như thiêu cháy nàng đến đau đớn.
“Chủ nhân, là thuộc hạ sai rồi, không nên lắm miệng đối với chuyện của ngài.”
Sau một lúc, nàng rốt cuộc nhận lỗi, quỳ phục xuống dập dầu nhiều lần, đến nỗi trên trán nổi lên một điểm bầm tím.
Nàng không gánh nổi đại giới nếu đắc tội ma vật này —— Chung quy nàng vẫn sợ, làm thi sống còn tốt hơn chuyện chết đi một lần nữa.
“Đi mang tiểu tử Diệp gia kia tới gặp ta, không đi sẽ trễ.”
Nghe thấy khẩu khí của người gỗ, việc này xem như tạm thời bỏ qua, hồng y nữ tránh được một kiếp, vội vã nhấc váy rời đi, tiếng bước chân gấp gáp như bị ma đuổi, một lát sau không còn nghe thấy.
Trong điện mới yên tĩnh được một lúc, chợt vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con, xé rách bầu không khí yên lặng.
Người gỗ theo tiếng nhìn lại, phát hiện tiếng khóc này phát ra từ một quân cờ đen ngòm. Quân cờ này nhỏ bằng ngón cái, được khắc thành hình dạng trẻ sơ sinh, có móng tay nhọn hoắc, mặt quỷ hung ác cùng với răng nanh sắc bén lộ ra trong miệng lúc gào khóc, trông rất sống động. Nếu đám người Doãn Tĩnh ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc thốt lên rằng nó và quỷ thai trong bụng Lý Tương Quân giống như được đúc ra từ một khuôn.
Không chờ người gỗ cầm quân cờ lên để xem xét chỗ nào có vấn đề, nó đã vỡ vụn thành từng mảnh, không còn có thể khôi phục.
Người gỗ nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một chút, biết rằng chuyện quỷ thai đã bị bại lộ.
“Diệp Phong Thành, đã quá muộn, ngươi phát hiện đã quá muộn.”
Nó tìm đến một quân cờ có khắc sinh thần của Diệp Phong Thành, bóp nó thành bột mịn một cách dễ như ăn cháo.
“Y đã ở trong tay ta.”
Tục truyền rằng, người chết trước tiên phải vượt qua một dòng sông dài, sau đó đến Thập điện Diêm La để nhận phán xét, căn cứ vào những hành vi khi còn sống để quyết định được đi đầu thai hoặc chịu khổ dưới địa ngục A Tỳ. Nhưng tất cả mọi thứ đều nằm ở bờ bên kia của con sông —— Nếu không có đủ tiền để hối lộ người đưa đò, vong hồn sẽ bị thả xuống sông âm phủ, ngay cả lông chim cũng không thể nổi trên dòng nước chết này, tất cả sẽ chìm sâu xuống đáy, bị những con quỷ đầy thù hận ngàn vạn năm cấu xé thành từng mảnh.
*Địa ngục A Tỳ: Địa ngục đau khổ nhất, nơi tội nhân bị hành hạ liên tục, theo quan niệm đạo Phật.
Nói như vậy, chắc hẳn y đã chết rồi, bởi vì những con quỷ trong huyết trì kia đã xé nát y ra, rồi chắp vá thành một kẻ không phải là y trước đây.
Y là ai, tại sao lại ở đây, những điều này không quan trọng. Người chết không cần quá khứ.
Không có quá khứ cũng không nhìn thấy tương lai, vậy nên thời gian trôi qua cũng mất đi ý nghĩa
Những chất lỏng tanh hôi kia thấm vào mỗi một góc tấc trong cơ thể y, khiến cho y lăn lộn gào thét, để rồi sau đó nhận mệnh, biến thành một con ác quỷ đáng sợ ngủ đông, chờ đợi con mồi mới đi vào, dẫm lên vết xe đổ của y.
Hôm nay, con mồi y chờ đợi vẫn không đến, nhưng lại đến một bàn tay lạnh như băng.
