CHƯƠNG 5
Thời gian bất tri bất giác trôi qua gần một tháng. Một ngày sáng sớm, Bắc Thần Quang Vũ đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị Bảo công công lay tỉnh, sau đó Hàn Mai cùng Đông Tuyết hầu hạ rửa mặt mặc y phục, ra khỏi cửa phòng, tiếp xúc không khí mát mẻ trong lành trong viện, Bắc Thần Quang Vũ lúc này mới tỉnh táo lại từ mông lung, nhìn thấy ánh bình minh cao cao phía trên tường cung, hắn duỗi thắt lưng, hỏi: “Dậy sớm như vậy để làm chi?”
Bảo công công lại quỳ một chân xuống, vừa thay Bắc Thần Quang Vũ thấp hơn gã nửa thân mình sửa lại nếp gấp trên vạt áo, vừa nói: “Tiểu vương gia của ta, ngài đã quên ngày này mỗi tháng đều phải thỉnh an Hoàng Thượng rồi sao? Hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi ngài tiến cung đến Kiền Nguyên cung thỉnh an, nên để Hoàng Thượng lưu lại ấn tượng tốt.”
Bảo công công nhắc mới nhớ, Bắc Thần Quang Vũ lúc này mới nhớ tới đến hình như là có cái vụ thỉnh an này nữa, hắn sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười cười, nói: “Ha hả, ta xém tí không nhớ rõ.”
Bảo công công bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Vương gia cả ngày chỉ nhớ dạo chơi ở Ngự hoa viên, làm sao còn nhớ rõ chuyện khác.”
“Hắc hắc, nào có.” Bắc Thần Quang Vũ nào dám nói mình chả nhớ gì đến việc này, sợ Bảo công công lại nhắc tới nhắc lui.
“Được được, đã đến giờ nào rồi còn ở nơi này chậm chạp lèo nhèo, còn không nhanh mang Vương gia đi Kiền Nguyên cung, chậm Hoàng Thượng trách tội xuống cũng không phải ngươi đảm đương nổi.” Đông Tuyết từ trong phòng đi ra, thúc giục nói, sau đó lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Bắc Thần Quang Vũ giơ lên cao thấp đánh giá một phen, vừa lòng cười mị mắt, “Vương gia nhà của chúng ta thật đúng là đẹp, cứ như tiểu tiên đồng ấy.”
Bắc Thần Quang Vũ một đầu mồ hôi lạnh, thị nữ Đông Tuyết này mặt khác không có gì, chính là thường xuyên nói với hắn mấy thứ không thể hiểu nổi, làm cho hắn nhớ tới đời trước ngẫu nhiên gặp được quái nhân tộc tự xưng đồng nhân nữ gì gì đó, thật sự là chịu không nổi.
“n, cái kia, Bảo công công, chúng ta có phải cần đi rồi không?” Bắc Thần Quang Vũ vội vàng lôi kéo vạt áo Bảo công công, ý bảo gã nên nhanh chạy lấy người đi.
Bảo công công nhìn nhìn sắc trời, cũng không thèm tranh cãi với Đông Tuyết, khom người dắt Bắc Thần Quang Vũ hạ xuống bậc thang, ra cửa Bảo Khánh Cung vào kiệu đã đợi sẵn, vội vã hướng về Kiền Nguyên cung.
Bắc Thần Quang Vũ nhìn xuyên qua màn kiệu đánh giá cảnh sắc bên ngoài, bất quá trừ bỏ khi đi ngang qua Ngự hoa viên còn có chút hoa cỏ cây cối có thể ngắm được, còn lại đều là tường cung màu đỏ cao cao. Kỳ thật hoàng thành của Bắc Nguyệt quốc cùng Tử Cấm thành trong ấn tượng của Bắc Thần Quang Vũ cũng không khác nhau lắm, nhưng hoàng thành Bắc Nguyệt tựa hồ còn so với Tử Cấm thành lớn hơn một chút, hơn nữa vật liệu kiến trúc dùng chính là hồng ngọc chuyên chỉ có Bắc Nguyệt quốc mới có, loại hồng ngọc chuyên này xây phòng đông ấm hạ lạnh, hơn nữa thông khí không ẩm ướt, thực đặc biệt, đương nhiên cũng chỉ có kiến trúc trong hoàng cung mới có thể sử dụng.
Cứ như vậy đi đường, ước chừng qua gần bốn mươi phần chung, mới đến cửa Kiền Nguyên cung.
Bắc Thần Quang Vũ ra khỏi cỗ kiệu, Kiền Nguyên cung có một tiểu thái giám ra nghênh đón, cười tủm tỉm vung phất trần, đối Bắc Thần Quang Vũ hành lễ, nói: “Nô tài ra mắt Trữ quận vương.”
Bắc Thần Quang Vũ khoát tay, nói: “Công công miễn lễ.”
Tiểu thái giám đứng dậy, cười nói: “Trữ quận vương là tới thỉnh an Hoàng Thượng đi? Hoàng Thượng mới vừa hạ triều, hiện nay đang ở Ngự thư phòng, mời Trữ quận vương theo nô tài đến Ngự thư phòng đi.” Nói xong hơi hơi khom người về phía trước dẫn đường.