Ban đầu y không muốn rời khỏi, bởi vì chất lỏng đỏ tươi này rất ấm áp, ấm áp đến mức gần như làm cho linh hồn y tan chảy. Nhưng khí lực của cái tay kia rất lớn, nắm chặt bờ vai y, không cho y lùi lại, y bất đắc dĩ, chỉ có thể nổi lên theo ý của kẻ nọ.
Rời khỏi huyết trì, phản ứng đầu tiên của y chính là rất lạnh, lạnh đến tận xương tuỷ. Như du hồn phiêu đãng lâu ngày, y có chút không quen, giật giật ngón tay —— Hoá ra cảm giác có thân thể là như vậy, không được tự do, mà bị ràng buộc.
Người đầu tiên hắn lại lần nữa nhìn thấy là hồng y nữ có nét mặt như tuyết bẩn.
Trong cặp mắt vẩn đục của nàng ta, y nhìn thấy cái bóng của chính mình: Cả người đầy máu, chỉ sáng mỗi đôi mắt đỏ ngầu.
“Tỉnh chưa?”
Y cảm thấy thật chướng mắt nữ nhân đã quấy rối thanh tịnh của mình, bèn nhấc tay bóp lấy cái cổ mảnh mai tưởng chừng như có thể bóp trọn chỉ bằng một tay, rồi chậm rãi xiết chặt.
Nữ nhân bị bóp cổ không chút nào hoang mang, thậm chí còn nở một nụ cười duyên dáng, như một con bướm không an phận, rung động đến mức khiến y thấy ngứa ngáy trong lòng bàn tay.
Không nhận thấy được cảm giác huyết quản đột ngột nhảy lên cùng khoái cảm khống chế sinh tử của kẻ khác, y nôn nóng phát ra một tiếng gầm nhẹ.
“Chủ nhân nói ta mang ngươi đến gặp hắn.”
Bởi vì vị trí phát ra tiếng bị y xiết lại, cho nên giọng nói của nàng có chút khàn khàn.
Diệp Duy Viễn buông tay ra, lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt âm trầm, như thú hoang theo dõi con mồi, do dù là kẻ hiểu sâu biết rộng như hồng y nữ cũng không khỏi thấy lạnh sống lưng, thiếu chút nữa tưởng rằng ma vật trong chính điện kia đang nhìn mình.
Nàng ta lướt qua y, nhìn huyết thuỷ sôi trào bên trong hồ nước y đã từng tiến vào kia. Trước đây, nàng thỉnh thoảng được nghe nói rằng huyết trì này thật sự tồn tại, trông thấy Thần Dĩ trông coi địa cung từ đầu tháng đến cuối tháng, canh gác ở cửa không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, nhưng chưa từng thấy được bộ mặt thật của nó, càng miễn bàn biết được công dụng.
Y quả thật không giống với lúc trước: Diệp Duy Viễn trước đây dù đã nhập ma nhưng rất an tĩnh, còn bây giờ lại không thấy ở trên người y sự do dự thiếu quyết đoán thuộc về con người, chỉ có lệ khí lạnh lẽo như băng.
Nhìn thấy người trẻ tuổi này của Diệp gia đã triệt để thoát thai hoán cốt, nàng cười ha ha lên, sóng mắt lưu chuyển, mị thái không diễn tả được, “Đắc tội tiểu ca rồi, nhưng ngươi như thế này làm sao dám nhìn ai chớ.”
Lời còn chưa dứt, một thùng nước lạnh đã giội tới, rửa sạch một thân máu đen của y.
“Ngươi…!”
Dơ bẩn được tẩy đi, dung mạo thật của y ngay lập tức lộ ra.
“Như vậy mới đúng.”
Hồng y nữ lùi lại nửa bước, ném thứ gì đó về phía Diệp Duy Viễn. Y nhất thời không thể nhìn thấy đường, trước mắt bị cái gì đó che lại thành một mảnh tối.
“Đừng có phát điên, mặc vào, thân thể trần truồng, ra thể thống gì.”
Y gỡ bỏ vật kia nhìn, hoá ra là một bộ y phục màu đen. Vén mái tóc dài ướt nhẹp, che khuất nửa khuôn mặt lên, y tuỳ tiện khoác bộ y phục kia lên người. Cũng không biết bộ y phục màu đen này làm từ vật liệu gì, mỏng như cánh ve, không cảm giác được một tia trọng lượng khi mặc vào. Y thắt nút vạt áo, che đi một mảng lớn lồng ngực lộ ra.