Thái giám bình thường không thể tùy tiện vào Kiền Nguyên cung, cho nên Bắc Thần Quang Vũ đành phải để Bảo công công lại một mình theo tiểu thái giám kia bước vào cửa cung.
Xuyên qua hai hành lang gấp khúc, bước vào một cổng vòm, đi đến cửa Ngự thư phòng. Tiểu thái giám hành lễ xong thì không tiếng động lui xuống, cũng không có thông báo hay gì đó, Bắc Thần Quang Vũ đứng ở cửa sửng sốt một trận, xác nhận quả thật là không ai thay hắn thông báo một chút, do dự có phải trực tiếp đẩy đại môn màu đỏ khắc hoa trước mắt này ra là có thể vào không.
Suy nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ kiên trì thử thăm dò gõ gõ cửa, tay mới vừa đụng tới đại môn, đại môn liền y nha một tiếng mở ra, lộ ra một khe hở, chiếu ra bên trong cánh cửa lờ mờ là đại điện hai bên tường là sách, trong điện là cái bàn màu minh hoàng.
Hình như, Hoàng đế không ở bên trong? Bắc Thần Quang Vũ không hiểu ra sao, đối với tình huống này có chút không rõ. Nhưng vừa rồi tiểu thái giám kia lại tỏ vẻ rõ ràng hoàng đế đang ở Ngự thư phòng a? Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phía trên cửa, quả thật là ba chữ Ngự thư phòng.
Sờ sờ cái mũi, Bắc Thần Quang Vũ quyết định vẫn là đi vào trước nói sau, nếu hoàng đế có ở đó, liền trực tiếp thỉnh an rồi chạy lấy người, hoàng đế không có, vậy đành phải chờ, so với đứng ngơ ra ở cửa vẫn là hơn. Quyết định, hắn liền trực tiếp đẩy cửa ra, đi nhanh một mạch vào Ngự thư phòng.
Nơi này nói là Ngự thư phòng, kỳ thật là một tiểu điện, thảm màu lam mềm lại dày, hai tường sách hai bên rất lớn, phía trên là long ỷ trải nệm rộng lớn cùng một cái bàn to, trên bàn có văn phòng tứ bảo, còn có mấy quyển tấu chương, một lư hương bạch ngọc phi long toát ra vài sợi sương khói thản nhiên.
“. . . . . . n. . . . . . A. . . . . . Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .”
Vừa vào trong điện, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại chứng tỏ tình cảm mãnh liệt này, Bắc Thần Quang Vũ lập tức cứng lại giữa đường.
Không. . . . . . Không phải đâu? Bắc Thần Quang Vũ cầu nguyện ông trời ngàn vạn lần đừng để mình đụng trúng cái trường hợp xấu hổ đang hiện ra trong đầu mình đây. Đang cúi đầu xấu hổ do dự có nên chạy ra ngoài trước rồi tính sau không, tiếng rên rỉ kia lại bỗng nhiên ngưng bặt lại.
“Hoàng Thượng. . . . . .” Thanh âm khàn khàn chưa theo tình cảm mãnh liệt giảm lại khó hiểu nhẹ gọi một tiếng.
Bắc Thần Quang Vũ cũng hoảng sợ, bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt rất có cảm giác áp bách quét qua người hắn, bản năng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy khoảng trống giữa thư tường, Bắc Nguyệt hoàng đế Bắc Thần Mặc Hoàn một thân bào phục màu tím một tay để ở trên tường, mỗi tay ôm một mỹ nhân quần áo đã cởi phân nửa, lộ ra ngực trắng nõn cùng xương quai xanh tinh tế.
Hờ, chẳng lẽ mỹ nhân này chính là nam phi trong truyền thuyết hả? ! Bắc Thần Quang Vũ nhịn không được tò mò đánh giá một chút, chỉ thấy nam phi này quả nhiên là ưu tú, gương mặt chỉ lớn hơn bàn tay một chút, ánh mắt ngập nước, môi hồng nhuận, làn da trắng nõn phấn nộn, dáng người nhỏ gầy, tuổi cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, một bộ dáng ‘thấy ta liền thương xót’, rất ít nam nhân có thể lớn lên thành dáng vẻ nhu nhược xinh đẹp như vậy, này coi như là một cực phẩm, đổi ở hiện đại, cũng là cực phẩm 0 [khụ, ai đọc Khi cà chớn gặp cà chua rùi thì chắc biết 0 là gì, khụ, e hèm, vâng, 0 là thụ, 1 là công =.=”, còn tại sao có ý này thì thỉnh xem bộ ta vừa nói để tham khảo], cũng có rất nhiều người thích loại hình này đi? Bất quá bản thân mình thật ra đối loại nam nhân nũng nịu này không có hứng thú gì, xem ra làm Gay, mình cùng Bắc Nguyệt quốc hoàng đế thưởng thức vẫn là khác biệt nhau. Nghĩ đến đây Bắc Thần Quang Vũ không khỏi nhìn Bắc Thần Mặc Hoàn liếc mắt một cái, lại phát hiện Bắc Thần Mặc Hoàn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu bí hiểm nhìn hắn, cặp mắt tà mị màu vàng lợt hàm chứa một vẻ hứng thú.