Dưới lớp vải đen nhánh làm nền, làn da của y trắng nhợt đến gần như trong suốt, chỉ giữ lại một vệt huyết sắc đỏ thẫm trên môi.
Nữ nhân kia hất cằm, lộ ra cái cổ xanh tím, trên đó còn một vết dấu tay mờ nhạt, khiến người thấy chán ghét không rõ.
“Đừng dây dưa, chủ nhân nổi giận lên thì ta và ngươi cũng không gánh nổi.”
Một góc cung điện của hoàng cung Văn Cống, những ngọn đèn không bao giờ tắt trải dài thật xa, như ngân hà giữa hè, càng giống như con đường đi về Thiên phủ.
Diệp Duy Viễn cất bước đi theo hồng y nữ, ánh lửa lơ lửng trên những nhuỵ hoa sen đồng, mỡ cá voi nửa đọng lại dưới đáy được đèn đuốc chập chờn hơ thành một vũng nhỏ, ánh nến phản chiếu kéo dài đến nơi càng sâu, chiếu rọi bóng tối bất an.
“Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi, nếu không ta đang muốn nghi ngờ có phải Sương Vị đã làm gì với ngươi đấy.”
Cách nơi bọn họ nói chuyện một khoảng, bức màn che hai bên đã buông xuống, tách biệt hoàn toàn địa phương của y và người gỗ kia. Bởi vì ánh đèn u ám, y không thấy rõ hình dạng hoa văn trên màn che, chỉ thấy có ánh kim tuyến mơ hồ lấp lánh, xa hoa quá mức khiến người ta quáng mắt.
Hồng y nữ dẫn Diệp Duy Viễn tới đây chẳng biết đã không thấy đâu từ lúc nào —— Có lẽ đã bị ngăn cách ở bên kia màn che, hoặc có lẽ đã rời đi.
Y không lập tức ngồi xuống, chỉ đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích, trông như có lời muốn nói.
“Ngươi có chuyện gì?”
Người gỗ rất có hứng thú nhìn y, quân cờ chưa đặt xuống bàn cũng không để ý.
“Ta đến đây lâu như vậy rồi, ngươi cũng nên đưa cho ta một binh khí để tiện tay. Chắc ngươi sẽ không keo kiệt thế chứ?”
Y không nhớ rõ tại sao mình lại đến nơi nay, chỉ nhớ rằng hình như đao của mình đã hạ xuống vì giết ai đó. Tuy nói trong tay không có vũ khí cũng có thể giết người, nhưng có thì dù sao vẫn tốt hơn không có.
“Là vậy phải không? Ngươi không nói sớm, nên ta cho rằng ngươi không cần.”
Giống như một người bình thường huýt sáo, người gỗ đưa hai ngón tay ngậm vào trong miệng, không biết chạm đến cơ quan nào, tiếng huýt sáo sắc nhọn chói tai vang lên, tiết tấu ngắn dài lặp lại ba bốn lần, tựa như triệu hồi thứ gì tà ác hơn ở sâu trong bóng tối.
Vật gì đó ở được triệu hoán phát ra một tiếng ngâm nga từ đằng xa, chấn động đến mức mặt bàn bị lắc lư hai phát.
“Bây giờ người chịu ngồi nói chuyện với ta chứ?” Người gỗ làm tư thế ‘Xin mời’, “Mời ngồi.”
Diệp Duy Viễn ngồi xuống đối diện người gỗ, tiếp tục tàn cục trên bàn cờ cùng nó.
Ngay lúc Diệp Duy Viễn đang cau mày suy tính bước đi kế tiếp nên đi thế nào, y chợt nhạy bén nhận ra không khí bắt đầu lưu thông.
Người gỗ trái lại biết rõ, “Đã tới rồi.”
Ngay sau đó, gió nổi lên trong đại điện trầm lặng. Cơn gió lạnh buốt càng lúc càng lớn, ngay cả màn che kim ti cũng bị thổi bay, Diệp Duy Viễn quay đầu lại, rốt cuộc thấy rõ một đầu bên kia màn che là những gì: Hàng trăm hàng ngàn hồng y nữ chẳng biết đã tập trung lại từ lúc nào —— Quần áo cùng dung mạo trang điểm giống nhau, túm tụm như một mảnh ráng mây đỏ thắm, nhưng sắc đỏ này cũng không sáng rực rỡ, bên trong ngưng tụ rất nhiều thứ vẩn đục gì đó, như hoa phượng vĩ đã qua thời kỳ nở rộ, giống máu hơi cô đọng.
Các nàng tự động tránh sang hai bên, nhường ra một con đường.
Gió càng lúc càng lớn, ánh lửa bên trong chong đèn gian nan giãy dụa cầu sinh, nhưng thế nào cũng không thể tránh khỏi số mệnh của chính mình.
Quang ảnh chập chờn, một tiếng rất nhẹ vang lên, tàn hoả tắt ngúm bên trong nhuỵ hoa sen đồng.
Bóng tối xông về bốn phương tám hướng như thuỷ triều, mà càng sâu trong bóng tối, tiếng vảy cọ khe khẽ trên nền gạch xanh càng trở nên rõ ràng.
Đợi đến khi quái vật thần bí này hiện hình, Diệp Duy Viễn lập tức nhận ra đây là thủ vệ của địa cung, quái vật nửa trên là người, nửa dưới là bạch xà kia. Thần Dĩ ôm một cái tráp hẹp dài, bình tĩnh trượt lại đây.
Đến gần mà thấy, nửa người trên của nó cũng phủ kín vảy nhỏ, quả thật tựa như dung hợp phần người cùng bạch xà.
“Cầm lấy.”
Không giống với lần giao thủ hung ác tàn bạo trước đây, quái vật tên Thần Dĩ này lại bình tĩnh giao phó cái tráp trong lòng cho Diệp Duy Viễn.
Diệp Duy Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đôi mắt đỏ tươi của nó chứa đầy bi ai cùng thương hại không lời.
“Ngươi…”
Những giọt nước mắt tựa như trân châu chảy xuống dọc theo gò má trắng bệch của nó, thậm chí còn có vài giọt bắn lên tay Diệp Duy Viễn —— Ấm áp, mang theo chút vị mặn, giống như nước mắt của người sống, nó đang khóc.
“Đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia, ngươi không nên tới nơi này…”
“Không tới phiên ngươi lắm miệng, Thần Dĩ, đừng quên thân phận của ngươi.”
Đối với hành động này của Thần Dĩ, người gỗ hiển nhiên thật sự nổi giận. Nó hừ hừ giọng, cảnh cáo Thần Dĩ đừng nói những gì không nên nói.
“Trở về chỗ của ngươi đi!”
Nó vừa hơi tức giận, những kẻ đầu tiên bị doạ đến xanh mét mặt mày chính là nhóm hồng y nữ đứng ở hai bên.
Các nàng từng người quỳ xuống như lúa mạch bị gặt, chỉ sợ lửa giận này sẽ cháy lan đến người mình.
“Là Thần Dĩ lỡ miệng.”
Quái vật nửa người nửa xà khom người, lui trở về trong bóng tối.
Không còn ai quấy rối, tâm tình của đầu gỗ tốt hơn một chút. Nó phất tay, một lần nữa dấy lên ánh lửa bên trong những nhuỵ hoa sen kiều mị, chiếu sáng nơi này tựa như ban ngày.
“Mở ra xem, có hợp ý ngươi hay không.”
Diệp Duy Viễn mở ra nhìn, bên trong cái tráp nặng nề bằng huyền thiết là một đoản đao đen tuyền. Y cầm lấy nó đánh giá hai cái —— Thân đao rất ngắn, chỉ dài hơn chuỷ thủ một chút, cũng không biết được đúc từ kim loại quái lạ gì, cầm trong tay một lúc lâu cũng không thấy nửa điểm ấm áp, lạnh lẽo tựa như tiết trời rét đậm vào tháng chạp. Y hơi thử múa tay, bởi vì không thể so sánh với thanh đao y quen dùng, nên cũng không biết thuận tay hay không.