Trong lòng cả kinh, Bắc Thần Quang Vũ vội vàng cúi đầu, ho nhẹ một tiếng che dấu tình tự có chút bối rối của mình, cúi đầu chào, lớn tiếng nói: “Nhi thần Quang Vũ tham kiến phụ hoàng, thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Bắc Thần Mặc Hoàn buông mỹ nhân ra, phất tay ý bảo hắn rời đi, mỹ nhân ai oán sửa sang lại quần áo, nhưng cũng không dám lỗ mãng, yên lặng hành lễ rồi liền lui ra ngoài.
Mỹ nhân đi ngang qua người Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Quang Vũ ngửi được trên người hắn truyền đến mùi hoa nồng đậm, không khỏi có chút nhíu mày, nhịn xuống xúc động muốn hắt xì.
Lúc này trong Ngự thư phòng im ắng, Bắc Thần Quang Vũ vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất, trên người Bắc Thần Mặc Hoàn phát ra áp lực cường thế làm cho lòng hắn có chút không yên. Hắn hình như chen ngang chuyện tốt của “Phụ hoàng” hắn, sẽ không rước họa sát thân đi? Hẳn là cũng không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa, rõ ràng biết một “tiểu hài tử” đến thỉnh an, còn ở trong này trình diễn tình cảm mãnh liệt, tốt xấu cũng là vua của một nước, không để ý như vậy, cũng không chú ý hình tượng của mình trong lòng thế hệ sau. . . . . .
Bắc Thần Mặc Hoàn bước thong thả trở lại long ỷ ngồi xuống, dựa vào nhuyễn *** dày, nhìn thân ảnh nho nhỏ quỳ dưới điện, nhẹ nhàng nhướng một bên lông mi, chậm rãi nói: “Đứng dậy đi. Ngẩng đầu nói chuyện.”
“Tạ ơn phụ hoàng.” Bắc Thần Quang Vũ cũng chậm chậm đứng dậy, có chút kiên trì nghênh hướng ánh mắt Bắc Thần Mặc Hoàn cho hắn cảm giác áp bách kia.
Chỉ thấy Bắc Thần Mặc Hoàn lười biếng ngồi ở long ỷ, một thân bào phục ám long văn màu tím lại hợp với sắc mặt như ngọc của y, sợi tóc đen nhánh cũng chỉ dùng đoạn dây màu tím mạ vàng buộc lên, thả một bên người, bộ dáng trụy lạc không kềm chế được.
Cười nhạo một tiếng, Bắc Thần Mặc Hoàn chậm rãi cong khóe môi lên, hỏi: “Vũ Nhi hình như rất sợ trẫm?”
Bắc Thần Quang Vũ vô tội chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp như hắc bảo thạch của hắn, nói: “Nhi thần không dám.”
“Không dám, ân?” Đôi mắt màu vàng lợt của Bắc Thần Mặc Hoàn giống như có thể thi chú thuật như lốc xoáy thật sâu hút lấy đôi mắt người khác.
Bắc Thần Mặc Hoàn một chữ “n” này Bắc Thần Quang Vũ nghe tới, lại tựa hồ dẫn theo vài phần gợi cảm cùng khiêu khích, làm cho hắn hoài nghi nghiêm trọng chính mình có phải gần đây muốn tìm bất mãn cho nên mới sinh ra loại cảm giác này không, nhưng, không phải đâu a, hắn hiện tại mới “mười hai tuổi” thôi mà a! Còn chưa bắt đầu phát dục mà! Linh hồn cũng có nhu cầu sinh lý sao?!
“Lại đây.” Bắc Thần Mặc Hoàn nhẹ nhàng nâng tay trái, Bắc Thần Quang Vũ nhìn thấy ngón tay thon dài hữu lực kia, trên ngón trỏ là một cái nhẫn ngọc phỉ thúy, viên ngọc lục bảo phía trên xanh mượt lại to lại tròn, xung quanh còn có một đường viền hình rồng.
Bắc Thần Quang Vũ sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại đây, thật sự là đoán không ra tâm tư đế vương trẻ tuổi thoạt nhìn bí hiểm này. Hắn chậm rãi đi lên, dưới ánh mắt Bắc Thần Mặc Hoàn, có chút do dự bước qua cái bàn lớn bằng cây tử đàn, đứng trước long ỷ chế từ hoàng kim nguyên chất.
Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên đưa tay ôm chặt thắt lưng Bắc Thần Quang Vũ, một tay cố định cằm của hắn, cúi người gần sát mặt hắn, ngửi được mùi sữa của đứa nhỏ còn thoang thoảng trên người hắn, Bắc Thần Mặc Hoàn tà khí cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Vũ Nhi, trẫm phát hiện, chúng ta hình như là đồng loại.”
Bắc Thần Quang Vũ cả người chấn động.
Hết chương thứ năm