Lúc này, nghĩ đến một chủ ý thú vị, môi y hiện lên một chút ý cười giảo hoạt, nhưng trong ánh mắt vẫn là hàn băng như trước.
Y vén màn che lên, tuỳ tiện gọi hai hồng y nữ nhân, “Ngươi, với ngươi, tới đây một chút, gần thêm chút nữa, ta có chuyện muốn nói khẽ với hai ngươi.”
“Cái gì cơ? Ngươi nói.”
Một người yêu kiều cười khẽ, dục nghênh còn cự.
“Lại gần đây, không thể để người khác nghe được.”
Nghe được yêu cầu như thế, các nàng sửng sốt trong phút chốc, liếc mắt thấy người gỗ nhẹ nhàng gật đầu, không còn nghi ngờ mà đến gần y.
Các nàng vừa mới đưa đầu qua, một vệt đao quang thâm đen đã kề sát trên cổ, nhanh như chớp giật, cũng lạnh đến thấu xương.
Tiếng kinh ngạc chưa kịp thốt ra khỏi miệng, hai cái đầu đã đồng loạt bay ra ngoài, lăn lông lốc qua một bên. Mắt hạnh trừng trừng, đôi môi khẽ nhếch, vui cười cùng hoảng sợ tột cùng chưa kịp rút đi trên khuôn mặt tạo thành một sự đối lập rõ ràng đến cực điểm.
Quỷ dị nhất chính là thân thể mất đầu vẫn không ngã ngay xuống đất, mà bước đi hai bước, rồi mới nhận ra chính mình mất đi thứ gì, giơ tay muốn đụng vào, nhưng lúc giơ lên giữa không trung thì đột nhiên không còn khí lực.
“Thêm một người tới đây.”
Diệp Duy Viễn lắc lắc cổ tay, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, xem xét con mồi trong mảng mây đỏ thắm này.
“Ngươi lại đây.”
Có giáo huấn của hai người trước, người thứ ba chậm chạp không dám tiến lên.
“Không nghe thấy y gọi ngươi sao? Còn không tiến lên?”
Người gỗ gõ lên tay vịn ghế, lười biếng nói.
Nếu người gỗ đã ra lệnh, hồng y nữ quỷ kia cũng không dám ngỗ nghịch, nhắm mắt tiến lên.
Từng cái đầu lần lượt cúi thấp xuống, bấy giờ, không người nào dám lắm mồm, chỉ hận không thể núp đi.
Sau một lát, Diệp Duy Viễn thấy giết đủ rồi, chăm chú nhìn vết cắt bóng loáng trên cổ, “Cũng gần được như ta muốn.”
“Thật sao?”
Đầu gỗ ừ một tiếng, ý bảo y tiếp tục nói.
Diệp Duy Viễn tuỳ tiện nhấc một cái xác không đầu cho người gỗ xem: Chỗ cắt bóng loáng, cũng không chảy máu, ngoại trừ phần thịt thối giống như sợi bông rách thì khiến người ta chú ý nhất là một đoạn xương sống trắng toát. Cây đinh bằng gỗ hoè đóng vào trong khớp xương sống, giống như hoa ký sinh trong xương tuỷ, gần như đâm thủng cái cổ mảnh khảnh.
Những hồng y nữ còn lại tránh được một kiếp không dám mở miệng nói gì, tất cả đều e sợ đến cực điểm với đoản đao có tạo hình cổ quái trên tay Diệp Duy Viễn, thế nên các nàng đều trật tự lui về sau một bước, tránh xa ma tinh không nói đạo lý này.
“Quả là thanh đao tốt.” Y cười như không cười thu đao vào trong vỏ, thả màn che xuống, ngồi trở lại vị trí, “Là khắc tinh của tất cả thứ tà ma.”
“Ngươi thích là tốt rồi, nhưng tay của ngươi hình như không được ổn cho lắm.”
“Không sao, dù gì cũng phải trả giá một chút.”
Nói thì nói thế, nhưng Diệp Duy Viễn vẫn mở lòng bàn tay ra: Một mảng da thịt đã cầm đoản đao kia cháy đen, toả ra mùi cháy khét khó ngửi, mơ hồ có thể nhìn ra trên chuôi đao có khắc vân rồng.
Sau một lúc, chỗ bị bỏng bắt đầu tự lành, chưa đầy chốc lát da dẻ liền nhẵn nhụi như lúc đầu, không hề nhìn ra chút dấu vết bị thương nào.
Y buông bàn tay còn lại đã nắm thành quyền ra, nhưng hình như còn đang nhớ tới đau đớn nóng rát kia.
Thanh đao này có thể trảm yêu tà, bị một kẻ tà ma như y cầm ở trong tay, làm sao sẽ không bị phản phệ?
“Các nàng là người của ngươi, ngươi không để ý?”
“Ngươi không nên câu nệ việc nhỏ này,” Tuy mất nhiều thủ hạ đắc lực, nhưng người gỗ không hề có nửa điểm buồn bực, “Nếu ngươi thích, ta sẽ tặng các nàng cho ngươi, ngươi thích giết vài người thì cứ việc giết vài người, như thế nào?”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Người gỗ gõ gõ bàn cờ, nhắc nhở y nên đặt sự chú ý về lại nơi này.
Lúc chơi cờ, Diệp Duy Viễn thoạt nhìn mất tập trung, hay thưởng thức đoản đao đặt dưới bàn tay kia, có lẽ vô cùng yêu thích.
Ngón tay của y phác hoạ minh văn trên vỏ đao. Bởi vì đã quá lâu nên chữ khắc có phần mờ đi, nhưng y cũng có thể mơ hồ nhận ra hai chữ được khắc chính là Lang Thuỷ.
“Phát hiện cái gì?”
“Lang Thuỷ, đây là tên của nó sao?”
“Ta không nhớ rõ, có lẽ là vậy.”
Cho dù là nói dối, nhưng người gỗ này cũng nói y như thật, khiến người nghe không thể không tin.
“Thần binh như vậy, ngươi thật sự không tiếc nuối mà đưa cho ta?”
Cơ quan trong bụng người gỗ vang lên một tràng khanh khách quái lạ, giống như đang cười.
“Tại sao ta lại phải tiếc nuối, đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia, ngươi nhìn dáng vẻ của ta như thế này, còn có thể sử dụng nó được sao?”
Nó có một đôi tay nhỏ, trên mỗi ngón tay đều có khớp mô phỏng người thật, nhưng dù cơ quan có khéo léo thế nào đi chăng nữa cũng không thể sánh được với hai tay người sống, càng miễn bàn đến chuyện phức tạp như sử dụng binh khí.
“Thân thể của ngươi đâu? Ngươi đừng nói ngươi sinh ra đã trong bộ dạng buồn cười này?”
Diệp Duy Viễn cũng không dông dài, trực tiếp nói thẳng chuyện nó chỉ hồn phách ly thể, tạm thời cư trú trên thân thể bằng gỗ này.
“Ngươi hỏi thân thể của ta? Vẫn chưa tới lúc công bố đáp án.”
Đối với chuyện thân thể, người gỗ hiển nhiên không muốn nhiều lời, hai con ngươi đen kịt âm trầm rơi trên người Diệp Duy Viễn.
“Ta đưa Lang Thuỷ cho ngươi không phải là không có điều kiện, ta muốn ngươi thay ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì.”
“Không lâu, sắp đến rồi, chờ một chút thôi.” Sau âm thanh cứng nhắc không gợn sóng của người gỗ cất giấu một sự hưng phấn cực độ, khiến cho ngũ quan của nó nhiễm một tầng sắc thái biểu cảm dày đặc, “Cách ngày ta suy tính không xa, vào tháng sau.”
“Lâu như vậy?”
Người gỗ cười khanh khách nói: “Ta đã đợi rất nhiều năm như vậy, đợi thêm vài ngày cũng không khác gì nhau.”
Diệp Duy Viễn không hiểu nó nói cái gì, giễu cợt một tiếng.
Có thể có cái gì ghê gớm?
Y vốn tưởng rằng người gỗ này muốn y đi giết người, cùng lắm là giết một người, hoặc giết một đám người khác nhau.